Mpreg: Birth In Subway - Mèo

large (13)

Birth in subway

Trans: Mèo Biến Thái

Sau khi kiểm tra 2 lần chiếc túi của mình, tôi kéo nó lại, nhìn đến đồng hồ bây giờ đã là 2 giờ sáng. Tôi thật sự không mong đợi đến những giây phút tiếp theo nhưng tôi không thể tránh nó. Tôi chuẩn bị trở thành một ông bố, nhưng lâm bồn vẫn khiến tôi sợ hãi. May mắn thay sự lâm bồn của tôi khởi đầu khá chậm. Tôi có một cơn co thắt vào sáng sớm hôm nay, và chúng cách nhau khoảng 15 phút. Bởi vì công việc của tôi nên tôi không có bảo hiểm y tế loại tốt nhất, tôi phải đến bệnh viện ở Brooklyn. Tôi sống ở Manhattan, nên đi đến đó chỉ cần đi một chuyến xe tầu ngầm. Công việc của tôi không biết ra nhiều tiền cho lắm, và tôi sắp trở thành một ông bố đơn thân, nên tôi quyết định đi tầu ngầm hơn đi taxi, nó có thể tiết kiệm cho tôi thêm một ít tiền.

Tôi quăng chiếc tui lên vai và từ từ đi xuống cầu thang, tôi thật may mắn vì đây là lần cuối cùng tôi mang thai. Tôi cố gắng đi nhanh để ra đường chính trước khi cơn co thắt đến.  Và tôi đã làm được, và khi đến được tầng dưới. Những cơn co thắt đến giờ thì không dồn dập lắm, chỉ là nó tạo áp lực lớn và ép vào chỗ đó của tôi. Đứa bé đến giờ vẫn rất ngoan và tôi rất cảm ơn vì đều đó.

Tôi bước chầm chầm trên lề để đến ga tầu điện ngầm, đã hai giờ sáng, cho nên những gã say rượu sẽ có ở khắp mọi nơi. Tôi tránh những tên đó, nhưng vẫn có một vài tên say sỉn cố gắng cọ lên bụng của tôi. Nhiều người thật không biết cách cư xử. Tôi đến khu vực chờ và rất vui khi không thấy ai ở đó. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ và đợi cho chuyến tàu đến. Nhà ga rất nóng và oi bức. Chiếc áo của tôi trở ướt đẫm vì mồ hôi, nó càng dính vào người cậu khi cậu đang chờ tàu. Tôi lại cảm thấy một cơn đau ập đến. Lần này rất mạnh. Tôi dang chân ra mà để bụng mình trầm xuống một chút. Điều này khiến ruột của tôi cảm thấy khó chịu. Trong khi điều chỉnh lại nhịp thở của mình tôi nhìn đồng hồ, thời gian co thắt là bảy phút. Bảy phút ? Làm sao như vậy ? Đây chỉ là may mắn thôi đúng không.

Bản thông bao cho biết sẽ có một chuyến tàu trong khoảng 15 phút nữa. Chuyện này thực sự tệ. Chuyến sẽ sẽ đến lúc 10 nhưng tôi cần ở trong bệnh viện trong vòng nửa tiếng nữa. Kiểm tra coi có ai ở trạm xe không, tôi mở áo lên và nhìn xuống chỗ đó của tôi, nó như đang sưng lên. Đứa nhỏ đang xuống rất thấp ở hông tôi, nên tất cả trọng lượng trên bụng đều dồn xuống dưới. Nó có cảm giác như đứa bé sẽ rơi ra bất cứ lúc nào. Tôi ấn lên cái bụng của mình. Cái bụng của tôi khá chắc là một đứa bé khoảng 8 pound. Tôi rất may mắn khi tránh được những vết rạn da, nhưng không may nó đã xuất hiện được vài tuần nay.

Tôi hít một hơi thật sau rồi thả lỏng cơ thở khi một cơn đau khác ập đến. Cơn đau này làm tôi bất ngờ vì nó làm tôi phải rên lên. Một lần nữa tôi nhìn lên bảng thông báo, còn chín phút nữa thì chuyến tàu đến. Nó có đến đúng giờ không ? Những cơn co thắt đang cách nhau 6 phút một lần. Trước khi tôi có thời gian để tính toán trong đầu của mình thì một lực lớn đè ép xuống hông tôi và nước ối của tôi chảy đầy trên chiếc ghế.

Tôi bắt đầu hoảng loạn và cân nhắc sự lựa chọn của mình. Tôi có thể cầm cự ra ngoài đường để bắt taxi, nhưng taxi ngay tầm hai giờ sáng trong thành phố thật không dễ để tìm. Tôi biết tàu sắp đến rồi, và tôi biết chỉ cần đợi 10 phút và tôi sẽ đến được bệnh viện. Và tôi nghĩ là mình sẽ đợi. Tôi xoa bụng để làm dịu đứa bé và chính tôi. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi nhiều hơn. Tôi hơi xấu hổ vì vỡ nước ối nhưng tôi vẫn đang khá lo lắng về việc có đến được bệnh viện hay không.

Tôi muốn đứng lên và đổi đi chỗ khác, tôi muốn ra khỏi chỗ bị ướt kia. Tôi rung một trước khi tìm một tư thế thích hợp để đứng lên. Ngay khi hông của tôi thẳng lên thì tôi cảm thấy đứa bé đang trượt xuống sản đạo của tôi. Tôi không thể tin được chỉ một vài mi li mét mà tôi cảm thấy đứa bé đang nằm ở ngay cổ tử cung. Nổi đau đớn thật khó chịu. Nhưng tôi không được ngã xuống. Tôi đã đi đến chiếc ghế tiếp theo cách đó 50 mét.

Trong khi ngồi ở đó, tôi trải qua thêm một đợi co thắt. Giờ chúng cách nhau 5 phút. Tôi không chắc lắm về khoảng thời gian mà mình đau. Với chuyện ối đã vỡ, không có cái gì để ngăn đứa bé lại và nó dang trượt xuống cổ tử cung của tôi. Tôi thật sự không tin là chỗ đó của tôi đang giãn ra. Tôi bắt đầu cầu nguyện rằng tôi có thể nằm trên giường bệnh viện và không phải sinh giữa hành lanh bệnh viện.

Cơn co thắt đi qua khi tôi chờ chuyến tàu của mình. Cuối cùng tôi cũng thấy đèn của tàu ngầm. Không may khi một cơn co thắt khác tiếp tục ập đến. Tôi cố nhấc mình khỏi chiếc ghế và vịn lấy cái cửa để bước vào trong. Cơn đau này thật tệ khi tôi đang cố gắng để đứng thằng lên. Tay tôi đặt dưới bụng của mình, tôi cảm thấy đầu của đứa bé đã hạ thấp xuống và đang nằm ngay đó. Khi vào trong buồn tôi nhìn xunh quanh và không ai ở trong. Tôi ngồi xuống băng ghế và chờ cho tàu chạy. Cuối cùng tôi cũng đã lên đường. Ở thời điểm này, những cơn co thắt cách nhau 4 phút. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết khi nào nó dừng lại là khi nào nó ập đến. Mồ hôi đang chảy từ trán của tôi, áo của tôi đang dính lên cơ thở vì mồ hôi. Tôi cố gắng bình tĩnh và chuẩn bị để đến bệnh viện. Bỗng nhiên đèn tắt và con tàu dừng lại.

“Chuyện này không thể xảy ra được” tôi nói với chính mình. Một thông báo nói rằng một chiếc tàu khác đang dừng lại ở trạm kế tiếp nên tàu này buộc phải dừng lại trong vài phút. Tôi không có vài phút. Trong khi chiếc tàu dừng lại thì một cơn co thắt lại đến. Cơn đau này rất khác biệt nó làm tôi cảm thấy mình cần phải rặn xuống.

Tôi cố hết sức để kìm chế bản thân không rặn xuống, nhưng áp lực đó không thật. Tôi sợ hãi, vươn tay xuống chiếc quần ướt đẫm mồ hôi, ở giữa chân tôi. Tôi cảm thấy cái gì đó ướt, nhầy và tròn. Đó là đầu của con tôi.

Tôi cố gắng không hoảng loạn và một cơn co thắt nữa ập đến, móng tay tôi cắm chặt lên quần để chống lại nó. Tôi nhận ra rằng đứa bé muốn và tôi đang cầu nguyện cho nó chờ đến khi tôi đến được bệnh viện, nhưng có lẽ điều đó không thể xảy ra với tóc độ lâm bồn quá nhanh của tôi. Tôi ngồi xuống và dựa lưng trên cánh cửa, cảm thấy bụng tôi đang cứng lên. Đứa bé càng trượt xuống hông của tôi và nó tạo áp lực khiến đầu đứa bé cố trượt ra ngoài.

Tiếp tục thêm mười phút nữa, tôi có chống cự việc mình đang muốn rặn đứa bé ra, tôi đang cố gắng đợi cho chiếc tàu này chạy. Tuy nhiên, một thông báo rằng các hành khách trên xe tức chỉ có tôi, tôi nghĩ thế, rằng chiếc tàu đang gặp sự cố và  phải đợi ít nhất một giờ nữa để họ có thể khởi động lại. Tôi rên rỉ. Tôi nóng, đổ mồ hôi, và đang lâm bồn. Tôi cảm nhận được đứa bé đang lao về phía trước, dang chân rộng nhất có thể. Tôi xoa bụng để làm giảm cơn đau, một chuyện rõ ràng là đứa bé sắp đến đây và nó không thể đợi đến khi tàu chạy.

Tôi cởi quần ra và vén áo lên để lộ hết cái bụng của mình. Tôi dang chân ra một cách rộng nhất và ngồi xuống, cố gắng không hét lên khi đứa bé đang trượt xuống. Những cơn co thắt đến ngày càng nhanh và mạnh hơn. Tôi năm hai bên áo trên bụng vào bắt đầu rặn xuống ngay khi những cơn co thắt ập đến. Tôi cảm thấy đầu của đứa bé đang dần dần trồi ra khỏi sản đạo khi tôi rặn xuống.  Nó bắt đầu quá chậm và tôi nghĩ mình nên đổi tư thế. Bò lên một chiếc cột ở giữa tàu à, bám lấy nó rồi tôi ngồi xổm xuống.

Tôi cảm thấy nó lập tức thay đổi khi đứa bé xuống nhanh hơn và tôi đang cố không hét lên. Trọng lực đang giúp cho việc sinh của tôi ngay khi tôi rặn thêm một lần nữa, rên rỉ khi đầu đứa bé trượt ra thêm một chút nữa. Tôi thở hổn hển và cố điều chỉnh nhịp thở của mình trước khi rặn.

Nữa tiếng rặn xuống, đầu của đứa bé vẫn còn một nữa bên trong tôi. Sự lâm bồn của tôi bắt đầu sớm nhưng nó giống như đang chậm lại khi những cơn có thắt giờ chỉ còn cách nhau 2 phút. Tôi không còn cảm thấy muốn rặn nữa, tôi cảm thấy mình kiệt sức. Tôi dựa lên chiếc cột và rặn nhẹ. Tay tôi nắm chặt cái cột hơn khi những cơn co thắt ập đến.

Tôi nhận ra rằng đứa bé sẽ mắc kệt bên trong nếu tôi không làm gì và tôi cần làm nhanh lên. Tôi nhớ việc ngồi xổm sẽ giúp cho việc sinh sản nhanh hơn ngồi bình thường, nắm lấy cây cột và run rẩy khi tôi cố đứng lên và dang chân ra. Tôi khóc nấc lên khi trọng lực đã giúp tôi, đầu đứa bé đang đi ra một cách tự do. Tôi rặn thêm hai lần, những đốt tay của tôi chuyển thành màu trắng khi tôi nắm chặt lấy chiếc cột mà giữ chân tôi thẳng đứng. Đầu đứa nhỏ đã ra sau hai lần rặn và tôi nghỉ lấy hơi một chút và cố đứng thẳng người.

Đầu là phần khó khăn nhất nhưng tôi còn phải rặn ra phần thân của đứa bé. Tôi rên rỉ mỗi khi rặn xuống, dang chân ra một tay vịn cột và một tay nhẹ nhành cầm lấy đầu của đứa vé. Tôi cắn môi và rặn xuống, cảm giác như đứa bé đang trở mình bên trong tôi . Một vai nhỏ đã ra và tôi tiếp tục rặn thêm một lần nữa trước khi đứa bé ra ngoài hoàn toàn, tôi đón lấy đứa bé bằng hai tay trước khi ngã xuống đất. Tôi cảm nhận được một cơn co thắt nhẹ,  tôi rặn cho nhau thai đi ra ngoài.

Tôi vừa mới sinh con trên tàu điện ngầm

Chia sẻ:

  • X
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Mpreg Rặn