Nhà Thơ Trần Đăng Khoa Bình “Bờ Sông Vẫn Gió” - Thi Viện

Thi Viện ×
  • Tên tác giả/dịch giả
  • Tên bài thơ @Tên tác giả
  • Nội dung bài thơ @Tên tác giả
  • Tên nhóm bài thơ @Tên tác giả
  • Tên chủ đề diễn đàn
  • Tìm với Google
Toggle navigation
  • Tác giả
    • Danh sách tác giả
    • Tác giả Việt Nam
    • Tác giả Trung Quốc
    • Tác giả Nga
    • Danh sách nước
    • Danh sách nhóm bài thơ
    • Thêm tác giả...
  • Thơ
    • Các chuyên mục
    • Tìm thơ...
    • Thơ Việt Nam
    • Cổ thi Việt Nam
    • Thơ Việt Nam hiện đại
    • Thơ Trung Quốc
    • Đường thi
    • Thơ Đường luật
    • Tống từ
    • Thêm bài thơ...
  • Tham gia
    • Diễn đàn
    • Các chủ đề mới
    • Các chủ đề có bài mới
    • Tìm bài viết...
    • Thơ thành viên
    • Danh sách nhóm
    • Danh sách thơ
  • Khác
    • Chính sách bảo mật thông tin
    • Thống kê
    • Danh sách thành viên
    • Từ điển Hán Việt trực tuyến
    • Đổi mã font tiếng Việt
Đăng nhập ×

Đăng nhập

Tên đăng nhập: Mật khẩu: Nhớ đăng nhập Đăng nhập Quên mật khẩu? Đăng nhập bằng Facebook Đăng ký 52.60
  • Chia sẻ trên Facebook
  • In bài

Một số bài viết liên quan

- Phát biểu cảm xúc và ý nghĩ sau khi đọc bài thơ “Cao Bằng”- Cánh đồng chảy máu một hình ảnh ấn tượng trong “Đất nước” của Nguyễn Đình Thi- Giải thích bài ca dao “Trong đầm gì đẹp bằng sen”- Chuyện cảm động xung quanh bài thơ “Em liên lạc” của đồng chí Lê Đức Thọ- Khát vọng hoà nhập với cuộc đời mới trong “Tiếng hát con tàu” Đăng bởi Đồ Nghệ vào 16/04/2009 09:16, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Đồ Nghệ vào 16/04/2009 21:48Sau Chầm chậm tới mình (*), Trúc Thông bắt đầu chạy Maratông (*). Có lẽ do mặc cảm, lại lo ngại đường xa, nên anh chạy quá nhanh. Nhanh đến mức tất cả thành loà nhoà. Anh chẳng còn nhìn thấy ai, và cũng chẳng để cho ai nhìn rõ anh. Có điều, cái đích mà anh cần tới lại nằm xa dần ở phía... sau lưng: Bờ sông vẫn gió...Áy là nơi mẹ anh vẫn thường đi về. Bây giờ, Bờ sông vẫn gió, nghĩa là cảnh vật vẫn thế, chỉ vắng mẹ thôi. Vốn là người con hiếu thảo, nhớ thương mẹ, Trúc Thông trở về, đi thập thững trên con đường xưa mẹ đi, anh quên mất mình là nhà cách tân. Và vì thế, anh đã cho chúng ta một bài thơ khá hay. Đây là bài thơ hay nhất trong đời Trúc Thông. Và bài thơ lại viết theo lối cổ điển, chả cách... một tý nào. Lời chắt. Ý sâu. Câu chữ như rút ruột mà thành.Bài thơ vừa ra đời, bạn đọc đã đón nhận nồng nhiệt. Và ngay lập tức, người ta sẵn sàng quên đi những chỗ còn khiếm khuyết của nó, và đồng thời cũng quên luôn cả những bài thơ được gọi là cách tân của anh.
BỜ SÔNG VẪN GIÓChị em con kính dâng hương hồn mẹLá ngô lay ở bờ sôngbờ sông vẫn gióngười không thấy vềxin người hãy trở về quêmột lần cuối... một lần về cuối thôivề thương lại bến sông trôivề buồn lại đã một đời tóc xanhlệ xin giọt cuối để dànhtrên phần mộ mẹ nương hình bóng chacây cau cũ, giại (**) hiên nhàcòn nghe gió thổi sông xa một lầncon xin ngắn lại đường gầnmột lần... rồi mẹ hãy dần dần đi...
(*) Tên hai tập thơ của Trúc Thông.(**) Giại: cái giại, một thứ bình phong đan bằng tre dựng trước hiên nhà ở những vùng quê Bắc Bộ.Chữ “đời” in đậm trong bài thơ để so sánh với chữ “thời” ở bản do bạn Vanachi cung cấp ở trên.[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

© 2004-2024 VanachiRSS

Từ khóa » Bờ Sông Vẫn Gió Phần Tích