Những Bài Thơ Tình Bất Hủ đi Cùng Năm Tháng Bạn Chớ Bỏ Lỡ

Những bài thơ tình bất hủ đi cùng năm tháng bạn chớ bỏ lỡ

Thơ tình bất hủ do upanh123.com tổng hợp sau đây lầ top những bài thơ “sống”mãi cùng thời gian,đi cùng năm tháng. Mỗi bài thơ là mỗi nguồn cảm xúc mãnh liệt của tình yêu,của con tim đang thổn thức. Nếu bạn đang yêu,khi đọc những bài thơ này,bạn sẽ dễ dàng tìm thấy bóng hình,nỗi lòng thầm kín của mình ẩn đằng sau mỗi câu chữ.

Cùng chia sẻ những bài thơ tình bất hủ đi cùng năm tháng sau đây để hiểu vì sao nó “sống”mãi cùng thời gian,trở nên bất hủ để triệu triệu trái tim cùng đồng cảm.

Những bài thơ tình bất hủ của thế giới

Trên thế giới có biết bao bài thơ tình bất hủ đạt giá trị đỉnh cao về nội dung lẫn nghệ thuật như”Tôi yêu em”(Puskin),”Triệu bông hồng”( Andrei Voznesensky),”Tiếng sét tình yêu”(Wislawa Szymborska)…và nhiều bài thơ khác. Những bài thơ này đã đi vào lòng người,trở nên quá đỗi quen thuộc của nhiều độc giả yêu thơ.

Triệu Bông Hồng

(Andrei Voznesensky – Thái Bá Tân dịch)

Xưa một chàng họa sĩCó tranh và có nhàBỗng đem lòng yêu quýMột nàng rất mê hoa

Và chiều lòng người đẹpĐể lấy tiền mua hoaChàng đã đem bán hếtCả tranh và cả nhà

Chàng đã mua hàng triệu bông hồngNgoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấyRằng người yêu có yêu thật hay khôngKhi bán nhà để mua hoa như vậy

Sáng hôm sau thức dậyNàng nhìn ra lặng ngườiTưởng đang mơ vì thấyCả một rừng hoa tươi

Nàng ngạc nhiên, đang nghĩAi đây chắc rất giàuThì thấy chàng họa sĩĐang tội nghiệp, cúi đầu

Họ gặp nhau chỉ vậyRồi đêm nàng đi xaNhưng đời nàng từ đấyCó bài hát về hoa

Có chàng họa sĩ nọVẫn vợ không, tiền khôngNhưng đời chàng từng cóCả một triệu bông hồng

Chàng đã mua hàng triệu bông hồngNgoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấyRằng người yêu có yêu thật hay khôngKhi bán nhà để mua hoa như vậy

Tôi Yêu Em

(Puskin)

Tôi yêu em đến nay chừng có thểNgọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai,Nhưng không để em bận lòng thêm nữaHay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng,Lúc rụt rè khi hậm hực lòng ghenTôi yêu em, yêu chân thành đằm thắmCầu em được người tình như tôi đã yêu em

Tiếng Sét Tình Yêu

(Wislawa Szymborska)

Cả hai người đều tin tưởngrằng đam mê bất chợt đính kết họ với nhauNiềm tin ấy tuyệt đẹpnhưng sự bất tất cũng đẹp kém gì đâu

Họ tin chắc họ chưa từng chạm mặtchẳng có gì chung chia sẻ giữa hai ngườiNhưng có thể họ đã triệu lần lướt qua nhau trên đường phốhay một cầu thang, một hành lang nhưng chẳng nói một lời

Tôi muốn hỏi họ có nhớ chăngmột thoáng mắt nhìn nhau trong cánh cửa quayhay giữa đám đông buột một lời xin lỗihay cộc lốc “nhầm số rồi” trong điện thoạinhưng tôi biếthọ chẳng hề nhớ đâu

Họ sẽ ngạc nhiên rất đỗinếu tôi bảo họ rằngSố Phận đùa bỡn họ đã nhiều năm

Nhưng chưa vội trở thành Định Mệnhnên cứ kéo họ gần nhau rồi lại tách nhau ralại có lúc giả vờ chặn lốinén một tiếng cườirồi vụt tránh xa

Đã có nhiều dấu hiệudù họ không nhận ra.Có lẽ ba năm trướchoặc Thứ Ba vừa qua

Một chiếc lá vu vơ khẽ lướttừ vai rồi lại đậu sang vai?Một vật đánh rơi rồi lại nhặt.Biết đâu đấy là trái banh từng biến mấttrong lùm cây tuổi thơ xa rồi

Có khi nắm cửa và chuông cửatrong cùng một cái chạm tay.Những chiếc va li xếp kề sau khi gửi.Hay họ mơ cùng giấc mơ một đêm nào, có lẽđể rồi mở mắt giấc mơ bay.

Mọi sự khởi đầuthật ra chỉ là tiếp nốicuốn sách cuộc đờiluôn được dở lưng chừng

Những Điều Bí Ẩn

(Evghenhi Aleksandrovich Evtushenko)

Những bí ẩn của tuổi thơ tan biếnNhư những bến bờ sáng sớm mù sương…Thuở những Tônhia, Tanhia duyên dángBí ẩn đi nhón gót giữa sân trường!

Bí ẩn những vì sao, bí ẩn bao loài thú,Gốc liễu khác thường ư? Vì một đám côn trùngVà cánh cửa bí ẩn kêu cọt kẹtChỉ riêng ở tuổi thơ, cánh cửa mới lạ lùng

Những kỳ quan toả xa trên khắp miền thế giớiNhư những quả bóng màu, không biết thổi từ đâuCứ liên tiếp nhả ra từ miệng nhà ảo thuậtLàm đám trẻ mê đi khi chứng kiến phép màu.

Và đôi bạn gái trai, lướt trên băng bí ẩn.Chợt áp mặt vào nhau, khẽ bí ẩn thầm thì,Tay vừa khẽ chạm tay đã như luồng điện giậtVừa rụt rè, vừa nóng hổi, say mê…

Ấy thế rồi tuổi trưởng thành vụt đếnTấm áo cũ vẫn choàng, giờ rách hết còn đâu?Và tất cả mọi phép màu phù thuỷĐều vụt bỏ rơi ta, về với lứa em sau!

Bí ẩn quên ta rồi, ta lớn rồi phải khác.Các vị phù thuỷ ơi, sao ác nghiệt quá chừng!Tuyết vẫn tuyết rơi trên vai như trướcNhưng rơi thế rồi thôi, chẳng một chút động lòng.

Những quả bóng nhiều màu từ miệng nhà ảo thuậtChẳng hồi hộp nữa rồi, buồn chán biết bao nhiêu!Bao người khác quanh ta chẳng làm ta háo hứcVà họ cũng nhìn ta thô thiển, sỗ sàng theo!

Nếu ta lại bắt tay, hay vô tình khẽ chạmThì có gì đâu, cũng chỉ giống tay mình!Rất đơn giản là tay, nào có gì bí ẩn,Nào còn lại gì đâu những cảm giác si tình!

Bí ẩn rất đơn sơ nhưng vẫn cần bí ẩn,Dù ít dù nhiều, xin trả lại cho ta…Bí ẩn rất lặng yên, rụt rè và nhút nhát,Bí ẩn đi chân trần, mảnh dẻ, đã bay xa!

Em Bảo Anh Đi Đi

(Armenia Silva Kaputikian)

“Em bảo anh đi đi,Sao anh không đứng lại?Em bảo anh đừng đợi,Sao anh lại về ngay?

Ôi lời nói gió bay,Đôi mắt huyền đẫm lệ.Sao mà anh ngốc thếKhông nhìn vào mắt em?”

Tam giác muôn đờiĐitơlépven (Đan Mạch)

Trên con đưòng tôi điCó hai người đã tớiMột người rất yêu tôiCòn tôi yêu người khác.

Người sống trong khao khátTrong những giấc mơ tôiNgười kia đứng hững hờTrước cửa lòng khép chặt.

Người bắt máu tôi hátTình phóng khoáng trắng trongNgười như cuộc đời thườngBóp mộng lòng tôi nát.

Người cho tôi hạnh phúcLuôn như gió vội bayNgười dâng tôi cả đờiKhông đem gì đền đáp.

Hai người ấy trong đờiPhụ nữ nào cũng gặpTrăm năm có một lầnHọ trùng nhau làm một.

Vô Tình

(Puskin)

Vô tình anh gặp emRồi vô tình thương nhớĐời vô tình nghiệt ngãNên chúng mình yêu nhau

Vô tình nói một câuThế là em hờn dỗiVô tình anh không nóiNên đôi mình xa nhau

Chẳng ai hiểu vì đâuĐường đời chia hai ngảChẳng ai có lỗi cảChỉ vô tình mà thôi

Vô tình suốt cuộc đờiAnh buồn đau mải miếtVô tình em không biếtHay vô tình quên đi

W. Sexpia(Anh)

(Sonne)

Anh yêu em, nhưng không khoe người khác,Anh yêu em mà chẳng muốn nói nhiềuVì những ai đem tình yêu khoác lác,Đúng là người chuyên rao bán tình yêu.Anh yêu em, một tình yêu thắm ngọt,Anh yêu em, yêu tha thiết, mặn mà,Như hoạ mi cứ xuân về lại hót,Dù mùa hè chim bặt tiếng không ca.Đêm mùa hè không kém phần thơ mộngKhi con chim thôi không hót trên cành.Như tiếng nhạc khi quá nhiều, quá rỗng,Nghe cũng nhàm, dù réo rắt âm thanh.Anh như chim trong vườn kia im lặng,Anh đã hót, và bây giờ im ắng.

Shelley (Anh)Triết lý của tình yêu

Suối tan vào dòng sôngSông tan vào biển rộngGió trời xanh rung độngLưu luyến hoài trên không;Bởi luật đời linh hiểnChẳng có chi lẻ phầnAi mà không lưu luyếnChỉ còn em đơn thân?Núi hôn trời mê mảiSóng ghì nhau trên dòng;Mà sao hoa – em – gáiQuên đón nhận tình anh?Nắng ôm mình trái đấtTrăng hôn biển mặn nồngCó nghĩa gì em nhỉ?Nếu em còn cô đơn?

Những bài thơ tình bất hủ của Việt Nam

Thơ tình là một trong những lời chứng huy hoàng của tình yêu. Mỗi bài thơ đều mang một thông điệp tình yêu cao cả. Những bài thơ hay về tình yêu gợi cho ta nhiều suy ngẫm về một nguyên lý đầu tiên của cuộc đời mang tên là tình yêu. Chúng sẽ là những món quà ý nghĩa, là cầu nối để mỗi người trao gửi yêu thương, để thổ lộ lòng mình và thêm trân trọng yêu quý hơn những gì mình đang có. Sau đây là tuyển tập những bài thơ tình bất hủ của Việt Nam. Mời các bạn cùng chia sẻ !

Lời Của Mắt

(Lệ Thu)

Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìnPhút hiểu anh cũng là phút ấyVì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáyVì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiềuCó lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ tình yêuEm chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấyÐừng hỏi em nếu không nhìn sao thấyCho em hỏi một lời: Sao anh cứ nhìn em ?!

Biển

(Xuân Diệu)

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng

Bờ cát dài phẳng lặng

Soi ánh nắng pha lê…

Bờ đẹp đẽ cát vàng –

Thoai thoải hàng thông đứng

Như lặng lẽ mơ màng

Suốt ngàn năm bên sóng…

Anh xin làm sóng biếc

Hôn mãi cát vàng em

Hôn thật khẽ, thật êm

Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại

Cho đến mãi muôn đời

Đến tan cả đất trời

Anh mới thôi dào dạt…

Cũng có khi ào ạt

Như nghiến nát bờ em

Là lúc triều yêu mến

Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh

Nhưng cũng xin làm bể biếc

Để hát mãi bên gành

Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá

Và gió về bay toả nơi nơi

Như hôn mãi ngàn năm không thoả,

Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Yêu

(Xuân Diệu)

Yêu, là chết ở trong lòng một ít,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,

Những người si theo dõi dấu chân yêu;

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.

Và tình ái là sợi dây vấn vít .

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Ghen

(Nguyễn Bính)

Cô nhân tình bé của tôi ơi!Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cườiNhững lúc có tôi và mắt chỉ…Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,Mà cô thường xức, chẳng bay xa,Chẳng làm ngây ngất người qua lại,Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnhChiêm bao đừng lẩn quất bên côBằng không, tôi muốn cô đừng gặpMột trẻ trai nào, trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.Chân cô in vết trên đường bụiChẳng bước chân nào được dẫm lên.

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,Thế nghĩa là yêu quá mất rồiVà nghĩa là cô là tất cả.Cô là tất cả của riêng tôi.

Nói Cùng Anh

(Xuân Quỳnh)

Em vẫn biết đấy là điều đã cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:Sự gắn bó giữa hai người xa lạNỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễnHôm nay yêu, mai có thể xa rồiNiềm đau đớn tưởng như vô tậnBỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày maiNgười khác lại nói lời yêu thuở trướcĐời sống chẳng vô cùng, em biếtVà câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâuNhư không khí, như màu xanh lá cỏNhiều đến mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên emNiềm vui sướng trong ta là có thậtNhư chiếc áo trên tường, như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xaTình anh đối với em là xứ sởLà bóng rợp trên con đường nắng lửaTrái cây thơm trên miền đất khô cằn

Đó tình yêu em muốn nói cùng anhNguồn gốc của muôn ngàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con người thực sự Người hơn.

Thơ Tình Cuối Mùa Thu

(Xuân Quỳnh)

Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu và hoa cúcChỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cả:Lối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tayTình ta như hàng câyĐã bao mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…– Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may.

Đôi Dép

(Nguyễn Trung Kiên)

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng emLà bài thơ anh kể về đôi dépKhi nỗi nhớ trong lòng da diếtNhững vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờCó yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bướcCùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngượcLên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người caoCùng chia sẻ sức người đời chà đạpDẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khácSố phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất điMọi thay thế đều trở thành khập khiễngGiống nhau lắm nhưng người đi sẽ biếtHai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhauBước hụt hẫng cứ nghiêng về một phíaDẫu bên cạnh đã có người thay thếMà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hànhChẳng thề nguyện mà không hề giả dốiChẳng hứa hẹn mà không hề phản bộiLối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đờiDẫu mỗi chiếc ở một bên phải tráiNhưng tôi yêu em ở những điều ngược lạiGắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song songSẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếcChỉ còn một là không còn gì hếtNếu không tìm được chiếc thứ hai kia!

Sóng

(Xuân Quỳnh)

Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ

Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau

Con sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thức

Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở

Cuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa

Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ

Người Hàng Xóm

(NGUYỄN BÍNH)

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.Hai người sống giữa cô đơn,Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.Giá đừng có giậu mùng tơi,Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.

Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng…Có con bướm trắng thường sang bên này.Bướm ơi, bướm hãy vào đây!Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi…Chả bao giờ thấy nàng cười,Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.Mắt nàng đăm đắm trông lên…Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!

Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?– Không, từ ân ái nhỡ nhàng,Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao!

Tơ hong nàng chả cất vào,Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.Mấy hôm nay chẳng thấy nàng.Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.

Cái gì như thể nhớ mong?Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.

Tầm tầm giời cứ đổ mưa,Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!Cô đơn buồn lại thêm buồn…Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi!Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…

Nhớ con bướm trắng lạ lùng!Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!Đêm qua nàng đã chết rồi,Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu nàng.

Hồn trinh còn ở trần gian?Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!

Trên đây là tuyển tập những bài thơ tình bất hủ đi cùng năm tháng bạn tâm đắc nhất. Hi vọng bài viết đã mang lại cho bạn nhiều xúc cảm khó phai. Hãy chia sẻ đẻ đông đảo bạn bè cùng cảm nhận bạn nhé ! Chúc các bạn luôn vui vẻ !

Blog, Thơ Hay - Tags: những bài thơ hay, thơ tình hay
  • Những bài thơ tình bất hủ đi cùng năm tháng bạn chớ bỏ lỡ

  • Tập Thơ Lục Bát nổi tiếng về tình yêu, cuộc sống – Những bài thơ lục bát tự sáng tác

  • TOP thơ lục bát về Bác Hồ, chan chứa tình cảm yêu thương dạt dào

  • Chia sẻ chùm thơ lục bát về tình yêu đơn phương ngậm ngùi

  • Chọn lọc những bài thơ lục bát về mẹ tình cảm sâu lắng

  • Chùm thơ thất ngôn bát cú Đường luật hay về tình yêu,quê hương

  • 99+ bài thơ thả thính hài hước, bá đạo có “độ dính” không nhỏ

  • Top 99 bài thơ tình yêu xa đong đầy nỗi nhớ của lứa đôi

  • Thơ buồn-chùm thơ tâm trạng nhất bạn gửi gắm nỗi niềm

  • CHÙM thơ về mẹ hay, sâu lắng nghĩa tình chạm đến mọi trai tim

  • 95+Bài thơ về cha hay nhất,dạt dào cảm xúc lay động lòng người

  • Chùm thơ ngắn hay về tình yêu,tình bạn,cuộc sống khá súc tích

  • Top 100 bài thơ tỏ tình hay,lãng mạn nhất dành cho crush

  • Tập thơ tình buồn tâm trạng nhất bạn gửi gắm nỗi niềm

Từ khóa » Câu Thơ Tình Bất Hủ