[Ôn Nhu Đích Ca Ca] Chương 2 - Rùa Bò Team
Có thể bạn quan tâm
Author: Lãnh Yết Uyển Tử
Translator: QT ca ca
Editor: Tiểu Siu
Beta-reader: Chiaki
Character: Lâm Triệt x Lâm Ôn
Categories: Ấm áp văn, phúc hắc công, ôn nhu thụ, huynh đệ niên hạ, H, HE
.
.
Chương 2: Trở về
Mười năm sau.
Bên trong sân bay quốc tế của thành phố S, một thanh niên dáng người thẳng tắp đang ngẩng đầu nhìn màn hình chuyển động, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ trên tay, hiển nhiên là đang chờ người. Thanh niên thoạt nhìn hào hoa phong nhã, ngũ quan1 phân minh không hề giống với vẻ lãnh tuấn nên có của những người con trai mà lại lộ ra vẻ ôn hòa thân thiết, nhất là cặp mặt kia, ôn nhu đến mức giống như có thể nhỏ ra nước, khiến những người nhìn thấy anh đều bất giác đắm chìm vào bên trong, không cách nào có thể thoát khỏi.
Bên cạnh thanh niên có khuôn mặt anh tuấn đầy hấp dẫn kia là những thiếu nữ cũng đang chờ người, chỉ thấy bọn họ hoặc là cúi đầu nói nhỏ, hoặc là lấy tay lén lút chỉ chỉ trỏ trỏ, có người thậm chí còn hưng phấn nhẹ giọng kêu lên: “Đẹp trai quá đi à!” Thanh niên có lẽ nghe được tiếng động, có chút nghi hoặc mà quay đầu ngược lại rồi lễ phép cười một cái với bọn họ, trên gương mặt dịu dàng bỗng nhiên nở một nụ cười mỉm, như ánh nắng ấm áp nhất vào buổi chiều mùa đông, khiến mấy cô gái kia nhất thời có chút ngây ngốc.
Trong máy phát thanh vang lên tiếng thông báo rằng máy bay đã hạ cánh, trong cặp mắt của người thanh niên ôn hoà lóe lên một tia vui sướng, theo bản năng mà nghiêng nghiêng người đi về phía trước, giống như nếu làm như vậy thì có thể nhìn được người mà mình chờ đợi sớm hơn một chút. Bên trong rất nhanh đã có nhiều người lần lượt bước ra, sau khi đợi qua mười mấy người nữa thì mới thấy một người con trai có thân hình thập phần cao gầy đi ra. Chỉ thấy hắn bên trong mặc độc một cái áo ba lỗ màu trắng, bên ngoài mặc chiếc áo khoác bông kèm thêm cái áo da màu đen ở trong nhìn trông có chút không hợp nhau, mái tóc màu hạt dẻ dưới ngọn đèn lờ mờ hiện lên ánh sáng vàng kim, trên khuôn mặt góc cạnh phân minh mang theo một chiếc kính râm thật lớn, nhìn trái nhìn phải tựa như đang kiếm người.
“Tiểu Triệt?” Lâm Ôn tiến lên thử dò hỏi.
Người con trai kia sửng sốt, nhưng rất nhiên liền bỏ kính râm xuống, nắm lấy hai vai người trước mắt rồi kích động kêu lên:: “Ca ca, thật sự là anh a ca ca!”
Lâm Ôn lúc này mới có cơ hội thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn, mười năm trôi qua, hắn đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng thường xuyên nhận được ảnh của hắn, nhưng thế nào cũng không bằng với người thật sinh động ở trước mắt. Gương mặt trắng trắng mịn mịn đầy thịt năm đó của hắn bây giờ đã bị khuôn mặt góc cạnh phân minh thay thế, lông mày anh khí cùng ánh mắt sâu thẳm kia khiến anh rất khó tìm lại bóng dáng năm đó của hắn, nhưng ánh mắt nhìn anh vẫn tha thiết giống khi xưa.
Lâm Triệt càng nói càng kích động, ôm lấy Lâm Ôn vào trong lồng ngực: “Ca ca! Em còn tưởng anh không đến đón em, tìm tới tìm lui cũng không thấy anh đâu.”
“Ha ha, sao có thể như vậy được.” Lâm Ôn nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, bất giác dùng giọng nói dỗ dành khi xưa: “Ca ca nói sẽ đến đón em thì sẽ không lừa gạt em.”
“Hì hì, em chỉ biết là anh đối em tốt nhất thôi!”
Lâm Ôn kéo hành lý của hắn, ôn hoà mỉm cười: “Ngồi máy bay chắc mệt lắm đúng không, về nhà nghỉ ngơi trước đi!”
“Vâng.” Lâm Triệt vừa định thân thiết nắm lấy tay Lâm Ôn, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng giày cao gót gấp gáp giẫm lên sàn nhà.
“Daniel, đợi em một chút!” Một giọng nữ diễm lệ từ phía sau vang lên.
Lâm Triệt không vui mà nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn xoay người nhìn về phía cô gái: “Có chuyện gì?”
Cô gái hiển nhiên có chút bất ngờ với phản ứng của hắn: “Hẳn em phải hỏi anh có ý gì mới đúng chứ? Sao vừa mới xuống máy bay đã xoay người bỏ đi rồi?”
Lâm Triệt nhướn mày, nhìn cô đầy khinh thường: “Nếu không thì sao? Cô còn muốn tôi chờ cô xuống máy bay rồi đưa cô về nhà? Chúng ta chỉ vừa mới quen biết nhau mà thôi!”
“Anh là thằng khốn nạn!” Cô gái hiển nhiên cảm thấy bản thân bị đùa giỡn, tức giận mắng câu khốn nạn rồi liền xoay người, giẫm lên chiếc giày cao gót khiến nó vang lên tiếng cộp cộp rồi bước đi.
Lâm Ôn nhìn cô gái giận dữ rời đi mà có chút ngơ ngẩn, tiến lên nhẹ giọng dò hỏi: “Tiểu Triệt, đó là bạn gái em sao? Hai em cãi nhau à?”
Lâm Triệt quay đầu cười xán lạn, ôm bả vai Lâm Ôn vừa đi vừa nói: “Sao có thể được, người ngồi bên cạnh em trên máy bay là một cô gái, vì nhàm chán nên mới cùng cô ấy tuỳ tiện hàn thuyên vài câu mà thôi!”
“À, ha ha.”
____________________
(1) Ngũ quan: Năm bộ phận trọng yếu trên khuôn mặt.
.
.
.
Không hiểu sao mỗi lần nhìn ava mình là tự dưng muốn cười lăn lộn à =))) mặt nu nu lại thêm râu =)) chúc mọi người đọc vui
Share this:
Related
Từ khóa » Góc ôn Nhu Post
-
Góc Ôn Nhu - 溫柔 - Posts | Facebook
-
Góc Ôn Nhu - 溫柔 - Home | Facebook
-
Góc Ôn Nhu - 溫柔 ——————– Đọc Những Câu Chuyện Dễ...
-
Góc Ôn Nhu - 溫柔 - YouTube
-
[BHTT] [EDIT] [Hoàn] Cạm Bẫy Ôn Nhu - Chương 58: Ánh Mặt Trời
-
Công ôn Nhu – Page 8 - Đam Mỹ Mới Hoàn
-
Ôn Nhu Hương – Mục Lục - Tuyết Vũ Dạ Lâu
-
Ôn Nhu – HOÀN - LaLaLand
-
[GÓC ĐẠI HỌC] Ep.1 Dạng Bài Đọc Hiểu || Ôn Thi Đại Học Ngữ Văn
-
Du Lịch Shizuoka Nhật Bản - Tận Hưởng Vẻ đẹp Thanh Bình Của Miền ...
-
Từ Vựng Tiếng Anh Giao Tiếp Theo Chủ đề Thông Dụng Nhất - TalkFirst
-
Rút Gọn Biểu Thức Chứa Căn Bậc 2 – Toán Lớp 9 - HOCMAI
-
Góc Tối Phía Sau Thực Trạng Thi Cao Học ở Trung Quốc: "Ăn Bám Cha ...
-
Đọc Truyện Duy Nhất Là Em! | Ngan_dautay