Review Diễm Quỷ – Công Tử Hoan Hỷ - Hoạ Cốc.

Review Diễm Quỷ – Công Tử Hoan Hỷ

Dim Qu

Kết quả hình ảnh cho diễm quỷ

Văn án:

Hạ phàm để tìm kiếm thần khí thượng cổ Hình thiên, Không Hoa đứng đầu Minh phủ gặp Diễm quỷ Tang Mạch miệng lưỡi sắc bén, trong quá trình tìm tông tích Hình thiên từ Tang Mạch, chậm rãi, những chuyện cũ về yêu hận giữa đôi bên bị vạch trần. Không Hoa từng chuyển thế thành tứ hoàng tử Tắc Quân cùng với Tang Mạch từng là tâm phúc của tứ hoàng tử, lúc này đây gặp lại đối với bọn họ rốt cuộc có ý nghĩa gì? Là truy đòi ân oán qua lại hay tình yêu tiếp diễn? Minh chủ đang lúc quên tất cả gặp gỡ với diễm quỷ không chịu giải thoát từ trong dĩ vãng, yêu hận lại bắt đầu, ai đạt được ai? Là ai hủy ai? Khi tất cả trần ai lạc định, Tang Mạch cười đến xán lạn “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a…” Khi tất cả đáp án được công bố, Không Hoa nói “Tang Mạch, chúng ta cược thêm một lần nữa, ta đem tất cả mọi thứ của ta ra đặt, cược lấy yêu hận của ngươi.”

Đối với những bạn đọc đam mỹ lâu năm hẳn một số người đã từng nghe về Diễm Quỷ. Từ cái tên truyện ta đã thấy chút nực cười. Diễm Quỷ là loại quỷ như thế nào? Diễm lệ như chính cái tên của y. một loại quỷ bị hang vạn chúng quỷ khinh bỉ, miệt thị, loại quỷ chuyên câu dẫn nam nhân. Vậy hà cớ gì Công Tử Hoan Hỷ lại lấy tên loại quỷ này đặt tên cho bộ truyện của mình. Đương nhiên là có lý do.

Nhân vật chính trong truyện là Tang Mạch và Không Hoa. Một là Diễm Quỷ lưu lạc hồng trần đã ba trăm năm, ôm chấp niệm nhìn thế gian mà ai oán. Một là Minh chủ vô ái vô dục, ngồi trên vị trí cao nhất trong Minh phủ mà phán kiếp nhân sinh. Hai vị trí tương phản làm sao. Từ khi đọc văn án, không ít người đã tò mò, cậu chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Họ có liên hệ gì với nhau? Họ không chỉ liên hệ với nhau mà là dây dưa từ kiếp này cho đến kiếp khác, đến cuối cùng nắm tay mà thấu hiểu yêu hận khắp thế gian.

Kết quả hình ảnh cho diễm quỷ

Suốt những chương đầu truyện, hẳn ai cũng thắc mắc về những nút thắt, những dấu chẩm hỏi to đùng mà tác giả đặt ra. Tại sao một Diễm Quỷ nhỏ bé lại liên quan đến Hình Thiên? Tại sao lúc nào Diễm Quỷ cũng sầu thương đến vậy? Còn Nam Phong hắn có liên hệ gì mà lại được Diễm Quỷ Tang Mạch hết lòng chở che.

Rồi quá khứ dần được hé mở qua những câu kể đầy ai oán pha chút thống hận của Tang Mạch. À thì ra, kiếp trước của Diễm Quỷ cao ngạo kia là một tên loạn thần tặc tử, mang danh “Tang đại nhân” mà người người khinh bỉ, người người cười chê. Còn kiếp trước của Minh chủ Không Hoa là Sở Tắc Quân vị Tấn vương phản thần độc ác. Bi thương cũng dần được hé lộ ở đây.

Tang Mạch sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cùng em gái chịu đựng sự nhu nhược của cha cùng ngoan độc của mẹ kế. Rồi cha y nhẫn tâm đẩy y vào lãnh cung hầu hạ vị tứ hoàng tử thất sủng Sở Tắc Quân. Hai đứa trẻ bơ vơ sống những tháng ngày nương tựa vào nhau, vui vẻ biết chừng nào? Bị thương thì bôi thuốc cho nhau, bị khi dễ thì trả thù cho nhau, lạnh thì tựa vào nhau sưởi ấm, đói thì chia sẻ miếng ăn. Lúc đó tuổi thơ của họ hạnh phúc chính là đối phương. Nhưng Tang Mạch một lòng với Tắc Quân đổi lại được gì? Tắc Quân lại chỉ hướng về tam ca Tắc Hân của hắn. Tang mạch hoá điên, hai tay nhuốm máu vì Tắc Quân, Tắc quân lại tự nhuốm máu bản thân mà bảo vệ sự trong sạch cho Tắc Hân. Hoá ra cái gọi là ái tình lại bi thống đến vậy!

Sự bi thống của ái tình ấy, Tang Mạch một mình hứng chịu đủ cả. Y hành hạ bản thân, y bị mọi người quay lưng. Triều thần khinh bỉ y, gia đìnhcăm hận y, đệ đệ dâng tấu lăng mạ y, muội muội y yêu thương chẳng nhận y. Đến phút cuối, y chết đi rồi là chính y hoá thành quỷ nhặt nhạnh vàng mã mà đốt cho mình. Tang mạch ơi, chịu khổ như vậy vì cái gì? Vì bản thân y ư? Không, vì Sở tắc Quân. Y không cầu danh lợi, vào triều lâu đến vậy mà quân hàm lại ngang kẻ tiểu nhân. Y chẳng cầu tiếng thơm vì vang xa muôn nhà, đâu đâu cũng là tiếng xấu. Y đâu thiết an vui, nhìn cuộc đời y mà xem. An ở đâu? Vui chỗ nào? Đến cả cái tên cũng tang thương đến thế. Quả thật Tang Mạch rất đáng thương.

Hết lần này đến lần kháng bị lăng nhục. Tận mắt đọc tấu chương sỉ vả mình do người thân viết mà trên môi lại phải nở nụ cười, còn bàn tay dưới áo vô thức nắm chặt. Yêu Sở Tắc Quân đến nỗi chỉ cần hắn nói hắn muốn thiên hạ, y liền hoá thành quỷ thần đoạt thiên hạ dâng lên cho Tắc Quân. Rồi tắc Quân chẳng nhìn vào y mà dùng hai tay dâng thiên hạ y đổ máu đổi lấy đem cho ái nhân Tắc Hân của hắn. Nỗi đau này Tang Mạch biết trút đi đâu đây? Tắc Quân có thể ôm y mà thì thầm:

“Tại sao ngươi không phải hắn?”

Liệu khi Tang Mạch trở thành Tắc Hân chiếm được trái tim Tắc Quân rồi, y vui không? Đáng thương đến nhường nào!

Y biết rằng Tắc Quân coi y là quân cờ chỉ đâu đánh đó. Không hoàn thành nhiệm vụ thì không thể trở về bên cạnh hắn, vậy mà sao y vẫn cứ lao đầu vào? Lúc bị ngân châm xuyên mười đầu ngón tay, lúc huyết nhục lẫn lộn mà chịu đòn roi, trượng hình, y đau không? Y đau, nhưng nỗi đau xác thịt thấm vào đâu so với nỗi đau trong tâm hồn chai sạn? Y vẫn nhếch môi vẽ lên nụ cười ngạo mạn tuyệt nhiên không lộ chút bi thương. Cho ai xem? Cho Sở Tắc Quân xem? Đúng, đến cuối cùng y vẫn muốn thấy Sở Tắc Quân hốt hoảng, đau lòng.

Rồi thì sao? Sở Tắc Quân vẫn ôm y, lau sạch vết bẩn trên mặt y mà thì thầm:

“Ta chỉ có thể tin tưởng ngươi, Tang Mạch à.”

Đúng, tin tưởng rằng y sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ cứu ái nhân của hắn. Hắn đẩy một Tang Mạch không còn vẹn nguyên đến núi tuyết cầu thần y cứu mạng Tắc Hân. Điều kiện là gì? Một mạng đổi một mạng. Tuỳ Tang mạch chọn lựa, rượu độc y vong, Tắc Hân cũng chẳng còn sống. Rượu thuộc y vớt được cái mạng chẳng còn nguyên đồng thời hồi sinh Tắc Hân từ cái chết. Một mạng đổi một mạng công bằng. Nực cười.

Lần đầu đem thuốc về, Tắc Quân quay lưng vội vã đem thuốc cứu Tắc Hân. Y ngã trong đống tuyết, ai đoái hoài? Y xây người tuyết mà đâm vào tim nó. Đáng tiếc, người tuyết không có tim. Sở Tắc Quân cũng không có tim, tim hắn từ lâu đã moi ra mà dâng cho Tắc Hân cùng với đất nước này rồi.

Lần thứ hai, y không chờ mà quay mặt đi, trong lớp tuyết lạnh, lòng y cũng lạnh. Hận thù là cái gì? Là một quần cờ trên bàn cờ đen trắng.

Lần thứ ba, y dứt bỏ tội lỗi cá nhân. Tội lỗi ư? Kiếp sau y trả. Điều cuối cùng y muốn chỉ là:

“Ta muốn thấy biểu hiện hối hận trên mặt ngươi.”

Sở Tắc Quân, Tang Mạch chết rồi, y uống rượu độc mà chết, mang theo mạng Tắc Hân mà chết. Ngươi hối hận không? Bất luận là hối hận vì Tang Mạch hay vì Tắc Hân, ngươi hối hận không?

Có. Hắn hối hận. Hắn đau đến mức muốn chết đi. Tang Mạch bỏ rơi hắn rồi. Hắn ngỡ cả đời này Tang Mạch cũng không bỏ rơi hắn. Tang Mạch đã đánh cược cuộc đời của y. Cược thắng thua trên bàn cờ sinh tử. Y chết rồi, y cũng thắng rồi. Hắn thua rồi. Thực chất Sở Tắc Quân cũng đáng thương. Người đáng thương nhất là người không thấu được tâm mình muốn gì. Hắn đối với Tắc Hân là không cầu được, đối với Tang Mạch là không bỏ được.

“Cầu không được, bất quá đáu đớn thấu tim, lo nghĩ bất an. Bỏ không được, nếu cố bỏ, sẽ là thất hồn lạc phách, không quản tính mệnh.”

Hắn nhìn Tang Mạch thay đổi rồi mới nhận ra:

“Tang mạch ơi Tang mạch, là ta huỷ ngươi”

Người hắn nợ là Tang mạch, trong tim hắn cũng là Tang Mạch. Cớ gì phải dày vò nhau? Hắn dâng giang sơn cho Tắc Hân. Hắn hiểu lòng Tang Mạch vỡ vụn. Hắn hèn nhát mà đối xử với Tang Mạch tàn nhẫn. Tang Mạch đau. Hắn đau không? Đau lắm. Hắn cũng hoài niệm về những tháng ngày nương tựa vào nhau trong lãnh cung. Hắn cũng muốn tiếp tục bôi thuốc cho Tang Mạch. Nhưng vết thương chất chồng lên vết thương. Cả cơ thể đều là vết thương. Vì ai? Vì giang sơn mà hắn muốn, vì những nhiệm vụ hắn giao cho y làm. Hắn dám nhìn sao? Tang mạch bây giờ hận hắn, liệu y có bỏ hắn không? Hắn cũng biết sợ sao? Lúc nhìn lòng y tan nát, nhìn nụ cười cao ngạo trên môi y khi bầy cho hắn xem những cảnh tra tấn man rợ mà hằng ngày y vẫn làm. Hắn hiểu, Tang Mạch thay đổi rồi.

Hắn đã muốn:

“Ta và ngươi bắt đầu lại.”

Nhưng, chưa bắt đầu đã thấy kết thúc bi ai. Hắn nghĩ rằng, chỉ cần cứu xong Tắc Hân, giải oan cho Tang Mạch. Hắn sẽ cùng y đi đến cùng trời cuối đất, không màng thế sự. Nhưng hắn đã làm gì? Khiến y đau đớn chất chồng đớn đau. Để đến cuối cùng chỉ biết ôm thân xác hắn vùi trong núi tuyết mà ngơ ngẩn, tiếc thương. Yêu hận là gì? Hắn hiểu rồi. Yêu hận của thế gian. Bi ai vô cùng.

Tang Mạch chết, quẩn quanh nơi cầu Nại Hà mà đợi Tắc Quân, đợi hoài, đợi hoài. Để rồi y ôm chấp niệm, chịu tra tấn chứ chẳng chịu đầu thai. Làm Diễm Quỷ ba trăm năm, y đem hết tất cả y có mà trả nợ kiếp trước. Nhưng nợ của y, ai trả đây? Là Minh chủ Không Hoa trả sao? Nực cười.

Vậy mà sao y vẫn choáng váng vì chút nhu tình của Không Hoa. Lúc bị Phệ tâm tra tấn, y không kêu đau lấy một lời, cắn răng mà chịu đựng. Lúc bị thuỷ thảo quấn đến nát thịt, lộ xương, y chỉ bình thản mà nói:

“Ta đau quen rồi.”

Đau từ lúc làm người đến khi làm quỷ vẫn chịu đau. Đau cả xác lẫn tâm. Tang Mạch mãi hoài niệm Sở Tắc Quân lại luôn mơ hồ giữa không Hoa. Rốt cuộc Không Hoa hay Sở Tắc Quân, là ai đang đối với y ôn nhu như vậy, là một người mà thôi, chỉ là kiếp trước và kiếp này. Y lại ngẩng cao đầu, lại đem lớp phấn chồng chồng chất chất che lấp đi yêu mềm.

Dù cho luôn nhầm lẫn thì y vẫn đúng, Sở Tắc Quân hay Không Hoa cũng tàn nhẫn như nhau, cũng giỏi đóng kịch như nhau. Kiếp trước hắn vì Tắc Hân, kiếp này lại luôn theo đuổi thần khí thượng cổ Hình Thiên. Tang Mạch, y vẫn đứng sau. Đáng thương cho một kẻ đứng sau. Y còn cái gì để cược đây? Lại một lần nữa, Tang Mạch cược cái mạng Diểm Quỷ của y. Có mấy cái mạng để cược đây hả Tang Mạch? Một mạng người, một mạng quỷ, cược hết cho hắn. Đến phút cuối y muốn gì? Lại vẫn như cũ mà thôi.

“Ta muốn nhìn thấy biểu hiện hối hận trên khuôn mặt ngươi.”

Hối hận, Tang mạch, y thắng rồi. Lúc nhìn thấy nước mắt của vị Minh chủ vô ái vô dục ấy, y vui không? Không Hoa rới nước mắt rồi. Minh chủ hắn cả đời này không khóc trước ai, chỉ khóc trước Tang Mạch. Cả đời này không quỳ trước ai, chỉ quỳ trước Tang Mạch.

“Vì sao luôn là ngươi vứt bỏ ta trước?”

“Tang Mạch à, ta muốn nhớ ra ngươi.”

Hắn lại một lần nữa đáng thương mà chậm một bước. Tang mạch lầm ở một chỗ. Tang Mạch à, dù là Sở Tắc Quân hay Không Hoa, họ đều yêu ngươi. Tính trăm đường cũng không tính ra rằng ngươi mang cả tính mạng ra để cược. Hình Thiên hay Tắc Hân? Đều không quan trọng bằng ngươi. Tìm khắp nhân giân, khắp âm tào địa phủ còn một diễm quỷ nào độc mồm độc miệng lại khiến hắn lưu luyến như ngươi không? Không. Tang Mạch chỉ có một. Trái tim Không Hoa rung động vì ngươi. Vở kịch bị vạch trần, Hình Thiên, hắn đoạt được rồi. Thứ hắn mất là mạng Tang Mạch. Ngươi khóc đi Không Hoa, hối hận đi. Ngươi vẫn chưa hiểu yêu hận thế gian. Ngươi đứng từ xa nhìn Diễm Quỷ chịu đau đớn, cái ngươi cảm nhận được là gì? Là đau.

Yêu hận. Không yêu sao hiểu được hận, không hận sao thấu được yêu.

Được, Tang Mạch ngươi cược cả hai kiếp, vậy Không Hoa cược tất cả hắn có để đổi một Tang Mạch sinh động trở về. Sừng kỳ lân độc nhất vô nhị, tu đạo ngàn năm hay chiếc nghế minh chủ cao cao tại thượng đây? Hắn cược hết, cược một mạng của Tang mạch. Tất cả đều không quan trọng bằng y.

Viên Tử Hi, tiểu Nhu, Hoa phi, Cận gia, họ đều chu toàn cả rồi. Vậy sao Tang Mạch ngươi chưa trở về?

Thắng hay thua? Sinh hay tử? Quan trọng không?

Chỉ cần là nắm tay một người đến thiên hoang địa lão, chỉ cần là cùng ngươi xem thuỷ triều, chỉ cần là an vui trọn kiếp.

Một gia đình, ba ngươi kì dị. Cựu Minh chủ mất đi sừng kì lân. Diễm Quỷ không tô son trát phấn. Đồng quỷ học chữ, ngâm thơ. Hạnh phúc đơn giản hơn tất cả những gì họ đánh đổi.

Đến cuối cùng chỉ là Không Hoa vẫn chờ.

Chờ cho Diễm Quỷ kia nói với hắn rằng:

“Ta thích ngươi.”

“Thất tình lục dục chốn hồng trần chính là giản đơn như vậy, ba chữ rất ít nét là có thể bao quát hết tất cả tâm tình. Thế nhưng ‘thích’ cũng là phức tạp như thế, yêu không được, hận không đành, cầu không được, bỏ không nỡ, trăm mối lo, trằn trọc, vì yêu mà sinh oán, vì oán mà sinh hận, vì hận mà xuất hiện biết bao thị phi. Kết quả là, dù cho bên nhau sớm chiều, dù cho là chung giường chung gối, dù cho nhĩ tấn tư ma, thiếu một chữ ‘thích’ đó, thì cho dù nắm giữ bao nhiêu thứ đi nữa, vẫn là tâm trí bất an, lo sợ ngủ không yên.”

Đọc Diễm Quỷ, có thể không rơi nước mắt nhưng chẳng thể ngăn tim đừng đau. Nhìn đến cuối cùng, hai người yêu nhau lại nắm tay. Hoàn tất nhưng không hoàn toàn. Đến cuối cùng bao giờ thì thật tâm?

Đang bâng khuâng, cân nhắc, không chừng đã sớm bị cuốn vào vòng xoáy vạn kiếp luân hồi. Cuốn đến cuối cùng, chính bạn đang cười trong nước mắt.

SakuraMomiji – Lạc Hoạ

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Diễm Quỷ Là Gì