Review: Hoàng Bán Tiên – Nỗi Xót Xa đọng Lại Sau Cuối
Có thể bạn quan tâm
Review: Hoàng Bán Tiên – Nỗi xót xa đọng lại sau cuối
Tôi đặt dấu chấm hết cho Hoàng Bán Tiên đã hai tuần rồi, và suốt hai tuần qua ngày nào cũng chỉ toàn bày những trò vẩn vơ vớ vẩn. Tính tôi xưa nay vẫn thế, cứ mỗi lần kết thúc một tác phẩm nào là lại lâm vào tình cảnh ngẩn ngơ như thể bản thân vừa đánh mất một điều gì đó vậy. Những khi ấy tôi không thể làm việc gì ra hồn, cứ phải bày đủ thứ trò để tự xoa dịu chính mình.
Tôi đến với Hoàng Bán Tiên là nhờ có Như. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Đó là một ngày đẹp trời, Như đập cửa nhà tôi để gào thét rằng bản vừa đọc một tác phẩm rất được, bản muốn tôi cùng đọc. Tôi đã chun mũi ngúng nguẩy nhận hàng rồi để lại một câu – “Khi nào có hứng sẽ đọc.”, và thế là bỏ quên nó một góc. Một ngày kia, tôi bình tĩnh lôi nó ra, đọc một lèo từ Hoàng Bán Tiên cho đến Thịnh thế thanh phong, và rồi thẫn thờ.
Thú thật là cho đến tận lúc ấy tôi vẫn chưa hề có ý định edit tác phẩm này, tất thảy chỉ đơn giản là đọc và thích thú thôi, nhưng rồi có một hôm tôi mở mắt ra, nhìn thẳng lên trần nhà và tự nói với lòng “Mình sẽ edit Hoàng Bán Tiên.”. Quyết định đến với tôi một cách rất đột ngột, nhưng cũng nhẹ nhàng thản nhiên như hơi thở vậy.
Hơn 400,000 từ, 396 ngày đồng hành, chưa từng có ngày nào mà tôi ngừng nghĩ suy về Hoàng Bán Tiên. Tôi đã vui, đã buồn, đã xót xa, đã ngậm ngùi, đã hạnh phúc cùng Hoàng Bán Tiên. Thật sự thì tôi đọc Nhĩ Nhã không ít, và trong nhận định cá nhân của mình, tôi đánh giá Thần toán tứ bộ cao hơn hết thảy. Nhĩ Nhã trong Thần toán đã cho tôi thấy một chị rất khác, một điều gì đó sâu lắng và trải lòng.
Hoàng Bán Tiên là tác phẩm mở đầu cho Thần toán tứ bộ, là cái nền mà Nhĩ Nhã xây dựng nên cho cả một hệ liệt, những vấn đề mà chị đặt ra trong Hoàng Bán Tiên đều là tiền đề để chị viết tiếp ba tác phẩm sau, và thật sự nếu không có Hoàng Bán Tiên thì sẽ không có những Hảo mộc vọng thiên, Thịnh thế thanh phong và Quốc tướng gia thần toán. Nói dông dài về Hoàng Bán Tiên thế này chỉ vì ngay giây phút này đây trong tôi đang có những đôi chút chạnh lòng. Từ ngày chạm tay vào Thần toán, không biết bao nhiêu lần tôi đọc thấy, nghe thấy, nhìn thấy người ta chê bai Hoàng Bán Tiên. Người ta hào hứng với sự bắng nhắng đáng yêu của Hảo mộc vọng thiên, yêu thích sự vô sỉ mặt dày của Thịnh thế thanh phong hay đại loại thế. Tôi không trách bất kỳ ai khi nghĩ thế, bởi tôi hiểu mỗi người đều có những nhận định và tình cảm của mình, và bản thân tôi cũng yêu quý cả bốn bộ. Nhưng tôi vốn dĩ chỉ là một đứa con gái bé nhỏ, và tim tôi làm sao có thể vĩ đại đến mức yêu thương tất cả ngang nhau, tôi đã dành một góc rất nhỏ tim mình cho Hoàng Bán Tiên nhiều hơn là những bộ khác.
Tôi yêu Hoàng Bán Tiên từ tận sâu tâm hồn mình, yêu những tình tiết và tính cách nhân vật mà chị xây dựng, yêu những lời văn con chữ đầy vẻ đẹp trang nhã thanh thoát mà chị viết ra. Tôi vẫn biết người ta khi đọc thường chú ý đến những trường đoạn hành động hơn là tả cảnh, nhưng cả tôi, cả Như đều đã dốc hết sức mình vào những đoạn ấy. Một buổi chiều mây mù phủ núi trên Vu Sơn, một đoạn sơn đạo, mưa rơi rả rích cùng chiếc ô vàng mỏng manh, một Tây hồ mờ sương và khúc Ẩm túy hồ sơn, một buổi sớm mai trong vắt bên tàng cây bào đồng… Tất cả đều là tình yêu mà tôi và Như đã dành trọn tâm sức của mình để chuyển tải.
Tôi còn thấy người ta hay bảo Tư Đồ và Tiên Tiên hoàn hảo quá, hoàn hảo đến mức không có thật, nhưng cũng đã hơn một lần tôi khẳng định rằng họ không hề hoàn hảo. Nếu bạn nhìn thấy một người bất lực vì không thể ngăn chặn những bi kịch dù bản thân biết nó sẽ xảy ra, nếu bạn nhìn thấy một người dù đã đứng ở địa vị cao ngất để ngạo đời mà vẫn mang trong lòng sự mặc cảm, rằng mình không xứng đáng với người mình yêu, rằng mình sẽ khiến kẻ ấy vấy bẩn thì bạn có còn bảo họ hoàn hảo không? Không đâu bạn ạ, Tư Đồ và Tiên Tiên không hề hoàn hảo. Tư Đồ ngạo đời vì chàng ta đã kinh qua những tháng ngày gian khổ, đã tự rèn luyện bản thân trở nên cứng cỏi, nhưng chẳng phải chàng ta cũng rung động và mang lòng yêu thương một con mọt sách nhỏ bé yếu đuối đấy sao. Tiên Tiên thanh cao thoát tục vì bản chất em ấy nhân hậu và hiền lành, nhưng chẳng phải Tiên Tiên cũng đã chọn con đường dùng vũ lực và mưu kế để đạt đến hạnh phúc, đạt đến bình an sao? Cho đến tận giờ phút này, tôi vẫn còn nhớ như in sự sững sờ điếng người của mình khi dịch chương 55, nhớ như in nỗi đau hiển hiện rõ rệt trong ánh mắt Tư Đồ, nhớ những bước chân đi lướt hàng bao cỗ thi thể trong màn mưa của Tiên Tiên.
Hoàng Bán Tiên là cả một chuyến hành trình, trải dài từ Vu Sơn đến Thục Trung, đi qua những cơn gió dịu nhẹ vùng Giang Nam, ngược lên những trận tuyết lạnh nơi phương Bắc, xuôi về phương Nam và rồi tiến sâu vào Trung Nguyên, để rồi sau cùng lại quay về với đất Thục Trung đầy ắp yêu thương và nghĩa tình.
Mối tình của Tư Đồ và Tiên Tiên là một mối tình giản dị và thấu hiểu. Từ những sợ sệt và bất đồng ban đầu, họ tìm đến với nhau qua triết lý sống, qua nhân sinh quan, qua những sẻ chia và hy sinh. Chẳng cần gì những quan cao lộc đầy, chỉ cần có thể nắm tay nhau đi qua muôn dặm đường trường, chẳng cần gì mãi mãi cười vui, chỉ mong có thể đồng hỉ đồng bi, chẳng cần gì thâu tóm thiên hạ, chỉ cần mỗi năm lại có thể quay về xem rùa đẻ trứng, cho đến ngay râu tóc bạc phơ. Những mong mỏi của họ nhỏ nhoi là thế, những để đạt được là phải trải qua biết bao nhiêu nhọc nhằn gian khó.
Cho đến trước khi tôi đọc Thần toán tứ bộ thì thật sự là chưa từng có tác phẩm nào để lại cho tôi những đau đớn khắc khoải như vậy. Các bạn hẳn sẽ thấy lạ vì đây không phải là ngược văn, vậy cần chi phải đau. Nhưng kỳ thật nỗi đau còn lớn hơn khi đọc ngược văn nữa kìa. Còn nhớ tôi đã từng viết thế này:
“Một cái cúi đầu của buổi sáng ngày hôm nay, đã kết nối con đường của cả hai người lại làm một. Nhưng Tương Thanh chỉ nghĩ đến đồng cam cộng khổ, chỉ nghĩ đến cùng chia vinh sẻ nhục, thậm chí là nghĩ cùng nhau đồng hành, lại hoàn toàn không hề nghĩ đến rằng, từ nay về sau họ đã là ràng buộc cả một đời với nhau, vạn kiếp bất phục.”
(trích chương 75 – Hoàng Bán Tiên)
Khi mình viết nốt những dòng cuối này, giật mình thảng thốt, mới hay hai mắt đã nhòe lệ tự bao giờ. Thật sự thì nguyên một tuần trước, và cả nguyên một tuần này, trong mình cứ âm ỉ nỗi đau của sự chia ly. Hôm rồi mình bảo với Như, rằng Thần toán tứ bộ trong mình cứ như là một viên kẹo đẹp đẽ, bóc đi lớp vỏ đầy màu sắc, cho vào miệng sẽ cảm nhận được vị ngọt lịm tận tâm can, nhưng sau đó mới biết hóa ra bên trong lại là nhân ớt bột. Mình đã cười, đã hạnh phúc, đã sâu lắng cùng chặng đường của những con người đó, nhưng sau cùng cảm giác đọng lại thì lại là đau đớn khắc khoải.
Họ, những con người đã hết mực yêu nhau, nhưng sau cùng vẫn không thể cùng chung sống dưới một mái nhà. Kẻ Nam người Bắc, vui vầy chỉ trong thoáng chốc, hợp rồi lại tan, mỗi người một cuộc sống, một niềm vui riêng. Cả một chuyến hành trình dài dằng dặc là thế, đã cùng sánh bước với nhau, đã cùng nhau vượt bao chông gai gập ghềnh, đến cuối cùng vẫn là hai chữ ‘phân ly’. Mình biết, biết rất rõ rằng có cuộc vui nào là không tàn đâu, nhưng sao lòng vẫn đau đớn đến thế.
Và rồi, khi đọc thấy bốn chữ ‘vạn kiếp bất phục’, bỗng dưng mình nghĩ đến Ngao Thịnh và Tương Thanh. Khi mình viết những dòng đó thì Zinnia vẫn chưa về, rằng thì hai cháu vẫn còn phiêu diêu ở nơi đâu xa lắm. Mình nhớ đến cảnh những dải hoang mạc vàng một màu cát thẳm xa, nhớ đến những dải tường thành tít tắp, và nhớ đến bóng dáng ai kia giữa chốn cung vàng điện ngọc.
Tất cả, đau đớn, khắc khoải, như một liều thuốc độc ngấm sâu và gặm nhấm tâm hồn mình từng chút một vậy.”
—
Hôm tôi edit chương 104, thay vì dùng chữ “toàn văn hoàn” như mọi khi vẫn thế, thì tôi đã dùng cụm “tuồng đã vãn” và Như đã mỉm cười khen rằng dịch rất tốt. Phải rồi, cuộc đời này là một vở diễn khổng lồ, mỗi người đều tự sắm cho mình một vai diễn riêng, có kẻ là chân tiểu nhân, cũng có kẻ là ngụy quân tử, thế rồi sao? Dù có là đấng quân vương như Viên Lạc hay là đại tướng quân như Tề Dịch, hoặc chỉ đơn giản là một nàng kỹ nữ bạc phận cõi hồng trần, chẳng phải sau cùng tất cả cũng chỉ còn là nắm tro tràn chôn mình trong lòng đất mẹ đấy ư? Tất cả rồi chỉ như một vở tuồng mà thôi.
Tôi đã yêu thương Hoàng Bán Tiên, yêu thương những nhân vật của Thần toán tứ bộ nhiều đến thế đấy, và cũng đã đau đớn nhiều đến thế đấy. Đến với Hoàng Bán Tiên nói riêng và Thần toán tứ bộ nói chung đã cho tôi rất nhiều thứ. Thịnh thế thanh phong đã cho tôi quen biết với Zinnia, đã tạo nên mối dây liên kết vô hình giữa tôi và bạn ấy theo nhiều nghĩa, Hoàng Bán Tiên đã mang đến cho tôi mối giao cảm sâu sắc với Như. Trước Hoàng Bán Tiên, chúng tôi là những người bạn tốt, có thể à ơi chơi bời chia sẻ này nọ với nhau, và chỉ thế. Nhưng sau Hoàng Bán Tiên chúng tôi là tri âm tri kỷ của nhau, đủ để cùng đồng hỉ đồng bi dẫu rằng cả một ngày ngồi bên nhau chẳng nói được mấy lời.
Nhưng cũng chính nó đã để lại trong tôi không ít mất mát và tiếc nuối. Có thể nói rằng, một phần lý do tôi ra đi chính là từ đây, quá chua chát, quá xót xa và quá thất vọng. Nhưng thôi, đã đi đến bước này thì nói ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ xin giữ lại nỗi niềm tiếc nuối ấy và chia sẻ cho những người thân quen mà thôi.
Sau cùng thì tuồng cũng phải vãn.
Ngọc Cầm
Chia sẻ:
Có liên quan
Từ khóa » Hoàng Bán Tiên Review
-
[Review] Hoàng Bán Tiên – Nhĩ Nhã | Hiên Du Các
-
[REVIEW] Giới Thiệu Đam Mỹ - 1. Hoàng Bán Tiên - Doc Truyen
-
Hoàng Bán Tiên - Một Góc Của Trái Tim - LiveJournal
-
Review - Hoàng Bán Tiên - Wattpad
-
Spoil / Review • đam Mỹ - Hoàng Bán Tiên - Nhĩ Nhã. - Wattpad
-
Hoàng Bán Tiên Review - Học Tốt
-
Hoàng Bán Tiên - REVIEW ĐAM MỸ - Đọc Truyện Full
-
HOÀNG BÁN TIÊN [ NGỌT SỦNG – CỔ TRANG] - Review Tướng Cướp
-
Review Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt – Nhĩ Nhã - Hoạ Cốc.
-
Top 10 Hệ Liệt Hoàng Bán Tiên 2022 - Cùng Hỏi Đáp
-
Review + Đọc FULL Truyện Hoàng Bán Tiên
-
Hoàng Bán Tiên -Phiên Ngoại 3 #Lãm - Smart Review A-Z
-
Hoàng Bán Tiên -Tập 30 #Lãm - Smart Review A-Z