Review Thần Toán Tứ Bộ Hệ Liệt – Nhĩ Nhã - Hoạ Cốc.

Thần toán tứ bộ hệ liệt:

Đây là hệ liệt đam mỹ do Nhĩ Nhã chắp bút. Gồm có bốn bộ lần lượt là:

-Hoàng Bán Tiên

-Hảo mộc vọng thiên

-Thịnh thế thanh phong

-Quốc tướng gia thần toán

Để nhận xét chung về cả bốn bộ trong hệ liệt này. Hoàng Bán Tiên là bộ nền tảng, bao quát và nhiều triết lý nhất. Hảo mộc vọng thiên là bộ hài, ngọt và hoà hảo nhất. Thịnh thế thanh phong là bộ chỉnh chu, hấp dẫn, chi tiết nhất. Quốc tướng gia thần toán là bộ đặc biệt, hay nhất. Mỗi bộ đều có ấn tượng riêng, tình tiết tuy có ngược, có bi, có cao trào tuy nhiên nói chung vẫn nhẹ nhàng dễ ngấm. Nhưng để hiểu rõ cái hay, tôi sẽ nói qua từng tác phẩm.

1/Hoàng Bán Tiên: Kết quả hình ảnh cho hoàng bán tiên Văn án: Lão lang trung mời bà con trong thôn thẳng thắn xem tướng cho bảo bảo nhà mình một cái, kết luận đúng là, quả nhiên đứa trẻ này có bán tiên thể! Vì vậy, cứ đặt tên luôn cho bảo bảo là – Hoàng Bán Tiên.

Lúc lên năm, Tiểu Hoàng giúp Vương đại thẩm trong thôn tìm được con bò đi lạc, vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thôn.

Năm lên mười, y xui xẻo nói đúng chóc ba ngày sau có động đất, vì vậy, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền khắp toàn thành.

Năm lên mười lăm, tình cờ làm sao y cứu được hoàng đế đương triều đang vi phục xuất tuần ~ vì vậy, khâm thử phong hào “Thần Tiên Sống”, danh hào Hoàng Bán Tiên, truyền đi khắp nước.

Trong phút chốc, Hoàng Bán Tiên là Thần Tiên Sống, mấy lời đại loại vậy, thịnh hành khắp đại giang nam bắc!

Năm lên mười sáu, người thỉnh y xem tướng số liên tu bất bận, người muốn y đoán chữ nườm nượp đổ về, giang hồ phân tranh thì muốn y ra mưu, triều đình đoạt quyền thì muốn y bày kế.

Đang lúc nguy nan, y gặp phải võ lâm đệ nhất kỳ nam, võ công cao cường, nhưng tính cách thì cực kỳ tồi tệ – Tư Đồ Ngận Suất – có người bình thường nào lại đi đặt cái tên rất bất thường như này không? Biết được mình nhặt được một con Mọt Sách gầy khẳng gầy khiu nhạt nhẽo vô vị lại chính là Thần Tiên Sống trong truyền thuyết – Hoàng Bán Tiên, Tư Đồ quyết định cùng y giao dịch một phen! Hắn có thể bảo vệ y, cũng có thể giúp y thoát khỏi nguy khốn! Cơ mà, điều kiện chính là Tiểu Hoàng Hoàng phải giúp hắn cưới được một mỹ nhân độc nhất vô nhị, hoàn toàn xứng đôi cùng hắn.

Ấy nhưng, vấn đề từ đâu mà ra vậy? Cớ sao tên võ lâm đệ nhất kỳ nam này cứ muốn lén lút bò lên giường của y?

Thêm một lần nữa hét lên, y tên là Hoàng Bán Tiên, chứ không phải Thần Tiên Sống!

Có rất nhiều review của các bạn đã đọc nói rằng không thích Hoàng Bán Tiên nhất trọng cả bốn bộ. Cũng có không ít bạn nói rằng Tư Đồ là một anh công tồi tệ. Nhưng có lẽ họ chưa hiểu hết về truyện này. Hoàng Bán Tiên được Nhĩ Nhã chau chuốt về văn phong, cách dẫn dắt truyện  vô cùng mượt. Lồng ghép trong tình tiết là những triết lý nhân sinh, những suy ngẫm và những phút tĩnh lặng bất ngờ. Chẳng hạn cái cảnh Tư Đồ  cúi xuống vắt nước mưa ở vạt áoTiên Tiên, lúc một kỳ tài võ công kiêu ngạo ấy cúi mình xuống chân một tên mọt sách, bạn có thấy định nghĩa của từ ôn nhu không?  Trước hết ta nói về bạn công Tư Đồ.

Thật ra trong tất cả các bạn công, Tư Đồ chính là người không phải hy sinh nhiều nhất. Nếu như Tần Vọng Thiên vì Mộc Lăng mà tính mạng chẳng màng, tuyệt thế võ công chẳng thiết. Sốt ly bì mười ngày khi tỉnh lại chỉ nghĩ xem Mộc Mộc khoẻ chưa? Hay Ngao Thịnh từ bỏ giấc mộng giang sơn, từ bỏ kiêu ngạo của bản thân hắn để cùng Tương Thanh ẩn cư trên hòn đảo Mỹ Lệ trần gian. Viên Liệt phút cuối gỡ bỏ đi gánh nặng về bách tính muôn dân, đưa Ân Tịch Ly cùng nhau quy ẩn. Câu hỏi đặt ra đó chính là:”Tư Đồ rốt cuộc hắn đã từ bỏ cái gì?”. Chính xác là Tư Đồ chẳng phải từ bỏ cái gì cả. Hắn vẫn ở Hắc Vân bảo mà sống an vui, tận hưởng cảm giác làm một bang chủ tự do tự tại, làm một đệ nhất thiên hạ hô mưa gọi gió. Bên cạnh Tư Đồ có Tiểu Hoàng nhất nhất nghe lời, có huy đệ Hắc Vân Bảo không bao giờ rời xa hắn. Vậy đó là lỗi của hăn ư? Không Tư Đồ không có lỗi, hắn cũng chẳng ngạo mạn như người ta vẫn đồn. Mấy bợn fan của Ngao Thịnh, có nhiều bợn rất chi là ghét Tư Đồ. Mấy bợn nói Tư Đồ không có tư cách mà đối xử với bạn Thịnh như thế. Nhưng mà ngẫm lại nhé, nếu Tư Đồ không nghiêm khắc giáo huấn Ngao Thịnh liệu sẽ có môt Ngao Thịnh uy phong trong Thịnh Thế Thanh Phong cho mấy bơn đọc không? Tư Đồ không ác, hắn cũng không vô tình. Hắn đối với mọi người đều rất có tình. Khi còn nhỏ hắn cũng ghánh chịu biết bao mất mát, biết bao đau khổ đấy thôi. Trên người hắn có chữ “sinh”, chín tuổi tay đã nhuốm máu. Hắn chịu đau khổ để cứu Mộc Lăng, hắn sẵn sàng hy sinh cho huynh đệ, hắn nhất nhất chung tình với Tiểu Hoàng. Hắn sẵn sàng chi viện cho Thịnh Thanh. Chưa đủ tốt sao? Hắn không phải hy sinh vì không gặp hoàn cảnh để hy sinh chứ không phải vì hắn không dám hy sinh. Tư Đồ thực sự rất tốt.

Mấy cái bình luận về bợn tiểu thụ yêu không chịu được là Tiểu Hoàng mới làm tui tức nhất. Họ nói Tiểu Hoàng nhu nhược, chân yếu tay mềm lúc nào cũng được bảo vệ. Nói Tiểu Hoàng chẳng phải thông minh nhất, vẫn thua Ân tịch Ly đấy thôi. Nói Tiểu Hoàng cả truyện chỉ biết nghe lời, tỏ vẻ mọt sách đáng yêu. Xin lỗi mấy bạn đi, mấy bạn đọc truyên cái kiểu chi vậy? Cái đầu tiên cần phải đính chính chính là Tiểu Hoàng khả ái chỉ nhu chứ tuyệt đối không nhược. Tiểu Hoàng vô cùng thông minh, tuyệt nhiên chỉ thua Ân Tịch Ly, mà Tịch Ly là ai? Là phụ thân của ẻm. Làm ơn đi, thua một con người thậm chí không được xem là người ấy( Tịch Ly là trích tiên mấy bợn ạ, em là tiên chứ không phải người) có gì sai? Tiểu Hoàng chính là bé thụ thông minh và thẳng thắn nhất. Tiểu Hoàng rất thẳng thắn với bản thân, không hề cố gắng dối gạt mình trong chuyên tình cảm. Nói Tiểu Hoàng nhược vậy tại sao trong một ánh mắt Tiểu Hoàng đã nhìn rõ nhân tâm của vô số người. Biết rõ kế hoạch của Ngao Thịnh từ lúc lấy cổ trùng ra khỏi đầu. Mấy bạn đọc mấy bạn biết không? Vậy tiểu Hoàng nhược ở chỗ nào. Tiểu Hoàng rất thông minh, mà thông minh như vậy lại luôn có Tư Đồ bên cạnh, hà tất phải biết võ công? Tỏ vẻ mọt sách, không, bạn ấy là mọt sách chính hiệu, chính vì đọc sách mà bạn ấy cái gì cũng biết, cái gì cũng thông. Vậy mọt sách sai ư? Bao nhiêu người mọt sách mà có thông được như Tiêu Hoàng. Nếu mọt sách mà được như Hoàng thì ai chẳng muốn mọt. Phút cuối cùng khi ép Ngao Thịnh phải lựa chọn. Có rất nhiều người đã hận y vì sao đối xử với Thịnh bất công. Tại sao không tin tưởng Thịnh. Chính Tiểu Hoàng cũng đã nói, người y không tin không phải Ngao Thịnh mà là hoàng đế. Là bậc đế vương có mấy người lại giữ chữ tín đây? Tiểu Hoàng làm vậy là muốn bảo vệ Hắc vân Bảo cũng là bảo vệ Ngao Thịnh khỏi sai lầm. Nếu lúc ấy không làm vậy có Thịnh Thế Thanh Phong cho mấy bạn đọc sao?

Nãy giờ chính là tui đang viết minh oan cho Tư Đồ Và Tiểu Hoàng. Bây giờ là minh oan cho tác phẩm. Hoàng bán Tiên không nhàm cũng không sến. Ngôn ngữ truyện dễ ngấm lại ẩn chứa nhiều chi tiết đáng suy ngẫm.

Như khi cùng Tiểu Hoàng trông xuống toàn cảnh huyện thành Đại Ấp

  “Tư Đồ tựa như lẩm bẩm độc thoại tiếp tục nói – “Bất luận là mặt trời mọc hay lặn, ánh sáng chiếu lên mỗi người đều có màu sắc giống nhau… Trời có mưa rơi hay đổ tuyết đều như vậy, chỗ giống nhau duy nhất của một tên khất cái cùng một gã hoàng đế, chính là đều được phụ mẫu sinh ra giữa trời đất này.”

 Bạn có thấy bất ngờ khi một tên ngạo mạn, ngang ngược như Tư Đồ đôi khi lại ưu tư như vậy?

Hay khi Tương Thanh cùng tiểu hoàng trò chuyện về Mộc Lăng:

“Thấy Mộc Lăng kéo người đi, Tiểu Hoàng tò mò hỏi Tương Thanh – “Tương phó bang chủ, Mộc Lăng huynh ấy có võ công sao?” Tương Thanh quay đầu lại nhìn Tiểu Hoàng, mỉm cười hỏi – “Vì sao tất cả mọi người đều nghĩ y không có võ công?” “Vì thoạt nhìn huynh ấy không giống… hơn nữa, huynh ấy còn có bệnh mà.” – Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói. Tương Thanh có hơi ngẩn người nhìn chằm chằm cửa viện – “Trong Hắc Vân Bảo này chỉ có hai người ta đánh không lại…” – Nói xong quay lại nhìn Tiểu Hoàng – “Một người là bang chủ, đến cả một chiêu cũng không tiếp nổi, người thứ hai là Mộc Lăng.” “Thế có thể tiếp được mấy chiêu?” – Tiểu Hoàng thắc mắc. Tương Thanh lắc đầu cười – “Một chiêu!” Tiểu Hoàng có hơi giật mình, chợt nghe Tương Thanh mỉm cười nói tiếp – “Tiên sinh có biết ai mới là kẻ mạnh nhất không?” Tiểu Hoàng lắc đầu. “Chính là kẻ mà dù nhìn thế nào cũng không thể hiểu rõ y có bao nhiêu lợi hại.” – Tương Thanh thản nhiên đáp khiến Tiểu Hoàng hơi ngây người ra.”

Khi đọc đến đoạn này liệu có ai bất chợt ngẩn người suy ngẫm. Người mạnh nhất chính là người giỏi nguỵ trang nhất. Cuộc đời mỗi người đều như một vở kịch, đều phải cố gẳng sinh tồn trong giả tạo. Vừa ẩn nấp vừa dò nhân tâm, thực bi thương đến nực cười.

Hay phút giây Tư Đồ quyết định để Tiểu Hoàng nhìn rõ bản thân hắn là người như thế nào. Đây cũng chính là chi tiết lấy đi bao nhiêu nước mắt người đọc.

“Đầy khắp trong viện đều là xác người, dù rằng trời mưa to tầm tã cũng không sao rửa hết mùi máu tươi nồng đậm xộc đến. Ở giữa màn mưa là Tư Đồ máu bết toàn thân, hắc y ướt đẫm nước mưa, đôi mắt đỏ ngầu hiện diện trên gương mặt trắng bệch, toàn thân toát lên một vẻ tà ác không nói nên lời. Hắn đứng giữa những cỗ thi thể, nét mặt không chút thay đổi, cứ thế quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hoàng đang đứng ở cửa.”

Rồi hắn bình thản mà hỏi Tiểu Hoàng:

“Ta là quỷ, ngươi là tiên…Từ đó cho đến tận bây giờ đều là ta ép buộc ngươi, ngươi liệu có tình nguyện vì ta chịu đựng hết thảy? Dưới tay ta đã chết biết bao mạng người, chưa từng dám nghĩ đến sẽ có một kết cục tốt, ngươi vẫn cảm thấy có thể theo giúp một ác quỷ như ta cả một đời ư?”

Liệu có ai thấu bi thương trong mắt Tư Đồ lúc ấy. Tư Đồ là một kẻ kiêu ngạo, là một kẻ cố chấp nhưng trong lòng hắn chẳng lúc nào yên. Hắn trước giờ luôn kiềm chế chỉ sợ rẳng bản thân hắn là một tên ác quỷ mãi chẳng thể với được Tiểu Hoàng. Sự tàn ác lúc đó trái lại chính là bằng chứng hùng hồn cho trái tim lương thiện, sâu sắc của Tư Đồ. Hắn thà một thân nhuốm máu cũng không muốn vấy bẩn người hắn yêu thương. Xót xa biết bao?

Nhưng Tư Đồ lầm ở một chỗ, Đó chính là quá xem nhẹ tỉnh cảm tiểu Hoàng đối với hắn. Đôi bên đều một lòng vậy tại sao họ không thể đến bên nhau? Tiểu Hoàng lúc đó không sợ sệt, không lo lắng. Tiểu Hoàng bước qua sân đầy xác người la liệt mà tự nhuốm máu bản thân. Tiểu Hoàng đã chân thành tháo gỡ mọi nghi ngại trong lòng Tư Đồ.

“Tiểu Hoàng đi đến trước mặt Tư Đồ, nhẹ nhàng nâng tay giúp Tư Đồ sửa sang lại tóc tai, lau khô vết máu còn dính trên mặt, ảm đạm cười – “Đừng lo, là quỷ cũng được mà là tiên cũng không sao, dù sao thì chúng ta cũng không phải người mà…Chẳng phải thế sao?””

Nhĩ Nhã đã trải lòng ở Hoàng Bán Tiên. Một Nhĩ Nhã rất khác, rất sâu sắc, rất thanh nhã. Nhĩ nhã đã xây dựng một câu chuyện mang chút trào phúng , châm biếm. Tôi rất thích câu kết trong một bản dịch của bạn Như và bạn Cầm. Kết truyện hai bạn đã dùng câu:”Tuồng đã vãn”. Đúng vậy, màn kịch tranh đấu nhân tâm khép lại rồi, cuộc các nhân vật đều là một vở kịch mà mỗi người đang ra sức diễn cho tròn vai.

Đừng ai dại dột với ý nghĩ, đọc thần toán tứ bộ của Nhĩ Nhã mà không đọc Hoàng bán Tiên. Vậy chẳng khác nào xem kịch mà đi xem đoạn giữa bỏ qua mở đầu cùng kết thúc. Vậy các bạn đang xem cái gì?

SakuraMomiji – Lạc Hoạ

Từ khóa » Hoàng Bán Tiên Review