[Review - Trích Dẫn] Số Đỏ - Vũ Trọng Phụng - Những Cuốn Sách Hay
Có thể bạn quan tâm
Thể Loại |
|
Tác Giả | Vũ Trọng Phụng |
NXB | NXB Văn Học |
CTy Phát Hành | Đinh Tị |
Số Trang | 228 |
Ngày Xuất Bản | 04 – 2013 |
Xem Giá Bán Trên | FAHASA T I K I SHOPEE |
I. Giới thiệu sách Số Đỏ (Tái Bản 2018)
Số đỏ là một tiểu thuyết văn học của nhà văn Vũ Trọng Phụng, đăng ở Hà Nội báo từ số 40 ngày 7 tháng 10 1936 và được in thành sách lần đầu vào năm 1938. Nhiều nhân vật và câu nói trong tác phẩm đã đi vào cuộc sống đời thường và tác phẩm đã được dựng thành kịch, phim. Nhân vật chính của Số đỏ là Xuân – biệt danh là Xuân Tóc đỏ, từ chỗ là một kẻ bị coi là hạ lưu, bỗng nhảy lên tầng lớp danh giá của xã hội nhờ trào lưu Âu hóa của giới tiểu tư sản Hà Nội khi đó.
Tác phẩm Số đỏ, cũng như các tác phẩm khác của Vũ Trọng Phụng đã từng bị cấm lưu hành tại Việt Nam Dân chủ Cộng hòa trước năm 1975 cũng như tại Việt Nam thống nhất cho đến năm 1986.
******
Tác phẩm nổi tiếng này đã được chuyển thể thành nhiều phim và kịch. Đây được xem là tác phẩm nổi tiếng nhất trong sự nghiệp sáng tác của “ông vua phóng sự đất Bắc”. “Số đỏ” xoay quanh nhân vật làm đảo điên Hà Nội những năm 1930 – 1940, Xuân Tóc Đỏ – từ một thằng bé mồ côi, kiếm sống bằng đủ thứ nghề: trèo me, trèo sấu, nhặt bóng ở sân quần vợt, quảng cáo thuốc lậu… nhờ thủ đoạn xảo trá, “nhờ thời” đã trở thành đốc tờ Xuân, nhà cải cách xã hội, giáo sư quần vợt, thậm chí là anh hùng cứu quốc, là vĩ nhân…
Sử dụng lối tương phản giữa cái đồi bại, thối nát vô luân với cái hài, cái trào phúng đã giúp cuốn tiểu thuyết thành công trong việc lột trần những “quái thai” thời đại trong buổi giao thời. Từ đó, tác phẩm cũng đã đả kích cay độc cái xã hội tư sản bịp bợm, đang chạy theo lối sống văn minh rởm, hết sức lố lăng thối nát.
Bên cạnh đó, tác phẩm cũng đả kích những phong trào được thực dân khuyến khích như: phong trào Âu hoá, thể dục thể thao, chấn hưng Phật giáo… Sự thành công của tác giả còn ở việc đã xây dựng được những nhân vật trở thành điển hình về mặt tâm lý xã hội mà cho đến tận hôm nay bóng dáng những nhân vật ấy vẫn còn đâu đó quanh ta.
Thư viện trân trọng mang đến cho các bạn học sinh và thầy cô giáo cuốn sách văn học “Số đỏ” ở vị trí “0161 – V23”. Cuốn tiểu thuyết mà thư viện gửi đến bạn đọc không chỉ có riêng tác phẩm bất hủ “Số đỏ” mà còn có “Giông tố” – một tác phẩm cũng làm mưa làm gió không kém của nhà văn được in cùng. Cuốn sách chắc hẳn sẽ giúp ích vô cùng cho bạn đọc có niềm yêu thích với văn chương và đặc biệt là các bạn học sinh cần chuẩn bị cho kì thi đại học quan trọng với bộ môn Ngữ Văn.
Tác giả: Đào Ngọc Anh – 11D3 (CLB Phóng viên)
II. Review sách Số Đỏ
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
1. Hoàng Phương Thảo review sách Số Đỏ
“Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng là tiểu thuyết trào phúng tiêu biểu của văn học Việt Nam – có thể coi là tác phẩm nổi tiếng nhất của ông vua phóng sự Bắc Kỳ. Truyện kể về cuộc đổi đời đáng kinh ngạc gã ma cà bông vô học Xuân Tóc Đỏ, từ một kẻ hạ lưu – nhờ vào những gian trá lừa lọc rất đúng thời điểm, hợp thời trang với trào lưu Âu hóa lúc bấy giờ – trở thành một người có địa vị danh giá vào hạng bậc nhất trong xã hội. Xuân coi như đã trúng số độc đắc, đã xoay chuyển được cả vận mệnh đời mình nhờ sự hỗ trợ của ba yếu tố được xem như mấu chốt cho mọi sự đổi đời là thiên thời, địa lợi và nhân hòa.Cái mỉa mai của Vũ Trọng Phụng đã đến ngay từ cốt truyện và càng đi sâu vào tình tiết, nhân vật, bối cảnh…
Tiếng cười ác ý lại càng lộ rõ. “Số đỏ” không phải là một câu chuyện về lòng yêu thương con người. Tất cả những lời ca ngợi mà các nhà phê bình văn học hay các sách văn mẫu về giá trị nhân đạo và những thương cảm sâu sắc mà nhà văn thể hiện trong tác phẩm… chẳng qua chỉ là phóng đại nếu không muốn nói thẳng là dối trá. Chẳng có gì cao thượng hay nhân ái trong “Số đỏ”, đó không phải mục đích của nhà văn khi viết tác phẩm.
Ông chỉ căm ghét, khinh miệt và thẳng thắn thể hiện điều đó bằng những câu văn trào phúng mà ẩn sau tiếng cười là sự cay đắng và tức giận. Ông miêu tả nhân vật với thái độ dè bỉu công khai. Ông muốn công chúng nhạo báng tất cả những nhân vật ấy, những kẻ ngoại tình, những ả lẳng lơ, lũ hám danh hám lợi, bọn ngu ngốc đầy sĩ diện với sự đề cao quá lố giá trị của bản thân…tất cả, và tên vô lại xảo quyệt Xuân Tóc Đỏ.
Vũ Trọng Phụng đã khắc họa thành công một xã hội “lố lăng, toàn những chuyện ối a ba phèng” trong cái buổi Ta-Tây-Tàu lẫn lộn ấy bằng một tổ hợp vô cùng đông vui những nhân cách mà nhà văn giễu cợt gọi tên là “khốn nạn và chó đểu”. Ngay cả người đọc hời hợt và nông cạn nhất cũng sẽ thấy cuốn tiểu thuyết này gây cười, rất thú vị, rất khôn khéo và thời thượng (dù đã ra đời cách đây hơn chục năm).
Nhưng sau khi dành thời gian ngẫm nghĩ về nó, về sự thâm thúy của người viết văn, về cái giọng điệu khinh bạc đến điều của ông khi nhìn thẳng vào thói hư tật xấu của con người, dù cho không có cảm giác bình thản hay độ lượng, ít nhất người đọc có thể tự nhìn lại mình và cố gắng không trở thành bất cứ ai trong cuốn truyện trào phúng đó.
2. Linh Trần review sách Số Đỏ
Cái tựa “Số đỏ” đủ để nêu lên hết nội dung và cuộc đời của chàng Xuân tóc đỏ. Anh chàng này theo tôi thì không hẳn đã xấu, âu có thể lý giải là do số phận đưa đẩy. Anh này giỏi ở chỗ cực kỳ linh hoạt thích nghi với môi trường sống. Cái điều mà ngẫm đi ngẫm lại tôi chỉ ước mình được một tí như thế thôi.
Tác phẩm hay về nội dung lẫn giọng văn, phê phán xã hội Tây hóa nửa vời một cách hoàn hảo mà từ đó lột tả cho ta thấy rõ xã hội Việt Nam thời ấy. Đọc hết tác phẩm, tôi phải nói rằng tác giả không chỉ hay ở cái bối cảnh tạo nên nội dung, giọng văn đơn giản, hài hước mà còn nói lên ước muốn muôn đời của chúng ta từ cái mơ đến may rủi. Con người ta rồi sẽ chạy theo những thứ phù du mà quên mất cái nhân phẩm. Cả một dòng họ giàu sang, danh giá như nhà cụ cố Hồng ấy, họ cũng là những người sống theo một chủ nghĩa, quan điểm riêng và tự cho nó là đúng.
Cuối cùng mong muốn thay đổi cả xã hội. Âu hóa là điều mà ông bà Văn Minh cố gắng đạt được, mà ông ta cũng lại lo sợ cảnh nhìn vợ mình Âu hóa theo. Thật hài chứ, họ biết họ sai thế mà họ vẫn làm. Thử liên tưởng ngày nay xem, vì tiền họ bất chấp tất cả dù biết sai.
Cứ đọc hết tác phẩm và liên tưởng đến cuộc sống hiện tại, cứ mỗi chi tiết nhỏ cũng đủ là tôi càng ngưỡng mộ Vũ Trọng Phụng vì “Số đỏ” đã phản ánh tốt không chỉ là xã hội lúc ấy mà giờ đây đôi phần trở nên đúng, tôi tin chắc bạn sẽ thấm cái giá trị văn học của nó nhiều lắm! Là một tác phẩm đáng để đọc.
3. Nguyễn Thảo review sách Số Đỏ
Vũ Trọng Phụng được mệnh danh là ông vua phóng sự Bắc kì, các tác phẩm của ông đều lột tả những mặt tối của xã hội. Số đỏ là câu chuyện kể về số phận của Xuân, một người may mắn trên con đường thăng tiến. Sự may mắn này không phải tự nhiên do trời mà đến mà thật sự ra là do cái sắp đặt dựa trên cái ham muốn quyền lợi của mỗi ng. Xuân từ một thằng nhặt ban quần trở thành một ông Đốc tờ, một vĩ nhân vì đất nước…
Bất chấp bao nhiêu cái điều nghịch lí đằng sau. Bằng lời văn hài hước, dí dỏm nhưng đầy châm biếm phê phán, tác giả đã lột trần bản chất của một lớp dân thành thị thời ấy với một cụ Cố Hồng suốt ngày chỉ “biết rồi khổ lắm nói mãi” mà hóa ra chẳng biết gì; một cụ Hồng chỉ quan tâm đến cái danh giá bề ngoài của gia đình; một ông Văn Minh, một bà Văn Minh hay một ông Phán “mọc sừng” chỉ biết đến tiền, đến gia sản của cụ cố, đến lợi ích của bản thân; một cô tuyết hời hợt, rỗng tuếch suốt ngày chỉ nghĩ đến những thứ thời trang tân thời, và từ hào rằng mình giữ được một nửa chữ “trinh”…
Mỗi nhân vật hiện lên trong tác phẩm lại đại diện cho một kiểu người dân cái thời văn hóa Tây phương vừa du nhập ấy, tạo nên một câu chuyện hài hước, dí dỏm, sinh động mà cũng xót xa. Các mắt xích trong truyện được Vũ Trọng Phụng nối lại với nhau hết sức tài tình, biến những điều nghịch lí thành những điều hiển nhiên, làm nên tiếng cười châm biếm cho tác phẩm. Tuy nhiên, vẫn có một khoảng thời gian Số đỏ phải chịu biết bao thâm trầm của lịch sử, không cho phép được xuất bản.
Hiện nay, số đỏ không chỉ đơn thuần là một tác phẩm văn học nổi tiếng mà còn đồng thời là một bức tranh hết sức chân thật về cuộc sống của lớp thị dân Việt Nam một khoảng thời gian đầy biến động của lịch sử. Số đỏ quả là một tác phẩm không thể bỏ qua.
4. Angelina Borrison review sách Số Đỏ
Tôi được học một đoạn trích của tác phẩm này trong chương trình Ngữ Văn trung học phổ thông. Khi ấy, điều đầu tiên làm tôi để ý đến tác phẩm này là Vũ Trọng Phụng là nhà văn qua đời sớm nhất trong tất cả những nhà văn tôi từng biết: ông ra đi khi chỉ mới 27 tuổi. Dần dà vào đoạn trích, tôi bắt đầu tò mò và đi tìm mua cả cuốn sách về đọc.
Số đỏ nói về Xuân, một kẻ lưu manh đầu đường xó chợ bỗng trở thành quý ngài, là một nhân vật không thể thiếu trong công cuộc Âu hoá, công cuộc cải cái xã hội.
Tất cả các nhân vật trong câu chuyện dưới ngòi bút trào phúng, mỉa mai, châm biếm của Vũ Trọng Phụng đều trở nên đáng phê phán. Từ Xuân Tóc Đỏ từ lưu manh trở thành bác sĩ nhờ cái khả năng máy móc nịnh đầm, đến bà me Tây Phó Đoan “quyết thủ tiết với hai đời chồng”. Từ ông Cố Hồng “biết rồi khổ lắm nói mãi” cho đến vợ chồng Văn Minh mưu mô vụ lợi chỉ mong cụ cố chết để có tiền thừa kế. Từ cô Tuyết “ngây thơ” cho đến ông Phán bị mọc sừng mà đành ngậm bồ hòn làm ngọt những mong kiếm thêm được chút đỉnh. Từ cô Hoàng Hôn “giữ trinh tiết với cả chồng và nhân tình” đến sư cụ Tăng Phú lợi dụng cái danh của Phật để kiếm miếng lời, vv…
Tất cả tạo nên một xã hội kỳ quặc vô lý nơi mà con cháu đáng lẽ phải vui mừng khi cụ cố khoẻ mạnh sống lâu lại hết sức thất vọng vì cụ không chết và hoan hỉ khi cụ đột ngột qua đời, không những thế, còn mang ơn với kẻ đã gây ra cái chết của cụ, cái xã hội ấy là nơi mà bằng những sợi dây của nịnh bợ, khoác lác, lừa đảo, người ta để cho Xuân tóc đỏ từ một kẻ lưu manh, thất học, nhặt ban quần trở thành bác sĩ, thành nhà cải cách xã hội, để bà Phó Đoan, vợ chồng Văn Minh phải gọi “ngài” xưng “tôi” cho dù hơn ai hết, họ biết rõ bộ mặt thật của hắn.
Các tình tiết trong câu chuyện được Vũ Trọng Phụng xây dựng hết sức tài tình, đưa các nhân vật vào những thế cờ hiểm, buộc họ phải im lặng để cho Xuân nhảy vào tầng lớp “thượng lưu” một cách dễ dàng, không gặp trở ngại gì để lên đến đỉnh cao của nghệ thuật châm biếm là khi Xuân thua trong trận quần vs vận động viên Thái Lan và trở thành “vị anh hùng cứu quốc”, được thưởng Bắc Đẩu bội tinh, xưng ta, gọi công chúng bằng “mi”. Tất cả những điều đó đều nhằm mục đích lột tả được cái sự thối nát, đồi bại, lai căng, nửa tây nửa ta của xã hội Việt Nam dưới ách cai trị của chế độ thực dân.
Số đỏ được coi là một kiệt tác của Vũ Trọng Phụng – bậc thầy của nghệ thuật trào phúng, châm biếm trong nền văn học Việt Nam trước Cách mạng Tháng Tám.
5. Trịnh Thu Trang review sách Số Đỏ
“Số đỏ” đúng là một tác phẩm trào phúng xuất sắc, xứng đáng với tài năng của “ông vua phóng sự đất Bắc” Vũ Trọng Phụng. Nhìn vào cuộc đời của Xuân Tóc đỏ, một thằng ma cà bông mồ côi, vô học mà trở thành giáo sư quần vợt rồi đốc tờ Xuân, ta thấy được cái hiện thực nhố nhăng, biến chất của xã hội nước ta những năm đầu của thế kỉ XX. Tác phẩm đã tái hiện lại cả một thời kì đầy biến đổi của lịch sử dân tộc, khi thật giả lẫn lộn, cái cũ và cái mới chồng chéo lên nhau mà tồn tại.
Về lần tái bản và phục dựng lần này của Nhã Nam với bộ sách “Việt Nam danh tác” thật sự là mình thấy rất vui và thích vì không chỉ đọc được bản nguyên gốc của các tác phẩm mà còn được thiết kế, in lại bởi Nhã Nam, nơi mình luôn mong chờ từng sản phẩm sách. Và quyển “Số đỏ” cũng thế, giấy tốt, hình bìa đẹp, mình chỉ không thích cách thiết kế chữ ở bìa thôi còn lại thì đúng là rất tuyệt.
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
6. April review sách Số Đỏ
“Số đỏ” – Khiến người đọc cười theo nhiều kiểu. Nhiều kiểu là gì: cười vì cái hài hước trong văn phong của Vũ Trọng Phụng, cười cái sự tình nhố nhăng lộn xộn của nhà cụ cố Hồng, hay cũng là cười mỉa, cười thẳng mặt cái chế độ phong kiến thối tha, chạy theo cái danh và đồng tiền. Mặc dù tuổi đời của Vũ Trọng Phụng còn rất trẻ nhưng ông đã để lại những ấn tượng sâu sắc như “Số đỏ”.
Khác với những tác phẩm, phải đọc lâu, đọc kĩ ta mới nhận thấy cái châm biếm, khinh bỉ của tác giả về xã hội xưa. Thì đây, “Số đỏ” không hề nói toạc ra nhưng lại giúp người đọc nhìn ra bộ mặt thật đểu giả và suy đồi, lố lăng của tầng lớp tiểu tư sản xưa. “Số đỏ” kể về Xuân Tóc Đỏ mà số hắn cũng đỏ thật. Hắn đã trải qua tất cả các nghề như trèo me, trèo sấu, thổi kèn, quảng cáo thuốc lậu, nhặt banh ở sân quần vợt. Rất vô tình thôi, hết lần này đến lần khác hắn được người ta trọng dụng, biết ơn,…
Vì mấy cái trò mèo của mình giúp con người đó thỏa mãn những nhu cầu cá nhân. Mình ấn tượng nhất là cụ cố Hồng với câu nói: “Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!”, hay như thằng cu Phước. “Số đỏ” còn một số nhân vật rất là… hmm 18+ như là bà Phó Đoan, cô Hoàng Hôn, cô Tuyết. Thôi khỏi nói, đều là những con người suy đồi đạo đức cả. Vũ Trọng Phụng còn xây dựng nên vô số những nhân vật phụ làm nền cho bức tranh biếm họa ít nhiều có nguồn gốc từ chính hiện thực, những nguyên hình trong xã hội dâm loạn, giả dối đương thời.
Từ những ông bạn thân của cụ cố Hồng… đeo đầy những huân chương… đến “giai thanh gái lịch” đất Hà thành đang Âu hóa cười tình với nhau, bình phẩm nhau, chê bai nhau, ghen tuông nhau…” đã biểu lộ mọi góc cảnh của cái tính vô văn hóa, vô đạo đức của bọn người cặn bã mang những chiếc mặt nạ bịp bợm. Những hành động của ông Phán mọc sừng đối với Xuân Tóc Đỏ, một người đàn ông có vợ ngoại tình nhưng lại không thấy hèn hạ mà lại lấy cơ đó kiếm tiền.
Những chi tiết trào phúng đặc biệt chua chát góp phần không nhỏ tô đậm sự lố lăng, vô đạo đức của xã hội thượng lưu thời đó. Ngòi bút trào phúng và cách xây dựng tình huống của Vũ Trọng Phụng rất sâu sắc và châm biếm, nhiều khi còn thấy rất bựa =))). Nhiều nhà văn từng nhận xét, Vũ Trọng Phụng luôn là người đi trước thời đại.
Chất văn của ông không chỉ đơn giản dùng trong thời điểm đó mà thường vượt xa ngưỡng cửa thời gian rất lâu để mãi tới tận sau này khi con cháu đọc và ngẫm lại vẫn còn thấy thấm thía. Qua “Số đỏ” ta đã nhận ra được rất nhiều bộ mặt trong cuộc sống.
7. Phúc Nguyễn review sách Số Đỏ
Bạn có nghĩ rằng Xuân Tóc Đỏ là một Doctor thứ hiệt.Rất lầm. Không phải thế. Xuân Tóc Đỏ, xuất thân là một đứa bé lang thang, ma cà bông, cò bơ cò bất, bán thuốc ho bà lang trọc, nhặt ban trên sân quần vợt, thật đấy, nhưng nó không hề làm nên một tội ác nào có thể so sánh với tội ác của đại gia đình quyền quý của cụ Cố Hồng, tổ chức giết bố (cụ Tổ) để chiếm lĩnh gia tài. Xuân Tóc Đỏ bước lên nấc thang danh vọng, không phải vì nó biết lừa lọc, man trá, mà chính vì cả cái gia đình quý phái ấy đã lợi dụng nó để làm những chuyện bất chính. “Ấy thế là Xuân Tóc Đỏ bắt đầu dự vào cuộc cải cách xã hội” (trang 303).
Trước tiên ông Văn Minh, con trai cụ cố Hồng, muốn làm giàu, vì biết nó mồm mép giỏi giao cho nó trách nhiệm làm văng-đơ, bán quần áo, trong collection mode của họ.
“Đây…Đây… Tiệm may chúng tôi có rất nhiều kiểu, toàn do những sinh viên mỹ thuật có danh tiếng chế tạo ra cả. Đây, bà cứ xem những biển đề ở tượng, là rõ nghiã lý của từng bộ y phục một. Đây là bộ Lời hứa, nghiã là để cho thiếu nữ nào mặc bộ ấy có thể như hứa với bạn lòng một cuộc hẹn hò vậy. Đây là bộ Chiếm lòng. Mặc bộ ấy thì ta đã nắm vận mệnh bọn nam nhi trong tay ta. Đây là bộ Ngây thơ, đây là bộ Dậy thì, toàn cho con gái mới nhớn. Từ đây vào là của các bà thiếu phụ, các bậc nội tướng rồi… Thưa bà, đây là bộ Nữ quyền, của người đàn bà lúc nào cũng được chồng khiếp sợ. Còn đây là bộ Kiên trinh, cho những bà quả phụ nhất quyết ở vậy thờ chồng, và đây là bộ Lưỡng lự, cho những đàn bà góa chồng, mà không biết là nên thủ tiết hay là thôi.” (trang 298-299). Đấy là sự châm biếm cái tiết hạnh của người phụ nữ đã bị đem ra làm trò cười cho cả thiên hạ
+Thấy nó được việc, gia đình Văn Minh muốn nhờ tay Xuân giết cụ Cố, vì biết nó mù tịt về y học, nên đã tâng nó lên hàng bác sĩ, đúng ý cụ cố Hồng đang muốn tìm một tay bác sĩ lang băm để giết ông bố già cứ sống dai mãi, mà không chịu chết:
” Cụ Hồng gạt phắt đi mà rằng:
– Ta chỉ cần một ông thầy thuốc làm bộ, hay cho đơn thuốc mạnh, hoặc là hay khệnh khạng, là đủ giết nổi cụ via nhà ta rồi” (trang 325).” “Những sự việc trắc trở như thế này đã làm cho ông già hơn tám mươi tuổi phải chết một cách bình tĩnh”
Cái cảnh đám tang cũng khiến người ta ghê người .“Hôm nay Tuyết mặc bộ y phục Ngây thơ- cái áo dài voan mỏng có coocs-sê, trông như hở cả nách và nửa vú-nhưng mà viền đen, và đội một cái mũ mấn xinh xinh. Thấy rằng thiên hạ đồn mình hư hỏng nhiều quá, Tuyết bèn mặc bộ Ngây thơ để cho cả thiên hạ biết rằng mình chưa đánh mất chữ trinh”=>Một bộ đồ lố lăng, dường như đám tang trở thành cuộc trình diễn tươi mát của cô Tuyết. Nửa Tây, nửa Ta, bộ áo dài dường như đã mất đi cái nét đẹp thuần khiết vốn có của nó. Một cái cười nhạt, đúng hơn là sự khinh bỉ về cái lố lăng của đương thời
“Với một đám ma theo cả lối Ta, Tàu, tây có kiệu bát cống, lợn quay đi lọng, cho đến lốc bốc xoảng và bú dích và vòng hoa, có đến ba trăm câu đối, vài ba trăm người đu đưa, lại có cậu tú Tân chỉ huy, những tài tử chụp ảnh đã thi nhau như ở hội chợ. Thật là một đám ma to tát có thể làm cho người chết nằm trong quan tài cũng phải mỉm cười sung sướng, nếu không gật gù cái đầu…!”=>Dường như nếu đọc thiếu từ đám ma, ta sẽ tưởng đây là một đám cưới, một lễ hội tưng bừng. Người thân chết mà họ còn vui mừng hơn cả mở hội. Người chết như cụ cố cũng bị mỉa mai không kém. Chết mà được đãi long trọng như vậy, họ cũng nhắm mắt xuôi tay. Họ không còn quan tâm đến cái nghĩa, cái lý ở đời.
Lịch sử leo thang danh vọng của Xuân Tóc Đỏ chính là tiến trình leo thang của những nhân vật chóp bu, trong bất cứ xã hội kim tiền, tham nhũng nào. Những hình thái lai căng trong Số đỏ phản ảnh những hình thái đua đòi, chạy theo cái mới, tân tiến nửa mùa, xoá bỏ căn cước văn hoá của chính mình. Lai căng là hình thức sao chép, gán ép hai thực thể không cân xứng, không phù hợp, không nghệ thuật, vô văn hoá.
III. Trích dẫn sách Số Đỏ – Vũ Trọng Phụng
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Chương 1
SỐ ĐÀO HOA CỦA XUÂN TÓC ĐỎ
MINH+VĂN=VĂN MINH
LÒNG THƯƠNG NGƯỜI CỦA BÀ PHÓ ĐOAN
Lúc ấy vào độ 3 giờ chiều, một ngày thứ năm.
Trong khu sân quần mà bên ngoài là những hàng ruối kín mít, chỉ có một sân hữu là được hai người Pháp dùng đến. Hai đứa trẻ nhỏ tuổi uể oải đi nhặt những quả bóng để nén cho hai người Tây. Mồ hôi ướt đầm áo, hai người này cũng chơi uể oải như những nhà thể thao bất đắc dĩ khác.
– xanh ca! 1
– xanh xít! 2
Những câu hô như vậy chen lẫn những tiếng bồm bộp của những quả ban bị đánh đi, như giữ nhịp cho khúc âm nhạc của mấy vạn con ve sầu.
Ngoài đường ở vệ hè, một người bán nước chanh, ngồi chồm chỗm trên càng xe, đương nói chuyện với một người bạn đồng nghiệp.
– Quái, thứ năm gì mà vắng thế!
– Chốc nữa họ mới lại chứ? Bây giờ mới hơn ba giờ. Từ hôm nay trở đi, họ tập gấp, chắc ngày nào cũng phải luyện chứ chả cứ thứ năm thứ bảy hay chủ nhật…
– Thế à? Sao biết?
– Mê đi! Ba bốn tháng nữa, đức vua ra đây, lại còn gì! Chuyến này sẽ có cúp oai ghê… Các anh các chị gọi là tập mửa mật.
Trên hè, dưới bóng cây gạo, một ông thầy số đã có tuổi ngồi bình tĩnh nhìn cái cháp, nghiên mực, miếng son, ống bút, với mấy lá số tử vi mẫu, thỉnh thoảng lại ngáp một cái như một nhà triết học chân chính. Cách đấy mười bước, Xuân Tóc Đỏ ngồi tri kỷ với một chị hàng mía. Thương mại? Không! Ấy là một cuộc tình duyên, với, hơn nữa – theo lối gọi của những ông làm báo – một cuộc tình duyên của Bình dân (chữ B hoa).
Là vì Xuân Tóc Đỏ cứ sấn sổ đưa tay toan cướp giật ái tình…
-… Cứ ỡm ờ mãi!
– Xin một tị! Xin một tị tỉ tì ti thôi!
– Khỉ lắm nữa!
– Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn…
– Thật đấy. Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ! Nhưng này! Duyên kia ai đợi mà chờ? Tình kia ai tưởng mà tơ tưởng tình? Hàng đã ế bỏ mẹ ra thế này này, mua chẳng mua giúp lại chỉ được cái bộ ếm…
Xuân Tóc đỏ đứng phăng lên, anh hùng mà nói dỗi:
– Đây không cần!
Chị hàng mía lườm dài một cái, cong cớn:
– Không cần thì cút vào trong ấy có được không?
Xuân Tóc Đỏ lại cười hí hí như ngựa rồi ngồi xuống…
– Nói đùa đấy, chứ đây mà lại chả cần đấy thì đấy cần đếch gì đây? Thôi đi, làm bộ vừa vừa chứ… Bán một xu nào.
– Ừ! Ứ! Đưa tiền ngay ra đây xem!
Rút ở túi quần sau một cái mù soa, cởi một nút buộc như một cái tai lợn, Xuân Tóc Đỏ đập đồng hào ván xuống thềm gạch xi măng đánh keng một cái rất oanh liệt.
Trong khi chị hàng mía cầm một tấm để róc vỏ thì Xuân lải nhải tự cổ động cho mình:
– Năm hào còn hai đấy! Tối hôm qua mất ba hào. Thết bạn cẩn thận… Hai hào vé đi tuần trong Hý viện rồi lại bát phở tái năm. Chơi thế mới chánh chứ? Công tử bột thì cũng chúa đến thế là cùng… Ấy ăn tiêu rộng như thế mới chết! Đây bảo đấy về đây phải lo thì khỏi ăn chơi, thì đấy mãi chả nghe!
Chị hàng mía làm thinh, Xuân nhồm nhoàm nhai mía, lấy bã ném vào một cái cột đèn. Sau cùng, hắn chùi tay vào quần, đứng lên vươn vai… Chị hàng mía đưa trả hào chín tiền thừa thì hắn khoanh hai tay sau lưng không nhận.
– Bỏ hộ vào túi quần… Thọc tay vào!
Bực mình, chị hàng để tiền dưới đất thì hắn cúi xuống nhặt lấy vậy.
– Chả nưới mẹ gì cả! Than ôi cái cảnh đêm thu tịch mịch càng làm như gợi khách đa sầu!
Vừa hát mấy câu cải lương Nam Kỳ, hắn vừa đỏng đảnh tiến đến chỗ ông thầy số. Hắn đứng nhìn ông già hồi lâu như một anh dân quê lần đầu đứng trước cái chuồng khỉ của bà Bé Tý, rồi nói lớn:
– Xem một quẻ đây!
Ông cụ tỉnh cơn ngủ gật tức khắc, lôi ngay cái bút lông gài ở tai xuống nhanh nhẹn chẳng kém những thầy cảnh sát lúc biên phạt.
– Hai hào! Hai hào một lá, có bằng lòng thì….
– Một hào đấy! Bói rẻ còn hơn ngồi không.
– Ừ, thì đặt tiền đi vậy…
– Thì đặt! Đây không cần!
Hắn ngồi xuống chiếu, để lên nắp cháp hào chỉ. Ông thầy lấy giấy bản, loay hoay mài mực, nhổ vài ba bãi nước bọt vào nghiên mực, rồi cầm bút hỏi:
– Ngày sinh, tháng đẻ, nói ra.
– Hai mươi nhăm tuổi đấy, bố ạ! Tháng mười, ngày rằm, giờ gà lên chuồng.
Ông thầy bò nhoài trên chiếc chiếu, trước khi viết lên giấy còn lẩm nhẩm đọc trong mồm và bấm trên ngón tay. Xuân Tóc Đỏ khoanh tay quanh hai đầu gối, để cằm tì lên một cổ tay. Ông thầy vừa viết vừa nói:
– Tuần triệt đương đầu kiếp không thân mệnh….
Âm dương tuần triệt tại tiền,
Cha mẹ ắt hẳn chơi tiên thuở nào.
Nếu nói đúng giờ thì số này phải bồ côi sớm.
– Đúng đấy! Đúng!
– Lúc thiếu thời thì cậu vất vả lắm.
– Khá!
– À, mà số này cũng không xấu lắm đâu.
Khốc hư tý ngọ cư quan
Tiếng tăm rậy khắp giang sơn một thời.
Sau này danh phận cũng to cơ đấy!
– Được! Thế bao giờ?
– Từ năm nay trở đi đã mở vận đấy.
– Chưa thấy gì cả.
– Cuối năm sẽ thấy.
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
– Từ đầu năm đến giờ đã phát những gì?
– Đầu năm đến giờ chỉ phát sao đào hoa thôi…!
– Thế là thế nào?
– Nghĩa là những chuyện giai gái thì dễ ăn thua lắm.
Xuân Tóc Đỏ vỗ tay đôm đốp như những khi nó thấy bọn quần vợt đánh được một miếng hay. Rồi nó nói ngậu sị.
– Đúng ghê! Đúng ghê! Hôm qua, lúc tan hát, đi qua ngõ Sầm Công thì có ba bốn chị chạy ùa ra, vây chung quanh, kéo tay, níu áo, tình bỏ mẹ ra ấy! Xin chịu thầy.
Rồi quay lại doạ chị hàng mía:
– Phải biết!
Rồi khẽ nói với ông thầy:
– Ngay như con bé bán mía này thì cũng “nước nôi” đến nơi chứ có không đâu! Cụ đoán đáng đồng tiền lắm.
Lúc ấy có một chiếc xe hơi hòm đầu nhọn, đuôi nhọn, đỗ ngay trước cửa sân quần. Cửa xe mở, một bà trạc ngoại tứ tuần mà y phục còn trai lơ hơn của các thiếu nữ, mặt bự ra những son và phấn, tóc đen lay láy nhưng mà quăn quăn, cả người nặng ít ra cũng bẩy mươi cân, nhưng cái khăn vành giây đúng mốt hết sức thì lại nhỏ xíu và ngắn ngủn có một mẩu, một tay cầm một cái dù thật tý hon và một cái ví da khổng lồ, tay kia ôm một con chó bé trông kỳ dị như một con kỳ lân, bước xuống đất một cách nặng nề vất vả. Rồi đến một chàng thiếu niên cao ngẳng, gầy đét, lộ hầu, hai mắt như ốc nhồi, tóc cũng uốn quăn. Âu phục lối du lịch, chui ở xe ra đưa tay cho một thiếu nữ mặc quần đùi trắng, tóc búi, giầu cao su, tay cắp hai cái vợt, chui ra sau cùng. Cả ba đủng đỉnh vào sân.
Mải nghe đoán số, Xuân Tóc Đỏ không trông thấy những người ấy. Hắn cứ việc cắt nghĩa mãi cái số đào hoa và hỏi dồn ông thầy:
– Sau này có giàu không? Hay chỉ có danh giá hão?
– Giàu thì chả giàu gì nhưng cũng phong lưu.
Câu đoán ấy khiến Xuân ta nghĩ ngợi, mơ mộng.
Lúc mới 9 tuổi, nó đã phải đi ở nhờ nhà một người bác họ, họ thúc bá. Bác nó nuôi nó thay đầy tớ và được cả họ khen là nuôi cháy bồ côi. Nhưng một hôm nó bị đánh một trận và bị đuổi đi. Bác gái nó tắm, nó đã khoét một chỗ phên nứa để nhìn! Từ đấy, thằng Xuân lấy đầu hè xó cửa làm nhà, lấy sấu ở các phố, cá hồ Hoàn Kiếm làm cơm. Nó đã bán phá xa, bán nhật trình, làm chạy hiệu rạp hát, bán cao đan hoàn tán trên xe lửa, và vài ba nghề tiểu xảo khác nữa. Ánh nắng mặt trời làm cho tóc nó đỏ như tóc Tây. Cảnh ngộ đó tạo nó nên một đứa hoàn toàn vô giáo dục, tuy nó tinh quái lắm, thạo đời lắm. Nó mới xin được chân nhặt bóng trong sân quần độ trong vòng một năm nay thôi. Nhưng nó đánh quần chóng hay lắm nên được hội viên Pháp và Nam có lòng yêu, được trọng đãi một chút. Mộng tưởng của nó là sẽ có ngày được oai như Chim, Giao 3 nếu hạnh phúc dắt đến cho nó một ông bầu. Bây giờ thì nó cam tâm yên phận là một thằng nhặt bóng. Tuy nhiên nó cũng mừng đã tìm được nghề ấy, cái nghề tuy hèn nhưng còn có thể hy vọng được chút danh thơm. Bán lạc, trèo sấu, câu cá, làm lính chạy cờ hiệu, những nghiệp ấy chỉ dắt đến một chỗ tắc tị. Phong trào thể thao, phong trào bình dân khiến nó lắm lúc tự kiêu tự đắc lạ lùng.
– Cụ trông mặt tôi mai sau có phất được không?
Ông thầy ngắm nghía cái đầu tóc đỏ, cái trán lép, cái quai hàm to, cái nhân trung dài, hai cái tai đầy đặn ấy, rồi gật gù:
– Khá lắm! Hậu vận khá lắm! Chỉ tiếc cái tóc không được đen.
– Mẹ kiếp! Chứ xưa nay có mũ bao giờ đâu mà tóc chả đỏ!
Chợt từ sân quần có một đứa bé chay ra gọi rầm nó lên mà rằng:
– Kìa anh Xuân! Không vào đi? Tiểu thư đã đến đấy! Không có người, anh không vào đi à?
Xuân Tóc Đỏ hỏi:
– Tiểu thư à?
– Phải! Con Văn Minh có cái thằng chồng ta đặt tên là Cà Kếu ấy mà. Cả con mẹ Phó Đoan cũng đến xem, lại đòi chơi nữa!
Xuân Tóc Đỏ đứng lên, dặn ông thầy:
– Cứ viết đi, rồi chiều hay mai tôi lấy, cụ nhé! Nhớ hộ là tiền rồi. Nào! Vào ken cờ ban 4 với mỹ nhân cho nó hoa đào một thể!
Đi qua chị hàng mía, thằng Xuân cười tình, nháy một cái.
– Ơ voa 5 nhé! Mai nhé!
Rồi nó chạy vào sân bên tả là chỗ ba người đợi.
– Lạy cụ lớn ạ! Lạy ông! Lạy bà!
Cặp vợ chồng Văn Minh khẽ cúi đầu đáp, nhưng bà Phó Đoan nguẩy một cái. Thiếu phụ cười, đưa mắt cho chồng. Người này bảo Xuân:
– Bà tôi không thích kiểu cách thế.
Bà Phó Đoan mắng luôn Xuân Tóc Đỏ:
– Anh ngu lắm! Cụ gì? Tôi chỉ mới đáng tuổi là mẹ anh thôi. Cụ thì ra đẻ được ra mẹ anh nữa kia à? Mà mẹ anh thì…
– Lạy bà lớn ạ, cháu lỡ lời, bà lớn tha cho.
Sau khi cái cơn thịnh nộ của một me tây chân chính nguội đi rồi, Xuân cầm cái vợt chạy ra phía sân kia. Bộp bộp, ban bay đi bay lại… Bộ đùi trắng nõn của cô Văn Minh làm cho Xuân đánh lỗi mấy quả đầu, và làm cho cô này có cái ảo tưởng là mình chơi cừ hơn xưa.
Vẫn còn hầm hầm, bà Phó Đoan lầu nhầu:
– Cái dân An Nam ngu thật!
Thiếu niên đáp:
– Dì chấp cái hạng ấy làm quái gì!
– Dễ tôi cũng phải tập thể thao mới được, không có chả mấy lúc mà già.
– Ồ! Nếu thế thì Văn Minh tôi xin ký cả hai tay! Thật không hở dì? Dì thích tập thể thao? Một cuộc đắc thắng của thể thao! Một cuộc tiến bộ của nước Việt Nam! Sự cường thịnh của nòi giống!
Ông ấy nói thế một cách sốt sắng chẳng kém những người gầy gò ốm yếu không hề tập thể thao bao giờ và chỉ xui giục kẻ khác. Nguyên do ông ấy là một du học sinh quay về tổ quốc mà không có một mảnh văn bằng nào cả.
Hình như ở bên Pháp, ông là bạn thân của những nhà chính trị đã từng làm thứ trưởng, thượng thư, văn hào, vân vân, những vị có danh tiếng mà báo chí Việt Nam cũng nhắc nhỏm tới. Sở Liêm Phóng Securité đã cắt hai viên thám tử đi dò ông. Sau ba tháng ròng rã hai viên thám tử chỉ thấy những hành tung bí mật của ông là: hút thuốc lá Camel. Về sau ông lấy vợ giàu. Có vợ rồi, ông đặt là Văn Minh. Sở Liên Phóng Securité lại phải một phen lo sợ. Dò mãi mới biết rằng tên của vợ ông là Văn, của ông là Minh thì ông đặt ngay là Văn Minh, tên vợ ở trên tên ông, tên ông đội dưới, cho nó có vẻ nịnh đầm. Thế thôi, chứ ông chẳng phản đối, cũng chẳng cải cách, quốc gia, quốc tế chi chi, cũng không cả.
Từ độ được nhiều người gọi là Văn Minh, ông ta thấy cần phải chủ trương cuộc Âu hoá thì cái tên mới khỏi vô nghĩa. Một cái linh hồn khoẻ trong một xác thịt khoè! Phát minh được chân lý ấy rồi, đi đâu ông cũng hăng hái cổ động cho thể thao. Vợ ông trước nhất, rồi đến người khác. Ông không thể thao, thể dục cũng không, vì không có thì giờ! Cái chương trình Âu hoá của ông ta làm cho ông ta lúc nào cũng phải trầm tư mặc tưởng.
Còn lai lịch bà Phó Đoan, thì kể nghe cũng hay hay. Hồi đương xuân, bà bị một người lính Tây hiếp, lúc bà mới ở nhà quê ra tỉnh xem hội Đình Chiến. Sau cuộc hiếp tráp phép đến ngay cuộc hiếp đúng luật, nghĩa là cuộc làm phép cưới. Người lính ấy sau thành một ông Phó Đoan. Ăn ở với nhau độ 10 năm, ông Phó Đoan chết, chết trung thành với nhà nước, chết chung tình với vợ, chết như những người yêu vợ quá sức. Rồi bà lấy một ông phán trẻ được hai năm thì ông chồng nội hoá cũng lăn cổ ra chết. Vì lẽ chưa ai thấy bà có nhân tình, nên những ngọn lưỡi rắn độc phao rằng những ngọn lửa tình do những kẻ chim bà không được đã khêu lên, bà bắt ông phán phải rập tất cả. Bà chính chuyên đến nỗi chồng bà kiệt sức, cạn sức, phải trốn xuống suối vàng.
Hai thiếu nữ Pháp và một thiếu niên Nam vào sân.
Xuân Tóc Đỏ nhường vợt cho đám hội viên.
Một cô đầm đi vào buồng thay quần áo thì Xuân cũng biến mất.
Sân quần ầm ĩ những tiếng chào hỏi cười nói. Rồi những quả quần bay đi bay lại như đàn dơi bắt muỗi trên không gian…
Một lát sau, tự nhiên thấy một người Pháp nắm tóc Xuân, lôi nó sềnh sệch ra sân mà tát, mà sỉ vả… Mọi người xúm lại hỏi. Thì ra nó bị bắt quả tang nhìn trộm một cô đầm lúc cô đang thay váy để mặc quần đùi! Hội nhất định đuổi nó, và không trả lương tháng ấy nữa.
Lúc đó bà Phó Đoan mới nhận ra rằng dân Việt Nam không những ngu mà còn đáng thương. Bà thở dài, ngậm ngùi bảo cháu rể bà:
– Trẻ trung ai chả có khi dại dột? Tha thứ là phải, chấp làm gì thiếu niên? Rõ khổ, rõ tội nghiệp! Đuổi người ta như thế mà đành lòng!
LINK GIẢM GIÁ → | FAHASA T I K I SHOPEE |
Nội dung trên đây được sưu tầm từ nhiều nguồn trên internet. Hãy bấm nút Chia sẻ để giới thiệu sách đến bạn bè! |
Những Cuốn Sách Hay trân trọng giới thiệu!
5/5 - (11 bình chọn)Từ khóa » Số đỏ Thuộc Thể Loại Gì
-
Thể Loại Của Tác Phẩm Số đỏ – Vũ Trọng Phụng Là:
-
Tiểu Thuyết “Số Đỏ” Của Vũ Trọng Phụng được Chuyển Thể Thành Phim
-
'Số đỏ' Của Vũ Trọng Phụng - Vinh Dự Cho Mọi Nền Văn Học
-
Tiểu Thuyết "Số Đỏ" Của Vũ Trọng Phụng được Chuyển Thể Thành Phim
-
Vũ Trọng Phụng Và "Số đỏ" - Báo Kinh Tế đô Thị
-
Tiểu Thuyết 'Số đỏ' được Chuyển Thể Thành Phim điện ảnh - Tiền Phong
-
“Số đỏ” Thể Hiện Quan điểm Sáng Tạo Nghệ Thuật Của Vũ Trọng Phụng
-
Cổ Động - Tiểu Thuyết 'Số đỏ' được Chuyển Thể Thành Phim điện ảnh ...
-
Tiểu Thuyết 'Số đỏ' được Chuyển Thể Thành Phim điện ảnh
-
Số đỏ: Hoạt-kê Tiểu-thuyết By Vũ Trọng Phụng - Goodreads
-
Tinh Thần Carnaval Trong Tiểu Thuyết Số đỏ Của Vũ Trọng Phụng
-
Số đỏ - Vũ Trọng Phụng - Truyện 2U
-
Đọc Lại Số đỏ Của Vũ Trọng Phụng - Văn Nghệ Quân đội