TaeGi | Bí Mật Của Taehyung - Little Coffee
Có thể bạn quan tâm
Taehyung là một kẻ nghèo hèn, nghèo cả tình lẫn dũng khí, nên chỉ biết đứng từ xa nhìn anh chứ chẳng dám chạm vào.
oneshot | kth:myg | K+
author: Anffee
Được in trong ficbook ‘Seven colorful series with BTS’ – AllCouple Sweet Love BTS VNF
.
.
Có ba thứ khiến một Taehyung vui vẻ trở nên hóa điên (hoặc trở nên dị hợm hơn): jajangmyeon, overwatch, Min Yoongi.
Thật sự điều thứ ba Jimin chỉ mới phát hiện ra gần đây, trong một lần cả hai buồn chán ngồi ở phòng chờ, hai chàng sinh năm 95 quyết định tìm trò phá phách hoặc quấy rầy các thành viên. Jimin chọn Yoongi, người đang ngủ gục trên ghế với đôi tai nghe gắn chặt, cậu đến trước mặt người lớn thứ hai của nhóm và ngã người xuống, giả vờ đặt một nụ hôn lên môi của anh (dù Jimin thật sự chẳng làm thế).
Và kết quả, Kim Taehyung trở nên gắt gỏng khi Jimin tiếp cận cậu bạn. Một kẻ thì tránh né còn một kẻ thì cứ lẽo đẽo theo sau với sự khó hiểu thắt chặt lấy cuống họng. Và cuối cùng, với sự giúp đỡ của Jungkook, Jimin thành công kéo được Taehyung ra hành lang của toà truyền hình, dù là lúc này trông Taehyung vẫn khó chịu khi đối mặt với cậu bạn cùng tuổi.
“Mày sao thế? Cả ngày hôm nay. Tao thật sự chẳng đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột này với mày suốt đâu nhé”
Taehyung im lặng, và nó như là một ngòi châm lửa cho quả bom sắp bùng nổ trong dạ dày của Jimin. Nhưng cậu là một kẻ tỉnh táo, Jimin biết chắc mình sẽ không thể đè thằng nhóc đang tỏ thái độ này ra ngay tại nơi này để đập một trận, hoặc tuôn một tràng chửi thề để nó tỉnh ra. Không không không. Tất nhiên rồi, Jimin sẽ không bao giờ làm thế, ít nhất là tại nơi luôn có người ra vào nườm nượp thế này.
“Được rồi-” Jimin thở dài, dường như quyết định đầu hàng “-tao đã làm gì khiến mày cảm thấy khó chịu, nói đi, như thế tao mới có thể không lập lại chuyện đó nữa”
Cuối cùng Jimin cũng thành công thu hút được sự chú ý của Taehyung, cậu bạn nhỏ tháng đưa mắt nhìn Jimin, kẻ đang trông vô cùng khốn khổ với gương mặt sầu não, nó hạ giọng nói “Trò đùa lúc ở phòng chờ” chỉ ngắn gọn như thế.
Park Jimin đứng đó, mắt mở to và mày nhướng lên như đang chờ cậu bạn tiếp tục nói. Nhưng, Taehyung đã kết thúc câu nói của mình và chọn việc quan sát nét mặt của cậu.
“Ý mày là-” Jimin nhíu mày để cố nhớ lại việc bản thân đã làm “-tao đã đùa giỡn với ai lúc ấy đó hả?”
Taehyung gật đầu thay cho câu trả lời và nó càng khiến Jimin bối rối hơn.
“Xem nào-“ Jimin lẩm bẩm, khẽ cắn môi khi nhớ lại “-tao đã thả một quả nho vào miệng Namjoon hyung khi anh ấy ngáy, buộc tóc Jungkook và thả viên socola vào lon coca của Hoseok hyung” Jimin cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười khi liệt kê những trò đùa quái đản của mình “À, tao còn thổi hơi lên miệng của Yoongi hyung–“
Jimin dừng lại khi thấy nét mặt của Taehyung giãn ra, hoặc đang đanh lại, hay đang cố nhịn để không quát vào mặt mình. Jimin không rõ nữa. Nhưng có một điều mà cậu chắc chắn, việc đã khiến tên bạn trở nên gắt gỏng với mình suốt cả ngày hôm nay có liên quan đến chàng rapper của nhóm.
“Này, là Yoongi hyung hả?”
“Hả?”
“Tao hỏi mày, chuyện này có liên quan đến Yoongi hyung đúng không”
Jimin nở một nụ cười khinh khỉnh dành cho Taehyung, kẻ đang ấp úng với hai má đỏ bừng như lúc nó bị cậu phát hiện đang đánh chén món ăn vặt ưa thích một mình “Ừ, khá lắm Kim Taehyung, thì ra người mày đề cập với tao suốt bao lâu nay, người mà mày mỗi lần nhìn thấy hay đứng cạnh lại trở nên giống một tên ngốc vì tim cứ đập loạn lên, chính là Min Yoongi hyung”.
Kẻ đang bối rối cùng với gương mặt sầu não bây giờ không còn là Park Jimin nữa, Taehyung bắt đầu trở nên luống cuống với những ngón tay của mình, và cậu chàng liên tục day lấy môi dưới khiến nó gần như bật máu. Jimin phải vội ngăn tên bạn đang có những hành động kì lạ khi nó chợt xoay người với tư thế chuẩn bị đập đầu vào bức tường.
“Ôi sh*t, tao chẳng biết phải giải thích với chị staff thế nào nếu trên trán mày xuất hiện một cục u sưng vù đâu”
“T-tao xin lỗi”
“Không cần” Jimin xua tay, tỏ ra mình là kẻ rộng lượng “Nhưng sao mày không nói rõ với tao người đó chính là Yoongi hyung. Nếu biết trước tao đã không ở quá gần hay trêu chọc theo cách thân mật với anh–“
“Chính vì thế đấy” Taehyung ngắt lời, giọng nó dần trở nên trầm ổn lại “Tao sợ mày sẽ tránh xa anh ấy và cảm thấy khó xử khi tao ở gần đó. Tao không hề muốn điều đó xảy ra, Jiminie, tao chỉ muốn chúng ta vẫn cứ thế này, thoải mái khi ở cùng nhau thôi”
Một thoáng bất ngờ sượt qua đôi mắt Jimin nhưng ngay lập tức cậu mỉm cười. Điều Jimin không ngờ đến chính là Kim Taehyung, một cậu bé vô tư nhất nhóm, đã nghĩ cho những người xung quanh nhiều như thế. Điều này không đồng nghĩa rằng Taehyung trước đây là một kẻ thờ ơ đâu, nhưng hiện tại cậu chàng đã có thể nghĩ nhiều hơn, xa hơn và rộng lớn hơn nữa, như một chàng trai trưởng thành. Jimin cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.
“Này, đừng có xoa đầu tao như thế” Taehyung cáu kỉnh và hất tay Jimin ra khỏi tóc mình. Nhưng Jimin hiểu thật tâm nó chẳng cảm thấy phiền toái vì điều này một chút nào.
“Mày có muốn tao giúp đỡ không” Jimin hỏi, nhưng cậu đã chẳng đặt dấu chấm hỏi vào cuối câu, vì thế nó trở nên giống với một câu đề nghị hơn “Tao sẽ tạo cơ hội để mày ở gần anh ấy nhiều hơn. Dù sao tao nghĩ mày cũng nên nói cho anh ấy biết”
“Không” Taehyung phản bát, gương mặt trở nên lo lắng “Tao không thể đâu, Jiminie. Anh ấy sẽ căm ghét tao, hoặc làm một album rủa xả, hoặc một việc gì đó kinh khủng tương tự–“
“Mày sai rồi, Tae. Mày nghĩ anh ấy là ai chứ. Anh ấy là Yoongi hyung, là Yoongi hyung của chúng ta đấy, chứ chẳng phải một-ai-khác” Jimin trấn an, nở một nụ cười mà Taehyung cho rằng nó có tác dụng với cậu nhất trong ngày hôm nay “Tin tao đi, anh ấy sẽ không làm gì khiến mày tổn thương đâu”
–
Nếu được trích một câu nói trong tâm trí Taehyung để diễn tả cảm xúc của bản thân lúc này, chính là: Giết chết Park Jimin khốn kiếp.
Đối với Taehyung mà nói, những sở thích máu me hay giết người hàng loạt không nằm trong từ điển của mình, ít nhất là cho tới lúc này, khi Park Jimin – kẻ mới vài tiếng trước hùng hùng hổ hổ tuyên bố sẽ giúp cậu chinh phục Yoongi (hoặc gì đó tương tự thế), nhưng bây giờ nó đang sẵn sàng đạp Taehyung ra khỏi nhà cùng với một cái áo khoác dày cộm.
Taehyung còn chưa thể bắt kịp chuyện gì đang xảy ra, chợt cậu nghe thấy giọng nói trầm khàn mang nét mệt mỏi đặc trưng vọng từ ngoài cửa.
“Nhanh lên Taehyung, anh mày sắp chết cóng ngoài đây rồi, thằng nhãi”
Và cứ thế tên bạn tốt của Taehyung vui vẻ đẩy cậu ra khỏi kí túc rồi đóng cửa lại. Taehyung còn nhớ rõ nụ cười đểu giả của nó trước khi cánh cửa hoàn toàn khép lại cùng với câu dặn dò bằng giọng lanh lảnh “Hai người đi cẩn thận nhé”
Taehyung bây giờ, với một sự không tự nguyện cùng xấu hổ đang bước đi song song với Yoongi. Hiện tại anh đang mặc áo hoodie với mũ nón trùm đầu, che đi gương mặt nhợt nhạt của mình sau cả ngày làm việc mệt mỏi. Chỉ thấp thoáng chỏm tóc mái bị cơn gió vờn quanh khiến nó rối tung lên, chóp mũi nhỏ đỏ ửng khi anh ngước lên để nhìn đường.
Sự yên lặng điên rồ đang tồn tại giữa cả hai khiến Taehyung cảm thấy khó chịu. Sở dĩ bình thường anh và cậu đã rất ít khi trò chuyện cùng nhau một cách nghiêm túc, nhưng nếu có cũng chỉ vài câu nhắc nhở khi cậu bỏ quên gì đó tại xe, hay Yoongi cần cậu lấy giúp lon cà phê trên bàn, gần đây nhất là anh hỏi mượn cậu dây sạc vì anh đã bỏ quên nó ở kí túc sáng nay.
Đơn giản vì họ bận rộn đến mức nhìn mặt nhau còn chưa đến năm giây chứ đừng nói đến việc ngồi lại trò chuyện quá ba câu.
Và cũng không riêng với Yoongi, mà với tất cả các thành viên khác đều như thế. Lịch trình công việc, những sân khấu diễn tập, cáu gắt và ngủ gật khi đang trang điểm và làm tóc, ăn vội chỉ để kịp thời gian lên sân khấu nghe công bố kết quả chiến thắng cuối tuần, rồi lại xoay vòng trong cơn lốc phỏng vấn, rất nhiều camera túc trực suốt dãy hành lang khi họ đi qua. Đến mức Taehyung tự hỏi rốt cuộc ngoài lúc Jimin trêu Yoongi ra thì bản thân đặt ánh mắt lên người anh được bao nhiêu lần.
Chợt cậu bật cười, một nụ cười buồn với cơn gió đêm chạm lên má lạnh buốt. Taehyung là một tên khờ khạo, một tên ngốc, đại ngốc nghếch, khi ngay bây giờ đã có thể ở bên cạnh anh một cách riêng tư nhưng vẫn để thời gian tuyệt vời này trôi đi đầy vô nghĩa.
Taehyung lén đánh mắt sang người bên cạnh, anh vẫn giữ tư thế đầu cúi thấp và bước qua những vũng nước nhỏ đọng trên đường. Cơn mưa ban nãy chính là lí do khiến đêm nay đột nhiên trở nên lạnh lẽo, làm cho đôi vai gầy của ai đó chợt run lên.
“Anh lạnh à?” Taehyung hỏi, Yoongi chỉ đơn giản ngước mặt lên một chút để nhìn thấy biển báo.
Tuyệt nhiên không nhìn cậu trai bên cạnh “Chẳng phải do chú mày bắt anh đi ra đường vào cái thời tiết chết tiệt này sao”
“Em xin lỗi” Taehyung lí nhí. Và trông cậu như thật sự hối hận, thật đến mức khiến Yoongi phải quay sang nhìn cậu.
“Thôi bỏ đi, dù sao anh cũng đã đồng ý đi với chú mày rồi-“ Yoongi nói, tông giọng trầm xuống bất ngờ nhưng chẳng hề mang một sự nặng nề nào “-vừa lúc anh cũng đang muốn ra ngoài mua cà phê”
Taehyung gật đầu, tiếp tục sải những bước chân ngắn để tìm cái cớ đi song song với anh. Yoongi tất nhiên không nhận ra điều này, vì sở dĩ anh luôn nghĩ tên nhóc bên cạnh cũng giống anh, bị cái không khí lạnh lẽo còn đọng hơi sương này, cùng sự vắng vẻ và tĩnh lặng của con phố lúc hai giờ sáng, luôn có một cách nào đó khiến cho người ta chẳng muốn phải rời đi nhanh.
“Hyung này, anh có biết thế nào là cảm giác sợ phải nắm chặt một thứ gì đó không?”
Yoongi hơi nghiêng đầu, nhưng không đủ để quan sát gương mặt của tên nhóc bên cạnh, ánh nhìn chỉ tạm thời rơi trên cổ áo của người nhỏ hơn, thấp thoáng làn da hơi nâu sáng bóng dưới ánh đèn đường.
“Chú nói gì–“
“Chắc anh chẳng thể nào biết được đâu” Taehyung đột ngột ngắt lời. Bình thường chắc chắn anh sẽ chẳng mảy may điều gì mà quay sang đạp thằng nhóc hỗn xược này vài cái để nó biết thế nào là phép tắc và lễ độ. Nhưng bây giờ giọng nói của Taehyung lại nhuốm màu u buồn quá, như thể rằng nó đang mang tất cả những nỗi buồn của toàn thế giới mà giải bày với anh vậy.
“Sợ phải nắm chặt à-“ Yoongi hỏi lại, và nó vô tình thu hút được sự chú ý của người nhỏ hơn, khi Taehyung chợt quay lại nhìn anh, và một cách vô tình nào đó ánh mắt hai người gần như chạm nhau. Chỉ là gần như thôi, vì chính xác thì họ đang nhìn vào khoảng trống tối mịt đang trải dài vô tận giữa cả hai.
“Anh đang rất mơ hồ với nó, hyung” Taehyung khẳng định. Thằng nhóc vẫn nhìn anh, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong mờ nhạt “Đó là cảm giác khi muốn siết chặt một người trong tim mình, để người đó mãi mãi không thể thoát ra, để người đó thuộc về duy nhất một mình mình thôi”.
Taehyung dừng lại, và dường như cả hai cũng chẳng còn bước đi nữa, thay vào đó họ đứng lại đối mặt với nhau, một cảm xúc khó tả dâng trào và lan ra khắp các tế bào như dòng chảy xiết của con suối nhỏ.
“Nhưng tất nhiên, em không thể. Bởi người ấy là người ấy. Cho dù tim em có thuộc về người ta và phó mặc họ nhàu nát để nó bóp méo thế nào, thì vẫn sẽ ngu ngốc mà đập vì người ấy thôi. Còn người ta, trái tim họ không thuộc về em, nên em cũng không có quyền nhốt họ vào lồng sắt vĩnh cửu trong tim em được”.
Cả hai cứ nhìn nhau như thế, mặc kệ cơn gió đêm vẫn cứ bao quanh lấy họ nhưng chẳng ai buồn để than vãn hay rùng mình vì cái lạnh thấu xương. Taehyung như vừa mang tất cả những đau đớn và suy nghĩ thầm kín của mình để nói cho Yoongi biết, kẻ sẽ mãi mãi chẳng thể hiểu thấu được toàn bộ những lời nói vừa rồi. Nhưng trong một chút hi vọng mong manh, cậu ước rằng anh hãy hiểu một chút, dù chỉ một chút thôi, để bù đắp lại những thương tổn mà cậu đã luôn bị vây lấy mỗi khi nhìn thấy anh.
Yoongi đang đứng trước mặt cậu, cận kề và trở nên mỏng manh biết nhường nào, hơi thở nóng hổi của anh vờn trên làn da nơi cổ, thật gần với trái tim đang đập từng nhịp điên dại chỉ vì ánh mắt của anh – ánh mắt sáng long lanh ấy, đôi mắt tròn như hòn bi huyền ảo, trong vắt và tĩnh lặng như mặt hồ yên ả không chút gợn sóng. Taehyung muốn ôm lấy anh, muốn thử cảm giác thế nào là được siết chặt lấy thứ quan trọng nhất cuộc đời mình, ôm chặt lấy người con trai mang đủ cho cậu cảm giác vừa yêu vừa hận.
Nhưng, Taehyung đã không làm thế. Yoongi đẹp quá, đẹp đến đớn đau tâm hồn, đẹp đến mức khiến cậu cảm thấy chói lòa, đẹp đến tuyệt mĩ và vô cùng đắt giá. Và cậu chỉ là một kẻ nghèo hèn, nghèo cả tình lẫn dũng khí, nên chỉ dám đứng từ xa mà hướng đến chứ chẳng dám chạm vào.
Bởi lỡ như, khi chạm vào, anh sẽ tan biến đi thì sao?
“Em nghĩ chúng ta nên tìm một quán cà phê gần đây và nhanh chóng trở về thôi. Trời bắt đầu lạnh hơn rồi” Taehyung cất lời cùng với một tiếng khịt mũi. Nụ cười hình hộp quen thuộc xuất hiện khi cậu chàng cười với anh rồi xoay người bước đi trước, bỏ lại một khoảng trống nhanh chóng trở nên lạnh buốt trước mặt Yoongi.
“Ừ, phải thế thôi” Yoongi lẩm bẩm. Theo bước chân của người nhỏ hơn đi xuyên qua dãy nhà cao tầng.
Hai cái bóng cao lớn đi song song nhau, nhưng chẳng còn bước đi bên cạnh nữa. Một trước một sau cứ thế bước đi trong màn đêm tĩnh mịt, mang tất cả những cảm xúc thầm kín trao gửi cho cơn gió đông lướt qua, không một chút lưu luyến.
Nếu khi đó Kim Taehyung cố nán lại lâu thêm một chút nữa, chắc cậu đã có thể nghe được một câu nói thật lòng.
Nếu khi đó Yoongi chịu thấu hiểu câu nói ấy sâu thêm một chút nữa, chắc anh đã chẳng thờ ơ bước qua đoạn tình cảm sâu đậm nhất trong cuộc đời mình.
Lạc mất nhau giữa những bước chân vội vã, chẳng kịp quay đầu trao nhau một ánh nhìn chân tình. Đến cuối cùng khi hối tiếc, cũng chỉ còn lại những mảnh vụn của hồi ức mà thôi.
-END-
Chia sẻ:
Từ khóa » Truyện Taegi Ngọt
-
TaeGi - Coconbh - Wattpad
-
Truyện Taegi - Ngọt - OneloveHM_oneloveTG - ZingTruyen
-
Tổng Hợp Truyện Taegi H - Trang 1 - ZingTruyen
-
|taegi| Ngọt Ngào – Llinhttrang
-
Đọc 𝚝𝚑𝚒𝚛𝚝𝚎𝚎𝚗 - Truyện [ Taegi ] Daddy - Babyboy
-
Đọc Truyện [Taegi/Vga] Nhà Có Mèo Nhỏ!!!
-
Truyện [Taegi] Because Of Our Love - Lovearmycarat Online Hay Nhất
-
Đọc Truyện [ TaeGi ] Đời Này Kiếp Này, Mãi Mãi Một Tình Yêu
-
[Fanfic Taegi] Tiểu Tổ Tông Mèo Lười - Kênh Truyện
-
Đọc Taegi" Những Khoảnh Khắc đáng Yêu" - Họ Thật Ngọt Ngào
-
Truyện [TaeGi] Sếp ơi, Cậu Min Lại đi Muộn Nữa Rồi! - TruyenFullVn
-
Tổng Hợp Truyện Taegi - Trang 1 - TruyenFic - Đọc Truyện Fic Online
-
Tổng Hợp Truyện Taegi Phai Long 1 - Trang 1 - Truyen99
-
Tổng Hợp Truyện Taegi Thich Chuyen Ben Cua Lop - Trang 1