Terrence Nguyen — Clbthichdocsach: Em Cứ Ngốc, đời Sẽ đền Em Cả...

Terrence Nguyen — clbthichdocsach: Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả... 1.5M ratings 277k ratings

See, that’s what the app is perfect for.

Sounds perfect Wahhhh, I don’t wanna
  • Posts
  • Likes
  • Archive
clbthichdocsach: “Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả Đền đôi mắt trong veo bằng những lương thiện bất ngờ Đền tình yêu không tính toan bằng một người sẽ vì em mà đợi chờ Dù thế nào đi nữa Đền cho khung cửa đóng bằng một ô khác mở Đền hoa cho cánh đồng Đền... clbthichdocsach

Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả

Đền đôi mắt trong veo bằng những lương thiện bất ngờĐền tình yêu không tính toan bằng một người sẽ vì em mà đợi chờDù thế nào đi nữaĐền cho khung cửa đóng bằng một ô khác mở Đền hoa cho cánh đồngĐền gió dịu ban trưaĐền cho em không gợn chút nghi ngờBằng một kẻ yêu em nhiều hơn cảNhững mẩu tình em góp nhặt từ xưa

~ Nguyễn Thiên Ngân

More you might like

the-lady-of-february: ““Có khi đau đớn quen rồi Có đau thêm nữa cũng thôi bất ngờ.” [Nguyễn Thiên Ngân] ” the-lady-of-february

“Có khi đau đớn quen rồi Có đau thêm nữa cũng thôi bất ngờ.”

[Nguyễn Thiên Ngân]

roi-cung-se-tan: “ Trong một khoảnh khắc nào đó rất điển hình của đời sống, người ta sẽ cảm thấy tất cả những chuyện buồn của đời mình như góp lại, cùng buốt đau một lượt… Nguyễn Thiên Ngân ” roi-cung-se-tan

Trong một khoảnh khắc nào đó rất điển hình của đời sống, người ta sẽ cảm thấy tất cả những chuyện buồn của đời mình như góp lại, cùng buốt đau một lượt…

Nguyễn Thiên Ngân

belongstochi
“Đừng bao giờ cho đứa khác trèo lên đầu lên cổ mình. Dù là nó có vô ý trèo, thì cũng phải bảo cho nó biết đấy không phải là chỗ để leo trèo.”

— Nguyễn Thiên Ngân

hthoai hthoai
““Nhưng nghe nói, khi ta trầy xước là khi ta bắt đầu sống một cuộc đời…””

— Nguyễn Thiên Ngân

ngocjoker

Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi… Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc… Xin con hãy bao dung. Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.

Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ… mà hãy lắng nghe. Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ… và bố mẹ đã làm vì con.

Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ. Con hãy nhớ… lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.

Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.

Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều… từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.

Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói… hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình và tức giận… Vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!

Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ… Vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.

Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa… hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.

Và một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng… bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi. Con đừng oán giận và buồn khổ… vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.

Hãy cố hiểu và chấp nhận, đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình… Và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ “sinh tồn”.

Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.

Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ. Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.

Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều…

Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại…

Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.

Thương con thật nhiều…

Bố mẹ…

Tác giả: Pierre Antoine (Việt kiều Pháp)

mineminesunshine

Hình yêu quá

february-wooden-fish: “ Năm tháng đi qua, người lớn lên, kẻ già đi, người xa tít chân trời, người vẫn ở lại, dậm chân tại chỗ… Chỉ biết càng trưởng thành, thì lòng lại càng quý trọng những ngày tháng đã qua… Người ta nói, đó là sống trong quá khứ…Ừ... february-wooden-fish

Năm tháng đi qua, người lớn lên, kẻ già đi, người xa tít chân trời, người vẫn ở lại, dậm chân tại chỗ…

Chỉ biết càng trưởng thành, thì lòng lại càng quý trọng những ngày tháng đã qua…

Người ta nói, đó là sống trong quá khứ…Ừ thì là sống trong quá khứ, là mộng tưởng về những ngày còn thơ dại, khổ cực cũng đã từng là niềm vui, là kỷ niệm trong nguy khó mà ngày tháng sau này chúng ta không còn có thể tìm được ai cùng đi qua nữa...

Là những đêm thức trắng thủ thỉ, không cần hoa mỹ sau này, không cần sự hiện đại mà xã hội ngày nay đang có, chỉ là có những đêm bên bếp lửa hồng, chỉ là những buổi tối lang thang dạo quanh phố, là những câu chuyện truyền tai nhau…

Chỉ là những ngày sau này khi nhắc lại, đôi lúc chúng ta thổn thức đến nghẹn lòng…vì ngày sau này, giàu sang ra sao, hiện đại thế nào, thì cũng không bao giờ còn có được những giây phút trải lòng đơn sơ, cùng những người mình lớn lên, trưởng thành cùng làm những đứa trẻ nữa…và những đứa trẻ sinh ra trong thời hiện đại ngày nay, cũng không bao giờ biết được trước khi có những trước điện thoại và internet ra đời, cuộc sống con người ta khác đến mức nào…

Chỉ là đôi lúc thèm được có lại những đơn sơ ấy, trèo cây, bắt cá, tắm thác, là những đứa trẻ đơn thuần đạp xe khắp nơi…những ngày tháng vất vả phụ gia đình kiếm tiền, đậy sớm, thức khuya…

Chỉ là đôi lúc muốn quay về làm những đứa trẻ, những đứa trẻ đơn thuần nhất của những năm tháng ấy

Chỉ đến khi con người ta không còn trẻ nữa, mới thực sự hiểu được giá trị của những gì đơn thuần nhất…

galleryphoto: “Lâu lắm rồi chẳng còn được đón đưa Chẳng còn nhận tin nhắn trưa, sớm, tối. Chẳng còn những cái hôn nhẹ, thật vội Khi dừng xe giữa đèn đỏ, đông người… Lâu lắm rồi mình quên cả cách cười. Quên cả cách nói... galleryphoto

Lâu lắm rồi chẳng còn được đón đưa Chẳng còn nhận tin nhắn trưa, sớm, tối. Chẳng còn những cái hôn nhẹ, thật vội Khi dừng xe giữa đèn đỏ, đông người…

Lâu lắm rồi mình quên cả cách cười. Quên cả cách nói những lời tha thiết Quên cả cách yêu một người da diết Quên hết rồi, có ai biết vì sao?

| Ảnh từ Pin và thơ của Linh |

cobehanoi: “nhung-noi-buon-ko-ten: “Tối muộn hôm qua, mình up một vài dòng thơ lên Ins kèm cap: - do you love me? - i’m so sorry. Nhấn vào phần xem bản dịch, lại hiện ra là: - anh có yêu em không? - không. Anh rất xin lỗi. Dẫu *No* không có mặt, bản... nhung-noi-buon-ko-ten

Tối muộn hôm qua, mình up một vài dòng thơ lên Ins kèm cap: - do you love me? - i’m so sorry. Nhấn vào phần xem bản dịch, lại hiện ra là: - anh có yêu em không? - không. Anh rất xin lỗi. Dẫu *No* không có mặt, bản dịch vẫn xuất sắc khi thêm *Không* ở đầu câu trả lời. Đôi khi mình cứ mong đợi sự rõ ràng minh bạch trong một mối quan hệ, mà quên mất rằng có những thứ không cần phải mượn *có* hoặc *không* để trả lời. … -do you love me? -i’m so sorry.

| Ảnh Vy chụp mình một ngày tháng 5 ở Little May Hội An |

cobehanoi

Thế thì những đứa dốt Văn hỏng Toán, thích sự rõ ràng như em sẽ chết vì suy nghĩ nhiều mất nếu thiếu *có* hoặc *không*.

À đôi khi với những trường hợp cá biệt, dù người ta *có* nhưng vẫn trả lời *không* đó ạ. Và lúc ấy thì em phát điên thật sự 😃

collinevu: “ “Mỗi sáng dậy thấy mình già hơn xưa Chiếc gương lau mãi mà vết hằn chẳng sạch Ngay cả nụ cười cũng nhuốm màu hổ phách Tự hỏi mình nên buồn hay nên vui …. Thử một lần kéo thời gian giật lùi Dẫu trong cơn mơ, cũng sẽ là hạnh phúc Giữa... collinevu

“Mỗi sáng dậy thấy mình già hơn xưa Chiếc gương lau mãi mà vết hằn chẳng sạch Ngay cả nụ cười cũng nhuốm màu hổ phách Tự hỏi mình nên buồn hay nên vui ….

Thử một lần kéo thời gian giật lùi Dẫu trong cơn mơ, cũng sẽ là hạnh phúc Giữa tháng Mười, mùa thu ngủ gục Mặc cho lá vàng rơi rơi ……”

(Trích “Thơ viết cho tháng Mười - Ngô Đồng”)

Trầm Hương.

Pic: Hà Giang tháng mười - Hoa Tam Giác Mạch

cayeutinh

Những người quá nhạy cảm, thường không thể hạnh phúc. Tỷ như :

Vì một câu nói nói bâng quơ của bạn mà thơ thẩn cả ngày.

Vì bạn quên không trả lời tin nhắn, họ lại nghĩ họ làm điều gì khiến bạn không vui.

Người khác đọc không hiểu cũng không sao, cho rằng chuyện quá nhỏ nhặt không đang để tâm, chỉ có bạn phải hiểu rốt cuộc trong đó có bao nhiêu lo lắng sợ hãi.

Lo lắng mất đi bạn, sợ hãi mất đi bạn.

Tôi nói cho bạn biết, nếu người trong lòng bạn là người nhạy cảm, hãy trân trọng họ, những con người đó sẵn sàng làm cái đuôi nhỏ dịu dàng ân cần cả đời với bạn, nhưng một khi bị bạn làm tổn thương, cái đuôi đó sẽ ướt sũng, cuộn lại một góc, vĩnh viễn không chịu mở lòng ra nữa...

@cayeutinh

Fb : Cá Yêu Tinh

image
See this in the app Show more Recently Liked

[Mảnh vụn - 1]

Dòng thời gian lại tiếp tục nhịp gõ gửi vào không gian tịch mịch, những trang giấy lấm lem phận người tiếp tục được viết nên.

Tôi lại tiếp tục đếm ngày đã qua. Gần 5 tháng qua, đã ngỡ như đó là khoảng thời gian dài nhất đời mình.

Khi chúng ta sống mỗi ngày với những nụ cười gượng gập, chua chát, phải vui như tim mình nở rộ, dù nó ngột ngạt đến mức muốn vỡ tan, phải sống như thể đang đứng giữa ranh giới sự sống và vực thẳm, mỗi một lần đau khổ là cán cân lại nghiêng xuống vực. Đoạn thời gian mà ta không được hai sự lựa chọn.

Những ngày khi nhìn lại, vẫn tiếng vọng như mạch nước ngầm còn chảy âm ỉ, trong mạch nước ngầm không lời thở than, có lẽ là những ngày dài nhất.

Tôi không biết tất cả những người quen của mình đã đi qua một năm cũ như thế nào, nhưng nếu mọi người còn sống, thì xin hãy quý trọng nhịp thở đó.

Sau những cơn mộng dài, người ta thường tỉnh dậy đánh tay, véo mặt xem mình có đau không, đó là mơ hay thực. Và cái đặc quyền duy chỉ dành cho những người còn sống, là biết đau.

Tôi nghe người ta nói rằng, khi bị thương, con sói sẽ lặng lẽ trốn vào một góc liếm láp, tự chữa lành vết thương cho chính nó, hoặc nó sẽ lành lặn trở lại, hoặc vết thương quá nặng thì nó sẽ c.hết đi. Trong niềm kiêu hãnh cuối cùng.

Tôi biết có những kiểu người giống như vậy, ban ngày họ buộc phải đối diện với mặt trời, về đêm lại mang vết thương đặt trước bóng tối. Ánh mặt trời có thể hong khô, chữa lành vết thương, nhưng họ sợ người khác thấy sẽ làm tổn thương nó thêm lần nữa.

Cứ như vậy, đến một ngày nhìn thấy họ rạng rỡ bước ra, tôi không biết vết thương đó đã thành sẹo hay chưa. Chỉ biết rằng, họ luôn buộc bản thân… phải che giấu nó.

Nếu bạn là một con sói, hay bất cứ ai, tôi mong dù không có ánh mặt trời, vết thương của bạn cũng sẽ lành lặn. Dù có bao nhiêu vết sẹo, bạn vẫn có thể bình lặng sống tốt đẹp.

[17.02.24]

| IEphong |

Từ khóa » đời Sẽ đền Em Cả