Thơ Hay Về LŨ LỤT Với Sự Lo Lắng & Chia Sẻ Nỗi đau Mất Mát

Skip to contentThơ hay về LŨ LỤT với sự lo lắng & chia sẻ nỗi đau mất mát

Tuyển tập những bài thơ hay viết về Lũ Lụt đã được đăng tải trên trang thơ Thi Hữu.

Thơ nói lên nỗi đau xót khi chứng kiến đồng bào phải chịu thiệt hại về người, về nhà cửa mỗi khi mùa lũ lụt đến; Thơ thể hiện sự chia sẻ với những nỗi đau mà đồng bào miền Trung đang gánh chịu vì mưa bão;.v.v.

Bài Thơ: BÃO MIỀN TRUNG (Tác giả: Hồng Giang)

BÃO MIỀN TRUNG Thơ: Hồng Giang

Ảnh internet

Ảnh hưởng mà sao gió đã lang thang Mưa giăng ngang ướt chiều dài nỗi nhớ Thương miền trung vẫn còn nhiều trăn trở Quê mẹ nghèo nặng nợ lắm người ơi

Đất khô cằn sỏi đá cũng chơi vơi Nắng như rang nổi trôi dòng sông Mã Điệu ví dặm cho lòng ai nghiêng ngả Câu thơ buồn mệt lả giọt mồ hôi

Hỏi Huế hôm nào còn nhớ hay thôi Dòng Hương Giang Lục Bình trôi cũng tím Câu hò khoan" răng chừ" mà ngọt lịm O lái đò bịn dịn buổi chia tay

Cơn bão số mười lạc xuống chiều nay Liệu nơi ấy còn tháng ngày yên ổn Hay lại phải gồng mình lên bận rộn Bao nhọc nhằn bề bộn lắm miền trung

Nghe báo trên đài gió giật mưa rung Ôi thương quá …. Một vùng … Quê yêu dấu ! 15/09/2017 Hồng Giang .

Bài Thơ: THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG (Tác giả: Bảo Châu)

THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG Thơ: Bảo Châu

Trời trở gió nhưng vẫn chưa lạnh quá Sao lòng con… băng giá… tự khi nào?… Nhìn hình Cha… mà nước mắt…tuôn trào… Bao đau thương dồn vào đầu con trẻ

Cha ơi Cha… một mình nằm… lặng lẽ… Hai đâu rồi?… sao vắng vẻ… quá Cha?… Mấy ngày qua mẹ cũng phải vắng nhà Đi tìm Cha… và anh Hai… trên biển…

Hoàng hôn qua đã mấy ngày ẩn hiện Nay Cha về… con phải…tiễn đưa Cha… Kẻ đầu xanh non nớt quá Cha à… Phải gánh chịu… trong bao la… bể khổ…

Biết không Cha?… bao ngày qua con cố… An ủi mình… động viên mẹ…đơn côi… Đứng giữa dòng… nước vẫn đổ… đầy vơi Thân nhỏ bé… không bờ vai… nương tựa…

Mẹ ôm con nước mắt tuôn dàn dụa Ôm mẹ mình… chân con bước… không qua… Mẹ và con đã mất hết cửa nhà Con và mẹ trước cảnh nhà đói khổ

Cha về rồi… với hương hồn… quá cố… Còn anh Hai… số phận dạt… phương nào?… Con chỉ mong ông trời ở trên cao Chỉ cho biết… sao anh về…không được…

Cha biết không?… biết bao nhiêu vườn tược… Bao mái nhà đã bị lũ rước đi Hiện giờ đây Mẹ, Con chẳng còn gì Nhà đã mất… biết lấy chi… mà sống…

Nơi hương khói cho Cha… giờ cũng trống… Con sống nhờ sự đùm bọc sẻ chia Của Bà con… lặn lội… giữa trời khuya Mang tấm lòng… sẻ chia… vùng lũ lụt

Ơn nghĩa này… tựa non cao… cao vút… Không phút nào con quên được đâu Cha Cha ơi Cha… hãy thanh thản… ra đi… Hồng Chiến 10.11.2017

Bài Thơ: THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG (Tác giả: Bảo Châu)

Bài Thơ: THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG (Tác giả: Bảo Châu)

THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG Thơ: Bảo Châu

Đã bao giờ bạn thăm đất miền Trung Dải eo hẹp cong cong hình chữ S Vùng đất nơi đây khô cằn chật hẹp Phải gồng mình nép những trận phong ba…

Miền Trung nay đã tan tác cửa nhà Bão gió đi qua nước ngập tràn quê nhỏ Bao công sức bà con nay phải bỏ Nước ngập sình lầy… các ngõ nhỏ… chân qua…

Miền trung ơi!!! Sao thương quá… trong ta… Bao cảnh nhà… người ra đi… vĩnh viễn… Dân quê mình sống mấy đời với biển Giờ hiện về… chỉ có khói… nhang thơm…

Bao bà con cần lắm những chén cơm Mùa đông đến… khoác rơm thơm… thay áo… Đông đến rồi con thơ khóc thét gào Thương xót lắm… lại thêm trào… nước mắt…

Hoàng hôn về lúc nắng chiều đã tắt Đứng bồng con… tím ngắt… ngóng tin chồng Biển trả lời bao người vợ tiếng "không" Hòa trong gió… hồn xa… về gõ cửa…

Miền trung ơi!… ruộng vườn đâu còn nữa.. Các em thơ không chút sữa lót lòng Dân ngậm ngùi lòng chỉ biết cầu mong Cho cái đói… đừng đến… trong ngày tết…

Người miền trung gắng gượng không biết mệt Nhưng sức người sao chịu hết được đây Rất cần lắm biết bao sự chung tay Giúp Bà con vượt qua ngày gian khó

Người Việt ta cùng sinh trong bọc đỏ Mẹ Âu Cơ đã nhỏ lệ sinh thành Hãy thương lấy bà con ở đất lành Giúp đỡ đồng bào… đang giá lạnh… mùa đông…

Người Miền Trung… đang sống cảnh… khốn cùng…

Hồng Chiến 07.11.2017

Bài Thơ: THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG (Tác giả: Bảo Châu)Bài Thơ: THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG (Tác giả: Bảo Châu)Bài Thơ: THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG (Tác giả: Bảo Châu)

Bài Thơ: LÁ LÀNH ĐÙM LÁ RÁCH (Tác giả: Bách Tùng Vũ)

LÁ LÀNH ĐÙM LÁ RÁCH Thơ: Bách Tùng Vũ

Hướng về khúc ruột miền Trung Cứu người hoạn nạn lo chung một lòng Miền Trung bão nổi mưa ròng Thương người vất vả lưng còng chạy nguy Lúc về lúc ở lúc đi Cực thân chín bận mười khi đổi dời

Nước lên dạ rối bời bời Bao nhiêu nỗi khổ cũng thời bám theo Làng làng xã xã nhóc nheo Những nhà vất vả đói meo đợi chờ… Người già chân mỏi mắt mờ Từng đàn em bé nương nhờ vào đâu ?

Người ơi giúp đỡ lẫn nhau Áo chăn san sẻ, nỗi đau chia cùng Sau cơn mưa gió bão bùng Chung tay hỗ trợ những vùng lũ qua Dù cho một chút gọi là Bát cơm sẻ nửa làm quà thương nhau

Dây trầu nương tựa thân cau Người lành dìu lấy người đau qua đường Nhịn một bữa sáng, ta nhường… Một tấm áo cũ, ngày lương một phần Quý nhau lúc đói đỡ đần Thương nhau lúc biến muôn phần biết ơn

Mình còn ăn trắng mặc trơn Chia phần phước đức cứu cơn nguy nàn Dây bầu dây bí một giàn Người chung một nước vô vàn tình thương Thương người gặp lúc tai ương Cứu người những lúc gió sương lỡ đường

Chung lòng kêu gọi muôn phương Hướng về khúc ruột quê hương giống nòi Để câu Ví lại mặn mòi Hát tình nhân ái hát lời tri ân Mong cho toàn nước vì dân Quân dân toàn nước… lại thân …một lòng …!

BÁCH TÙNG VŨ 18/9/2017.

Bài Thơ: NƯỚC MẮT LÀNG CHÀI (Tác giả: Bách Tùng Vũ)

NƯỚC MẮT LÀNG CHÀI Thơ: Bách Tùng Vũ

Miền trung lại bão nữa rồi Nước lên con lại đứng ngồi không yên Quê mình lũ lụt triền miên Năm nào cũng bị thiên nhiên hoành hành Làng chài quê Mẹ đang lành Chiều nay gió tốc tan tành mái tranh

Hù hù gió thổi năm canh Bão về chẳng kịp dời nhanh xa bờ Một cơn sóng dữ bất ngờ Cuốn nhà trôi mất, bây giờ ở đâu ? Trông ra thăm thẳm biển sâu Hỏi thuyền về chửa ? Nhìn nhau lệ trào

À ơi…!

Nghệ An tiếng khóc nghẹn ngào Trông về Hà Tĩnh cồn cào nỗi thương Hò ơi Quảng Trị quê hương Lời ru đứt đoạn lệ vương Quảng Bình Trông ra Thanh Hóa quê mình Mà rơi nước mắt thương tình nước non

À ơi…!

Miền trung quê của Mẹ con Tháng năm mùa hạn héo hon ruộng đồng Tháng mười nước đổ mưa ròng Cho nên lưng Mẹ thêm còng mỗi năm Mùa đông cơn rét lạnh căm Mùa hè nắng gió da ngăm cháy người

Mênh mông con nước của trời Giận gì mà đổ nhiều đời quê tôi Những khi bão cuốn nhà trôi Những năm lũ lụt không thôi kéo về Con người lam lũ dãi dề Mà luôn bám đất yêu quê đến cùng

Chiều nay con ở nghìn trùng Nghe tin bão nổi trên vùng quê hương Làng chài đổ nát tang thương Mái nhà giờ Mẹ biết nương nơi nào ? Lạy trời thôi những ba đào Để cho đất Mẹ…Dạt dào…Niềm vui !!!

BÁCH TÙNG VŨ 17/9/2017.

Bài Thơ: QUÊ HƯƠNG ƠI (Tác giả: Dương Bích Hạnh)

QUÊ HƯƠNG ƠI Thơ: Dương Bích Hạnh

Miền Trung ơi ! Miền đất Mẹ thân thương Bão lại đến gây tai ương khốn khó Lũ ngập tràn qua bao cơn giông tố Miền quê nghèo nay đói khổ chất chồng

Suốt bốn mùa chịu vất vả nghề nông Lo cấy hái nuôi trồng chưa đủ sống Giông bão đến cuốn trôi đi mất trắng Thôn xóm nghèo cảnh đói rách thảm thương

Ôm màn trời chiếu đất suốt đêm trường Bao em nhỏ không đến trường bỏ lớp Gói mỳ tôm bát cháo hoa ấm áp Giúp đỡ nhau cùng đùm bọc yêu thương

Mỗi năm trời lũ lụt bão tai ương Do thiên nhiên tạo nên không lường trước Ở phương xa con cầu xin trời đất Mong quê hương qua được hoạn nạn này..!!!

Thơ : Dương Bích Hạnh.16.09.2017

THƯƠNG QUÁ MIỀN TRUNG QUÊ ANH Thơ: Chiều Tím

Bão lại về tàn phá phải không anh Thương miền Trung chòng chành đầy giông tố Cây đổ xiêu bởi thiên nhiên phẫn nộ Cứ triền miên, dân quá khổ lâu rồi!

Bão lại về càn quét đến tơi bời Bao công sức cả một đời lam lũ Mái ngói, nhà tranh, tường vôi, gạch cũ Chẳng còn gì , mưa phủ trắng mênh mông !

Quê anh đó, chẳng bát ngát dòng sông Xót xa nhiều, mẹ trông trời mưa đổ Ở nơi xa lệ tràn hoen mi nhỏ Thương anh nhiều , nơi đó lắm lo toan !

Ráng lên anh, đừng nhé quá hoang mang Sau cơn bão , trời sẽ quang mây tạnh Chăm mẹ già, ruộng nương trong giá lạnh Chẳng thể nào bất hạnh mãi đâu anh !

Em nguyện cầu cho cơn bão qua nhanh Để miền Trung lại xanh màu hạnh phúc Thuyền anh xa khơi cá tôm, nghêu ,mực Đêm bình yên, sao thức đợi anh về !

Chiều Tím15/09/2017

Bài Thơ: THƯƠNG QUÁ MIỀN TRUNG QUÊ ANH (Tác giả: Chiều Tím)Bài Thơ: THƯƠNG QUÁ MIỀN TRUNG QUÊ ANH (Tác giả: Chiều Tím)

Bài Thơ: BÃO MIỀN TRUNG (Tác giả: Bách Tùng Vũ)

BÃO MIỀN TRUNG Thơ: Bách Tùng Vũ

Nghe tin khúc ruột miền Trung Mưa về bão nổi chuyển rung đất trời Miền Trung ta đó bao đời Vẫn luôn gánh những thiệt thòi dài lâu Đài báo tin bão về mau Biển khơi giận dữ sông sâu thét gào

Thuyền đi đánh cá lật nhào Mang theo thân xác Cha vào trùng khơi Nhà trôi nước mắt Mẹ rơi Anh còn đi biển biết nơi mô tìm Nghe tin ngoài nớ tàu chìm Bà con xúm lại, lặng niềm đớn đau

Mẹ già đôi mắt trũng sâu Xóm làng chết lặng nhìn nhau lệ trào Cửa nhà nước ngập qua sào Trâu bò, gà ,lợn trôi vào sông sâu Ruộng vườn nay cũng còn đâu Hoa màu tan nát, nương dâu tơi bời

Dắt nhau già trẻ di dời Người thì đùm túm, người thời gánh ,mang… Nhà thì chịu cảnh tóc tang Không còn đất để áo quan tiễn hồn Đem nhau lên bãi, ra cồn Khi là trường học, khi dồn cơ quan…

Thương thay đói rét thân mang Thân đau bệnh tật , lìa tan gia đình Vợ chồng chia cắt chữ tình Mẹ Cha mất mát bóng hình con thơ Mồ côi thân trẻ vất vơ… Khi qua cơn bão còn trơ xác nhà…

Chiều nay vẳng tiếng ơi à Câu hò Ví Dặm như là oán than Đồng không mông quạnh đò ngang Lam Giang vắng bóng ai sang bến rồi Dòng sông khóc khúc ỉ ôi… Khi nào đất Mẹ…Mới thôi…Bão bùng…!

BÁCH TÙNG VŨ 18/7/2017.

Bài Thơ: TÂM TÌNH MIỀN ĐẤT LŨ (Tác giả: Phú Sĩ)

TÂM TÌNH MIỀN ĐẤT LŨ Thơ: Phú Sĩ

Em có về thăm nơi ấy đất miền trung Dãy đất oằn mình cho hai đầu đất nước Sỏi đá cằn khô bao mảnh đời cơ cực Từng giọt mồ hôi thao thức mỗi cuộc đời

Chỉ có lũ tràn là tươi tốt em ơi Bão lụt liên miên nghẹn lời không tả hết Nơi vùng đất nghèo mồng tơi không kịp rớt Đau xé cõi lòng đồng ruộng hóa thành sông

Tang tóc trắng trời cơn hồng thủy còn đây Giọt lệ khóc thương chưa kịp khô trên má Bão lũ hôm nay lại trôi dòng lã chã Mủi lòng em ơi hoang dã đến chân trời

Thương lắm em ơi một mảnh đất tình người Lam lũ chịu thương cang trường bao trận tuyến Đùm bọc sẻ chia như anh em bốn biển Tiếp nối triền miên cơ cực xót xa lòng

Đọng mật tình người tay hãy nối vòng tay Gồng gánh yêu thương nối dài trên đất mẹ Hãy đến nghe em nơi miền Trung nhỏ bé Đượm thắm ân tình giọt nước mắt lại rơi….

ẢNH ST THƠ PS

Bài Thơ: THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG (Tác giả: Dương Tuấn)

THƯƠNG VỀ MIỀN TRUNG Thơ: Dương Tuấn

Hỏi ai gây cảnh khốn cùng ? Ngẫm thương khúc ruột miền Trung nghẹn ngào Đỏ ngầu con nước dâng cao Cuồng điên cơn lũ thét gào ngày đêm.

Phố hoa vắng bặt ánh đèn Nóc nhà tum húm, chút chen nhau ngồi Trong dòng lũ dữ cuốn trôi Sinh tồn, vật vã , hụp chồi cứu thân.

Giàu sang chốc hóa túng bần Mì tôm đỡ đói, lưng trần phơi sương Trẻ thơ khóc lóc thảm thương Người già khấn nguyện mười phương phật trời.

Bao dòng lệ khó ngừng rơi Nhà tan, của mất cuộc đời về đâu Ruộng vườn ngập dưới đáy sâu Vịt gà vắng bóng, bò trâu chẳng còn.

Lòng người lũ ác xoáy mòn Sạch sành sanh vét cho tròn túi tham Bụng bia, miệng mỡ nhở nham Thấp cổ bé họng đành cam dân lành.

Rừng sâu trơ trọi cây xanh Thương thay biển bạc hóa thành biển đen Đê điều, bờ đập khá khen Mưu toan cắt xén, thấp hèn bợn nhơ.

Lũ về mặt ngáo trơ trơ Mặc dân sống chết hững hờ ngó ngang Tâm xà khẩu phật huênh hoang Tội dân, xót cảnh lầm than khốn cùng.

Đồng bào đất Mẹ, trời chung Túi tham mờ mắt lạnh lùng ác tâm Lũ ơi! Mau trút hờn căm Mồ chôn bao kẻ ươm mầm tai ương.

Lạy trời ban chút lòng thương Đừng gieo thống khổ đoạn trường con dân Lá lành xin tỏ lòng nhân Chở che lá rách một phần ấm no.

Điều hướng bài viết1 2 Trang sau Scroll to Top

Từ khóa » Câu Thơ Nói Về Miền Trung