Thơ HOA GẠO Hay (tuyển Tập Thơ Tình Sắc đỏ Mộc Miên, Pơ-Lang)

Skip to contentThơ HOA GẠO Hay (tuyển tập thơ tình sắc đỏ Mộc Miên, Pơ-Lang)

Tuyển tập những bài thơ hay viết về Hoa Gạo (hay còn gọi là Hoa Mộc Miên, Hoa Pơ Lang) đã được đăng tải trên Thi Hữu.

Thơ Hay Về Hoa Gạo, Mộc Miên, Pơ-Lang

Thơ miêu tả và ca ngợi vẻ đẹp của Hoa Gạo với những sáng tác mới nhất; Thơ tình Hoa Gạo và tình yêu đôi lứa với nhiều tâm trạng và cảm xúc: Lãng mạn, buồn, cô đơn, hoài niệm,..

Bài Thơ: MÙA HOA GẠO (Tác giả: Bảo Châu)

MÙA HOA GẠO Thơ: Bảo Châu

Anh ơi!!! mùa hoa gạo Từ dạo ấy vắng nhà Vào quân ngũ, chia xa Tình ta trong chờ đợi

Trời vẫn cao vời vợi Sợi nhớ kéo dài thêm Chiến trường hành quân đêm Bên thềm em nhung nhớ

Chiến tranh ngăn cách trở Tình vẫn nở ngàn hoa Đêm đêm ngắm trăng ngà Thêm xót xa trong dạ

Thời gian mênh mông quá Em đã mất anh rồi Phòng lạnh lẽo đơn côi Để rồi thêm buốt giá

Nhớ anh, lòng sóng cả Em đã nguyện một đời Chờ nhau nhé anh ơi Một đời… mùa hoa gạo

Bảo Châu 02.03.20

Bài Thơ: MỘC MIÊN CHẲNG NHẠT PHAI (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)

MỘC MIÊN CHẲNG NHẠT PHAI Thơ: Nguyễn Đình Huân

Mộc miên bên sông tháng tư cháy đỏ Như tình mình ngày xưa đó đắm say Bến sông quê tay ta nắm trong tay Dưới gót chân sen rụng đầy hoa gạo

Hoa đỏ tươi như là màu xác pháo Ngày lấy chồng em khoác áo cô dâu Con đò tiễn đưa man mác nỗi sầu Chiều tháng tư sao mưa ngâu trong dạ

Em đi rồi con tim anh hoá đá Tiếng ve sầu khóc mùa hạ buồn hiu Gió lao xao hoàng hôn tím trời chiều Anh lang thang cô liêu nơi bến vắng

Hoa mộc miên bên sông rơi thầm lặng Trên đường làng hoa rụng chẳng ai chơi Có một người mang nỗi nhớ đầy vơi Với mộc miên nói những lời chua chát

Con sông quê sóng vẫn xô dào dạt Hoa héo tàn cho tan nát lòng ai Bao năm qua mộc miên chẳng nhạt phai Như máu con tim chàng trai một thuở.

HOA GẠO TÌNH ANH Thơ: Nguyễn Đình Huân

Em ơi hoa gạo thắm hồng Chiều xuân nhuộm đỏ bến sông quê nhà Ngạt ngào hoa bưởi tháng ba Cây xoan sắc tím nở hoa hương nồng

Hàng cau chúm chím đơm bông Mùa xuân đang đến vườn hồng thắm tươi Như hoa em hé môi cười Sao em giống thế cái người năm xưa

Chiều xuân năm ấy gió lùa Anh hái hoa bưởi lén đưa qua rào Nụ cười ngày ấy em trao Nụ hôn vụng dại ngọt ngào bờ môi

Thời gian cứ lặng lẽ trôi Mùa hoa xoan tím rụng rồi còn đâu Cuộc đời là chốn bể dâu Mùi thơm hoa bưởi gội đầu còn vương

Sao em vội vã lên đường Bỏ tháng ba lại lời thương lỡ làng Ngày em cất bước sang ngang Hoa gạo đỏ rụng bẽ bàng tình anh.

MÃI ĐỢI Thơ: Bảo Châu

Anh chẳng về ngắm hoa gạo tháng ba Vẫn rực rỡ vỡ oà trong sắc đỏ Mộc Miên nở mình hẹn nhau từ đó Sao để em phải vò võ đợi chờ

Bao năm rồi Pơ Lang đã vào thơ Màu chiến thắng trước giờ ra trận đánh Nước non mình hai bờ chia đôi mảnh Đạn bom cày, chiến tranh, phải chia ly

Ngày xa nhau mình không nói được gì Chỉ ước hẹn anh đi rồi trở lại Mộc Miên đỏ trên tay người vừa mới hái Tặng cho em ta nhớ mãi về nhau

Hoà bình rồi mà anh ở nơi đâu??? Hoa Gạo nở lòng em sầu héo hắt Chiều dần buông gom từng tia nắng nhặt Chờ anh về em vẫn đặt niềm tin

Pơ Lang ơi ta vẫn mãi đi tìm Hình bóng ấy trong tim ta mãi sống Như trời cao vẫn trong xanh gió lộng Người sẽ về xây giấc mộng cùng nhau.

LỜI THỀ MÙA HOA GẠO Thơ: Nguyễn Đình Huân

Cứ mỗi lần ta trở lại nơi đây Ký ức xưa về bủa vây tứ phía Dòng sông quê nơi chứa chan tình nghĩa Bao năm xa rồi không thể nào quên

Những vui buồn ngày ấy cứ đan xen Hai đứa mình cùng ngồi bên bến nước Nắm tay nhau hai đứa cùng nguyện ước Mong cho tình mình sẽ được nên duyên

Ta ngồi bên sông trên bến dưới thuyền Ngắm hoàng hôn chiều bình yên xóm nhỏ Nghe tiếng sáo diều vi vu trong gió Nụ hôn ngọt ngào má đỏ môi son

Em ra đi bỏ bến vắng cô đơn Con đò nhỏ giận hờn con chim sáo Trách ai kia nỡ phụ tình dứt áo Quên lời thề mùa hoa gạo sang sông

Cớ vì sao người vội bước theo chồng Để cho hoa gạo rụng bông đỏ cháy Ta về đây nhìn theo dòng nước chảy Thầm hỏi tình mình ngày ấy về đâu.

MÙA HOA GẠO THÁNG BA Thơ: Mạc Phương

Anh trở lại giữa mùa hoa gạo đỏ. Để tìm em – cô gái nhỏ năm xưa. Luôn thẳng thắn chẳng hề biết đẩy đưa. Cũng đáo để không vừa đâu em ạ.

Nhưng xa em cả ngày anh buồn bã. Trong tâm tư tơi tả quá em ơi. Gắng im lặng chẳng nhắn gửi nửa lời. Nhưng hồn anh chơi vơi không định hướng.

Anh tìm về nơi núi rừng ngày trước. Cây gạo già bên mó nước đỏ hoa. Như thôi thúc anh tìm gặp người ta. Bên dốc núi gần nhà cô hàng xóm.

Ánh lửa hồng bàn tay ai đã nhóm. Cháy bao năm ấm nóng trái tim anh. Anh tìm em với hy vọng mong manh. Được trao nhận lời ngọt lành ấp ủ.

Cây xoan tím giật mình bung đầy nụ. Cánh rung rinh trong chiếc mũ thời gian. Cô gái khờ có còn ở trên ngàn. Nghe anh nói muôn vàn lời tâm sự.

Ngày cuối xuân anh bâng khuâng nghẹn ứ. Ngắm cảnh xưa đầy tâm sự dâng trào. Mình xa nhau cũng chẳng hiểu tại sao ? Nhưng bao ngày vẫn cồn cào thương mến.

MP 15/3/2018 Ảnh internet

CHÁY ĐỎ MỘC MIÊN Thơ: Nguyễn Đình Huân

Hoa mộc miên có ai nhuộm cánh đâu Mà khi rụng vẫn một màu đỏ chói Rơi bên đường có điều chi muốn nói Hoa úa tàn cho ai nhói tim đau

Bến đò ngày xưa nay đã xây cầu Xin đừng nói vì sông sâu ngăn cách Anh không về em không hờn không trách Chỉ ngồi buồn chờ lữ khách bên sông

Nhặt cánh hoa rơi thả xuống xuôi dòng Nhìn nước chảy nghe trong lòng sóng vỗ Hoa mộc miên mang mối tình tan vỡ Năm cánh xoè như máu đỏ con tim

Người đã ra đi như một cánh chim Hẹn tháng tư sẽ về tìm bến cũ Lối mòn xưa giờ cỏ may che phủ Ai không về cho ủ rũ hàng tre

Giữa tháng tư nghe phảng phất tiếng ve Nức nở than báo mùa hè đã tới Bến sông xưa có một người mãi đợi Tình vẫn nồng đỏ cháy với mộc miên.

HOA MỘC MIÊN ĐÃ RỤNG Thơ: Nguyễn Đình Huân

Tháng ba về một chiều xuân ảm đạm. Trời sụt sùi vầng mây xám nhẹ bay. Đỏ bến sông quê hoa gạo rơi đầy. Theo người ta em chia tay xóm nhỏ.

Em sang ngang mình xa nhau từ đó. Chiều xuân buồn vẫn cháy đỏ mộc miên. Xa quê hương em cất bước xuống thuyền. Bỏ lại bến sông tình duyên dang dở.

Chiều tháng ba anh nhặt hoa trên cỏ. Thả xuôi dòng về nơi đó bên em. Một mình anh thức trắng với đêm đen. Ngồi đốt thuốc bên ánh đèn hiu hắt.

Bao năm qua tưởng lửa tình đã tắt. Anh về đây thấy ai nhặt hoa rơi. Hoa mộc miên khơi ký ức một thời. Em và anh đắm say nơi bến nước.

Con đò già vẫn tháng ngày xuôi ngược. Đợi em về để đưa rước qua sông. Mùa xuân này hoa gạo vẫn rực bông. Sắp rụng hết nhưng ai không về bến.

Bài Thơ: MÙA HOA GẠO NỞ (Tác giả: Bằng Lăng Tím)

MÙA HOA GẠO NỞ Thơ: Bằng Lăng Tím

Chiều lặng thầm nhặt cánh gạo đỏ rơi Nhớ giây phút của một thời hoa mộng Chim ríu rít cất bài ca đồng vọng Gió về ngang lay động lá xạc xào

Dấu yêu à! Anh đang ở nơi nao Có nghe sóng dâng trào mang nỗi nhớ Bâng khuâng bước mỗi lần về qua ngõ Nhụy hoa vàng bay theo gió chiều vơi

Níu vầng mây em nhắn nhủ đôi lời Màu gạo đỏ cả khung trời rực rỡ Lúa xanh mát ngọt phù sa màu mỡ Tình con người rộng mở đón mừng xuân

Về nhé anh hạnh phúc sẽ thêm gần Bưởi hoa trổ ngoài sân đầy cánh trắng Em góp nhặt bên thềm từng tia nắng Dệt áo choàng lẳng lặng nỗi thầm mong.

CHIA TAY MÙA HOA GẠO Thơ: Nguyễn Đình Huân

Em sang sông ngày hôm ấy đổ mưa. Theo dòng người anh cũng đưa ra bến. Vui bên người em làm sao biết đến. Anh quay về vui với chén rượu cay.

Bến sông quê hoa gạo đỏ rụng đầy. Như xác pháo ngày chia tay hôm đó. Một mối tình tan trong mưa trong gió. Duyên không thành do phận số hẩm hiu.

Tháng ba về hoa gạo nhuộm trời chiều. Anh về đây với bao nhiêu ký ức. Hoa gạo ngày xưa làm vòng trang sức. Duyên không thành đời thực chẳng như mơ.

Còn nhớ không em ngày ấy tình khờ. Chuỗi hoa gạo ta mơ về đám cưới. Bao năm rồi anh vẫn còn tiếc nuối. Em nồng nàn của cái tuổi mười lăm.

Tháng ba này em có định về thăm. Mùa hoa gạo với duyên thầm chưa ngỏ. Nói với nhau một lời thôi cho tỏ. Hoa gạo rơi đầy tình mãi đỏ trong ta.

Scroll to Top

Từ khóa » Những Bài Thơ Hay Về Hoa Gạo Tháng Ba