TIÊU NGUYỆT PHỦ | Ta Vốn Có Tâm Hướng Minh ...

76. Sương mịt mờ, bóng thanh minh (Lục)

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Bình Ba nói: “Giờ Tý hôm nay ta sẽ phái người đưa Huyết Ma Đơn đến, uống vào sẽ hấp thu ma khí nhanh hơn.”

Cận Trọng Diễm nói: “Không cần.”

Bình Ba không vui hỏi: “Lẽ nào ngươi sợ ta hại ngươi?”

“Đúng.”

Cận Trọng Diễm thừa nhận nhanh chóng như vậy khiến Bình Ba cứng họng, đành oán hận nói: “Thời gian không còn nhiều, nếu ngươi không nắm bắt cơ hội sớm ngày hình thành ma nguyên, đợi Bình Vân lão quỷ đưa ngươi đi nơi khác thì không còn nhiều ma khí cung dưỡng cho ngươi nữa đâu.”

Cận Trọng Diễm đáp: “Có thời gian quan tâm ta, chi bằng lo cho mình thì hơn. Chín chín tám mốt lôi kiếp, kiếp sau khó hơn kiếp trước, nghĩ xem làm sao để không bị đánh chết đi.”

Bình Ba nổi giận nói: “Bớt nói một câu đánh chết thì ngươi sẽ chết sao?”

“Có chết hay không phải xem ông có đoản mệnh hay không.”

Bình Ba rõ ràng bị chọc giận đến mức nói không nên lời, lập tức không nghe động tĩnh gì nữa.

Cận Trọng Diễm nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện. Không biết là lời của Bình Ba đã có tác dụng, hay là ma khí trong cơ thể y tích lũy đến trình độ nhất định, mà y thật sự cảm thấy ma vân trong cơ thể đang dần dần hình thành.

Đằng sau lưng không xa, một đám sương trắng chậm rãi hình thành dáng người, nhưng không có dung mạo. Nó đi về phía trước hai bước, sau đó đột nhiên biến mất.

Cận Trọng Diễm mở mắt ra, nhìn ra phía sau.

Dù chỉ trong thời gian rất ngắn, nhưng y thật sự cảm giác được vừa rồi có người đứng đó lén nhìn mình.

Là ai được chứ?

Sư tổ?

Hà Hạc Lâm?

Hay là…

***

Hai ngày sau, ma nguyên trong cơ thể Cận Trọng Diễm đã to bằng móng tay, ma khí bị y hấp thụ từ từ tràn ra chút sương trắng mờ nhạt. Bóng người bằng sương trắng từng xuất hiện một lần rồi biến mất, nay lại xuất hiện lần nữa.

Nó đứng sau lưng Cận Trọng Diễm quan sát một lúc rồi mới chậm rãi bước đến trước hai bước, thấy vẫn không bị phát hiện, lá gan lại to hơn, chậm rãi tiến tới gần.

Nó đưa tay, sắp chạm đến màn sương quanh người Cận Trọng Diễm thì trước mặt Cận Trọng Diễm vẫn luôn nhắm mắt bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm ý trong suốt, đâm về phía sương trắng ở sau lưng theo ý niệm của chủ nhân.

Sương trắng bỗng chốc biến mất.

Kiếm ý đánh hụt, quay một vòng trên không trung rồi bay trở về.

Cận Trọng Diễm nắm chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn về phía sương trắng tan biến, y chậm rãi dạo quanh một vòng Tư Quá Phong, cúi người nhặt Toàn Cơ Lãnh Thúy trong bụi cỏ lên, chơi đùa trong tay một lúc, sau đó đột nhiên bay thẳng lên trời.

Thông Thiên Cung giờ đây đã thần hồn nát thần tính.

Y vừa bay lên không trung đã có vài giọng nói hét lên: “To gan!”

“Cận Trọng Diễm?”

“Cận Trọng Diễm, ngươi dám tự ý rời khỏi Tư Quá Phong?”

Theo tiếng quát vang lên liên tiếp, mấy luồng sáng từ dưới đất vọt lên, đuổi theo y. Cận Trọng Diễm nhìn như không thấy, phóng thẳng một đường về phía đỉnh núi, nơi ma vân tụ tập nhiều nhất.

***

“Cận Trọng Diễm?” Phong Biện Đạt ở đỉnh núi vén vạt áo đứng lên, ngửa đầu nhìn bóng người đang vội vàng bay đến phía này.

Lúc đến gần, Cận Trọng Diễm đột nhiên rút kiếm ý ra, chém thẳng về phía Bình Ba.

Trường Xuyên và Bình Lan đang vây xung quanh Bình Ba kinh hãi đứng dậy cùng lúc. Trường Xuyên hét lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Bình Lan tung ra một tấm lưới màu đỏ máu, chặn kiếm ý trên không trung. Kiếm chạm vào lưới phát ra tiếng leng keng, Bình Lan trở bàn tay, nắm lại, bốn góc lưới lập tức thu gọn về chính giữa.

Cận Trọng Diễm chuyển động cổ tay, kéo ra mấy luồng kiếm hoa, vặn xoắn tấm lưới lại, hất lên người Bình Lan.

Bình Lan đón lấy tấm lưới, đồng thời Trường Xuyên và Phong Biện Đạt đã chặn trước mặt Bình Ba. Trường Hà và Bình Sơn đuổi theo Cận Trọng Diễm cũng đã tới nơi, một lúc sau, Hà Hạc Lâm cũng tới.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hà Hạc Lâm nhíu mày, nhìn về phía Cận Trọng Diễm: “Ngươi mới sám hối mấy hôm đã không kiên nhẫn được nữa? Vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Ánh mắt Cận Trọng Diễm lạnh lùng quét qua tất cả mọi người.

Phong Biện Đạt là người đầu tiên phát hiện tròng mắt đỏ bất thường của y: “Mắt ngươi… Ngươi nhập ma rồi sao?”

Bán ma hóa và nhập ma hoàn toàn khác nhau.

Đạo tu bán ma hóa chỉ là một trạng thái, đợi xua được tâm ma thì vẫn là đạo tu, nhưng nhập ma thì khác, đó là ngưỡng cửa để đạo tu chuyển thành ma tu, một khi bước qua rồi thì sẽ thật sự trở thành ma tu.

Giờ đây Cận Trọng Diễm đã bước qua ngưỡng cửa đó, những người khác nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Cận Trọng Diễm, sắc mặt đều trở nên rất khó coi.

Cận Trọng Diễm đứng cách đám đông, dùng kiếm ý chỉ vào Bình Ba: “Ông ta hại ta.”

Hà Hạc Lâm nói: “Ngươi tự mình sa ngã thì thôi đi, còn liên lụy người khác?”

Cận Trọng Diễm bật cười: “Ma hóa thì là tự mình sa ngã? Vậy Bình Ba gọi ma vân tới thì gọi là gì?”

Đây là câu hỏi khó khiến mọi người ở đây không thể trả lời. Bởi vì không có y, bọn họ cũng cảm thấy giữ Bình Ba biến thành ma tu ở Thông Thiên Cung không thích hợp, chẳng qua quyết định này là do Bình Vân ra, những người khác cũng chỉ có thể tuân theo.

Hà Hạc Lâm nói: “Đừng hòng đánh lảng sang chuyện khác! Ta chỉ nói ngươi, trước đó bắt ngươi đến Tư Quá Phong vẫn còn yên lành, mới qua mấy ngày mà sao đột nhiên ngươi lại biến thành ma tu?”

Cận Trọng Diễm khẽ nhếch khóe môi bên trái: “Cũng không tính là đột nhiên.” Y chỉ vào Bình Ba nói: “Nếu không phải Bình Ba sư thúc dạy ma công cho ta, ta cũng không thể nhập môn nhanh như vậy.”

“Nói bậy!” Trường Xuyên phẫn nộ quát: “Mấy ngày nay bọn ta luôn ở cùng nó, có nhìn thấy nó dạy ma công cho ngươi khi nào. Cho dù ngươi có ngậm máu phun người cũng phải tìm một người dễ bị giá họa ấy, bên cạnh Bình Ba có bọn ta làm chứng.”

Cận Trọng Diễm nói: “Ha ha, ta tận tai nghe thấy, lẽ nào lại là giả?”

Trường Xuyên nói: “Ngươi tận tai nghe thấy lẽ nào so được với bao nhiêu người bọn ta tận mắt nhìn thấy hay sao?”

Cận Trọng Diễm nói: “Từ khi ta trở thành thiếu cung chủ của Thông Thiên Cung, các người đã không ưa gì ta, ai biết được các người có cùng một giuộc hay không!”

“Láo xược!” Phong Biệt Đạt sốt sắng: “Ngươi càng ngày càng chẳng ra gì! Ngươi xem những hành động của ngươi ngày hôm nay làm sao xứng với cha mẹ ngươi ở dưới suối vàng.”

Cận Trọng Diễm mất kiên nhẫn nói: “Ngoài nhắc tới cha mẹ ta ra, còn có bản lĩnh gì khác không?”

“A Tích?” Lưu Niệm nghe tin chạy tới nghe thấy Cận Trọng Diễm “khẩu chiến quần Nho”, bất giác có chút mê man. Mắt thấy Cận Trọng Diễm không để tôn trưởng vào mắt, cố chấp bướng bỉnh, nào còn là Cận Trọng Diễm một tay hắn chăm đến lớn.

Cận Trọng Diễm nghe thấy động tĩnh của hắn, sắc mặt biến đổi, bóng hình như quỷ mị đột ngột di chuyển đến trước mặt Bình Ba, kiếm ý trong tay dài ra ba thước, chém xuống đầu Bình Ba.

Trường Xuyên, Bình Lan, Hà Hạc Lâm đồng thời ra tay ngăn cản.

Mặc dù Phong Biện Đạt vô cùng thất vọng với Cận Trọng Diễm, nhưng vẫn không muốn ra tay với y, bởi vậy lặng lẽ lùi ra sau một bước, chặn đường lui của y. Trường Hà còn đang ở ngoài trạng thái, không kịp phản ứng lại, Bình Sơn đứng ở xa nhất, cho dù bây giờ có xông lên cũng chỉ kéo chân đám người Trường Xuyên, tăng thêm gánh nặng, dứt khoát đứng phía sau quan sát.

Ba đại cao thủ đánh lén từ đằng sau, tình hình nghìn cân treo sợi tóc!

Lưu Niệm cắn răng xông tới, bị Phong Biện Đạt nhẹ nhàng ngăn lại.

“Phong sư thúc!” Trong tiếng gọi của Lưu Niệm mang theo sự cay đắng.

Cận Trọng Diễm bị ba người vây công cuối cùng cũng quay lại, nhưng không nhìn Trường Xuyên và Hà Hạc Lâm mà lại nhào về phía Bình Lan. Bình Lan hơi ngẩn ra, tấm lưới rời khỏi tay dừng lại một lúc trên không, rơi vào trạng thái giằng co không tiến không lùi, dường như nương tay với Cận Trọng Diễm.

Cận Trọng Diễm lại không để ý tới khổ tâm của ông ta, kiếm ý trong tay vẫn xoay chuyển, khều tấm lưới lên, đâm thẳng tới trước mặt Bình Lan, hoàn toàn không quan tâm tới Trường Xuyên và Hà Hạc Lâm đã đến ngay sau lưng.

Nói thì chậm, làm thì nhanh.

Một bóng người bỗng ngăn chặn sự tấn công của Trường Xuyên và Hà Hạc Lâm.

Kiếm ý của Cận Trọng Diễm đâm tới trước mặt Bình Lan nhưng không xuyên vào, mà nhẹ nhàng chuyển động một lúc, một làn sương trắng nhảy ra khỏi huyệt Bách Hội của Bình Lan, dính trên kiếm ý.

“Rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Người lên tiếng là Phong Biện Đạt, những người khác cũng sững sờ nhìn người đột nhiên xuất hiện phía sau Cận Trọng Diễm. Trong thời khắc mấu chốt, người giúp Cận Trọng Diễm chặn đòn tấn công của Trường Xuyên và Hà Hạc Lâm là Bình Vân chân nhân.

Hà Hạc Lâm nói: “Sư phụ! Cận Trọng Diễm dĩ hạ phạm thượng, không kính trọng trưởng bối, tự rời khỏi Tư Quá Phong, không tuân…”

“Được rồi.” Bình Vân chân nhân xua tay: “Ta biết cả.”

Cận Trọng Diễm nhếch miệng cười, nhắm mắt lại, qua một lúc sau, khi mở mắt ra, màu đỏ trong mắt y đã tan biến.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Người có ngu ngốc hơn nữa cũng nhìn ra trong chuyện này có chỗ không ổn.

Bình Vân chân nhân nói với Cận Trọng Diễm: “Ngươi nói đi.”

“Vâng, sư tổ.” Cận Trọng Diễm hành lễ, cử chỉ đều vô cùng cung kính, nào còn vẻ vênh váo mấy ngày trước. Y trả lời một tiếng, không nói ngay mà kéo Lưu Niệm đến bên cạnh, lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sợ mất hồn rồi phải không?”

Tim Lưu Niệm đến bây giờ vẫn đập thình thịch: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Cận Trọng Diễm nói: “Chuyện này phải bắt đầu kể từ lúc sư tổ xuất quan. Bình Ba sư thúc tổ biến thành ma tu, Ngân Nguyệt Cung đột nhiên đối phó Thông Thiên Cung, Lăng Tiêu phái bị diệt môn, tất cả mọi chuyện đều tràn đầy kì quặc. Lúc đó sư tổ đã phát giác đằng sau chuyện này e rằng có bàn tay của ma tu nhúng vào. Nhất là Bình Ba sư thúc tổ, nếu đã rơi vào tâm ma thì không nói gì, nhưng cảnh giới của ông ấy một ngày tiến triển nghìn dặm, rõ ràng đã học ma công. Nhưng bình thường ông ấy không ra khỏi phòng, chỉ ở Thông Thiên Cung tu luyện, ngay cả đệ tử nội môn cũng rất ít tiếp xúc, đã bao giờ tiếp xúc với người ngoài? Cho nên khi đó sư tổ đã nghi ngờ trong Thông Thiên Cung có gian tế của ma tu.”

Lưu Niệm nhìn về phía Bình Lan.

Sắc mặt của Bình Lan cực kỳ khó coi.

Cận Trọng Diễm nói: “Tên gian tế này có địa vị không thấp ở trong cung nên mới có thể tiếp xúc với Bình Ba sư thúc tổ. Người như vậy ở lại Thông Thiên Cung càng lâu, càng nguy hiểm cho Thông Thiên Cung. Thế là ta quyết định dụ rắn rời hang. Nhưng người đó lại rất ẩn nhẫn mới mê hoặc một mình Bình Ba sư thúc tổ trong bao nhiêu năm qua, muốn dẫn người đó ra thì đầu tiên phải có đủ sức cám dỗ.”

Lưu Niệm thấp giọng hỏi: “Ngươi nói đủ sức cám dỗ là chỉ ngươi sao?”

Cận Trọng Diễm nói: “Còn ai trở thành ma tu khiến ma tu hân hoan nhảy múa hơn thiếu cung chủ Thông Thiên Cung nữa?”

Trường Hà đột nhiên thốt lên: “Có lẽ cũng chỉ có lúc Bình Vân sư điệt trở thành ma tu mà thôi.”

Bình Vân chân nhân cười nói: “Sư thúc yên tâm, ta nhất định sẽ kiên trì đến cùng.”

Cận Trọng Diễm nói: “Ta đã có tâm ma, rất dễ dàng nhập ma, đương nhiên có sức hấp dẫn nhất định đối với ma tu. Nhưng cũng vì vậy, nhất cử nhất động của ta đều bị Thông Thiên Cung chú ý gấp bội, đương nhiên ông ta không dám ngang nhiên làm tới. Cho nên, ta phải tạo ra hoàn cảnh ta bị mọi người cô lập, rời khỏi mọi người.”

Lúc này Phong Biện Đạt chỉ quan tâm một chuyện: “Ý ngươi là ngươi đâm ta bị thương là cố ý? Không, ý ta là ngươi đâm ta bị thương không phải ý muốn của ngươi?”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ha ha, cuối cùng cũng quay xe rồi >.<

Từ khóa » Vọng Minh Nguyệt Wordpress