[Tóm Tắt Sách] "Mỉm Cười Cho Qua": Dành Cho Những Tâm Hồn ...

@Tóm tắt sách

Không thể phủ nhận rằng, bộ đôi Iris Cao và Hamlet Trương, với những tựa sách "làm mưa làm gió" như Mình sinh ra đâu phải để buồn hay Ai rồi cũng khác, đã gây dựng một vị trí đặc biệt trong lòng độc giả trẻ Việt Nam. Đến với Mỉm cười cho qua, ta có thể bắt gặp chính bản thân mình xuất hiện đâu đó trong những mẩu truyện, những chia sẻ tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng cảm động và sâu sắc. Tuy nhiên, cuốn sách không sinh ra để khuyến khích ta cứ dậm chân tại một chỗ rồi tự than trách cuộc đời, số phận mình "Sao lại lắm éo le như vậy?". Ngược lại, cuốn sách là lời nhắn nhủ tâm tình của bộ đôi nhà văn tài năng này đến bạn đọc: hãy tự tin MỈM CƯỜI rồi CHO QUA những đau đớn kia, để chúng trở thành hành trang cho chặng đường đời thật dài phía trước.

"Nếu có một ngày thực sự gặp lại, chúng ta chắc chắn sẽ vui, vì quá khứ chưa bao giờ buồn. Người mãi mãi là người dưng mà tôi thương nhất Sài Gòn." (Hamlet Trương)

"Trong chớp mắt, những ngày tuổi xanh vùng vằng quay lưng rời bước. Tôi nói thế nào nó cũng không quay đầu lại. Chẳng ai có hai lần thanh xuân. Thế nên hãy sống, hãy yêu thật cam đảm, nhé!" (Iris Cao)

@Những trích đoạn ấn tượng nhất trong Mỉm cười cho qua

Kẻ đáng thương

Trong cuộc sống, có những người lấy sự thất bại của người khác làm hạnh phúc của mình. Thay vì cố gắng hoàn thiện bản thân họ lại chờ kẻ khác vấp ngã rồi hả hê.

Hạnh phúc chiết ra từ đau khổ.

Hạnh phúc méo mó.

Hạnh phúc dở dang.

Tại sao cứ nhìn thấy người khác thành công thì đau khổ lắm dù bản thân họ cũng đang đủ đầy nhưng lại chẳng muốn tất cả ấm êm. Lòng ích kỉ, sự đố kị được nuôi dưỡng bằng những suy nghĩ hẹp hòi, chỉ muốn ta đây là nhất.

Suy cho cùng họ đáng thương hơn đáng giận vì chỉ cần ta cố gắng để thành công là đã vô tình đẩy họ vào hố sâu của sự ghen tức.

Dạo chơi giữa thế gian

Cuộc đời "thú vị" là những lúc nhận ra đôi lúc lòng người rẻ rúng như lòng lợn, lòng gà ngoài chợ, thèm thì mua mấy lạng về ăn, nuốt qua cái cổ họng là quên nhau.

Cuộc đời xót xa là những lúc nhận ra mình tay trắng chẳng có gì mà đôi ba người dưng thường ngày chẳng nhớ đúng họ tên lại cứ khư khư ở lại bảo rằng: "Cố lên!"

Cuộc đời là một cuộc dạo chơi đầy nụ cười và nước mắt. Được - mất là gì nếu đến cuối cùng chúng ta đều tan biến như nhau?

Cuộc đời ý nghĩa là từng khoảnh khắc ta sống, ta luôn sống vẹn tròn, luôn cảm thấy phúc với những điều mình làm, hài lòng với những thứ mình có.

Cuộc dạo chơi giữa thế gian này, với bất cứ ai cũng phải dừng lại. Và điều hối tiếc nhất sẽ là những điều chưa đủ dũng khí để thực hiện.

Chiến binh

Người bình thường gặp khó khăn sẽ bỏ cuộc.

Chỉ có chiến binh là ở lại và quyết đấu tới cùng.

Dĩ nhiên, có rất nhiều người bình thường.

Dĩ nhiên, không có nhiều chiến binh.

Dĩ nhiên, vinh quang nào không thấm đẫm đắng cay.

Dĩ nhiên, việc làm thường không dễ như lời nói.

Đôi khi, kẻ chiến thắng không phải là kẻ mạnh nhất mà là kẻ tin vào bản thân mình nhất.

Cuộc chiến khẳng định bản thân luôn là cuộc chiến lớn mà nhiều người không thể vượt qua bản ngã của mình sẽ cảm thấy rất thất vọng.

Để trở thành chiến binh, hãy can đảm.

Những người anh em ta đã lựa chọn

Thật ra tình bạn là một phạm trù ở một khía cạnh nào đó còn to lớn hơn tình yêu.

Vì trong mối quan hệ đó không hề có thỏa mãn xác thịt, dục vọng nhưng vẫn đứng bên cạnh và yêu thương nhau vô điều kiện.

Tôi nói thế này có vẻ phũ phàng, nhưng khi khui một chai bia ai cũng có thể là bạn. Lúc vui, tao vui, mày vui, chúng ta vui, ai cũng là bạn.

Khi khó khăn lại không như thế. Họ sẽ cân đo đong đếm nhiều về sự được mất nếu họ bước thêm một bước để giữ lấy chúng ta.

Tôi có một đám bạn, nghĩ là rất thân. Thật sự là thân, không cần nói cũng hiểu nhau nghĩ gì.

Cho đến một ngày, tôi thay đổi để tìm cho mình hạnh phúc, thứ hạnh phúc tôi có hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến họ.

Thay vì vài ba câu nói chúc vui, họ lại có phần miệt thị và móc mỉa thứ hạnh phúc đó. Vậy họ chơi với tôi vì con người tôi hay họ chơi với tôi vì niềm vui tôi mang lại cho họ những lúc vui, khi tôi không thể trở thành con người như họ mong muốn, họ thất vọng và từ bỏ.

Cũng may, tôi không mất hết. Vì qua chuyện này tôi quay lại phía sau vẫn thấy có một vài người đứng vẫy tay kiên định chờ tôi - những người không mấy nổi bật trong cuộc sống tôi, đôi lần vô ý tôi lãng quên họ, thế mà những lúc này nếu có vấp ngã, họ sẽ ở đó đỡ lấy tôi. Họ thương tôi vì những gì tôi và họ cùng có và họ cảm thấy hạnh phúc khi tôi hạnh phúc.

Qua năm tháng, càng lớn hơn, càng vấp ngã. Bài học tình bạn mới được mở ra dài rộng, sâu sắc.

Ở một nơi rất xa Sài Gòn, tại sao lại muốn dựa vào ai đó khóc đến thế?

Sài Gòn

Sài Gòn đất chật người đông.

Chân tình khó đoán.

Vậy mà em vẫn muốn ôm lấy anh vào lòng và giữ trọn yêu thương này thêm 100 năm nữa.

Người Sài Gòn vốn đa tình.

Em là người Sài Gòn - yêu anh hết lần này đến lần khác.

Có những điều không thể làm vào ngày mai

Có những điều ta không thể làm vào ngày mai

Như việc xuống phố với vài ba đứa bạn

Cà phê hàng quán thấy mình như trẻ nhỏ

Hay giản đơn như hát nói vui cười.

Có những điều ta không thể làm vào ngày mai

Như yêu thương một ai nhiều hơn nữa

Cho đi tất những băn khoăn chưa nói

Chỉ muốn ôm hết trọn những đêm dài.

Có những điều ta không thể làm vào ngày mai

Như ước mơ vàng son thời tuổi trẻ

Ai cũng có những tháng năm sóng gió

Có lúc vui nhưng nước mắt lăn dài.

Có những điều ta không thể làm vào ngày mai

Nếu hôm nay đến phiên ta nằm xuống

Nhường tất cả màu xanh cho kẻ khác

Nhường lời ca nhường câu hát rất buồn.

Hãy cứ sống như ngày mai không tới

Cứ yêu thương, cứ mãnh liệt phi thường

Ai cũng có một cuộc đời như thế

Đừng nghĩ suy hãy cứ sống hết mình.

Nếu không còn yêu một người

Nếu không còn yêu một người nữa thì sao?

Nếu không còn yêu một người nữa sẽ oán trách, sẽ giận dỗi, sẽ hờn ghen, thậm chí là căm thù.

Đó là điều tôi từng nghĩ.

Nếu không còn yêu một người nữa thì sao?

Nếu không còn yêu một người nữa thì thôi...

Chẳng phải cũng là một người từng rất thương sao? Nếu họ không thể mỉm cười hạnh phúc để đi tiếp tại con đường đã rẽ ngang này, thẩm sâu trong lòng chúng ta có thực sự hả hê?

Tôi đọc Facebook của một vài người yêu cũ. Thấy họ đa phần đang sống hạnh phúc. Tôi chẳng khó chịu mà nghĩ rằng may hồi đó tôi không cứng đầu giữ họ lại, họ bước tiếp mới có được hạnh phúc như bây giờ, tôi buông tay nên mới có được sự bình yên hôm nay.

Quá khứ chẳng phải là tài sản của riêng mỗi người đó sao?

Tài sản không thể đo đếm.

Nếu giữ lại và coi trọng thì bản thân đã là người rất "giàu có" rồi.

Một người ta từng rất thương, bằng lí lẽ nào đó, họ nên được hạnh phúc.

Mỉm cười cho qua

Những ngày còn trẻ dại, tôi rất hay giữ những muộn phiền trong lòng, nghĩ suy rất nhiều điều tiêu cực về quá khứ, nhất định không buông tay những thứ cũ kĩ. Lòng tôi nặng trĩu.

Tôi không dễ tha thứ, cũng chẳng bao dung cho ai. Tôi cứ ngang bướng sống cuộc đời tôi như thế.

Rồi đến một ngày, khi quá nhiều ưu tư chất chứa, tôi lại chọn cách "mỉm cười cho qua" khi đối diện với bất kì việc gì.

Nụ cười là tôi cười với chính tôi để nhắc nhở về sự buông bỏ và không vô ý mang thêm muộn phiền vào lòng.

Vì cuộc sống vốn dĩ chẳng trải dài những tháng ngày bình yên và có những người làm tổn thương ta như một sứ mệnh.

Vì cuộc sống này chẳng thể nào đủ nước mắt rơi xuống cho tất cả những nỗi buồn.

Vì cuộc sống vẫn sẽ vô ý trôi đi, ta không thể tồn tại cùng những ngày tháng ở lại với sự thù hận và hờn ghen.

Tất cả đến cuối cùng cũng theo gió bay xa. Vậy tại sao không dùng nụ cười để được đi qua những cung bậc vẹn tròn hơn trong cuộc sống này.

Hãy “mỉm cười cho qua”.

Thần tượng

Nếu chúng ta thần tượng một người nào đó vì họ dù vô tình hay hữu ý đã làm được những điều hay cho cuộc sống chúng ta, thì tình cảm đó cũng cần phải thủy chung. Thần tượng của ta xấu trai xấu gái hơn thần tượng nhỏ hàng xóm? Kệ! Miễn sao ta thấy mình được an ủi qua những gì họ làm.

Thần tượng của ta làm cái này cái kia cái nọ bị hư, bị lỗi? Kệ! Miễn sao ta thấy vui khi thưởng thức là được.

Thần tượng của ta không có giải thưởng này nọ, không có tiền tỷ tỷ nhà xe bao la ruộng lúa? Kệ! Miễn sao chúng ta có nhau, tận hưởng những giá trị của hiện tại thật hạnh phúc.

Thần tượng của ta từng cho ta an ủi qua những gì họ làm, vậy sao khi họ thất bại, vấp ngã ta lại bỏ họ đi?

Tại sao ta đòi hỏi ở họ sự hoàn mỹ, trong khi họ cũng chỉ là một con người? Sao ta không đơn giản là học những gì cần, và cũng bao dung để họ được sống cuộc đời chính họ?

Có một thần tượng trong tim là điều may mắn. Bạn còn may mắn hơn tôi, bởi khi tôi tự kiểm điểm lại mình, tôi đã nhận ra mình không có một thần tượng nào đúng nghĩa. Những người tôi nói tôi thích tôi yêu đó, vài năm là tôi lãng quên. Rồi tôi lại thích, lại yêu mến một người khác...

Vậy nên khi các cô cậu kia bỏ tôi đi, tôi cũng không buồn lâu, bởi họ chưa bao giờ thực sự xem tôi là thần tượng cả!

Và những sự bênh vực của nhiều người dành cho thần tượng của mình khi thần tượng bị bêu rếu, có thể ai đó nhìn vào sẽ thấy họ thật cứng đầu, già mồm cãi cố, nhưng thật ra họ là một đám đông hạnh phúc!

Ít ra, họ còn biết dũng cảm đứng lên bảo vệ người mình yêu quý!

Lòng đố kỵ

Vậy mình phải làm sao để chống lại con quái vật ghen tị đang lớn dần bên trong mình? Suy ra từ chính bản thân mình, tôi khám phá ra ba bước, và mong là sẽ có ích cho bạn.

Đầu tiên, hãy nhận diện sự đố kỵ.

Có rất nhiều người thường xuyên đố kỵ với kẻ khác, nhưng không nhiều người dám chấp nhận mình đang đố kỵ. Người ta giàu hơn họ hay mỉa mai chắc làm ăn gian dối, người khác đẹp hơn họ hay bĩu môi đẹp nhân tạo có ngày trả giá, bồ người khác xinh hơn họ hay tức tối bảo chắc ham tiền mới theo…

Nhưng khi ta hỏi họ có phải đang ghen tị, họ chẳng bao giờ thừa nhận, cứ bảo có gì mà tôi phải ghen tị? Vì vậy, nếu chúng ta dám dũng cảm đối diện mình, dám nói (dù là với mình) rằng tôi đang ghen tị, thì đó đã là một sự kiểm soát tuyệt vời! Bạn đã giành quyền thống trị con quái vật, chứ không phải nó đang kéo bạn đi.

Tiếp theo, hãy công nhận người khác.

Thường người ta hay ghét bỏ một người nổi tiếng hơn mình, giỏi hơn mình vì cho rằng bản thân mình cũng hay ho phết mà không được như vậy. Người ta cảm thấy cuộc đời quá bất công, rồi ghét lây luôn cái đứa thành công hơn mình.

Nhưng chúng ta phải hiểu, mỗi người có một hoàn cảnh sống khác nhau, một hướng đi và một hệ thống những mối quan hệ khác nhau.

Ví dụ, bạn thực sự giỏi chuyên môn trong công việc đó, nhưng người kia lại có sự thông minh về tương tác (một trong 8 loại hình thông minh của thế giới) dẫn đến họ có nhiều mối quan hệ và khiến công việc kinh doanh tốt hơn thì có nghĩa là họ đã giỏi hơn bạn một phần rồi. Khi ta thấy một người giỏi hơn, điều đó đồng thời cho ta thấy rõ ràng hơn chỗ thiếu sót của mình. Người bình thường không nhận ra điều đó để trau dồi thêm, họ chỉ chăm chăm vào công kích người giỏi hơn và lãng phí thời gian.

Nếu bạn đến nói với một người bạn, tôi ghen tị với bạn, nhưng tôi công nhận là bạn rất giỏi và tôi rất khâm phục bạn, thì rất có thể người bạn đó sẽ cảm ơn và biết đâu họ sẽ giúp bạn bổ sung chỗ thiếu sót của mình. Công nhận và học học, đó là cách ghen tị thông minh nhất!

Cuối cùng, hãy nghĩ về những gì mình đang có.

Khi bạn thua kém một ai đó, không có nghĩa rằng bạn là đồ bỏ. Người ta luôn chú ý đến những gì họ không có, chứ chẳng bao giờ để tâm hiện tại mình đã có rất nhiều.

Có rất nhiều sách hay dạy ta trân trọng hiện tại, nhưng ta đọc rồi quên, sáng hôm sau thức dậy ta lại chạy theo những gì mình không có một cách mù quáng. Lúc này, ta hãy nghiệm lại, hãy viết ra giấy xem mình có những khả năng gì và mình trau dồi nó ra sao? Đừng tự ti về những khả năng mình có, tất cả những điều vĩ đại luôn được nghĩ ra từ những khoảnh khắc bé nhỏ đời thường.

Ngay bây giờ, tôi xin tự công nhận là mình rất ghen tị với Iris Cao, bởi cô nàng luôn có một nguồn năng lượng hoạt động thể chất dồi dào và đầy sức sống.

Còn bạn, bạn công nhận ai?

@Review sách

Khép lại cuốn sách, Mỉm cười cho qua đã đưa tôi trải qua đủ các cung bậc cảm xúc, tựa như đang nhấm nháp một thanh chocalate. Vị đắng và ngọt hoà quyện vào nhau, muốn buông xuống, nhưng lại phát hiện ra bản thân không biết tự lúc nào đã đắm chìm trong từng trang văn của cặp tác giả trẻ. Những suy ngẫm triết lý của Hamlet Trương cùng với những thổn thức của một cô gái mang trái tim nhạy cảm như Iris Cao, ngỡ là không phù hợp, nhưng lại hài hoà tới lạ kỳ.

Có lẽ vì vậy mà Hoàng Trang, BTV NXB Văn Học đã khen ngợi: "Không phải ngẫu nhiên mà Hamlet Trương và Iris Cao sở hữu lượng phát hành sách "khổng lồ", họ là những cây bút mang nặng hơi thở của thời đại. Họ mang đến cho độc giả của mình những cảm xúc chân thật, nồng ấm mà đôi khi những hoa mỹ khoa trương không tài nào làm được. Họ đứng trên vị trí của người trẻ để nghĩ suy và xây dựng, nên họ xứng đáng được người trẻ tin tưởng đồng hành trong những ngày trưởng thành của mình."

Hay Thu Hà, thư ký toà soạn báo Hoa Học Trò cũng viết: "Có thể gọi Hamlet Trương và Iris Cao là "Đại sứ Hạnh Phúc". Hai bạn trẻ này luôn thể hiện thông điệp sống lạc quan qua những mẩu chuyện gần gũi, giản đơn về gia đình, tình yêu, tình bạn và những cung bậc cảm xúc từ chính cuộc sống xung quanh... Họ đang truyền sức trẻ và năng lượng sống tích cực đến cho tôi!"

Review chi tiết bởi: Ngô Yến - Bookademy

Hình ảnh: Ngô Yến

--------------------------------------------------

Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link: Bookademy

(*) Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.

Từ khóa » Tóm Tắt Sách Ybox