Trần Quang Đại: "Tôi Cảm Thấy được Yêu Thương, Còn Dạo Này Bạn ...

“Đi tìm hạnh phúc trong chính những hoài nghi của mình thật khó nhưng tôi vẫn đang trên hành trình kiếm tìm và không có dấu hiệu bỏ cuộc.” là lời hồi âm tôi muốn gửi đến Quang Đại. Thú thật tôi không quá ngạc nhiên khi Quang Đại trình làng những tác phẩm tranh của anh dưới hình thức một buổi triển lãm nhưng những tâm tư tình cảm mà anh gửi gắm mới là điều làm tôi xúc động.

“How are you these days?”, hay “Dạo này bạn thế nào?”, “Mọi chuyện ổn không?”, “Đang vui chứ?”,… là những câu hỏi hết sức giản dị và chân thành nhưng có lẽ vì vậy mà người nghe càng khó mở lời hồi đáp biết bao. Bởi chúng ta thường chọn cách dằn xuống những cảm xúc sâu thẳm trong lòng, hoặc chọn cách phớt lờ nó để tránh đi những phút yếu lòng mà bước tiếp về phía trước, nên khi nghe lời hỏi thăm này, bất giác ai cũng nghẹn lời. Tôi tin không ít thì nhiều, những ai đã xem qua những bức vẽ của Quang Đại cũng đã tìm thấy câu trả lời cho mình, hay chí ít thì họ cũng đã dám đối diện với bản thân mình một lần, hoặc hơn nữa là bắt đầu trao đi lời quan tâm tương tự dành cho những người họ trân quý. Cuộc sống này có quá nhiều biến số, bạn không thể biết một phút sau chuyện gì sẽ xảy ra, vậy nên dù bạn đang ở trong hoàn cảnh nào, đối diện với vấn đề nào, cũng hãy bình tĩnh đón nhận. Song song đó, bạn cũng đừng quên tận hưởng và trân trọng hiện tại, đừng phí hoài một giây phút nào cả.

Càng ngẫm nghĩ, tôi càng tin là “How Are You These Days?” không dừng lại ở một lời hỏi han thân tình. Và tôi không muốn mình đi lạc trong chính những phỏng đoán và giả định về ngụ ý đằng sau các bức vẽ này, nên đã quyết định đến gặp chủ nhân của chúng để tìm lời giải cho sự tò mò của mình.

Hành trình anh tìm đến tranh vẽ như thế nào? Anh có xem việc vẽ tranh như một liệu pháp xoa dịu tinh thần không?

Tôi đã luôn thích viết và vẽ nhưng cuộc sống buộc mình phải thực tế hơn. Tôi luôn sống và làm việc như một vật thể được mọi người quan sát nhưng phần còn lại bên trong mình vẫn luôn ghi chép mọi thứ như một sự biết ơn vì mỗi ngày được sống. Vì thế mà tôi cứ vẽ đại thôi.

Anh vẽ những bức vẽ này trong thời gian bao lâu? Đó là những sáng tạo liền mạch hay đứt quãng?

Những người bạn gặp trong hành trình trưởng thành tạo nên bạn của ngày hôm nay. Buổi triển lãm này như lời hỏi thăm cho những kỷ niệm của quá khứ. Vậy nên thời gian để tôi vẽ mỗi bức tranh phụ thuộc vào cảm xúc. Có khi là một giờ, cũng có lẽ là một đời lắm chứ?

Anh của những ngày trong quá khứ nếu phải so với hiện tại, thì nó khác như thế nào?

Tôi vẫn thấy mình giống như cậu bé chăn cừu trong những trang sách của “Nhà giả kim” – luôn tò mò và luôn trên hành trình tìm kiếm kho báu của chính mình.

Những bức tranh của anh đều vẽ cảm xúc của con người, vậy sợi dây liên kết chúng là gì?

Là tình yêu.

Có thể thấy anh chỉ sử dụng hai màu cơ bản – đỏ và xanh dương. Vì sao thế?

Xanh là màu tôi thích nhất và đỏ là màu tôi ghét nhất. Dù đôi khi rất khó chấp nhận nhưng mọi thứ không bao giờ hoàn toàn diễn ra đúng như ý nguyện. Yêu và ghét, buồn và vui, kỳ vọng và thất vọng, đúng và sai… mọi thứ không tách rời mà lẫn vào nhau. Đó mới là cuộc sống.

Còn chất liệu thì sao?

Vì khả năng tùy biến dày nổi khác nhau của chất liệu này thể hiện được cảm xúc của tôi.

Có rất nhiều hoa tulip bên dưới sàn nhà và cả trên tranh, anh muốn truyền tải thông điệp gì?

Hoa tulip với tôi mà nói giống như một trái tim ở ngoài lồng ngực, như một sự sống, như một trách nhiệm, cũng là sự cảnh báo về tàn phai và biến mất. Tôi chọn hoa giả vì tôi nghĩa đó là những điều vừa sinh ra đã chết, nhưng vì thế nó sẽ bất tử và tôi cũng mong kỷ niệm cũng sẽ được nâng niu như thế.

Một bức tranh đem lại nhiều cảm xúc nhất mà anh muốn chia sẻ nhiều hơn về nó?

Đó là bức vẽ kỷ niệm về một cậu bạn đã mất vào năm 20 tuổi. Sự ra đi của người bạn ấy đã mang đến một biến chuyển rất lớn về mặt tư duy đối với tôi. Đó là sự sống này rất mong manh, vì vậy “Ngay giây phút này cậu hãy dừng hết những việc đang làm và hãy hạnh phúc ngay đi.” (Haruki Murakami).

Có bức tranh nào là anh tự vẽ chính anh?

Tất cả hoặc không gì cả vì “Vẽ gì cũng là tự hoạ” (trích lời Hoạ sĩ Trịnh Lữ).

Trong số bảy bức tranh khổ nhỏ màu đỏ, có một bức để trống. Có ý nghĩa đặc biệt gì không?

Bảy bức tranh ấy đại diện cho bảy ngày trong tuần, bức tranh trống là ngày Chủ nhật – ngày nghỉ. Cũng như cuộc sống có thể có nhiều cảm xúc thăng hoa nhưng bạn đừng quên tìm cho mình một khoảng trầm để cân bằng lại. Và ngày sinh của tôi là 6/10 – cũng có nghĩa là 6 bức vẽ 1 bức 0 vẽ (cười).

Anh bật mí mình giấu tranh ở khắp mọi nơi. Chắc không chỉ đơn giản là để nó hiện diện ở nhiều địa điểm chứ?

Các bức tranh đó được tôi gửi thay cho lời hỏi thăm đến những người bạn mà đã lâu mình không gặp. Đó là cách tôi nhớ họ, riêng tư và thân mật.

Nếu để gọi đúng nhất, anh muốn gọi “buổi triển lãm” này là gì?

Một lời chào hoặc một lời hỏi thăm.

Anh dùng “How are you these days?” như một lời hỏi han thân tình đến những vị khách đặt chân đến buổi triển lãm. Tôi cũng muốn biết điều tương tự với anh rằng: “How are you these days?”

Tôi cảm thấy được yêu thương, còn dạo này bạn thế nào?

Một câu quote mà anh thích nhất?

“All is illusion”.

Cảm ơn những chia sẻ của anh!

Ảnh: NVCC

Từ khóa » Dạo Này Tôi Bận Quá