Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân – Mai Quả - YK.

Con trai Tả tướng – La Duy – kiếp trước từng yêu một người, khiến gia tộc diệt vong, bản thân trở thành nô lệ, chết thảm nơi thảo nguyên hoang dã ngập tuyết rơi.

Ông trời có mắt, cho y cơ hội sống lại, vốn tưởng rằng kiếp này chỉ để chuộc tội, không ngờ lại rơi vào vòng xoáy tình yêu. Khi vở kịch mang tên “Báo thù” kéo màn, La Duy mới hiểu đây lại là một hồi số mệnh tình kiếp. 

Ông trời trả lại cho La Duy một đời, hóa ra chỉ dành để cho y trả nợ. Một đời lại một đời, trải qua hết nhân tình ấm lạnh, yêu hận tình thù, cuối cùng vẫn là cô độc mà đến lẻ loi mà đi.

La Duy trọng sinh, kiếp này sửa chữa mọi sai lầm, bù đắp lại nuối tiếc kiếp trước. Kiếp này y không yêu Long Huyền, không bị tình cảm che mờ lý trí, lại thêm những đắng cay tủi nhục kiếp trước trải qua, La Duy càng nhìn thấu Long Huyền, càng thêm lạnh tâm tránh né. Nào ngờ lậm tình tình bỏ bỏ tình tình vương, không chỉ Long Huyền yêu y, ngay cả Tư Mã Thanh Sa đế vương Bắc Yến cũng vì y điên cuồng.

Long Huyền đủ thông minh cũng đủ nhẫn tâm, bị La Duy tính kế từ vinh quang rơi xuống thất thế, mẫu phi bị nhốt, huynh đệ không đồng tâm, hắn vẫn có thể từng bước mưu đồ lấy lại thánh tâm, hy sinh cả vợ con để lót đường cho mình. Ngoài hắn ra, có lẽ không còn ai đủ tư cách làm đế vương hơn nữa. Cho nên si mê về mặt si mê, Long Huyền vẫn vì đế vị mà tính kế La Duy, khiến La Duy và La gia nhiều lần gặp khốn cảnh, thậm chí liên kết với Tư Mã Thanh Sa đưa La Duy qua đó làm tin chỉ để đổi lấy thời hạn một năm để hắn giành đế vị.

Lúc La Duy bị ép đi Bắc Yến, hắn biết rõ La Duy qua đó sẽ không được sống tốt, thậm chí có đi không về, lại còn nói với La Duy chỉ cần y đợi qua một năm, nhất định sẽ đón y trở về.

Thù giữa La Duy và Bắc Yến sâu như sông biển, qua một năm mới đón người về, không biết đón về là thi hay là người?

Rơi vào tay Tư Mã Thanh Sa, La Duy đã dự đoán được kết cục của mình.

Tư Mã Thanh Sa mang trong tâm một thứ tình cảm vô cùng phức tạp với La Duy. Một mặt, hắn khâm phục tài trí của y, một mặt lại hận y lừa gạt khiến Bắc Yến mất đi một quan ải quan trọng. Hắn đối y vừa yêu vừa hận, cho nên hắn làm nhục y, nhốt y vào phòng tối, lại lập kế hại chết đại ca của La Duy rồi đổ tội phản bội Đông Khánh lên đầu y, triệt để khiến La Duy không còn đường lui lại.

Một đoạn âm mưu giúp Tư Mã Thanh Sa giữ được La Duy lại Hoàng cung Bắc Yến. Ngỡ rằng là có được, nhưng cho đến khi La Duy “chết” trong biển lửa, hắn dường như mới kịp nhận thức bản thân đã đánh mất cái gì. Một hồi cung cấm hoang đường, một hồi tổn thương thấu cốt, đã là lần cuối cùng kiếp này y gặp được La Duy. La Duy rời đi, mang theo oán hận ân cừu, cũng mang theo lưu luyến một đời của Tư Mã Thanh Sa.

Bỏ qua Long Huyền, bỏ qua Tư Mã Thanh Sa, La Duy có Vệ Lam của kiếp này, một người y chân thành giao đãi, cũng có thể tận tâm yêu thương.

Vệ Lam chỉ là một ảnh vệ, xuất thân dơ bẩn, so với Long Huyền quyền khuynh  Đông Khánh, Tư Mã Thanh Sa quân lâm một phương, Vệ Lam hèn mọn như cát bụi. Nhưng chỉ duy có Lam, yêu La Duy mà không tính toán, không vướng bận, kiếp trước kiếp này, đều là ngọn lửa duy nhất trong lòng y. Dây dưa của hai người, từ kiếp trước kéo sang kiếp này, trắc trở chông gai, đến cuối cùng vẫn phải vì người mà chia rẽ.

Nhiều người thấy Vệ Lam nhu nhược, nhưng tôi không thấy vậy. Ít nhất người như hắn luôn toàn tâm toàn ý vì người mình yêu. Trong vô số người ngày ngày chìm ngập trong âm mưu quỷ kế, chỉ có hắn là không bận tâm đến. Chính vì thế, hắn là người duy nhất La Duy dám tin tưởng. Vệ Lam trọng tình trọng nghĩa, cả thân lẫn tâm chỉ thuộc về La Duy, mọi thứ đều nghe theo La Duy. Khi tất cả đều muốn mang La Duy sang Bắc Yến làm tin, chỉ có hắn là dám xông vào cung cấm mang La Duy bỏ trốn, cũng chỉ có hắn liều mạng vào Hoàng Cung Bắc Yến cứu La Duy rồi đưa y chạy trốn đến Tuyên Châu, cho La Duy một cuộc sống tự do và hạnh phúc thực sự.

Nhưng mộng đẹp ngắn ngủi, ngày xuân chóng tàn, Long Huyền cuối cùng vẫn tìm được bọn họ.

Long Huyền xóa sạch trí nhớ của Vệ Lam, để Vệ Lam thành hôn với người khác, triệt để hủy hoại duyên phận giữa hai người. La Duy lúc ấy từng điên cuồng, từng muốn bất chấp tất cả liều tranh một lần, nhưng cuối cùng vẫn đành buông tay, ngậm lệ nhìn Vệ Lam bước vào hỷ đường dắt tay một người con gái khác.

Từ đó trở đi, cả câu chuyện đều tựa như một hồi đày đọa. La Duy mang lên vương mệnh, vì Long Huyền thủ vững hậu phương, quyền khuynh triều dã, nhưng thâm tâm lại như tuyết tàn ngày đông, giá rét lạnh lẽo. Vì Vệ Lam, vì La gia, La Duy gắng mang một thân bệnh tật sống gượng bảy tám năm. Lúc y chết, cảm giác giống như được ông trời buông tha, trả lại cho y một khắc yên bình ngắm nhìn người mình yêu lần cuối, sau đó rời đi trong yên lặng.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhiên thấy y thật đáng thương. Tranh giành một đời, người mình yêu vẫn là không giữ được. Thề non hẹn biển, dây dưa đời đời kiếp kiếp, chung quy đều không qua được hai chữ “ vương quyền”.

“ Ta đối với người khác luôn bày mưu tính kế, chỉ có đối với ngươi là chân tâm thật tình”

“ Ta không xem trọng sinh mạng của người trong thiên hạ, nhưng mạng của Lam đối với ta quan trọng hơn tất cả”

“ Sau này cho dù ta chết, ngươi cũng phải sống. Hơn nữa phải sống thật vui vẻ, sau đó mới được phép đến tìm ta.”

Nửa đời yên bình của Vệ Lam, đều là do La Duy dùng sinh mệnh đổi lấy. La Duy hy sinh nhiều như vậy, ngay cả Yến Bình công chúa – thê tử của Lam cũng biết mình là kẻ trộm đạo, cho nên chỉ dám cầu kiếp này bạch đầu giai lão, không dám cầu kiếp sau song túc song phi.

Lúc Vệ Lam qua đời, có lẽ nhìn thấy bóng hình La Duy trong trí nhớ, cũng có lẽ thực sự nhìn thấy La Duy đến đón y, cho nên hô một tiếng “ Công tử”. Khoảnh khắc ấy tựa như ảo mộng tàn lưu, từng chút một phai nhòa tan biến.

1471224_469140133196311_2016749184_n
Là ai làm ai thương tổn? Giấc mộng anh hùng, thiên thu bá nghiệp, vạn dặm giang sơn, phồn hoa tan như mây khói, dùng trăm năm tịch mịch của ta, đổi lấy nụ cười của ngươi một kiếp, liệu có đáng giá hay không?

Vệ Lam được an táng đồng huyệt đồng quan với La Duy, chắp lại duyên phận từng bỏ lỡ.

Nấm mộ đơn độc ở Tuyên Châu, hai mươi năm ròng rã cô quạnh, cuối cùng cũng đợi được người về.

Từ Hưng Võ đế tới La Gia, người vì nước kẻ vì dân, người vì quyền lực địa vị kẻ vì thân bằng quyến thuộc, có ai là không mối bận tâm.

Long Huyền kiếp trước có lẽ hận La Duy đã khiến mình yêu y, cũng có lẽ muốn biến La Duy thành một người hắn không thể yêu nữa, nhưng tâm không do thân, thân bất do kỷ, càng muốn dứt lại càng vấn vương. Mất rồi mới hối, nhưng chuyện xưa đã hết, kiếp trước kiếp này đã định ra tiền nhân hậu quả, Long Huyền chỉ có thể tuân theo.

Lúc đó, tôi đã nghĩ nếu Long Huyền buông tay thì tốt rồi. Hắn có giang sơn của hắn, còn La Duy có Lam của La Duy, cớ chi phải tham lam hơn nữa. Dùng sinh mạng đổi lấy một kiếp, lại là một kiếp hắn dùng cách khác tới đày đọa La Duy. Khi Long Huyền mang Vệ Lam đi khỏi La Duy, thế giới của y đã muốn sụp đổ rồi.

Người tài ắt mệnh bạc, bận tâm nhiều tất khó thọ lâu. La Duy chết rồi, trên sử sách chẳng qua cũng chỉ lưu lại vài nét mực. Qua vài năm nữa, giấy vàng mục nát, nào ai còn nhớ đến dài lâu.

Sinh ở đời ai chẳng biết buồn vui, nhưng người vì buồn vui của mình mà tổn hại kẻ khác thì chẳng đáng được thương. Kiếp người được bao năm, vui mấy hồi buồn mấy hồi đã nhập thổ vi an. Tham vọng càng nhiều, tranh đấu càng nhiều, nợ cũng càng nhiều, chẳng qua khi chết nói một câu đáng tiếc. Đáng tiếc mệnh quá ngắn, nợ kiếp này đành kiếp sau đến trả.

Kiếp sau là kiếp nào? Người chết là hết, hẹn rồi cũng chỉ đành thế thôi.

P/s: Dòng chữ in nghiêng màu xanh và chữ trong hình trích từ văn án.

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân