[TTT | Cảm Nhận] Về Tùng Ngọc

Skip to content

Artist: 汉邈

Cho tới giờ, đây là lần mình khóc thảm nhất lúc đọc truyện, mình xem siêu thoại đã biết trước là Diêu Ôn Ngọc sẽ chết, nhưng khi đọc đến cảnh đèn tắt trong hành lang vẫn đỏ hai mắt. Lang bạt kỳ hồ lúc gặp Thẩm Trạch Xuyên đã cười khẽ một tiếng ấy, ngạo cốt phong lưu ngày trước đều đốt sạch, từ thần tiên biến thành tro bẩn. Công tử độc tuyệt áo xanh lỗi lạc bị người bẻ gãy hai chân, viên ngọc thô Hải các lão và Diêu thị trân quý cả nửa đời lại vấy bùn dễ dàng như thế. Y xuất chúng nhường ấy, cho nên khi đau cũng sẽ đau nhường ấy. Mang thân thể tàn tật bày mưu tính kế vì Lan Chu, đêm xuống là nỗi thống khổ trằn trọc cùng sự khuất nhục bất lực. Diêu Nguyên Trác cả đời không nhập sĩ, y làm được. Diêu Ôn Ngọc muốn hoàn thành sư nguyện, y cũng đã làm được. Bất luận người đời đánh giá thế nào về y, y vẫn là trích tiên cưỡi lừa mà tới. Y trần trụi bước vào thế gian, vỡ cũng không sao, ngoại trừ Kiều Thiên Nhai, y chẳng nợ ai hết.

Lúc bệnh, nằm trên giường nhìn Kiều Thiên Nhai buộc tơ hồng lên cổ tay mình, y nhìn trộm người gần trong gang tấc qua tấm màn buông, lặng lẽ bật cười, nhưng gối lại ướt. Trong giây phút ấy, trong lòng y có hắn. Kiều Thiên Nhai giống như mặt trăng cô độc lặng yên trên tĩnh cốc sau cơn mưa rào, sáng trong và xa vời. Cơn gió tuỳ tiện ấy biến thành mộng cũ đêm qua, để lại tàn ảnh trên người y. Diêu Ôn Ngọc vẫn còn nhớ trái cầu sặc sỡ của ngày ấy, lại sớm hiểu rõ chính mình chẳng thể đi cùng hắn. Màn đêm sinh ra tình cảm không thể khống chế, nụ hôn trong chiến hoả là lời tuyên bố với y, ta sẽ mãi mãi bảo vệ viên ngọc thô này, nói vui rằng trong ba nỗi oán của đời người, điều đầu tiên là không thể làm Hổ Nô, nằm trên đầu gối Nguyên Trác. Đến tận cùng, đây là mùa xuân tháng Ba không bệnh mà chết.

“Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?” Kiều Thiên Nhai dừng lại, kề sống mũi với Diêu Ôn Ngọc.

“Ngươi nói dối,” Diêu Ôn Ngọc nhợt nhạt mà cười, “Ta là học trò đầu tiên của ngươi.”

Kiều Thiên Nhai cũng cười.

“Kiều Thiên Nhai,” Diêu Ôn Ngọc nâng tay chạm vào mắt Kiều Thiên Nhai, “Nhân sinh không cầu công đức lớn, bình an phú quý nhiều niềm vui. Ta chúc ngươi công thành lui thân, sống lâu trăm tuổi.”

Thần sắc Kiều Thiên Nhai không đổi, hốc mắt lại đỏ, hắn nói: “Sao không chúc ta tìm được lương duyên, con đàn cháu đống.”

Diêu Ôn Ngọc không muốn nói.

“Ngươi cũng nói dối,” Kiều Thiên Nhai nói, “Khúc nhạc này ngươi đã thuộc từ lâu rồi.”

“Nguyên Trác kiếp này đã hẹn tháng Ba cùng ngươi,” Diêu Ôn Ngọc thu tay về, “Không uổng.”

Gió lay tay áo hai người, rõ ràng ở gần nhau đến thế, rồi lại xa nhau biết nhường nào.

Đại kết cục, rốt cuộc lúc chết Nguyên Trác cũng không được nhìn mặt Kiều Thiên Nhai lần cuối. Dây tơ hồng trên cổ tay bọn họ không thể nối liền. Sự dịu dàng duy nhất Kiều Thiên Nhai để lại, đến tận cùng vẫn không thể giữ được Nguyên Trác. Đập gãy chiếc đàn mình đã yêu quý cả nửa đời. Năm đó Kiều gia lụn bại, hắn vứt bỏ mọi thứ, chỉ để lại chiếc đàn cổ này, nguyện vì Nguyên Trác mà đàn. Giờ đàn đã vỡ nát, tâm hắn cũng đã tàn. Thế gian này đã không còn Diêu Nguyên Trác thì Kiều Tùng Nguyệt cũng đã chết. Tựa như Bá Nha gặp tri âm trên non cao nước chảy mà lại không có Tử Kỳ, Kiều Tùng Nguyệt không có Diêu Nguyên Trác. Đau lòng nhất chính là phiên ngoại cuối cùng, đồ đệ của đại sư Nhất Đăng vẫn luôn đi theo Kiều Thiên Nhai sau khi hắn ra đi, mấy năm sau khi đang đi trên thuyền, hỏi hắn tại sao không nhập Phật môn, Kiều Thiên Nhai nói hắn không thấy đường xuất gia, quy y Phật môn phải từ bỏ quá khứ, mà hắn lại không thể từ bỏ quá khứ. Tơ hồng quấn quanh cổ tay Kiều Thiên Nhai, giống như hắn đã từng buộc mình vào cổ tay của một người. Hắn đi tới phương Bắc, tới mùa xuân tháng Ba từ lâu đã chẳng có người đến.

Lan tỏa tình yêu 💞

  • X
  • Facebook
Like Loading...

Related

Unknown's avatar

Published by Tủ rượu số 97 của Đường Tửu Khanh

View all posts by Tủ rượu số 97 của Đường Tửu Khanh

Post navigation

‹ Previous[TTT | Cảm nhận] Tiêu Trì Dã dịu dàng yêu vợ thế nào?Next ›[TTT | Cảm nhận] Dịu dàng chiều vợ thực sự là gene tốt và truyền thống của Tiêu gia!

3 thoughts on “[TTT | Cảm nhận] Về Tùng Ngọc

  1. Công tử thế gia, hai người xa quê cả một đời, đi mãi cuối cùng vẫn không về được Khuất Đô, không về được nhà.

    LikeLiked by 3 people

    Reply
  2. Mình đau lòng quá, tim mình lệch nhịp. Yêu, thương Nguyên Trác. Mỗi lần Tùng Ngọc xuất hiện, chỉ vài từ. Mỗi từ như kim châm vào lòng mình. Đau quá.

    LikeLiked by 1 person

    Reply
  3. Cứ mỗi lần nghĩ đến là tim mình lại thấy đau lắm :((((((

    LikeLiked by 1 person

    Reply

Leave a comment Cancel reply

Δ

Follow Tủ rượu số 97 của Đường Tửu Khanh on WordPress.com

Tất tần tật Đường Tửu Khanh

gif

News. Chuyển ngữ. Cảm nhận / phân tích / review. Kịch truyền thanh. Đồng nhân khúc. Và nhiều hơn nữa.

Thăm tủ

Facebook Youtube

Có gì mới nè?
  • [CQNĐS] Chương 7
  • [TTT | Doujinshi] Chương 42: Mai đỏ
  • [TTT | Doujinshi] Năm ấy
  • [CĐTK] Chương 211: Giã từ
  • [CĐTK] Chương 210: Thứ ba
Tìm chi nè? Thank you Privacy & Cookies: This site uses cookies. By continuing to use this website, you agree to their use. To find out more, including how to control cookies, see here: Cookie Policy
  • Comment
  • Reblog
  • Subscribe Subscribed
    • Tủ rượu số 97 của Đường Tửu Khanh
    • Join 794 other subscribers. Sign me up
    • Already have a WordPress.com account? Log in now.
    • Tủ rượu số 97 của Đường Tửu Khanh
    • Subscribe Subscribed
    • Sign up
    • Log in
    • Copy shortlink
    • Report this content
    • View post in Reader
    • Manage subscriptions
    • Collapse this bar
%d Design a site like this with WordPress.comGet started

Từ khóa » Diêu Nguyên Trác