Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Về Đất Nước Và Người Lính - Quansuvn

Tuyển tập những bài thơ hay về Đất nước và Người lính

<< < (2/91) > >>

chichbong: Ngã ba không có ngã baPhan Xuân HạtNgã ba mà không có ngã baLà ngã ba Đồng LộcChiến đấu ở đây vô cùng khốc liệtVì một ngã đường vào chiến trường xa…Mười cô gái: mười pho huyền thoạiRất hồn nhiên yêu hoa cải hoa càTừng đố nhau và thức khuy tranh cãiHoa cải, hoa cà sao gạt khỏi loài hoa?Vào chiến đấu là những Nữ OaKhông vá trời mà mở đường vá đấtHố bom chen dày, chồng chấtBom gỡ rồi, đường mở tiễn xe quaMười cô gái tên vô cùng bình dịNhư quê hương: Cúc, Nhỏ, Hợi, Tần…Mang Hồng Lĩnh, Lam Giang đi đánh MỹNên hy sinh không giây phút ngại ngầnVà nghĩa trang bên ngã ba Đồng LộcĐội hình mười cô, mộ đứng thẳng hàngĐêm đêm, mười ngọn đèn không tắtDõi một đường đi, tư thế sẵn sàngNgã ba mà không có ngã baLà ngã ba Đồng LộcĐây không có một ngã đường nào khácChỉ một ngã đường đẹp nhất quê ta…

chichbong: Rừng ơi!Nguyễn Thị Hồng NgátEm đã hiểu rằng từ khi biết yêu anhCái cảm xúc ban đầu thật đẹpAnh bộ đội có cái nhìn chân thậtMọi gian truân không xoá nổi nét cướiKhu rừng gai đêm ấy mưa rơiLá cây ướt mà đất rừng không ướtAnh hái cho em trái me chua ngọtVà nói về những chuyện mai sau…Dòng suối trong rừng nước xanh bóng rêuBom rơi xuống làm chết bao nhiêu cáAnh đã quen còn em thấy lạTiếng ầm ì giữa tiếng xe- tiếng bomƠi nhưng khu rừng trên dãy Trường SơnNơi tôi đến giữa những năm tuổi trẻGiữa những năm đạn bom khói lửaVà đâu hay tôi có một mối tình…Một mối tình trong năm tháng chiến tranhGiữa khốc liệt vẫn mang nhiều thơ mộngAnh bộ đội áo sạm đen khói súngVà cô văn công đứng hát trước bom thùNhững lúc yên bình đi dạo dưới rừng thuChợt quên tiếng bom chỉ còn nghe rừng hátRồi bỗng đâu bắt gặp trong ánh mắtTrong muôn người bắt gặp một bàn taySuốt những năm dài cho đến hôm nayĐã đi hết một đoạn đời tuổi trẻVẫn giữ mãi cái nhìn chân thật quáVà dư âm về những cách rừng giàLúc vui buồn hay nhớ đến Rừng ơi!

chichbong: NÚI ĐÔIVũ Cao Bảy năm về trước em mười bảy Anh mới đôi mươi trẻ rất làng! Xuân Dục Đoài Đông hai gánh lúa Bữa thì em tới, bữa anh sang Lối ta đi giữa hai sườn núi Đôi ngọn nên làng gọi Núi Đôi Em vẫn đùa anh: sao khéo thế Núi chồng núi vợ đứng song đôi ! Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tới, Ngõ chùa cháy đỏ những thân cau. Mới ngỏ lời thôi, đành lỡ hẹn, Đâu ngờ từ đó mất tin nhau. Anh vào bộ đội, lên Đông Bắc Chiến đấu quên mình, năm lại năm. Mỗi bận dân công về lại hỏi Ai người Xuân Dục Núi Đôi chăng? Anh nghĩ: quê ta giặc chiếm rồi, Trăm nghìn căm uất bao giờ nguôi… Mỗi tin súng nổ vùng đai địch Sương trắng người đi lại nhớ người. Qua mấy mùa đông anh tự nhủ: Trung du ngày tháng vẫn chờ trông Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm Em vẫn đi về những bến sông? Náo nức bao nhiêu ngày trở lại Lệnh trên ngừng bắn anh về xuôi Hành quân qua tắt đường sang huyện Anh nghé thăm nhà thăm núi Đôi Mới đến đầu ao tin sét đánh Giặc giết em rồi , dưới gốc thông, Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa Em sống trung thành chết thủy chung Anh ngước nhìn lên hai dốc núi Hàng thông, bờ cỏ, con đường quen Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói Núi vẫn đôi mà anh mất em! Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo Em còn trẻ lắm, nhất làng trong Mấy năm cô ấy làm du kích Không hiểu vì sao chẳng lấy chồng? Từ núi qua thôn đường nghẽn lối Xuân Dục Đoài Đông cỏ ngút đầy Sân biến thành ao, nhà đổ chái Ngổn ngang bờ bụi, cánh dơi bay Cha mẹ dìu nhau về nhận đất Tóc bạc thương từ mỗi gốc cau, Nứa gianh nửa mái nhà che tạm Sương nắng khuây dần chuyện xót đau Em mất để làng ta sống mãi Lúa sẽ nhiều bông, bắp sẽ nhiều… Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu! Nhưng còn núi kia anh vẫn nhớ Oán thù còn đó, anh còn đây Ở đâu cô gái làng Xuân Dục Đã chết vì dân giữa đất này Ai biết tên em thành liệt sĩ Bên những hàng tên sáng lạ lùng Nhớ nhau, anh gọi em đồng chí Một tấm lòng trong vạn tấm lòng Anh đi bộ đội sao trên mũ Mãi mãi là sao sáng dẫn đường Em sẽ là hoa trên đỉnh núi Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm!

chichbong: Anh vệ quốc quânXuân ThuỷCái áo trấn thủ Cái mũ nan treNước da vàng khèĐôi mắt sáng rực Có phải cây súng kia còn ấm ứcChưa giết trọn quân thù?Có phải chiếc ba lôCòn chứa đầy tâm sự? Này đây bàn tay thợNày đây bàn tay nôngNày đây tay hàng rongNày đây tay cậu túAi sợ gì chúng nóDù súng mẹ súng con. Dừng chân gió rít đầu nonNhìn sang phía giặc lòng còn sục sôiĐêm qua đánh trận bên đồiVừa vào được bốt, sáng trời phải raXung phong mới giáp lá càMấy thằng quỷ đã ra ma mấy thằngTrời kia ơi có biết rằngTrời đừng sáng vội, ta phăng cả đồn.Việt Bắc, 1948Nguồn: Tạp chí VNQĐ

chichbong: Lên Cấm SơnThôi Hữu Tôi lên vùng Cấm SơnĐi tìm thăm bộ độiĐây bốn bề núi, núi.Heo hút vắng tăm ngườiĐèo cao rồi lũng hẹpDăm túp lều chơi vơiBộ đội đóng ở đóCách xa hẳn cuộc đờiNgày ngày ngóng đợi tin xuôi ngượcChỉ thấy mây xanh bát ngát trờiHọ đã từng dự trậnTự Tiên Yên, Đầm HàVề An Châu, Biển ĐộngThấm thoắt bao năm quaCuộc đời gió bụi pha xương máuĐói rét bao lần xé thịt daKhuôn mặt đã lên màu tật bệnhĐâu còn tươi nữa những ngày hoa!Lòng tôi xao xuyến tình thương xótMuốn viết bài thơ thấm lệ nhoàTặng những anh tôi từng rỏ máuĐem thân xơ xác giữa sơn hà Quây quần bên nến trámChúng tôi ngồi hàn huyênBao nhiêu giờ vinh nhụcBao nhiêu phút ưu phiềnCủa đời người chiến sĩĐêm thâu kể triền miên“Có khi gạo hết tiền vơiỔi xanh hái xuống đành xơi no lòngCó đêm gió bấc lạnh lùngÁo quần rách nát lá dùng che thânCó phen đau ốm muôn phầnLấy đâu đủ thuốc mặc dần bệnh nguôiCó phen chạy giặc tơi bờiRừng sâu đói rét không người hỏi han”.Đến nay họ về đâyGiữ vững miền núi CấmThổ phỉ quét xong rồiĐồn Tây xa chục dặmKiến thiết lại bản xómBị giặc đốt tan tànhTrên nền tro đen kịtVàng hoe màu mái gianh.Họ đi tìm dân chúngLẩn trốn trong rừng xanhVề làm ăn cày cấyTiếp tục đời yên lành Tiếng hát lừng vang trong gió núiNgày vàng ngân giọng trẻ ê aỞ đây bản vắng rừng u tốiBộ đội mang gieo ánh chói loàỞ đây đường ngập bùn, phân cũXẻng cuốc khua vang điệu dựng nhàỞ đây những mặt buồn như đấtBộ đội cười lên tươi như hoaHọ vẫn gầy vẫn ốmMắt vẫn lõm, da vàng Áo chăn chưa đủ ấmĂn uống vẫn tồi tànNhưng vẫn vui vẫn nhộnPháo cười luôn nổ ran Lòng tôi bừng thức tỉnh trai mạnhMuốn viết bài thơ rộn tiếng cườiTặng những anh tôi trong lửa đạnQua nghìn gian khổ vẫn vui tươi.1948Nguồn: Tạp chí Văn nghệ QĐ

Navigation

[0] Message Index

[#] Next page

[*] Previous page

Từ khóa » Cuộc đời Gió Bụi Pha Xương Máu