Vì Sao Không Có Bạn Bè Thì Thật Buồn - Mới Cập Nhập - Update Thôi
Có thể bạn quan tâm
Không phải vì tôi khó gần, cũng không phải tôi là một người chua ngoa, đanh đá, hay bắt nạt bạn bè hoặc là hay phản bội...Trong các cuộc gặp gỡ tôi thường hay chủ động hỏi han người khác, thậm chí tôi thấy mình khá cởi mở và chân thành, nhưng thật sự là giờ đã hơn 30 tuổi mà tôi thấy mình vẫn không có ai là bạn thân cả, hoặc là một người thân tình có thể cho tôi gửi gắm tất cả các tâm sự, tất cả mọi điều mà tôi có thể nói thật với người đó, thế có buồn không?Hoặc tôi cũng có bạn nhưng người đó không phải là người thân tôi duy nhất, người mà tôi thân nhất đó lại có người khác thân hơn tôi, vì thế tôi luôn luôn cảm thấy mình đứng ngoài cuộc trong tất cả các mối quan hệ.Tôi là người nhút nhát và mặc cảm, nghe thì có vẻ mâu thuẫn với trên, nhưng sự thật là thế, và còn một điều nữa là tôi khá nhạy cảm, nhút nhát - mặc cảm - nhạy cảm, có thể những điều đó làm tôi và mọi người không thể gần nhau phải không? làm tôi đẩy xa khỏi mọi người.Khi đã qua hết thời ấu thơ và vào học đại học, tôi không có một ấn tượng gì về nơi mình đã sinh ra, vì nơi ấy tôi không có một người bạn nào cả. Tôi biết trong ký ức ấu thơ của mọi người nhớ về quê hương thì không chỉ là về cảnh vật, về tĩnh vật, mà cái mọi người nhớ nhất sẽ là nơi đó lưu giữ một con người và nơi đó có tình người, có thể là bà con chòm xóm, có thể là đứa bạn thân cấp 3, là hình ảnh sinh hoạt thân quen,..... còn tôi thì không. Nơi tôi sinh ra là một thành phố nhỏ, trực thuộc một tỉnh, một nơi mà mọi người tứ xứ phương nơi về đó làm việc, từ nhiều miền quê khác nhau vì thế không có những cái thân quen của người cùng làng, cùng xã hoặc cùng dòng họ như các làng quê khác. Nơi đó mỗi người mang một tập tục, một cách sống và phong cách khác nhau, cũng có cái gọi là thân quen xóm làng nhưng hình như không hẳn là thân quen.Bạn cùng làng cùng xóm tôi không có ai thân cả, nói thế cũng không công bằng lắm, hồi bé tuổi mẫu giáo tôi cũng có bạn thân, đó là mấy đứa trẻ trong cùng xóm, cái thời trốn ngủ buổi trưa để chạy nhảy ngoài đường ấy, xong vì bố tôi vô cùng hà khắc, cuộc đời ông không có ai là bạn thân cả, ông nhìn ai cũng thấy cảnh giác, vì thế vô tình chung tạo cho anh chị em chúng tôi khoảng cách với mọi người. Cũng bởi bố tôi không yêu con thì làm sao mà yêu quý bạn của con được. Hồi bé chúng tôi bị cấm cửa không được đi đâu chơi, không dám giao tiếp và vì thế bạn bè cũng xa lánh dần. Giờ tôi vẫn thấy cuộc đời của bố thật tội nghiệp, 70 tuổi tuổi rồi mà cũng không có ai là bạn thân cả, hình như ông cũng không lấy làm suy nghĩ hay buồn lòng về điều đó. Suốt cuộc đời bố chỉ nhìn thấy thói xấu của người khác thì làm sao mà có bạn tốt được, khi mình chỉ nhìn thấy thói xấu của người ta thì mình luôn thù ghét và cảnh giác, vì thế họ cũng sẽ đối xử như thế với mình. Cũng bởi ở ông thiếu sự chân thành, cái đó cần nhất trong cư xử với bạn bè, đến cả bây giờ bố cũng không có ai thân, như thế không có vợ con ở bên thì cô đơn lắm, thế mà bố tôi vẫn chưa nhận ra điều đó và chưa có ý định sửa. Nhưng câu chuyện của ông lại là một câu chuyện khác, còn tôi đang nói về chuyện của tôi.Ở hàng xóm thì bạn bè cũng không được thân, trước đó chị em tôi được rất nhiều bọn trẻ con hàng xóm thích đến nhà, bởi đơn giản là tính nhường nhịn và hiếu khách, chúng tôi có thể nhường con búp bê đẹp để cho bạn đến chơi cùng còn mình nhận con khác xấu hơn, nhưng rồi sự ghê ghớm của bố cộng sự mệt mỏi lo cơm áo của mẹ làm cho bọn nó không muốn đến nữa, chúng tôi không tiếp xúc nên bọn nó cũng không thích chơi cùng (may là bọn nó chưa ghét). Chưa kể là có khi bố tôi va chạm với bố mẹ nó thì làm sao chúng nó thích chơi với chúng tôi. Đến giờ tôi cũng không hiểu nổi làm sao hàng xóm sát vách nhà tôi mà bao nhiêu năm bố tôi không thèm quan hệ, bố tôi luôn coi họ như kẻ thù, chúng tôi gặp họ cũng không dám chào, vậy thì làm sao con họ chơi với mình được. Mãi sau này khi đã trưởng thành và hiểu biết hơn chúng tôi mới dám kết nối thân quen và chào hỏi họ.Học đến cấp 1 cũng quanh quẩn học cùng bọn trẻ con hàng xóm, sang cấp 2, cấp 3 chị em chúng tôi đều được vào học lớp chọn, lớp chuyên, ở đó lại mở ra các mối quan hệ khác, quan hệ với bạn ở xóm khác, khu phố khác, phường khác.Suốt ấu thơ tôi cũng vô cùng nhút nhát và mặc cảm, cải tính nhút nhát tự ti là của tất cả các anh chị em tôi, bởi gia đình nghèo, mặc cảm bởi nhiều lúc bố mẹ cãi vã nhau, chúng tôi vô cùng ngượng với hàng xóm. Ký ức của tôi là vô cùng đau đớn khi thấy bố đánh mẹ mà cả làng xóm chạy ra xem.Khi tôi bắt đầu bước vào thế giới với những người bạn mới khác khu phố thì hồi đó bố tôi nhận làm hội trưởng phụ huynh ở lớp, ở bố lúc nào cũng thích oai và thích được làm công tác quan chức, nhưng cả đời ông không thể phấn đấu lên được cũng vì cái tính của ông. Bố tôi áp đặt con cái quen rồi nên áp đặt luôn với cả đội ngũ cán bộ lớp, không cho bọn nó làm cái nọ, bắt bọn nó làm cái kia, liên hoan lớp bọn nó thích mua táo, mua mận thì ông bảo là không được mua cái thứ vớ vẩn đó, chỉ được mua kẹo thôi, rồi mắng bọn nó…v.v, thế là cả lớp quay sang “tẩy chay” tôi, bọn nó nghĩ tôi không về nói lại với bố, nhưng sự thật bọn nó đâu có hiểu là giữa bố con tôi chỉ có mắng nhiếc và roi vọt chứ làm gì được ngồi tâm sự góp ý với nhau. Cái tuổi đó bọn trẻ mới lớn dở dở ương ấy mà, mới có lớp 6, lớp 7 nên rất thích được làm người lớn, thích được quyền quyết định. Tự nhiên lại có ông hội phụ huynh can thiệp vào, rồi thì “tao sẽ mách mẹ chúng mày…” thế là chúng nó không thích con ông ấy là điều đương nhiên thôi.Nhưng rồi cái năm học đó cũng qua đi, lâu rồi bọn nó cũng quên chuyện đó, tôi cung quên chuyện đó, trẻ con ấy mà. Cũng vì tôi hiền lành nhút nhát, chân thành nên chúng nó lại chơi cùng.
Tôi không có bạn bè, người tôi xem là bạn thân dường như họ không nghĩ thế. Có những lúc tôi mở lòng, chủ động liên lạc với bạn bè nhưng chỉ thấy học đã đọc tin nhắn mà không trả lời hoặc trả lời cho có. Lắm lúc buồn tôi nghe nhạc, xem phim, có khi lấy xe chạy vòng vòng rồi về phòng.
Trong cuộc sống và giao tiếp hàng ngày, tôi vui vẻ với mọi người, có điều tính tình ít nói, không biết có phải lý do đó khiến bản thân không có bạn bè. Những mối quan hệ xã giao tôi cũng có nhưng rất ít. Tôi sợ những ngày cuối tuần phải lủi thủi một mình ở phòng, cuộc sống thật tẻ nhạt và cô độc. Tuổi 28 trưởng thành, có thể nghĩ đến hôn nhân và làm những việc lớn hơn nhưng lại chỉ quanh quẩn trong sự cô đơn, phải làm sao đây?
Hằng
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc
- {{title}}
Đang tải...
Mỗi lần lớp phải tổng vệ sinh phòng học thì bạn lại bĩu môi một cái: "Mất thời gian và rách việc!" trong khi mọi người làm việc. Bạn đã bước đầu đặt những viên gạch rắn chắc để tự xây một vỏ ốc cho riêng mình rồi!
Bạn thường mang đến lớp không quá hai cái bút để viết chứ đừng nghĩ tới bút xoá nhé! Bởi vì "cho mượn để chúng nó dùng hết cả mực ấy à?". Và giả dụ nếu có ai đó thiếu thốn thực sự, cần bạn cho vay một ít tiền thì kết cục chỉ nhận được những cái lắc đầu thờ ơ của bạn mà thôi.
Với bạn, chủ nghĩa: "Tôi và chính tôi, chỉ có tôi!" là trên hết! Có ai muốn chơi cùng một người luôn luôn ky bo và keo kiệt như vậy không?
Bạn luôn vui vẻ và vô tư (như bạn đã từng nghĩ). Bạn "vô tư" đến nỗi mà bạn có thể cười vui như không có chuyện xảy ra khi bạn bè có chuyện buồn. Bạn thao thao bất tuyệt, khoe khoang hạnh phúc và may mắn của mình vớị những người bạn kém may mắn hơn. Bạn lúc nào cũng cười cho được dù thế giới có xảy ra vấn đề gì đi chăng nữa.
Quảng cáo
Từ "vô tư" dần dần bạn sẽ trở thành một con người vô tâm. Đó cũng là một lý do mà bạn bè xa lánh bạn.
Thật kinh khủng khi bạn là một tay "buôn dưa lê" và "săn tin vịt" có hạng trong lớp. Người ta tin tưởng lắm mới tâm sự với bạn, thế mà chỉ một ngày sau, cả lớp đã biết chuyện.
Có thể lúc đầu bạn sẽ có "đồng minh", sẽ có những người thích "nghe tin vịt" và "mua dưa" của bạn. Nhưng rồi dần dần họ sẽ phát hiện ra bạn chỉ là cái đài phát thanh "vít vít" không hơn. Sẽ chẳng ai muốn nói chuyện gì với bạn nữa vì họ sợ cái chuyện "nhỏ như con thỏ" của họ sau khi qua bạn sẽ thành "con voi" mất! Thế là bạn "alone".
Quảng cáo
Có thể ở nhà bạn được cưng chiều nên đến lớp bạn cũng nghĩ rằng mọi người phải phục tùng và nghe lời bạn chăng? Trong bất cứ một cuộc tranh luận nào với bạn bè, bạn cũng phải là người chiến thắng mặc dù sai lầm của bạn to ình ra đấy.
Nếu ai không chịu thua sẽ bị bạn "sỉ nhục" không thương tiếc kiểu như: "Đồ ngu!", "Đồ con bò!" v.. v... hay có thể "huy động" luôn cả tay chân luôn! Thật khó chịu khi phải học cùng lớp với một kẻ độc đoán "phát xít" như vậy, bạn có nghĩ thế không?
Sự giả dối còn nguy hiểm hơn cả là tính độc đoán. Bạn có thể nói dối một lần, nói dối hai lần, nói dối ba lần và đều trót lọt cả. Bạn tưởng là sẽ nói dối được mãi?
Chỉ cần bạn bị "bại lộ" một lần là sẽ chẳng ai còn tin lời bạn nữa, dù cho bạn nói thật, vì đâu có ai biết lúc nào bạn nói thật, lúc nào bạn nói dối?
Bạn chơi thân với một người chỉ vì người ta đi xe máy, xinh xắn và quan trọng là: có tiền. Lúc đầu có thể họ không biết và nghĩ bạn thực sự muốn chơi với họ vì bạn quý họ. Nhưng nếu quả thật bạn chơi với họ chỉ vì mục đích như trên thì sớm muộn gì bạn cũng tìm cách lợi dụng họ.
Bạn nghĩ là người ta không nhận ra điều đó và bạn cứ thế lấn tới. Thế bạn có nghĩ tới việc khi họ phát hiện ra thì họ sẽ nghĩ về bạn như thế nào không? Sự vụ lợi chính là kẻ thù nguy hiểm nhất của tình bạn.
(Theo Hoa Học Trò)
Từ khóa » Vì Sao Không Có Bạn Bè Thì Thật Buồn
-
Nếu Không Có Bạn Bè Cuộc Sống Sẽ Ra Sao - BEAUTIES VIETNAM
-
18 Lý Do Sâu Sắc Tại Sao Bạn Không Có Bạn Bè - JustInFeed
-
Những Người Không Có Bạn Bè, Bất Thường Lắm ư?
-
Vì Sao Những Người Trông Có Vẻ Thân Thiện Lại Thường Không Có ...
-
Cách để Đối Phó Với Việc Không Có Bạn Bè - WikiHow
-
2 BẠN BÈ | Đức Phật Trong Ba Lô - Bookdown
-
Bạn Không Có Bạn Bè? Đây Là Những Điều Bạn Nên Làm
-
Tôi Không Có Nổi Người Bạn Thân - VnExpress
-
Không Thể Sống Thiếu Tình Bạn - Văn 7 (11 Mẫu)
-
Tôi Không Có Bạn Thân - Webtretho
-
Giải Bài 20: Đọc: Nhím Nâu Kết Bạn SGK Tiếng Việt 2 Tập 1 Kết Nối Tri ...