Vụ Thiêu Sống Cả Gia đình Anh Chồng: Báo ứng Tội đồ

Nước mắt của gia đình người bị hại khi họ cùng lúc phải chịu đựng ba nỗi đau chồng chất: cả con trai, con dâu lẫn cháu nội chết thảm khốc bởi ngọn lửa điêu tàn. Nước mắt của cả những người, dù chỉ là người dưng thôi đến tham dự phiên tòa không thể cầm lòng được trước ánh mắt trong veo chỉ còn trong di ảnh của bé Thảo Hiền, nạn nhân nhỏ tuổi nhất của vụ án.

Các điều tra viên Đội Điều tra trọng án Công an TP Hà Nội, những người tham gia điều tra và có công lớn trong việc tìm ra thủ phạm của vụ án này cũng nói rằng, suốt hơn một năm ròng, họ đã đổ không biết bao nhiêu công sức cho hành trình phá án. Phần vì nhiệm vụ phải thực thi, phần cũng vì những giọt nước mắt ấy, những giọt nước mắt cảm thương cho cái chết oan uổng của 3 con người vô tội: Đại úy quân đội Nguyễn Chí Hưng, Tiến sĩ Văn học Bùi Thu Hà và bé gái 6 tuổi Thảo Hiền.

1. Phiên tòa phúc thẩm của Tòa án Quân sự Trung ương diễn ra vào ngày cuối cùng của tháng 11. Hà Nội co ro trong cái lạnh đầu đông. Lạnh y hệt như cái đêm xảy ra vụ án. Nhà cháy, ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt như một ngọn đuốc khổng lồ. Khi đội cứu hỏa đến, trong nhà tắm tầng 2, chị Bùi Thu Hà vẫn đang cố sức mình che chở cho đứa con gái bé bỏng tránh được sức công phá dữ dội và tàn ác của ngọn lửa. Hai vòi nước vẫn chảy xối xả trong cái lạnh cắt da cắt thịt hòng vơi đi sức nóng của đám cháy. Nhưng mọi nỗ lực của chị đều trở nên quá nhỏ bé so với sự hung ác của ngọn lửa.

Khi bé Thảo Hiền và chị Bùi Thu Hà được cứu khỏi đám cháy thì cả hai mẹ con đều đã bị bỏng hô hấp ở cấp độ rất nặng. Còn chồng chị, Đại úy Nguyễn Chí Hưng thì đã chết ngay dưới chân cầu thang tầng 1. Đúng một tuần sau, các thầy thuốc giỏi nhất ở Viện Bỏng Trung ương cũng phải bó tay, bất lực, đau đớn nhìn hai mẹ con chị Hà ra đi bởi mức độ bỏng đã quá nặng, không thuốc gì có thể cứu chữa được.

Mẹ đẻ của chị Bùi Thu Hà nức nở khi tôi hỏi về những giờ phút cuối cùng ấy của con gái: “Nhà cháu Hà cháy lúc 4h sáng thì khoảng 5h từ Yên Bái tôi nhận được tin. Hai vợ chồng tôi tức tốc bắt xe về ngay Hà Nội. Tôi đến bệnh viện xót xa nhìn cháu nằm trên giường, băng quấn kín người từ đầu đến chân, trắng toát. Cháu hầu như không còn nói được gì nữa, chỉ nhìn tôi và khóc. Tôi nhìn con, quằn quại trong đau đớn mà như đứt từng khúc ruột. Thảo Hiền cũng nằm cùng bệnh viện với mẹ. Cháu cũng đau đớn quằn quại y như thế. Con gái, con rể và cháu tôi đau đớn đến lúc chết, cô à”. Giọng kể của người mẹ già đứt quãng, nức nở nhưng vang lên, âm u, quẩn quanh và đầy ám ảnh trong những cơn gió đầu đông buốt giá, giữa khuôn viên mênh mông của Tòa án.

Chỉ cách có một bức tường thôi, ngay ngoài kia, phía trước mặt của Tòa là đường Kim Liên mới ồn ã nhưng vào khoảnh khắc ấy, tai tôi như ù đi. Tôi không còn nhìn thấy, nghe thấy gì nữa bất kỳ một âm thanh nào của phố phường. Chỉ còn tiếng khóc nức nở của người mẹ và câu chuyện đau đớn đầy ám ảnh về cái chết oan uổng của con gái bà. Và, tôi khóc. Những giọt nước mắt bỗng dưng trào ra. Giống như bao người dưng như tôi, đi dự phiên tòa này, cùng đứng trong khuôn viên của Tòa án và cùng rơi nước mắt.

Trong phòng xét xử Nguyễn Thị Thuận và hai đồng phạm Bùi Tiến Hà và Hoàng Hải Tiệp được dẫn giải đến từ rất sớm. Cả ba cùng ngồi, trước mặt là vành móng ngựa, đối diện là di ảnh của 3 nạn nhân. Những ánh mắt của người trong di ảnh như có lửa, rọi những tia nhìn căm phẫn về phía các bị cáo, những kẻ tàn ác đã gây ra cái chết đớn đau cho họ. Nhưng có vẻ như bất chấp tất cả. Thuận vẫn bình thản đến ghê sợ. Không cúi mặt. Mắt vẫn trừng trừng nhìn vào các di ảnh. Thi thoảng liếc xéo người chồng cũ đang ngồi ở phía sau với vành tang trắng trên đầu. Tuy rằng, ở phiên phúc thẩm, Thuận không còn dám lặp lại động tác đứng bắt chéo chân, thi thoảng giơ tay lên xem và cười khẩy như ở phiên sơ thẩm...

Ngay sau lưng Thuận là cha và mẹ Thuận. Không giống như cha mẹ của Kim Anh, kẻ giết người tình trong xe Lexus, ngồi co ro, nép mình ở góc phòng xử trong nước mắt. Cũng không giống như mẹ của sát thủ vụ xác chết không đầu Nguyễn Đức Nghĩa, đến tòa là khóc và để cứu con chỉ biết nói những lời gần như van lạy gia đình người bị hại: "Xin hãy tha tội cho con tôi". Cha Thuận đến tòa trong bộ comple sang trọng, nghe đâu ông là cán bộ của ngành thuế Yên Bái, ngồi ngay sát hàng ghế đầu. Mẹ Thuận ngồi lui ở phía sau, nom trẻ trung trong chiếc áo khoác màu sắc. Tịnh không có một giọt nước mắt nào rơi. Thuận cũng không khóc. Tất cả đều bình thản đến lạnh lùng.

Mẹ đẻ của chị Hà đau đớn trước di ảnh của cháu ngoại tại phiên tòa.

2. Khi kết hôn với Nguyễn Thị Thuận, anh Nguyễn Chí Tuấn không bao giờ hình dung nổi có một ngày tồi tệ, đau đớn như hôm nay. Vợ anh đã ra tay thiêu sống cả gia đình anh trai của anh.

Quê gốc ở Khoái Châu, Hưng Yên, mấy anh em Tuấn ra Hà Nội học tập rồi ở lại đất này lập nghiệp. Anh trai Tuấn, Đại úy quân đội Nguyễn Chí Hưng công tác tại Công ty Trắc nghiệm bản đồ quân đội. Anh Hưng yêu chị Bùi Thu Hà từ lâu khi chị đang còn là sinh viên sư phạm.

Trong một lần sinh nhật chị Hà, Tuấn đến và tình cờ gặp Thuận ở đó. Thuận cùng quê Yên Bái với chị Hà. Hai nhà trên quê ở đối diện nhau, học với nhau từ lớp 1. Đến đại học Thuận học Sư phạm Ngoại ngữ còn Hà học Sư phạm Văn, vẫn thân thiết với nhau như chị em ruột. Sau buổi gặp gỡ tình cờ ấy, chị Hà có ý muốn vun vén cho Tuấn và Thuận.

Và rồi, sau đám cưới của chị Hà anh Hưng ít lâu thì Tuấn và Thuận cũng làm đám cưới. Hai người bạn thân cùng về làm dâu một nhà, lại tiếp tục sống cùng nhau ở Phú Mỹ, Mỹ Đình, Từ Liêm, Hà Nội. Thuận đi dạy ở một trường tiểu học gần nhà. Chị Hà cũng đi dạy và tiếp tục học tập đến hàm tiến sĩ. Vợ chồng anh Hưng và vợ chồng Thuận mua chung một mảnh đất trong xóm, chia đôi làm hai căn hộ. Nhà anh Hưng xây trước, nhà Thuận xây sau. Nhưng đến năm 2007, khi đang xây nhà thì vợ chồng Thuận mâu thuẫn, ly thân. Anh Tuấn bỏ nhà đi ở riêng. Chỉ còn Thuận ở lại với con trai trong căn nhà cũ.

Thấy vợ chồng em trai có nguy cơ ly tán, anh Hưng đã khuyên bảo Thuận nên xin lỗi để đoàn tụ. Cho rằng, anh Hưng chỉ bênh em trai, Thuận cay cú nên nhờ hai người quen là Bùi Tiến Hà và Hoàng Hải Tiệp đổ xăng đốt nhà anh Hưng cho bõ tức. Đêm 24 rạng ngày 25/1/2008, Hà và Tiệp đã rót xăng qua cửa sắt nhà anh Hưng bằng chiếc thước nhôm để đốt nhà. Nhà cháy, vợ chồng anh Hưng và đứa con gái duy nhất đã chết vì bỏng.

Ngay sau khi nhà cháy, Bùi Tiến Hà đã gọi điện báo tin cho Thuận. Cuộc điện thoại kéo dài những 5 phút. Thuận nghe, biết tất cả nhưng vẫn làm ngơ. Trong khi tất cả những người hàng xóm sống ở đó, thấy cháy đã nỗ lực hết mình để cứu giúp các nạn nhân, dù rằng trong tuyệt vọng. Riêng Thuận, là người biết về vụ cháy kinh hoàng này gần như sớm nhất và nơi ở của Thuận chỉ cách hiện trường vụ cháy khoảng 500 mét nhưng thây kệ, Thuận vẫn ung dung ở nhà.

Thuận khai với HĐXX phúc thẩm rằng, mãi đến 7h sáng, sau khi cho con trai ăn sáng xong xuôi, Thuận mới tới. Luật sư của người bị hại chất vấn, tại sao là người trong một nhà mà biết tin nhà cháy, cả anh chồng lẫn chị dâu và cháu chết thảm mà bị cáo lại thờ ơ như vậy? Thuận thản nhiên đáp, tại vì đằng nào chả chết, có đến cũng vậy thôi. Cả hội trường ồn ào phẫn nộ vì câu trả lời lang sói đó khiến cho Đội vệ binh bảo vệ phiên tòa phải rất vất vả mới vãn hồi được trật tự.

Quay trở lại câu chuyện về Thuận sau đám cháy. Trong đám tang anh Nguyễn Chí Hưng, Thuận thản nhiên buôn điện thoại, nói cười hô hố. Còn khi chị Hà và cháu Thảo Hiền nằm trong bệnh viện, cả gia đình, họ tộc làng nước đến thăm. Bà Huỳnh, mẹ chồng của chị Hà thì không rời con dâu nửa phút suốt từ lúc chị nhập viện đến khi chị qua đời. Nhưng riêng Thuận thì không một lời mảy may thăm hỏi.

Tất cả những diễn biến bất thường trong tâm lý của Thuận, mãi sau này những người trong gia đình anh Tuấn mới nhận ra chứ ngay trong lúc đó, không ai nghi ngờ Thuận. Lẽ vì, không ai có thể tưởng tượng nổi, bên trong một người làm nghề giáo viên như Thuận lại là tâm hồn quỷ dữ.

Trung tá Trần Ngọc Hà, Đội trưởng Đội Điều tra trọng án Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an TP Hà Nội kể lại, trên giường bệnh trong mấy ngày ngắn ngủi cuối cùng của cuộc đời, khi các điều tra viên tới lấy sinh cung hỏi chị Hà rằng nhà cháy chị có nghi cho ai đốt không, thì chị Hà, trong nước mắt chứa chan vẫn lắc đầu. Cho đến lúc chết, chị vẫn không bao giờ ngờ rằng, người em dâu mà chị đã mát tay mai mối, người bạn thân thiết với chị từ thuở nhỏ lại có thể độc ác đến mức ra tay tận diệt cả gia đình chị.

Chị Bùi Thu Hà mất trong cơn đau vẫn làm chị vật vã đến tận phút cuối cùng. Những điều tra viên có mặt bên giường bệnh không ai cầm được nước mắt. Trung tá Trần Ngọc Hà bảo, nhìn cảnh ấy đau đớn lắm và những người làm trọng án đã nỗ lực hết mình vì vụ án này một phần cũng vì những đau đớn ấy.

Hoàng Hải Tiệp (bên phải) - người thực hiện âm mưu đốt nhà của thuận. Ảnh: Thu Trang.

3. Sau đám tang của 3 nạn nhân vô tội, những công việc điều tra vẫn âm thầm tiếp tục song manh mối thì vẫn mịt mù. Trong khi đó, gương mặt nhâng nháo của Thuận thì không hiểu sao cứ thế lần lượt hiện lên trong những mộng mị của gần như hết thảy những người trong gia đình anh Tuấn. Có người mơ thấy Thuận cười khoái trá bên ngoài đám cháy. Thậm chí, có người mơ thấy Thuận lê lết quỳ lạy van xin. Mẹ đẻ của chị Bùi Thu Hà kể, sau đám tang bà đã đi làm lễ cầu siêu cho gia đình bé nhỏ của con gái ở nhiều nơi và bà đã nhiều lần mơ thấy Hà trở về chỉ cho bà đích danh thủ phạm là Thuận.

Cho đến khoảng tháng 10/2008, bà Huỳnh, mẹ chồng của chị Hà, khi đang ôm bé Kiên (con trai duy nhất của Thuận và anh Tuấn) trong lòng thì bé Kiên bỗng thốt lên hờn dỗi: "Con ghét mẹ Thuận". Bà hỏi thêm: "Vì sao?" thì bé Kiên trả lời: "Vì mẹ Thuận xui chú Diệp đốt nhà". Khi ấy Tuấn đang ở một tỉnh miền núi phía bắc làm lễ cầu siêu cho gia đình anh trai, bà Huỳnh vội vã gọi điện thoại cho Tuấn trở về.

Sau đó, cuộc điều tra của Công an TP Hà Nội đã mở ra một hướng mới bằng việc xác minh một nhân vật có tên là "Diệp". Trong Chuyên đề ANTG số tới chúng tôi sẽ tiếp tục tường trình về cuộc điều tra gian khổ này với những bí mật lần đầu tiên được tiết lộ.

Những diễn biến chính của vụ án:

- Sáng 20/1/2008, trong lúc ăn sáng, Thuận nhờ Bùi Tiến Hà đốt nhà anh Hưng cho bõ tức. Sau đó còn nhờ thêm cả Hoàng Hải Tiệp.

- 3h sáng ngày 25/1/2008, Hà cảnh giới bên ngoài, còn Tiệp đổ xăng vào nhà anh Hưng qua khe sắt cửa nhà nhưng không được vì có rèm vải che.

Bùi Tiến Hà vào nhà Thuận, lấy chiếc thước bằng nhôm hình hộp rỗng giữa rồi lùa chiếc thước qua khe cánh cửa, Tiệp rót xăng vào chiếc thước. Sau khi đổ hết can xăng, Tiệp châm diêm đốt rồi cả hai chạy vào nhà Thuận.

- Khi nhà cháy Hà gọi điện báo cho anh Tuấn và cho Thuận. Tiệp có gọi điện thoại cho 114 báo cháy nhưng ngắt máy ngay sau khi kết nối.

- Ngày 31/12/2008, cả Thuận, Hà và Tiệp đều bị Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an TP Hà Nội bắt tạm giam.

- Do người bị hại anh Nguyễn Chí Hưng là quân nhân nên vụ án được chuyển sang Cơ quan điều tra của Bộ Quốc phòng. Trong hai ngày 3 và 4/8/2010, Tòa sơ thẩm Tòa án quân sự Quân khu Thủ đô đã tiến hành xét xử sơ thẩm vụ án với các mức hình phạt tù chung thân đối với bị cáo Nguyễn Thị Thuận, 20 năm tù giam đối với Bùi Tiến Hà và 18 năm tù giam đối với Hoàng Hải Tiệp.

- Ngày 9/8/2010, cả 3 bị cáo kháng cáo toàn bộ bản án sơ thẩm, đòi minh oan.

- Ngày 18/8/2010, ông Bùi Tiến Lực (cha đẻ của nạn nhân Bùi Thu Hà) và bà Hoàng Thị Huỳnh (mẹ đẻ của nạn nhân Nguyễn Chí Hưng) đã kháng cáo bản án sơ thẩm, đề nghị áp dụng các tình tiết tăng nặng: giết người có tổ chức, cố tình thực hiện tội phạm đến cùng, phạm tội trong trường hợp đặc biệt nghiêm trọng để tuyên phạt bị cáo Thuận với mức án tử hình, Hà chung thân và Tiệp từ 20 đến 23 năm.

- Trong các ngày 31/11 và 1/12, Tòa phúc thẩm Tòa án quân sự Trung ương đã tiến hành xét xử phúc thẩm, tuyên y án sơ thẩm. Phía gia đình người bị hại bày tỏ sự bất bình với bản án này.

Từ khóa » Nguyễn Thị Thuận Là Ai