Yêu – Mộng Tướng Tùy - Hoa Ban

Mình biết truyện này đã lâu nhưng lầm tưởng đây là truyện 10c, thêm cái tựa quá… sến nên bỏ qua chưa muốn đọc. Tình cờ lại nghe một vài bạn nhắc tới tác phẩm này, đem theo chút tò mò xem thử chương đầu, kết quả là… bạn Hoa Ban sập hố thảm thương T_T

Đến bây giờ ngẫm lại, tựa truyện cũng không quá sến, mà còn mang hơi hướng nghệ thuật, vô cùng súc tích. Vâng, là YÊU, truyện về YÊU, chỉ thế thoi! Một chữ tóm tắt hết nội dung câu truyện, mà cũng buồn cười, ngôn tình không viết về YÊU thì viết cái gì đây???

Mình rất hoài nghi có phải tác giả này có thể viết cả bộ mà lại lười đặt tên hay không. Nhắc mới nhớ hồi đó mình cũng viết truyện ngắn, tựa của nó là Cá. Biết vì sao không? Chuyện kể về những con cá, lấy cảm hứng từ phim hoạt hình Nemo, không gọi là Cá thì gọi là dzề? Bây giờ mới ngộ ra, đôi khi suy nghĩ đơn giản mới là phương án chính xác nhất!

Truyện này có 28 chương, không ngắn không dài, thêm vài ngoại truyện rất chất lượng, đọc rất ok mà còn rất feeling nữa ^_^

Editor là bạn Rosy, mình có ngó qua WP nhà bạn ấy, tương đối hiểu được Rosy có khẩu vị hơi “nặng”. Nặng ở đây là nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Truyện hoàn có 3 bộ: Nở rộ (Sói xám Mọc cánh), Không thể không yêu (Huyền Lộng) và Yêu (Mộng Tướng Tùy). Cả ba bộ HB đều đọc qua và review rồi, cảm nhận chung là không khí trong truyện thường bị nén, đọc cảm thấy nghèn nghẹn mà không biết phải giải tỏa làm sao. Trừ Nở rộ ra thì những truyện khác mình đều khá thích. Không biết các bạn thế nào nhưng Hoa Ban đặc biệt ưa hình thức tự sự ngôi thứ nhất. Phải là người viết truyện thì bạn mới hiểu “kể suông” dễ hơn kể theo nhân vật “tôi” rất nhiều. Đến nay thì Hoa Ban cũng chỉ mới viết được 2 bộ như thế, còn lại đều là ngôi 3 cơ bản hoặc ngôi 3 có chủ thể (èo, học ngữ văn rồi chắc ko cần giải thích ha? ^^)

Yêu của Mộng Tướng Tùy là truyện viết theo lời kể nữ chính, mặc dù phiến diện nhưng nó có cái hay là bộc lộ một cách thành thực về suy nghĩ, tính cách và con người. Tôi không nói bạn nữ chính là người tốt nhưng cô ấy đặc biệt bởi vì cô ấy là trung tâm của thế giới nơi câu truyện vẽ ra.

Đối với một mối tình hay một cuộc hôn nhân, người ta thường hồi tưởng lại bắt đầu từ giây phút gặp gỡ. Nó thường là một khoảnh khắc diệu kỳ, là một kỷ niệm mà lúc vui hay lúc buồn, lúc hạnh phúc hay bất hạnh, lúc kết hôn hay ly hôn mọi người vẫn luôn nhớ tới. Họ sẽ ôn lại xem tình yêu này đến từ đâu, vì sao lại tốt đẹp đến thế hoặc vì sao lại vỡ tan dường này.

Còn đối với Tô Lăng Quân, tất cả dường như chưa từng bắt đầu, bởi vì khi cô tỉnh ra thì đã phát hiện mình bị dính vào người đàn ông này bằng cách thức không hiểu nổi, bằng duyên phận không tin được.

14 tuổi, cô bé Lăng Quân ngây thơ non nớt vô tình bị kéo vào một cái bẫy cùng với Quân Lâm. Kết quả là anh ta gây ra tội ác và cô bé mang thai ở tuổi vị thành niên. Nhờ vào tình cảm gia đình, nhờ sự chở che trong bất lực của cha mẹ, Lăng Quân ngơ ngẩn vượt qua thời kì khó khăn nhất. 15 tuổi, đứa con trai đầu tiên của cô chào đời, đẻ non và yếu ớt. Lăng Quân tin lời bố mẹ rằng đứa bé bất hạnh đã chết. Cô chỉ có kí ức mơ hồ về những năm tháng tuổi thơ đáng lẽ phải vui chơi, phải đến trường thì lại bị giam trong phòng, chịu cơn thai nghén hành hạ. Bố mẹ Lăng Quân xót con, thương cho con, oán hận thay con nhưng cuối cùng họ vẫn bất lực trước sức ép của Diệp gia. Trong cái xã hội mà đồng tiền là sức mạnh, có biết bao gia đình, biết bao con người vẫn mãi mãi thấp cổ bé miệng.

23 tuổi, Lăng Quân chuẩn bị tốt nghiệp đại học, mơ ước về một tương lai tốt đẹp. Cô cũng như bao thanh niên vừa bước vào đời, tràn trề nhiệt huyết và đam mê. Kế hoạch đi du học chuẩn bị từ rất lâu nhưng rồi vì một cuộc hẹn mà con đường đã định lệch khỏi quỹ đạo.

Tử Thiện – đứa con trai 15 tuổi Lăng Quân sinh ra vẫn luôn sống cùng bố và gia đình bên nội. Từ khi chào đời, đứa trẻ đã không còn cơ hội có một người mẹ và cô cũng mất hết quan hệ với đứa con “rủi ro” này. Đây là ý trời, cũng là bước ngoặc lớn nhất trong cuộc đời Lăng Quân.

Tử Thiện bị bệnh máu trắng, tủy của cha nó, ông bà nó và mẹ nó đều không phù hợp. Nếu Lăng Quân có tủy thích hợp ghép cho Tử Thiện, có lẽ cô sẽ mãi mãi không có cơ hội biết về sự tồn tại của đứa trẻ. Họ sẽ lặng lẽ lấy tủy và tiếp tục che giấu sự thật này.

Lăng Quân đứng trước ngã rẻ lớn của cuộc đời. Đi du học – chọn tương lai tươi sáng và sống cuộc đời bình thường đúng như tuổi trẻ của mình hay là dấn thân vào thế giới xa lạ kia, đến bên người đàn ông không quen biết kia, cùng anh ta tạo thêm một đứa con chung?

Thật hoang đường làm sao! Tuổi thơ của cô mãi mãi lưu giữ một vết nứt tâm hồn, không lẽ tương lai của cô cũng phải lệch lạc đến mức nào? Sinh con, nói cứ như một loại nghề nghiệp làm công ăn lương ấy. Phải sinh bao nhiêu? Nếu bào thai tiếp tục không có tủy cần tìm chẳng lẽ nó sẽ bị ruồng bỏ và Lăng Quân tiếp tục làm cái máy sản xuất thai nhi đến khi đạt mục đích mới thôi? Chúng đều là con của cô, dù đứa này sinh ra vì cứu đứa kia thì không có đứa nào là dư thừa, bởi tất cả đều là sinh linh, đều phải vật vã 9 tháng 10 ngày tìm sự sống từ cơ thể người mẹ.

23 tuổi, Lăng Quân vẫn còn trẻ quá, thế giới bên ngoài luôn vẫy gọi và lương tâm thì luôn gò bó. Cô sẽ cứu bất kì người nào nếu bản thân có khả năng, huống chi là cứu con trai của mình. Từ một tỉnh lỵ hẻo lánh bay về Bắc Kinh hoa lệ, một cánh cổng đã đóng lại và một cái khác đang mở ra. Phía trước là tủi nhục, là bi thương hay bất hạnh, Lăng Quân đều sẽ điềm nhiên chờ đón, bởi đây là lựa chọn của cô!

Diệp gia là cái thế giới xa lạ và Lăng Quân là nàng lọ lem bắt đầu bước vào cổ tích của đời mình. Diệp phu nhân đôn hậu và hiền lành, Dì Thanh tận tụy và thân thiết, khi bố mẹ Lăng Quân đưa cô đến cửa Diệp gia, trao cô cho những người này, Lăng Quân biết cuộc đời mình sẽ gắn bó với họ Diệp một thời gian dài. Có lẽ trong một hai năm, cô sẽ rời khỏi giấc mộng hoang đường, đem theo một đứa trẻ và trở về với cuộc sống bình thường. Lăng Quân chưa từng tham lam và cô cũng không đặt bất cứ kì vọng nào vào cái cơ ngơi đồ sộ của nhà vọng tộc. Làm người nên biết lượng sức, nên dừng đúng lúc và ham muốn đúng chỗ.

Tử Thiện là một cậu bé đầy sức hút, thông minh, ngoan ngoãn, đáng yêu. Gía như cô đừng sinh bé ra khi mới 15 tuổi thì chắc sẽ hiểu rõ hơn về tình mẫu tử. Tử Thiện gọi cha là anh, gọi mẹ là chị, nó được yêu thương bảo bọc trong Diệp gia với một thân phận mập mờ nhưng tình cảm thì lại rõ ràng. Cha và ông bà nội thương đứa trẻ, không vì xuất thân xấu hổ của nó mà ghẻ lạnh, đây là niềm an ủi lớn nhất của người làm mẹ. Cô sẽ không bao giờ có thể chạm đến thiên thần này, họ Diệp từ lâu đã tước đoạt quyền lợi ấy.

Sống trong lâu đài ảo mộng, mỗi đêm chết lặng chờ đợi sự gần gũi của một kẻ xa lạ, cô cũng bất ngờ vì khả năng thích nghi của mình. Sau tai nạn năm 14, cô đã được vá lại màng trinh, tiếc thay mọi vất vả của mẹ đã đổ sông đổ biển. Người đàn ông thứ hai trong đời Lăng Quân, buồn thay vẫn là anh. Làm tình đơn thuần là muốn một đứa con và quan hệ giữa họ không thể dùng từ ngữ mà giải thích. Trong bóng tối và trong một vòng tay ấm, Lăng Quân chỉ thấy tương lai mịt mờ.

Rất lâu sau đó, cô mới biết anh tên thật là Diệp Tuấn Ngạn, tên gọi thường ngày là Quân Lâm. Và con trai cô là Diệp Hi Hạo, tên khác là Tử Thiện. Nhà thế gia có vài quy cũ rắc rối như thế và Lăng Quân chẳng biết nhiều về con mình cùng người đàn ông vẫn ngủ cạnh mỗi đêm, thật trớ trêu làm sao! Anh là một thiên tài trưởng thành trong sự thúc ép và áp lực gia tộc, anh bước đi trong xã hội dưới sự săn đón rôm rả và ánh hào quang của người đàn ông thành đạt. Anh thuộc thế giới mà Lăng Quân không thể bước vào. Họ chẳng có điểm chung nào từ tính cách đến sở thích. Một phần do bẩm sinh, một phần do gia cảnh cách biệt. Nhưng rồi cũng có một ngày họ tìm ra điểm đồng quy cho hai dòng kẻ song song: tình yêu của cha mẹ.

444d270446029193bbbdbc2709cbd65c

Đứa con là sự ràng buộc duy nhất kéo hai cuộc đời lồng ghép với nhau. Quân Lâm thức trắng đêm bên ngoài phòng bệnh, Lăng Quân không ngủ bởi cùng một nổi lo với anh. Tử Thiện là nơi dòng máu của họ chảy chung một mạch và cũng là nơi tình thương của họ đồng loạt hướng về. Sau khi bệnh tình của con chuyển biến xấu, bố mẹ nó bắt đầu ý thức rõ ràng về sự nguy cấp của tình hình, Quân Lâm mãnh liệt và dữ dội trong chuyện chăn gối, Lăng Quân đón nhận tự nguyện không chút than phiền, bởi cả hai đều khao khát một kỳ tích.

23 tuổi, cô có thai lần thứ hai. Vào tuần thứ 8 của thai kì, cả nhà họ Diệp mừng như điên vì biết tủy sống của đứa trẻ hoàn toàn tương thích với anh trai nó. Lần này cô trải nghiệm chi tiết cảm giác làm mẹ, nhận thấy sự phát triển dần dần của sinh linh bé nhỏ. Nó là một bé gái và nó sẽ được gọi Quân Lâm là “cha” – Diệp phu nhân đã dịu dàng nói với cô như thế.

Đứa con gái chào đời, tên là Diệp Hi Thần, gọi là Tử Mĩ. Thiện và Mĩ, thật hoàn hảo! Tử Thiện giải phẫu thành công, tiếp tục con đường tương lai rực rỡ và tươi sáng. Quân Lâm vẫn duy trì quan hệ như trước, vẫn quấn lấy cô mỗi đêm, rốt cuộc thì anh nghĩ gì? Mục đích ban đầu đã đạt được, lẽ ra họ có thể ở riêng, trả lại không gian cá nhân cho nhau, vậy mà đến giờ cô và anh vẫn một phòng, một giường, một giấc ngủ. Nếu ái ân không vì cứu Tử Thiện thì sẽ vì cái gì?

Lăng Quân không có âm mưu, cũng không có niềm tin sẽ được Diệp gia công nhận là con dâu danh chính ngôn thuận. Cô đã từng bước vào bữa tiệc của bạn bè Quân Lâm, nhìn ra ánh mặt kì thị và sự khác biệt tầng lớp với họ, cũng biết cô gái tên Tố Hành mới là thanh mai trúc mã, là người được dư luận nhận định sẽ làm thiếu phu nhân nhà họ Diệp. Nếu nói Lăng Quân không đau lòng, không ghen tị, không tự ti thì đó là nói dối nhưng chính cô cũng rất hiểu hoàn cảnh của mình.

Tử Thiện là rủi ro và Tử Mĩ là bất đắc dĩ, giữa anh và cô chỉ có như thế!

Nhưng rồi từng ngày, ánh sáng hy vọng không mong chờ mà tự nhiên đến. Ngay từ đầu Diệp phu nhân muốn cô gọi bà là “mẹ” và cũng gọi lão gia là “cha”. Riêng Quân Lâm chẳng biết từ lúc nào đã yêu cầu người hầu kẻ hạ trong nhà gọi cô là “thiếu phu nhân”. Đây là dấu hiệu hay là sự bù đắp để khoảng thời gian cô sống ở ngôi nhà này được thoải mái và an lòng hơn? Lăng Quân vẫn cứ thuyết phục mình nghĩ theo khả năng thứ hai cho đến khi Diệp lão gia nói với vài người bà con trong họ: “Đây là Tô Lăng Quân, là hôn thê của Quân Lâm!” Trên bàn không ít người ngạc nhiên, Quân Lâm ngơ ngẩn nhìn cha nhưng anh chưa từng có ý định phản bác. Vậy là sao??? Gía như bọn họ chưa từng cho cô hy vọng thì cô sẽ không tuyệt vọng nhiều đến thế.

Hai đứa con dần lớn, bố mẹ chúng vì sự có mặt của hai thiên thần mà tự nhiên sát lại gần nhau. Đi công tác xa, anh đem Lăng Quân theo, cùng cô dạo chơi trên những dãy phố náo nhiệt, đưa cô về Điệp trang – ngôi nhà tổ của ông nội. Thật ra trước nay Quân Lâm mãi mãi là một cái rương đóng kín, anh trầm lặng, không nói nhiều cũng không cười nhiều. Lăng Quân gần như xóa đi sự tồn tại của người này trong cuộc sống, buổi sáng anh luôn dậy đi làm từ sớm và tối muộn mới trở về nhà. Làm đàn ông không dễ dàng gì, nhất là đàn ông nhà họ Diệp. Trong khi phụ nữ sống dưới sự chở che của họ thì luôn thảnh thơi và hưởng thụ. Lăng Quân hiểu đạo lý này, cho tới giờ anh luôn là người đàn ông hoàn mỹ.

3 năm, cuối cùng thì họ đã tháo dỡ rào cản tâm lý giữa hai người, Lăng Quân tự cho phép mình hy vọng, cuối năm nay cô sẽ có một danh phận và sẽ kiêu hãnh làm Diệp thiếu phu nhân mà người ngươi mơ tưởng và thèm khát.

Giấc mộng quá đẹp, tương lai quá đẹp, cô cảm thấy năm 14 tuổi mình đã gặp một tai nạn đầy may mắn. Nhưng rồi cái hạnh phúc ngay trong tầm tay đột nhiên vuột mất. Báo đưa tin Diệp Tuấn Ngạn và Đỗ Tố Hành sắp kết hôn, hai đại gia tộc liên minh hợp tác trong kinh doanh. Quân Lâm quá sâu hiểm, anh bị người ta tính kế rồi quay sang tính kế với Lăng Quân. Cuộc hôn nhân chính trị cứu rỗi nguy cơ đánh mất gia sản của ông nội, Quân Lâm không cách nào từ chối nhưng đồng thời anh cũng không buông Lăng Quân ra.

267aacf28a8f24e307e92621c2481481

Cô đã chuẩn bị hành lý rời khỏi giấc mộng hoang đường 3 năm qua, đem theo Tử Mĩ san sẻ khoảng đời đơn côi còn lại. Cũng như 3 năm trước, ông bà Tô đến đón con gái từ tay Diệp phu nhân, lọ lem rời khỏi lâu đài cổ tích trong màn mưa tê tái, với thân phận là người vợ bị ruồng bỏ. Vậy mà cuối cùng vẫn bị Quân Lâm dùng gia nghiệp nhà họ Tô để khống chế. Anh đem hai mẹ con về Điệp trang ở Thượng Hải, bắt đầu 2 năm dài “kim ốc tàn kiều”. Ông Tô thương con gái chịu uất ức, đem bán hết cổ phần gia nghiệp, chuẩn bị di cư sang Úc. Quân Lâm đứng sau cánh gà tiếp tục thao túng vận mệnh của Lăng Quân.

2 năm dài, Điệp trang trở thành Diệp gia của anh, nơi anh thường xuyên có mặt và là chốn mỗi đêm đi về. Cuộc hôn nhân vẫn duy trì, thương trường vẫn ác chiến, Quân Lâm đã từng nói: “Tôi hận nhất là kẻ khác tính kế với mình”

Hai năm Quân Lâm và Tố Hành làm vợ chồng, cô ấy không hề mang thai trong khi “thiếp thất” Lăng Quân lại chuẩn bị sinh đứa con thứ 3 của họ. Tử Thiện là rủi ro, Tử Mĩ là bất đắc dĩ nhưng đứa con này là tình yêu. Lăng Quân oán hận anh tráo thuốc thành Vitamin, Tố Hành không ngờ anh bỏ thuốc tránh thai vào thức ăn của mình. Với dư luận, anh là kẻ mù quáng ngu ngốc trả thù trên thương trường, đùa bỡn với sản nghiệp gia tộc, “mê sắc khí thê”… Quân Lâm làm đủ chuyện mất hình tượng nhưng cuối cùng Lăng Quân hiểu ra anh vẫn là chiếc rương nhiều ngăn, làm sao biết được anh đang toan tính điều gì. Đỗ Hạo Hành năm lần bảy lượt giăng bẫy tính kế, cuối cùng thì bị Quân Lâm trả thù một vố đau đớn, không sao bò dậy nổi. Mục gia và Đỗ gia thân thuộc với Diệp gia nhiều đời cũng bị Quân Lâm trả đũa đủ vốn đủ lời. Quân Lâm luôn tâm niệm cuộc sống dù nghèo hèn hay giàu sang thì cái quan trọng là phải nắm vận mệnh. Bất kì kẻ nào tước đoạt quyền tự chủ của anh cũng phải trả giá. Anh đủ sức chống chọi trước những âm mưu quỷ kế và cũng đủ sức chở che cho Lăng Quân cùng các con, chỉ vì cô không tin anh, không chấp nhận nổi sự sắp xếp của anh nên mới trở thành sự dày vò, dằn vặt cả hai người.

Tôi cảm thấy nữ chính không hề là nàng lọ lem thánh thiện và yếu ớt. Cô ấy kiên cường trong khổ đau và đôi khi vô cùng nhẫn tâm với người khác. So với Tố Hành, Lăng Quân chỉ hơn chứ không kém, cô ấy dữ dằn hơn, thâm độc hơn, mạnh mẽ hơn. Nhưng đó là vì bản năng tự vệ và cũng vì có Quân Lâm chống đỡ phía sau. Nữ chính không hẳn là người thánh thiện nhưng cô cư xử có đạo đức trong hoàn cảnh và lối sống của mình, giống như một con thỏ trắng lúc bị dồn ép cũng sẽ hung hăn cắn người.

Rốt cuộc thì cả màn kịch này đều vì Đỗ Hào Hành mà nên, chưa có câu truyện nào làm tôi tâm đắc với cái câu “gậy ông đập lưng ông” như thế. Nếu Hào Hành không tham vọng và nóng vội thì đã không đem Lăng Quân đến với Quân Lâm, không đem bất hạnh đến với em gái. Nếu Tử Đàn không thủ đoạn hiến kế thì đã không tạo cơ hội để Lăng Quân và Quân Lâm ở bên nhau thêm 2 năm… Câu chuyện cho ta một bài học đừng dùng âm mưu để khống chế cuộc đời người khác bởi vì rất có thể bạn đang tạo điều kiện cho điều không muốn ấy xảy ra.

Câu chuyện khép lại với một cái kết mỹ mãn. Tuấn Ngạn – Lăng Quân sẽ hạnh phúc và bình an nuôi dạy con cái trưởng thành. Tố Hành tìm ra bến bờ hạnh phúc cho mình, hôn nhân chỉ duy trì đế tận cùng khi nó xuất phát từ YÊU. Đây là câu chuyện của những người đang YÊU nhưng sẽ mãi mãi không giải thích nổi vì sao họ lại YÊU như thế!

Online

p/s: có ebook nhưng mình chỉ đưa link của editor thôi, các bạn tự tìm hoặc hỏi nhau nhé ^_^

Bài liên quan: REVIEW TỔNG HỢP

Chia sẻ:

  • Facebook
  • Twitter
  • Tumblr
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Diệp Tuấn Ngạn