CÁCH LẠY CỦA BÙI GIÁNG

45 Bài Thơ

(cuộc sống – tình yêu – tình bạn)

Bùi Chí Vinh

                         

Bùi Chí Vinh

Lan, nhân tình trăm năm

                                                                                ...

                             Ta sinh ra gặp buổi nhiễu nhương

                      Bất lương bàn luận chuyện hiền lương

                                           Kẻ sĩ cúi đầu làm binh sĩ

                     Thơ quốc doanh cười cợt thơ Đường…

                                                                            BCV

LỘ BẢN CHẤT

Tất nhiên đây không phải là lần đầu

Anh đã cư xử với em như một người phàm tục

Dù thân thể anh không có gì xuất sắc

Trán không triết học giống Ăng Ghen,đầu không được hói giống Lênin

Sự dũng cảm của anh có khi trở thành phản động với Paven

Và thần kinh anh “mát” làm buồn lòng Các Mác

Nói chung anh là thằng cha có tử vi không đạt

Thầy tướng ở Lăng Ong mới liếc đã thở dài

Cha mẹ sinh con không ai muốn con gầy

Nhưng anh ốm nhách đến nỗi thành bất hiếu

Ai cũng muốn người yêu mình có nụ cười hàm tiếu

Nhưng anh đã cười méo mó rất khó coi

Chưa kể những đêm say xỉn đã đời

Anh rất giống kẻ tình nghi hình sự

Anh cũng hay “kên xì po “ với đám du côn ngoài chợ

Và thích so găng với những kẻ cầm còi

Em chỉ cần sáng trí một chút thôi

Sẽ thấy anh xa huy chương mà rất gần tù tội

Nhưng đây không phải lần đầu anh lại nói

Mỗi chúng ta đều có cuộc sống của mình

Đừng đem nỗi buồn tham nhũng cùng anh

Rồi hà tiện sự hồn nhiên cần thiết

Anh không phải là cái phao “Acsimét”

Để em bám vào lơ lửng đời nhau

Anh càng không phải là một con sâu

Lợi dụng tình yêu để thành chú bướm

Trời sinh hai tay anh dài như vượn

Vừa để quàng vai vừa để thượng đài

Trời sinh hai chân anh lắm vết chai

Đủ đi bộ và đủ tìm nhà trọ

Buồng phổi anh cháy dần vì thuốc lá

Trái tim anh hằng khốn nạn vì yêu

Anh có cái đầu thì thơ chiếm mất tiêu

Khiến bao tử cứ loét ra vì rượu

Đó là những điều mà nếu em tham dự

Đừng bao giờ xâm lược đến đời nhau

Không ai ưa bọn Hồng Vệ Binh mới lớn chút nào:

“Em ơi dang ra cho anh làm cách mạng

Nhích lại gần anh là mất Đoàn mất Đảng”

Nhưng cũng không ai ưa thứ ái tình ăn trộm

An cướp ăn xin ăn giựt ăn mày

Bởi vì ái tình đâu phải dĩa trái cây

Mà lúc tim đói há mồm ra cắn

Erich Segan nói “Yêu là đừng hối hận”

Anh cũng tiếp lời: Yêu là phải chịu chơi

Lúc yêu nhau mình đã rất lắm lời

Nên lúc đối thoại em làm ơn tiết kiệm

Ở đời sống anh là thằng gác kiếm

Thì với ái tình anh không muốn rửa tay

Đời sống gờm nhau ngôn ngữ “tao mày”

Trong tình ái gọi tiếng “em” mát ruột

Ở đời sống người ta cần phong tước

Trong ái tình anh chỉ thích làm dân

Em là Thảo Bích Dung Phương Nhạn Thu Vân

Kim Đào Liễu Phụng Giang… gì cũng mặc

Miễn là chúng ta tôn trọng ngầm nguyên tắc

Anh là đàn ông, em là đàn bà

Chúng ta khác nhau từ lúc lọt lòng ra

Nên đây không phải lần đầu anh phẫn nộ

Nhưng trong tình yêu nếu em làm toán đố

Thì xin mời em mai cắp sách đến trường

Anh vốn sợ giáo điều như sợ bảng cửu chương

Đừng xoa đầu anh như xoa đầu đứa trẻ

Đừng bắt chước nữ hoàng đi săn nô lệ

Đừng để anh phải chửi tục thật kỳ

Thà mang tiếng Mã Giám Sinh còn hơn là ôm hận Trương Chi!

ANH VÀ QUẢ BÓNG

Đời sống có gì hơn quả bóng

Tay trơn không níu được bao giờ

Hạnh phúc có hơn gì quả bóng

Lủng mấy lần xì hết ước mơ

Vậy mà anh vẫn rất trẻ thơ

Thấy bóng lăn là chân động đậy

Bóng lăn đến một nơi nào vậy

Sao bàn chân mãi ở bậc thềm?

Bàn chân có lúc cạnh chân em

Khi hai đứa dìu nhau trên sỏi

Bàn chân có lúc lạ chân em

Khi trên cỏ: banh và đồng đội

Biết nói thế nào về cái lưới

Về xà ngang, cột dọc, khung thành

Hay chỗ đó lọt vào nông nỗi

Quả bóng tình em buốt ngực anh

Quả bóng tròn như thể công danh

Anh chụp suốt một đời không dính

Chỉ thương thầm những cọng cỏ xanh

Không lớn nổi trên sân mùa lạnh

Sau trận đấu khán đài hiu quạnh

Như Charlot, anh hát một mình

Có ngọn cỏ biết yêu buồn quá

Níu giày anh để đến thăm em

SIÊU THỊ CHIẾN TRANH

Chị em ơi mau mau bày hàng

Những món đồ chơi dành cho giày ống

Thịt da dân tộc bốn ngàn năm phơi nắng

Một sớm một chiều thành đồ lót, cọt-xê

Tuổi mười sáu đến vũ trường chân đô thị, chân quê

Em khập khiểng bán hàng chào nón sắt

Mẹ cha ngồi vĩa hè chén cơm chan nước mắt

Đồng đô-la ôm thân phận Thúy Kiều

Những con mắt hỏa châu hậm hực sợ tình yêu

Tiếng đại bác lõa lồ đêm tao loạn

Anh em ơi mau mau bày bán

Siêu thị chiến tranh hàng PX ồn ào

Gian đầu buôn đạn bom, gian giữa chứa gươm đao

Những gian kế tiếp là hơi cay, mặt nạ

Gian kế nữa là đồng khô sỏi đá

Nương rẫy ma tru, cây cỏ cụt đầu

Anh còn gì cho những gian sau

Chị ơi, anh ơi… chúng ta ở đâu?

Ổ khóa siêu thị có mùi ngoại tộc

Hãy phá cửa cho trái tim òa khóc

Cho bốn ngàn năm đội mũ xuống đường

Rào kẽm gai nào ngăn được Quang Trung

Hàng song sắt nào cản đường Lê Lợi

Bước chúng ta đi cổng trường bão nổi

Mãi mãi không còn siêu thị chiến tranh!

BẢN TỰ KIỂM

Bọn chó đẻ bắt đầu tấn công

Những con lợn sủa ra ồng ộc:

“Không được đánh nhau trong cơ quan

Chúng tôi cảnh cáo đồng chí Vinh nghiêm khắc”

Bọn hưởng ứng mặt vênh thách thức:

“Rằng nghe ngôn ngữ lãnh đạo chưa

Rằng biết điều thì nên tự giác

Rằng làm người chớ quên nịnh hót

Làm cơ quan thì phải khù khờ”

Tội nghiệp chàng thi sĩ chúng ta

Không thích thói lòn trôn kiếm chác

Lẻ loi giữa thời đại bọn hèn

Chàng chống kiếm hét “Đông Ki Sốt”

BIÊN GIỚI SALÔNG

Tôi căm thù sự bất công và rảnh rỗi

Thường được trá hình bằng những dạng âm thanh nổi

Hãy nghe chúng bàn biên giới ở đâu

Trên chiếc ghế vẹc-ni: nhân vật và những ly kem dâu

Tôi căm thù tiếng động ồn ào

Tiếng huýt sáo, tiếng của kẻ thích làm tình, tiếng nói tục

Hãy nghe chúng bàn biên giới ở đâu

Qua tiếng động thời trang xuất sắc

Biên giới nếu chỉ là đáp số của ngôi nhà bình yên rào kẽm gai, nuôi chó Nhật

Tích trữ tiện nghi, phụ nữ, dạ dày

Thì hãy để miệng tôi nhổ đờm và đầu tôi biết lắc

Để làm một người chiến sĩ thơ ngây

Biên giới Salông không ở hướng Tây…

 

KHI ANH CẦM SÚNG

Buộc vào ba lô sách Lỗ Tấn

Ca hát như một chàng di- gan

Ta vừa nghịch ngợm vừa đứng đắn

Khi đã quàng vai khẩu súng trường

Rừng nhờ người đi mà thành đường

Ta nhờ tự do mà thành lính

Đường, áp tai nghe mùi quê hương

Lính, áp má thấy nòng thép lạnh

Biên giới như người đau mới mạnh

Giặc sang truyền dịch sốt rét rừng

Lẽ nào ta ngồi ôm ảo ảnh

Nhấp ngụm trà luận chuyện văn chương

Em có thể bàn về thiên đường

Với môi hồng cắn lên trái táo

Riêng ta chỉ biết kể chiến trường

Qua đôi mắt kẻ thù hung bạo

Hãy hát bài tình ca nhân đạo

Thay cho câu “bất khứ” tầm thường

Và hãy tin rằng sau cơn bão

Mặt trời lại mọc hướng Tây Nam

HỘ KHẨU HÀNH

Thiên hạ đẩy ta về một phía

Phía ngàn năm không có mái nhà

Lạy Chúa, đất trời đâu có chật

Lẽ nào thiếu thốn chỗ dung ta

Bình sinh ghét nhà cao cửa rộng

Ai đẻ ra lại thích chửi thề

Nhưng thiên hạ ưa trò lều chõng

Thôi thì nói tục chỉ ta nghe

Thôi thì ở ẩn như là Chúa

Chẳng cần hộ khẩu để chứng minh

Ta dù phản đạo quên xem lễ

Cũng phục Giêsu gan cùng mình

Giêsu luân lạc, ta lưu lạc

Chúa sống trong hang, ta chợ trời

Thiên hạ còn dăm thằng lác đác

Mang thiên tài đi nói dóc chơi

Có nói dóc cũng đừng uốn lưỡi

Uốn bảy lần chi cho thiệt thân

Để đó mà xây chừng mới khoái

Rượu ép phê làm mặt đỏ rần

Rượu ép phê là trời nhỏ xíu

Chụp, bỏ vào bàn tay lắc chơi

Thiên hạ muôn đời thèm Văn Miếu

Ta chỉ cần chỗ ngả lưng thôi

MẸ VÀ CON

Như thế này đã bao nhiêu lần

Con trở về nhà thân thể đầy nam tính

Mùi rượu, mùi mồ hôi đàn bà, mùi định mệnh

Bàn tay níu lấy ngôi nhà

Ngôi nhà thuở ấy mẹ trồng hoa

Con gái đi qua thành ý tứ

Con gái đi qua thành tâm sự

Con gái đi qua thành nhạc thành thơ

Con thả diều bay cho hết ước mơ

Ước mơ hết năm 18 tuổi

Mẹ không còn xoa đầu con nổi

Mẹ muốn đầu con thờ phượng ông bà

Mẹ muốn chân con đi đất như cha

Mẹ muốn bụng con thực thà như mẹ

Mẹ muốn trái tim con khỏe

Để yêu thật nhiều người

Và dạ dày con khỏe

Để ăn được bầu trời

Nhưng mẹ ơi để có bầu trời

Con thụt lùi dưới đất

Người lớn đội cho con nón sắt

Thay bàn thờ ông bà

Người lớn dạy con hái hoa

Bằng cách siết tay cò súng

Người lớn phát giày ống

Không để chân con trần

Vì đất không mọc cỏ

Đất nở toàn đạn bom

Con đi lính Cộng Hòa ba năm

Ở tù không đếm lượt

Đầu và chân tay chết

Chỉ còn sống dạ dày

Dạ dày chứa ngô khoai

Vì mẹ muốn con ăn khỏe

Và vì mẹ muốn con yêu khỏe

Nên trái tim con mãi mãi còn

Con mang dạ dày nghèo và trái tim son

Tháng 4 năm 1975 về gõ cửa

21 tuổi con giấu hết bao nhiêu binh lửa

Vào đôi mắt sắp già

Gặp mẹ con chỉ chừa ra

Cái bụng thực thà son trẻ

Cái bụng thực thà giống mẹ

Nhưng bụng mẹ bụng con thì khác lòng người

Lòng người như sông ngòi

Quanh co theo đồi núi

Lịch sử dạy ông Nguyễn Trãi

Hết vi thần thì ở ẩn mà làm thơ

Lịch sử dạy ông Nguyễn Du

Chưa làm quan thì làm chúng sinh thập loại

Lịch sử dạy đi dạy mãi

Mà con không học thuộc lòng

Trong khi mọi người đổ xô làm cách mạng ở… văn phòng

Con ngu ngốc thuộc thơ Cao Bá Quát

“Mặt trời đỏ đi đằng nào “

Để dân đen rơi nước mắt

Đầu con thay nón sắt

Bằng mũ cối triều đình

Chân con đổi giày đinh

Bằng những đôi dép lốp

Ngay ngón tay con cũng chẳng thuộc về con được

Ngón tay siết cò súng Nga

Ngón tay từng siết cò súng Mỹ

Oi ngón tay nào do mẹ sinh ra?

Con đi theo giải phóng tám năm

Nổi lo sợ ở tù không đếm lượt

Đầu và chân tay hai lần bị chết

Phải kể thêm sự tắt thở của dạ dày

Con đem năng khiếu đi mua bán

Thơ trúng giải mà không hay

Thơ rẻ hơn cơm gạo

Thơ mỗi ngày ăn chay

Tráng sĩ bẻ gươm thành thi sĩ

Sao mẹ cười con hoài?

Sao mẹ cười con hoài

Để con bông lơn như trẻ nít

Trong bàn tiệc con làm thơ thích khách

Chém đầu 18 nịnh quan

Thời buổi này ai cũng giống công an

Không đánh xẻng thì đánh giá

Mẹ vẫn cười con và mỗi ngày may vá

Tiền công áo 50 đồng

Tiền công quần 60 đồng

Trong khi áo quần các em con không đủ mặc

Mẹ vẫn cười con và mỗi ngày tóc bạc

Lưng còng theo chủ trương

Mắt mờ theo nghị quyết

Tay run theo lập trường

Mẹ ơi nhớ năm 1984

Tuổi ba mươi con chưa dám lập gia đình

Vợ không rõ thành phần lý lịch

Bạn bè thường tụ tập bất mình

Nhưng mẹ không bao giờ ban lệnh giới nghiêm

Mẹ không bao giờ xét giấy

Mẹ sợ đôi tay con run rẩy

Rút không ra khỏi túi quần

Mẹ vẫn nấu cơm và vẫn để dành phần

Cho bất cứ thằng bạn nghèo nào của con gõ cửa

Mẹ không cần khuyên con chó sủa

Con chó sủa biết lựa mặt con người

Chỉ có con người sủa không lựa mặt

Con người săn nhau mẹ ơi!

ĐÓI

Tôi mang cơn đói về nhà

Các em tôi đứng chờ với cái bụng lò xo

Đôi mắt các em tôi chảy nước miếng

Giá tôi biến thành cục thịt bò màu tím

Được ram cẩn thận ở nhà hàng quốc doanh Lê Lai

Tôi nắn lên những đốt xương sườn có giá trị ngang những khúc cây

Nơi lồng ngực người yêu tôi hô hấp

Cặp vú của nàng xa lạ với chữ “mập”

Như đứa hiếp dâm xa lạ với nhà chùa

Nếu trời cho tôi có bùa

Tôi sẽ “thư” hết những kẻ ăn cơm một ngày ba buổi

Cơn đói không biết nói dối

Má tôi không biết đánh bài cào

Bà ngoại tôi không biết Phạm Tuân bay ở hướng nào

Nhưng biết khoai mì thiếu phân sẽ sượng

Biết mỗi tiếng còi giao thông là mười đồng to tướng

Mỗi ngày tôi lại ra đi

Mặt ngửa tay xin nhiều kiểu cầu kỳ

Sân khấu hóa trang đứng ngồi chồm hổm

Tôi thấy văn học đục tường ăn trộm

Hội họa, âm thanh ghé tiệm cầm đồ

Tôi thấy xe hơi cầm lái là bò

Biệt thự mở vào khép ra đầy chó

Heo mặc áo vest cười rung cửa sổ

Mệnh phụ tụt quần đứng ngóng ngã tư

Thấy mắt tôi đui, màng nhĩ tôi ù

Thấy tôi trở về mang theo cơn đói

Ả điếm trở về mang theo hơi thối

Ả điếm được no nhờ bước hai hàng

Tôi được làm người nhờ đói quanh năm

THI HÀNH

Thi ca cũng hệt như bóng đá

Hạng A thưa mà hạng B dày

Làm thơ cả nước 50 triệu

Trở thành thi sĩ đếm đầu tay

Trở thành thi sĩ đều thê thảm

Đứa bán ve chai, đứa chợ trời

Đứa nào cũng mánh đồ quốc cấm

Chỉ trừ thơ chẳng quốc doanh thôi

Thơ quốc doanh sơ sơ ngàn đứa

Chen chúc nhau mà đấu võ đài

Mánh mung chôm chĩa nghề buôn chữ

Nghị quyết chuyền nhau giắt lỗ tai

Nghị quyết chuyền nhau thơ cổ động

Mặc sức mà đi khách niêm vần

Chai mặt còn hơn nghề nằm ngửa

Lấy chồng chẳng để một phương không

Đã thế còn học đòi viết lách

Đội trên đạp dưới, bợ triều đình

Mình ta đủ chấp ngàn pho sách

Ngứa mồm chửi đổng cũng thành kinh

Điểm danh thấy tủi cho văn học

Ngửa hết bàn tay muốn khóc thầm

Hạng A chưa kín trên mười ngón

Vậy mà quá nửa phụ nhân dân

Vậy mà quá nửa lo kiếm chác

Thuở nhiễu nhương, Phật phải xa chùa

Chúa ngừng giảng đạo vì chiên đói

Chữ nghĩa làm sao khỏi muối dưa

Chữ nghĩa làm sao không chay tịnh

Vũ Hữu Định say chết giữa trời

Lên núi Nguyễn Đức Sơn mài kiếm

Xuống đường Bùi Giáng giả điên chơi

Nói chung thi phú chờ thi bá

Hạng A còn chừng ấy giang hồ

Những thằng lòn cúi ta khai tử

Sợ đói làm sao trí tuệ no

Sợ đói cho nên thơ tiền chiến

Khom lưng mà an phận kéo cày

Bao danh sĩ, danh không liêm sĩ

Từ hạng A rớt xuống B ngay

Thi ca cũng hệt như bóng đá

Hạng A thưa mà hạng B dày

Riêng ta tên tuổi tìm không có

Hay chờ ngoại hạng mới kê khai…

MẠT LỘ

Không còn chút hy vọng

Trong sự trở lại bờ

Những chiếc phao tưởng tượng

Hành tội người nằm mơ

Bao nhiêu đợt sóng xô

Nhấn ta chìm dưới đáy

Ta chẳng hề mơ hồ

Trước cánh buồm đã gãy

Thơ ta là hoa trái

Không kiếm được mảnh vườn

Thơ ta là máu chảy

Dính trên đầu mũi gươm

Đừng vì nỗi héo hon

Mà đầu hàng số phận

Ta thiết gì mồi ngon

Chiếc cần câu danh vọng

Trước mặt là khoảng trống

Sau lưng là vũng lầy

Ta như là trái đất

Quay. Một mình tự quay!

THỜI CỦA NGƯỜI GIÀ

Không có một chỗ trú cho chúng ta

Đây là thời đại của những người già cả

Anh muốn đi chơi buổi chiều với em quá xá

Tìm không sao thấy một chỗ ngồi

Anh đã thử ra công viên lựa một chỗ khá tồi

Nhưng vừa đứng dậy lại bị người chiếm mất

Anh đã mua vé hung hăng đi lùng trong rạp hát

Chỉ thấy toàn những bộ phim câm

Cuối cùng chúng ta đành âm thầm

Yêu nhau bằng cách khoanh tay bó gối

Không có một chỗ trú cho chúng ta, anh không nói dối

Đây là thời đại của ông già

Ông già vắt chân chữ ngũ triết gia

Luận Tam Quốc bằng bảy lần uốn lưỡi

Ông già cởi trần khoe xương sườn như củi

Hippy mà múa Thái Cực Quyền

Ông già ban ngày, ông già về đêm

Chai rượu đế cạn bên bàn cờ tướng

Thành phố giống như một ông già hổ lốn

Sĩ tốt tựa cháu con, sĩ tốt tựa khoai mì

Ông già đến rồi ông già đi

Để lại những nếp nhăn trên thời kỳ tuổi tác

Không có một chỗ trú cho chúng ta, anh không nói khoác

Đây là thời đại của bà già

Bà già nhai trầu và bõm bẽm đơn ca

Những bài hát sáu câu về cơm áo

Bà già làm đủ nghề, kể cả nghề đi dạo

Lên bục đọc diễn văn, xuống bục ngủ vĩa hè

Bà già disco mở cửa hàng nhậu nhẹt

Chăn gối thừa trong các phòng khuê

Hoàn toàn không có một chỗ trú cho chúng ta

Đây là thời đại của những người già cả

Tuổi 40 nghĩa là nhà thơ trẻ

Khoảng 60 làm thi sĩ là vừa

Từ 70 trở đi là tuổi của nhà vua

Quan lại mới ăn lộc bằng năm tháng

Trong khi tuổi của tình yêu chỉ cần vài cơn nắng

Một chút mưa đủ cảm thấy mình già

Chúng ta yêu nhau ngày một ngày ba

Sợi tóc bạc phếch trong trái tim mới lớn

Cứ thêm một ngày là tình thêm chết sớm

Thế mà không có chỗ trú cho chúng ta

Thành phố tróc da trên cây me già

Rớt vẩy xuống sư sinh sôi của cỏ

Chúng ta nhỏ nhoi trong từng hơi thở

Thiếu oxy vì xăng nhớt vì dầu

Chúng ta rang ái tình trong từng tóp mỡ

Không cần miếng thịt nạc sống dài lâu

Còn mở mắt là biết mình còn thọ

Nhưng có chỗ nào anh trú với em đâu

GIA HUẤN CA

Làm thơ tự do cuối năm

Làm thơ tự do trước khi rời thành phố

Thơ đắp mền cho phu nhân

Thơ lau mặt cho quý tử

Thơ có túi như con đại thử

Nhét nhân gian bốn cõi vào lòng

Thơ cuồng nộ như cơn

Móng vuốt thành trăm sông

Ái chà, ta làm thơ tự do

Tự do chữ, tự do vần tuyệt đối

Không câu nệ, chẳng từ chương

Đời te tua như hủi

Các triều đại thịnh suy vì nói dối

Vua chúa sa cơ cũng giống ăn mày

Thơ ta nghèn nghẹn bảy món chay

Ca ngợi tự do trên thớt

Tự do của con cá bằm sả ớt

Cùi không sợ lở, hê hê

Khát vọng tương đương như tuyệt vọng

Con trai dòng họ Kennedy lớn lên làm Tổng thống

Chuyện ngày xưa Lọ Lem xấu số hóa nữ hoàng

Ta đã từng nằm mơ đàm đạo với Quang Trung

Lúc thức dậy đất cắm dùi không có

Ai bảo sinh ra ở hóc bà tó

Mà mơ mộng ngai vàng

Thơ hay bá cháy con bọ chét

Cũng bèo như cóc ở trong hang

Con trai ta chịu chơi hơn ta

Nó có vương quốc riêng hết sảy

Vũ trụ chứa một tỷ người máy

Hành tinh gom một tỷ quân bài

Nó chơi game bằng một tỷ ngón tay

Ác thú, quái nhân đều nằm chỏng gọng

Nó trả thù trong trật tự riêng

Trật tự của một ngài Tổng thống

Đừng cười anh nghe em

Anh vẫn là gia trưởng

Đừng khi dễ ba nghe con

Ba vẫn là kẻ di truyền sự sống

Có làm cha thiên hạ vẫn muôn đời nói ngọng

Áo mặc không qua khỏi đầu

Sau này con lỡ làm thiên tử

Nhớ đừng quên gia phả chăn trâu

THƠ BÁN KẸO

Ta sinh ra chưa hề hảo ngọt

Quen đắng cay hơn uống nước đường

Chắc tại đời ta như giấy bóng

Nên lâu lâu gói kẹo đỡ buồn

Hãy ngậm vào mồm đi các em

Kẹo ta bán vốn chẳng cần nhãn hiệu

Kẹo còn trinh tiết ta gọi là kẹo kéo

Ngắt một ngón tay chỉ tốn có 5 hào

Khi hút thuốc lào và nói chuyện tào lao

Mời các em mua ngay phong mè xửng

Kẹo dành lai rai là kẹo nhiều đậu phụng

Ta chưa quốc doanh nên giá cả rẻ tiền

Kẹo chuối, kẹo dừa ngọt lắm đó các em

Ngậm cho chặt để lưỡi đừng lắt léo

Bạn bè ta và vợ ta bán kẹo

Chỉ mình ta thích hợp với “kẹo đồng “

Chính vì thế các em nên mua kẹo

Để mỗi ngày gỡ bựa dưới chân răng…

THƠ BÁN CÁ

Đến nhà gặp bạn hiền bán cá

Cá rô, cá sặc, cá thòi lòi

Mà ta thì vốn thằng láu cá

Thấy cá là chỉ muốn nướng trui

Thấy cá là lại thèm một xị

Ít ly y lít với bạn hiền

Cuộc sống chẳng qua toàn mộng mị

Ma quỷ còn đá cá thần tiên

Vậy thì ta chính là ma quỷ

Bắt cá hai tay thú lẫn người

Vậy thì bạn chính là tiên thánh

Bán cá cần chi sợ hổ ngươi

Trên thớt, cá thách người dám cá

Vây giương mắt trợn nhớ ao hồ

Nếu ta nằm thớt như tôm cá

Đã chắc gì dám nhớ tự do

Tự do bị đắm ngay trên cạn

Bạn ta thành cá mắm chợ đời

Vua quan sắm giỏ đi mua bán

Mắt bạn buồn như mắt cá tươi

Mắt bạn buồn như bầy cá lóc

Nhớ kênh thuơng rạch đến bao giờ

Mắt vua chúa như bầy cá mập

Phơi nắng bao giờ mới hết khô

Tại bạn lắm nghề nên lắm nghiệp

Hết bán gạo xong đến bán nhà

Bán nhà đâu sướng bằng bán cá

Xưa Thúy Kiều còn phải bán “bar”

Bán bar thì vốn nòi con gái

Gà trống nuôi con bán cái gì

Chẳng thà bán cá hơn bán nước

Bán lỗ dư mồi nhậu mới nguy

Đói bụng ca ngay bài con cá

Sẽ được no hơi cá hóa rồng

Mấy ai đã dám xưng vương bá

Nếu thiếu thời không vượt vũ môn

CON ĐỈA

Đất nước đứt làm đôi

Như đứt đôi con đỉa

Mỗi con lớn lên không hề ngắm nghía

Phía phần đuôi đau nhức của mình

Lịch sử dùng phẫu thuật văn minh

Nối hai chú ký sinh làm một

Rồi thả lại vào ao nhưng đỉa không bơi được

Bởi hai cái đầu quay hai hướng khác nhau

Đất nước tôi như hai phần con đỉa

Dính liền bằng…lưỡi dao!

ĐÊM LÍNH CŨ

“Lội bùn dơ băng lau lách xuyên đêm”

Bài nhạc đầy cải lương nói về người lính

Nam Bắc phân tranh, chiến hào Nguyễn Trịnh

Điệu Habanara nón sắt úp trên đầu

“Sương trắng rơi vai tôi ướt rồi sao?”

Vai ai ướt, Bắc Kỳ hay Nam Bộ?

Đời lính thú lưu đồn quên cố thổ

Một chữ lính viết hoa, bao ngôn ngữ đều thừa

Gặp lại bạn bè cũ vẫn như xưa

Thằng nào cũng hát những bài ca tang chế

Điệu Bolero như một lời trách khẽ

Tiếng đàn đêm bỗng hóa tiếng than dài

Phải rồi tiếng đàn quen thuộc ở Chu Lai

Nắp hầm đầy rêu ta ngồi bưng mặt khóc

Nghe gõ nhịp điệu sênh tiền lóc cóc

Nhạc ngựa reo thấp thỏm giọng nam trầm

Phải rồi tiếng đàn quen thuộc ở Chư Pông

Dân “sinh Bắc tử Nam” không cần Trương Lương thổi sáo

Thằng ca sĩ lính Cộng Hòa cụt đầu, cây guitar chảy máu

Khán giả hét “xung phong” qua tiếng pháo ngậm ngùi

Phải rồi phải rồi, tiếng đàn quen thuộc ở đây thôi

Thằng đang là đồng chí, thằng từng là chiến hữu

Cũng tiếng đàn ấy tưởng xưa mà chẳng cũ

Dù đứt một dây, gân cổ vẫn nghẹn ngào

Mười năm mới gặp nhau, mỗi đứa một cơn đau

Cởi áo binh chủng sao hồn còn vằn vện

Nói gì đây khi rửa tay gác kiếm

Chỉ biết lặng im chờ thái độ tiếng đàn

Nhưng tiếng đàn của binh nhì thì không chọn lọc giống sĩ quan

Lại Habanara, lại Bolero, lại những bài hát ấy

Không phải Tango, không phải Valse quý phái

Mà rất rưng rưng con mắt kẻ giang hồ

Giải phóng về ta bỏ súng làm thơ

Bạn bè tàn phế phải ăn mày hát dạo

Tiếng đàn từ đó trở thành ra giọt máu

Máu đã ứa ra không thể ứa hai lần

Không thể quay đầu trước xương máu nhân dân

Và đóng ngược vào đời mình đinh nhọn

Cám ơn lời ca và tiếng đàn chưa muộn

Đã đánh thức ta sau mười tuổi công hầu

CUỘI

Sáu năm ta mới rành chú Cuội

Chê gốc đa, Cuội ở văn phòng

Chê cuốc bộ, Cuội trèo xế hộp

Ở rừng về Cuội sợ đau chân

Cuội quên hết muối mè, cơm nắm

Thực đơn bảy món Cuội cười khà

Căng bụng Cuội hô hào nghị quyết

Kế hoạch nào cũng xạo bỏ cha

Ai cũng biết mặt trăng có Cuội

Nhưng Cuội mặt trăng khác địa cầu

Đứa nào Cuội “dạ dày dân tộc”

Đẻ con không lỗ đít về sau!

CỨT

Con gì ăn không ỉa

Cứt voi toàn bã mía

Cứt chim lắm cào cào

Cứt loài người ra sao?

Lấy giùm ta kính lúp

Phân tích văn minh cứt

Cứt nhiều nhờ ăn no

Cứt ít nhờ bo bo

Đói thì đầu gối bò

Bò mỗi thời mỗi khác

Bò làm sao ra cứt

Có cứt là có cơm

Thường ta rặn thấy rơm

Trong rơm thấy thóc sạn

Giận dạ dày khốn nạn

Không ị ra bánh mì

Cục cứt nhiều trọng lượng

Để dành cho vua quan

Riêng cứt ta lõng bõng

Phải thuộc về nhân dân!

XÍCH LÔ HÀNH

Tưởng mình ta đạp xích lô

Nào hay phố xá ngựa thồ như nêm

Buộc cho ta miếng băng đen

Để cho cặp mắt làm quen mù lòa

Xỏ giàm vào mõm nữa cha

Để cho số tuổi ta già theo răng

Giật cương đi, hõi mấy thằng

Ê sao nước mắt chợt lăn xuống cằm

Ta đi dụ khị người phàm

Thấy huynh hiền sĩ từ quan lên rừng

Dạ dày ta nhảy lung tung

Nhảy dăm phút nữa dám khùng nghe cha

Cũng may vừa tới ngã ba

Cô em yểu điệu tà tà leo lên

Lưng ta khòm giống cái yên

Chổng mông em cỡi, mùi thiền nhấp nhô

“Ba đồng một cuốc, mại dzô”

Có con ngựa đực vừa ho vừa gào

Ta thồ ngang động hoa đào

Thấy dăm kỹ nữ chém nhau giành bề

Thồ ngang đống rác thúi ghê

Thấy bầy tiểu tử chửi thề giành moi

Thồ ngang khách sạn em ơi

Chó ngồi ăn nhậu, còn người ăn xin

Nhưng mà chớ có rùng mình

Tại ta kéo thắng chưa linh em à

Gân chân lõm tựa ổ gà

Mặt xương bụng lép đếch ma nào ngồi

Mới ra nghề tưởng khơi khơi

“Bác Hồ ngó thẳng” đâu chơi gà mờ

Dạ dày lại đánh lô tô

Mồm ta méo xệch bên bờ tử sinh

Như là thiếu phụ tắt kinh

Ruột xe có chữa thình lình, chết cha

Té ra trong cõi người ta

Ruột lô ruột xịn khéo là ghét nhau

Đếm tiền còn thiếu xu hào

Đếm ta thấy chớm bệnh lao mất rồi

Vá giùm chút bạn hiền ơi

Chiếc xe cà chớn của thời cà chua!

HỌA HÀNH

Làm thơ mà quậy toàn họa sĩ

Là “thi hữu họa, họa hữu thi”

Ai dám bảo đó điều cấm kỵ

Ngày xưa Lý Bạch quậy Vương Duy

Lý Bạch quậy Vương Duy còn đỡ

Ta nâng ly toàn đụng dân gầm

Mỗi tên cầm cọ chừng dăm vợ

Nói gì tiểu thiếp đến chào sân

Mỗi tên cầm cọ dăm người mẫu

Chữ mẫu nghe đâu giống mẹ hiền

Các em làm mẫu, ta làm phụ

Phụ mẫu kề nhau dễ đảo điên

Mà cật vấn chi nhau chữ sex

Picasso biết được mất lòng

Chagal biết được đâm xích mích

Họa pháp làm sao cọ khỏi run

Cọ run thì cũng như ngòi viết

Người mẫu, nàng thơ có khác gì

Có em trường phái đều thua hết

Tranh cởi trần, chữ cởi dâm thi

Đọc dâm thi chỉ cần manh giấy

Xem tranh phải ngó lại túi tiền

Tội nghiệp bạn chọn nghề quý phái

Gỗ, lụa, màu… giá rẻ vài “thiên”

Ơi, Khôi, Trung, Đệ, Trường, Khai, Đức…

Hội họa ngày nay xuống chợ trời

Tranh ảnh quốc doanh bày như rác

Gác cọ, mình đi uống rượu chơi…

GUITAR

Một bài thơ cho cây đàn

Như bài hát cuộc đời ban cho mình

Như là lúc mới làm quen

Anh không dại dột yêu em bằng lời

Anh ôm guitar lả lơi

“Tout L’amour” dạo hết thời con trai

Trong vườn hoa giấy vừa bay

Khi rơi xuống ở trong tay hồi nào

Trong tay hoa ở rất lâu

Trong anh, em ở bạc đầu chưa xa

Cám ơn nhạc cám ơn hoa

Cám ơn phụ nữ sinh ra loài người

Cám ơn tất cả lứa đôi

Biết nghe âm nhạc nói lời mối mai

Biết anh mỗi bận so dây

Là em đang dạo gót hài trong anh

“Love is blue” tình yêu xanh

Thiếu guitar sẽ trở thành đen thui…

CHIỀU CÓ LAN

Chỉ cần ngón tay đưa lên môi

Ngàn năm nhan sắc ở em rồi

Ngàn năm trời đất thành thơ nhạc

Cây cỏ chào nhau kể lứa đôi

Chỉ cần chiếc muỗng em trong ly

tim anh chết rất nhu mì

Là thằng du đãng bay đâu mất

Một chút tình anh lẻn trốn đi

Chỉ cần em cứ ngồi như thế

Yên lặng nhìn anh suốt buổi chiều

Là anh trôi sạch bao dâu bể

Mở hết lòng ra đợi tiếng… yêu!

SINH NHẬT

Hôm nay là sinh nhật của anh

Hai mươi bảy tuổi cháy ngon lành

Anh xòe diêm đốt mà cay mắt

Diêm tàn, riêng sọi khói mong manh

Sinh nhật anh không có đèn cầy

Hoa hồng mang đến cánh còn gai

Em cong môi thổi như công chúa

Hơi thở thơm mùi hương trái cây

Sinh nhật anh không có rượu vang

Ly quên chén dĩa, ghế quên bàn

Anh quên đời sống như quên tuổi

Bó gối nghe đùi thương gót chân

Sinh nhật anh không có đàn bà

Tháng mười Chúa chẳng kịp sinh ra

Dang tay anh đứng làm thập tự

Mơ một nàng Madalêna

Sinh nhật anh không có đàn ông

Tháng mười Phật giác ngộ chưa xong

Vòng tay anh khép làm tràng hạt

Mơ nàng Thị Kính cắt râu chồng

Sinh nhật anh mà sinh nguyệt em

Có nàng con gái rất thuyền quyên

Lách qua khe cửa như hơi gió

Up xuống đời anh cơn bão đêm

Sinh nhật anh. Ừ, sinh nguyệt em

Trăng lên soi rỗng túi không tiền

Mẹ anh sinh nở con cầu tự

Nên suốt đời anh ngủ mái hiên

BLAO

Em có giống Blao không em?

Đón anh đừng đóng cửa cài then

Bằng không anh biến thành bông giấy

Mọc tỉnh ngay phía trước thềm

Em có giống Blao không em?

Ngắt anh đừng nỡ ngắt trong đêm

Bằng không anh biến thành trái bắp

Cắn vào răng em để bắt đền

Em có giống Blao không em?

Vất anh đừng vất ở ngoài hiên

Bằng không anh biến thành con muỗi

Chờ dịp giường em bị hở mền

Em có giống Blao không em?

Đập anh đừng đập bẩn tay tiên

Bằng không anh sẽ nằm huýt sáo

Suốt mùa thu như chú dế mèn

Là phải giống Blao nghe em

Chiều, mưa một chút để anh thèm

Tối, sương một chút cho anh nhớ

Một chút gì như thể áo len

Là phải giống Blao nghe em

Làm duyên một chút để anh hiền

Dịu dàng một chút cho anh sợ

Một chút gì anh sẽ buốt tim

THIẾU NỮ

Cô gái ơi, anh nhớ em

Như con nít nhớ cà-rem vậy mà

Như con dế trống đi xa

Một hôm nhớ đến quê nhà gáy chơi

Con dế thì gáy một hơi

Riêng anh gáy hết một thời con trai

Tiếng gáy bò lên lỗ tai

Làm em nhột suốt một ngày một đêm

Cô gái ơi, anh nhớ em

Như má lúm nhớ đồng tiền đúng chưa?

Như cà chớn nhớ cà chua

Như da em nhớ da-ua ngọt ngào

Cái nhớ nhảy qua hàng rào

Không thèm đăng kí cứ nhào vô anh

Xô ra thì thấy không đành

Nên anh ôm lấy rồi canh giữ hoài

Con kiến còn nhớ củ khoai

Huống chi tóc ngắn tóc dài nhớ nhau

Nhớ nhau không biết để đâu

Nếu để trên đầu sợ tóc che đi

Để trong túi áo cũng kỳ

Lỡ đi đường rớt lấy gì chứng minh

Chi bằng giả bộ làm thinh

Hét lên “nhớ quá” một mình nghe chơi!

 

ĐIỀU RĂN THỨ 11

Em đã thờ phượng bầu trời

Bằng điều răn thứ nhất

Tôi cũng đã yêu thương mặt đất

Bằng chín điều răn sau cùng

Chúng ta cũng đã đợi nhau gần 30 năm

Để bày tỏ tình yêu khác giống

Trong khi nhân loại đã đợi nhau 1984 năm

Tiến về hang đá Bêlem để làm người gác cổng

Chúa không muốn tôi thành con lừa

Người cho tôi chân tay, mặt mũi

Chúa rất muốn em là con gái

Để sau này có nhẫn cưới đeo tay

Tôi đã yêu em một cách rất con trai

Như Adam yêu Eva lịch sự

Có thể toàn bộ xương sườn tôi cứng chứ

Nhưng phần xương cụt mất đi lại mềm mại hiền lành

Phần xương ấy mang nỗi buồn Đức Mẹ

Tan lễ nhà thờ, môi biết gọi: anh, anh…

Chúa không trực tiếp dạy chúng ta đọc kinh

Nhưng tôi và em đã thành lời cầu nguyện

Chúng ta yêu nhau nhỏ như hai con kiến

Lớn như hai con voi và vừa phải cỡ… con người

Em đã dám thờ phượng bầu trời

Bằng điều răn thứ nhất

Thì làm sao tôi chẳng biết yêu thương mặt đất

Bằng chín điều răn sau cùng

Và tất nhiên chúng ta yêu nhau

Chúng ta yêu nhau ở một góc địa cầu

Thành phố ta ở chỉ lớn bằng dấu chấm

Bên trong dấu chấm, năm triệu người đang sống

Mới hai người yêu nhau, còn lại mấy triệu người

Oi tôi hứa mãi yêu thương mặt đất

Cho lòng em hằng nhớ tới bầu trời

ĐÊM OUI DEVANT DIEU

Kìa Oui Devant Dieu

Mau quỳ xuống trước bàn thờ đi em

Đừng cắn tay, đừng ngó lên

Trước khi chớp mắt đừng quên liếc chàng

Lát chàng nâng ngón tay ngoan

Nhớ hôn mặt nhẫn nói thầm: anh ơi

Lát môi chàng chạm vào môi

Nhớ suỵt khe khẽ: suốt đời nghe anh!

 

GÁI BẮC

Con gái Bắc rất chịu chơi

Ta dân Nam bộ ngỏ lời cầu hôn

Chịu chơi vì lắm hồi môn

Chẳng hạn răng khểnh, má tròn đồng xu

Chưa kể con mắt tiểu thư

Dáng đi công chúa, lởi ru thiên thần

Ta thường dễ động lòng trần

Thấy con gái Bắc manh tâm ngó hoài

Các em mình hạc xương mai

Thấp cao vẫn nhớ, mập gầy vẫn thương

Chanh chua vẫn ngọt như đường

Nói xạo cách mấy vẫn tương tư hoài

Nhớ em lồi hết lỗ tai

Lõm hai con mắt, lồi mười ngón chân

Em tên Bích, Thảo, Thu, Vân

Hay Kim, Oanh, Yến có lần chịu chơi

Từng yêu khi mới chào đời

Đêm nay gọi các em ơi, ta buồn

Hà Nội băm sáu phố phường

Ngó môi em hết nhớ đường về Nam

GÁI HUẾ

Con gái Huế rất khó chơi

Ta dân Nam bộ thốt lời vũ phu

Khó chơi vì hát như ru

Nói như chim hót, bước như rắn trườn

Cộng lại thì thành văn chương

Trừ ra thì dễ bất thường động tâm

Sơn bất tận, thủy bất thâm

Lên núi Ngự mới ớn thầm sông Hương

Ta từ xưa thích du dương

Ưa trèo núi, khoái bơi xuồng lội sông

Giang hồ một phút yếu lòng

Kêu lên hai tiếng mặn nồng: Huế ơi

Dù các em rất khó chơi

Nhưng ta cũng thử ngỏ lời bướm ong

Các cô gái Huế nghe không

Kêu thêm phụ nữ đến còng ta đi

GÁI NAM

Con gái Nam rất ham chơi

Ta dân cùng xứ ngỏ lời biểu dương

Ham chơi đến lúc lên giường

Em còn xuống giọng cải lương rất mùi

Sáng đèn nhớ lúc tối thui

Giàu sang nhớ củ khoai lùi dính tro

Các em như miếng cá kho

Ngó vô thấy đã, cắn vô thấy bà

Cắn vô xương gỡ không ra

Trừ khi trình diện ông già của em

Lên Đồng Nai, xuống Long Xuyên

Các em má lúm đồng tiền bắt ham

Chỉ người ngu mới không tham

Ta chưa ngốc muốn gỡ làm vốn riêng

Kệ đồng tiền trắng hay đen

Ngày ta bỏ túi, đợi đêm bỏ mùng

Các em mới liếc đã khùng

Hèn chi thi sĩ, anh hùng phải tiêu

Mỹ nhân nghĩ thiệt trớ trêu

Xưa nay danh tướng biết điều dưới cơ

Vòng Bến Tre, bọc Cần Thơ

Ở đâu ta cũng choán giờ cơ quan

Nước dừa em tắm thả giàn

Ta vốn đàng hoàng cũng lén rình coi

Rình coi con quạ kêu rồi

Quạ kêu “nam đáo” nữ ơi đề phòng

Phải không Đào, Cúc, Thu, Hồng

Anh trai khác họ đem lòng nhớ thương!

PHẢN TỐNG BIỆT HÀNH

Đi đến với những người hiếu khách

Ngoài ba lô còn một cây đàn

Ba lô để nhớ thời chân đất

Cây đàn nghe sóng vỗ thênh thang

Đưa người ta cứ đưa sang sông

Không sợ tiếng sóng ở trong lòng

Thâm Tâm lên núi thèm Tống Biệt

Ta về biển mặn hóa dòng sông

Nhích lại gần nhau nghe ngày xưa

Chàng An Tiêm lãng mạn trồng dưa

Có cô công chúa đi làm rẫy

Con mắt to giống như em vậy

Con mắt to thành mắt con thuyền

Có người kéo lưới đợi thuyền lên

Có người kéo lưới thương con mắt

Mắt con thuyền… A, con mắt em

Người biết bơi nhớ mùa nước nổi

Lặn làm chi sặc sụa tâm hồn

Quả dưa xẻ đặt trên đầu gối

Em một đầu, ta một đầu: hôn

Ừ thôi về biển ta về biển

Con cá ra khơi, con chim liệng

Chỉ e con sóng sớm bạc đầu

Sợ hãi vì người xanh tóc đến

Đã bảo trong ba lô có biển

Không, sao cây sác mọc thành rừng

Đã bảo trong cây đàn có biển

Không, sao âm nhạc thở tình nhân

Đừng hàm hồ nói: đất không chân

Khi ngón mỗi người đều có móng

Tóc biết bay và tay biết ôm

Gió biết biển lúc nào xúc động

Em có thể khóc chiều nay lắm

Nếu ta vờ đánh mất cây đàn

Ta có thể khóc chiều nay lắm

Nếu biển vờ quên mất giòng sông

CÂY DƯƠNG ỐM

Sẽ tìm được một cây dương ốm nhất

Cởi áo ra ta đứng tựa trời trồng

Tiếp tục cởi hết quần dài quần cụt

Các em nhìn ta có giống cây không?

Sẽ đứng vậy bởi vì chiều lắm gió

Chiều im hơi ta sẽ duỗi chân nằm

Đàn ông nằm thô tục hơn thiếu nữ

Các em nhìn ta giống bóng cây không?

Sẽ xuống biển nếu cây dương bật gốc

Cây dương quyên sinh, ta phải tự trầm

Kể từ đó sóng buồn như khóc

Các em nhìn ta giống rễ cây không?

Sẽ không chết nữa nếu cây dương mập

Nếu các em cũng từ khước áo quần

Nếu các em đừng nhìn ta lén lút

Oi biết biển còn nhớ đến cây không?

Thì ta cứ là cây dương ốm nhất

Cho các em nhìn suốt bốn ngàn năm …

CÓ MỘT CON MÈO Quả tình em như một con mèo nguy hiểm Vừa đanh đá lại vừa dễ thương Vừa thông minh lại vừa láu cá Tiếng meo meo hết sức bất thường Một con mèo biết thèm tiếng rung chuông Mà anh: gã bán cà rem dạo Như ly chanh tươi thiếu muỗng đường Em vọc mõm khuấy đời anh nhão Quả tình đôi khi em dễ bảo Cũng rụt rè, e ấp rất tiểu thư Cũng nhí nhảnh và giả vờ lãng mạn Ấy là khi anh nheo mắt có... ý đồ Anh vốn như con gấu xô bồ Đi lầm lũi suốt mùa đông cô độc Đem trái tim quá đỗi giang hồ Chở vần điệu thi ca khó nhọc Còn em vốn như một con mèo lấc xấc Khoái trò chơi "bịt mắt bắt dê" Bao nhiêu gã đàn ông trúng gió Bị chấn thương mang bệnh não nề Nhưng với anh nào có hề gì Trong tử vi anh cầm tinh... con gấu Cho dù em có kêu meo meo Anh cứ tỉnh bơ và kiêu ngạo Nếu em là mật ong, anh nhậu Còn em là bông vụ, anh quay Đừng nên làm con mèo thế nữa Anh đuổi theo hoài mệt hết hơ

ANH VÀ THẰNG NHÓCI Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm Lủi thủi theo sau áo trắng tan trường Rồi chiếc áo băng qua đường, biến mất Anh tiếc hoài cái kẹp tóc cô nương Anh bịnh thương hàn suốt... ba ngày chẵn Cái tội lang thang quên béng nắng trên đầu Mà nếu có chết anh cũng không hối hận Chỉ sợ tan trường có kẻ lén theo sau... Chỉ một mình anh đau, một mình anh ốm Còn riêng em đừng thương hại ngoái nhìn Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm Anh độc quyền buồn ngay cả lúc... làm thinh II Còn bây giờ anh khác thằng nhóc lắm Ngồi xổm lan can và gặm bánh mì Chờ áo trắng tan trường ơi áo trắng Anh trải thơ tình để lót bước em đi Nếu em bắt chuyện tất nhiên anh lơ đãng Trời thì xanh, xe cộ rất nhiều màu Anh quên màu trắng đến khi em hốt hoảng Mới quay lại cười một cái dễ... xa nhau Nếu em dửng dưng tất nhiên anh hét lớn Em sẽ quan tâm hỡi cô gái tò mò Thấy chưa, bây giờ anh khác thằng nhóc lắm Ai dại độc quyền chịu đựng nỗi buồn... xo!

TIỂU MUỘITiểu muội có tên là "con nhỏ" Bị sư huynh liên tục ký đầu Tiểu muội rùng mình thành "cô bé" Huynh sững sờ lẽo đẽo đằng sau Tiểu muội còn vũ trang xí muội Để huynh thèm ngơ ngẩn gì đâu Ở đời có một vài chữ "muội" Ám muội là không được rõ ràng Mê muội là mất tiêu khí phách Tiểu muội là... một cái chấm than!

NHỮNG TIỂU KHÚC VỀ MỘT CÔ BÉ

Con mắt Rất nhiều con mắt theo anh Đêm về nhớ một cái nhìn gì đâu Người ta nói mắt ngọt ngào Còn anh thấy mắt như dao điếng người Anh đi tìm kiếm trăm nơi Không hay con mắt một đời ở đây Con mắt lấp ló sau quầy Anh đang đứng bỗng muốn bay ra đường Con mắt lấp ló cổng trường Anh đang khỏe bỗng ốm luôn một tuần Con mắt lấp ló ngoài sân Anh đang hát bỗng hóa câm thật mà Con mắt lấp ló trong nhà Anh đang héo bỗng nở hoa tận hồn Mặc ai cần của hồi môn Phần anh chỉ muốn cầu hôn cái nhìn Trúc xinh trúc mọc đầu đình Mắt xinh mắt có vô tình vẫn xinh Nụ cười Vì con mắt vốn biết cười Cho nên cái miệng cũng tươi quá chừng Anh đi quét sạch lá rừng Em cười khiến gió phải ngừng rung cây Nụ cười không thuộc riêng ai Mà anh cứ tưởng chẳng ngoài anh đâu Một hôm em cười lần đầu Trong anh mọc những vì sao ban ngày Rồi em cười lần thứ hai Trong anh tà áo lụa dài thướt tha Rồi em cười lần thứ ba Làm sao đếm được hết ngọc ngà trong anh Em cười như thể trong tranh Anh im như tượng để thành đàn ông Đừng làm Bao Tự nghe không "Tiếng cười nghiêng nước" má hồng ớn ghê Cứ cười rất đỗi... nhà quê Mình anh hai buổi đi về biết thôi Giọng nói Con mắt, cái miệng biết cười Cho nên giọng nói trời ơi, dịu dàng Phải rằng tình Bắc duyên Nam Mà nghe có tiếng hò khoan trữ tình Phải rằng quan họ Bắc Ninh Mà nghe như thể rập rình Hội Lim Phải rằng con mắt lim dim Mà nghe có tiếng ai tìm Trống Cơm Giọng em như quạt mo thơm Còn anh giống hệt Thằng Bờm ngẩn ngơ Anh cầm chiếc quạt mà mơ Run tay viết một bài thơ nhói lòng Tiếng em hay tiếng biển Đông Mà nghe như sóng tơ đồng hòa âm Tiếng em dù rất thì thầm Mà nghe như bốn ngàn năm vỡ òa Tiếng em tiếng mẹ cha ta Nên quê hương mãi đậm đà cháu con Mai này nước chảy đá mòn Riêng em giọng nói vẫn còn ru anh Nỗi buồnMỗi người một nỗi buồn riêng Lẽ nào anh dám làm quen nỗi buồn Anh buồn anh đi ra đường Hút ba điếu thuốc, hát cương bốn bài Sau đó đứng dựa gốc cây Trước khi thử sức một vài chai bia Em buồn mới đáng sợ kìa Thuyền quyên đâu dám về khuya một mình Em buồn em chỉ lặng thinh Hai tay bó gối ngồi rình bóng đêm Vái trời anh là cột đèn Anh hắt ánh sáng cho em bớt buồn Vái trời anh là cái chuông Anh rung liên tục cho buồn xa em Vái trời anh là Tề Thiên Anh làm con khỉ thổi kèn đi dây Niềm vui anh ở trên mây Em ở dưới đất nên hay bị buồn Cái buồn lây đến dị thường Trần gian một lúc cô đơn hai người

CÁCH LẠY CỦA BÙI GIÁNG

“Liên tồn, l… tiên, liền tôn”

Bác Bùi chưa gặp đồng môn đây mà

Ta hăm bảy tuổi đăng khoa

Bác hơn sáu chục mới là Trạng Nguyên

“Bác đi, bi đát” cơn điên

Để mua trí tuệ “l… tiên, liên tồn”

“Riêng ta” thành “ra tiên” con

Lúc say xỉn vỗ hậu môn cười khà

“Bán dùi Bùi Giáng” xót xa

“Bình Chí Vui” ta vốn là “Bùi Vinh”

Bác không màng nhắc triều đình

Có đâu ta nỡ cố tình làm vua

Chi bằng giữa chợ say sưa

Bùi to Bùi nhỏ đi lùa các em

Kìa sao bác lạy như điên

Đợi ta đỡ dậy chiêu hiền nữa sao?!?

BÌNH CHÍ VUI

Bùi Chí Vinh, Bình Chí Vui”

Không bình chí, chắc tiếng cười mất tiêu

Chí trong bình, chí mốc meo

Chui ra bình, chí mới nhiều nhục vinh

Bùi làm thiên hạ giật mình

Sờ ngay “cái đó” kẻo em mếch lòng

“Bùi như lạc” nhậu sướng không?

“Trần như nhộng” Bùi tồng ngồng đái chơi

Bất bình nên chí chưa vui

Các em nên gọi ông Bùi Chí Vinh

ĐỤNG ĐỘ NGUYỄN ĐỨC SƠN

“Hột thì le” thật đó sao?

Ta dân “thảy lỗ” đến chào đồng môn

Xưa nay hai kẻ du côn

Ít khi đời sống cô hồn như nhau

Như miếng trầu khác miếng cau

Nhưng có cau, chẳng có trầu, như không

Như không sinh chuyện động phòng

Hột sao le được “nụ hồng thi ca”

Như không sinh nở đàn bà

“Cái lỗ tối cổ” thành ra tầm thường

Ta thừa văn, bác dư chương

Hôm nay một chén Hồ Trường chao nghiêng

“Thiên tài” nhờ lỗ “tai thiền”

Buồn lên núi hú chẳng phiền Tarzan

Buồn hái nấm luyện thành sâm

Buồn quay vào vách thương thầm Đạt Ma

Buồn hơn xuống động bẻ hoa

Buồn hơn chút nữa kiếm ta đỡ buồn

Kiếm ta ta cứ ngông cuồng

Sánh vai với Nguyễn Đức Sơn cũng kỳ

“Kỳ” thì theo “Thiệu” mà đi

Ta theo bác đã chắc gì tịnh tâm

Chẳng thà bút vẩy thơ đâm

Rong chơi đợi trận cát lầm đi qua

Đừng khen chê trước mặt ta

Sợ e tiếng gáy làm gà ghét nhau

Chẳng thà trong cuộc bể dâu

Cưa nhau chén rượu cho sầu chia hai…

GHẸO PHẠM THIÊN THƯ

Rượu Phạm Thiên Thư

Thơ Bùi hiền sĩ

Một chén càn khôn

Đất trời túy lúy

Tưởng huynh tên “Thị”

Nên mới vào chùa

Dè đâu tửu sắc

Cũng ghiền nam mô

Huynh giữ một bồ

Chứa toàn thịt chó

Ta giữ bồ kia

Chứa toàn tín nữ

Vì huynh quân tử

Như Nhạc Bất Quần

Ta đành tiểu tử

Như Điền Bá Quang

Tiếu Ngạo cung đàn

Một gian lều cỏ

Huynh mới bẻ gươm

Ta còn mãi võ

“Đoạn Trường” hai chữ

Huynh ngâm nát lòng

“Vô Thanh” đâu chứ

Cửa thiền huynh trông

Ta con nhà tông

Giống lông giống cánh

Quen ngủ chiếu rơm

Dùng cơm khổ hạnh

Gặp chiều mưa lạnh

Chén tạc chén thù

Đem thơ tặng Phạm

Đếch cần Thiên Thư!

CÁCH NHẬU VỚI NGUYỄN BẮC SƠN

“Ta làm thơ bài nào cũng hay”

Nghe gã Nguyễn Bắc Sơn nói thế

Té ra gừng già ngươi chưa cay

Ta chỉ hạt tiêu mà rơi lệ

Làm thơ ta làm từ bụng mẹ

Đợi ngươi nổi tiếng là ta sinh

Sinh sau đẻ muộn giống Hạng Thác

Cho người Khổng Tử đỡ hợm mình

Sinh sau đẻ muộn giống chim hạc

Cho đàn cò đói đỡ ăn đêm

Nhà ngươi bốc ta cứ như chưởng:

Rằng thơ ta ngông như Tạ Tốn

Câu trước câu sau Đồ Long Đao

Vần dưới vần trên Ỷ Thiên Kiếm

Đao kiếm dành cho bọn cường hào

Có đâu đưa vào thơ bố trận

Tại đời lắm muối nên thơ mặn

Chứ thiết gì ta nghiệp võ công

Kìa coi hoàng đế Quang Trung đó

Đến chết còn ghê chữ má hồng

Tiếc rằng ngươi không là thiếu nữ

Thiếu nữ bốc, ta thành vua Trụ

Nhà ngươi bốc, ta thành bia hơi

Uống say bọt bay hết lên trời…

PHÙNG PHẬT, CỨU PHẬT

Trần Mạnh Hảo sát Phật

Giữ lại mình Quan Am

Nói theo kiểu phàm tục

Diệt dục mà sinh dâm

Nói theo kiểu cờ bạc

Úp Tây mà lật Đầm

Nói theo Bùi hiền sĩ

Muốn vậy chìa hai trăm!

PHẬT SỐNG

Chư huynh bàn về tu luyện

Đứa đại thừa, đứa tiểu thừa

Đứa nào cũng sắp thành Phật

Chỉ mình ta còn gươm khua

Đời này nói đến hơn thua

Biết bao giờ cho hết chuyện

Ta thấy chư huynh yêu chùa

Cũng là tự thân bảo hiểm

Nhưng tu như vậy còn kém

Biết khôn lựa gốc bồ đề

Có người tu hang Pắc Bó

Sau này thành Phật sướng ghê!

Bùi Chí Vinh

Từ khóa » Hà Nội Băm Sáu Phố Phường Ngó Môi Em Hết Nhớ đường Về Nam