[Cảm Nhận] Đại Ca 大哥- Priest - Tịch Vũ Nghiên

Tác giả: Priest

Edit: Yển

Thể loại: Hiện đại, niên hạ, ngụy huynh đệ, cường cường, cục súc thụ x trung khuyển tính cách lúc nhỏ hơi méo công, 69 chương + 2 PN (1 chương tương đối dài, hình như vậy).

Cặp đôi chính: Ngụy Khiêm (đại thụ) x Ngụy Chi Viễn (cún công)

Dàn nhân vật T yêu quý khác: Tống Tiểu Bảo (Tống Ly Ly), Bà nội Tống, Tam Béo, Mặt Rỗ, mẹ Mặt Rỗ, Lão Hùng, chị Trần Lộ, Thần Quy chân nhân Mã Xuân Mình,…

Thang điểm: 5/5.

Truyện gần đây đã được xuất bản tại Việt Nam, hiện tại không biết còn bán hay không, vì đợt T mua bản đặc biệt thì mới có 1 2 ngày hết 300 quyển luôn rồi, bản thường thì không rõ, nếu còn hi vọng mọi người thích truyện có thể ủng hộ sách a.

Bài cảm nhận này của T có vẻ hơi dài vì T cực kỳ thích bộ này, dù đọc đã lâu nhưng cảm xúc thì vẫn còn nguyên vẹn, với có đoạn là copy từ bài đăng cũ của T nữa nên nó dài thêm.

“Đương nhiên là nguyện cầu cho anh trọn đời đầm ấm yên vui.”

Sợ lược về phần đặc tính của hai người, cơ bản gã Ngụy Khiêm chân chính là một gã cục súc, rất cục súc, còn Ngụy Chi Viễn, trước khi đi nước ngoài chính là một bộ dạng “chó sợ người cướp xương”, chỉ số IQ cực cao nhưng EQ thì có phần hơi thấp, suy nghĩ khá tiêu cực. Về sau, khi đi du học (có nguyên nhân mới chấp nhận rời xa Ngụy Khiêm, nhưng nói thì sợ mọi người cảm thấy mất hay) thì mới giảm bớt. Nhưng cái tính cách quá để ý Ngụy Khiêm vẫn không thay đổi, vô tình nghe người ta bị bệnh nhưng nghe không hết câu chuyện liền lần đầu tiên làm người hiện đại rơi vào trạng thái “tẩu hỏa nhập ma” thổ huyết tại chỗ luôn.

Đối với T, Đại ca là một tác phẩm đáng nhớ. Có thể truyện không quá hay về mặt tình yêu giữa Viễn Khiêm, nhưng cái nó mang đến cho người đọc là hạnh phúc gia đình, là tình nghĩa giữa người với người, là sự phấn đấu, sự hi sinh, cái không khí cuối 1990 đầu 2000 mà truyện mang đến, luôn làm T cảm thấy rất yêu thương. (nguyên nhân T nghĩ nó bắt đầu từ những năm đó là vì cái cảm giác mà giai đoạn ấy mang đến luôn làm T nhớ đến bộ Kim bài đả thủ, thời điểm Giang hồ đang dần thay đổi, không còn là nguyên bản của nó nữa, cảm thấy gã Ngụy Khiêm này rất hợp làm đàn em của Dương Lỗi sau thời kỳ đình đám của phu phu Phòng Lỗi, ^^).

Truyện có hài có bi, là bộ thể hiện rất rõ văn phong của Pi đại, lời văn làm người ta vô thức mỉm cười nhưng nội dung của truyện lại mang giá trị sâu sắc, khiến mày nhíu tâm động khá lâu. Tình cảm BL trong truyện thật sự là khá chậm nhiệt, đến vài chương cuối mới thấy được sự chấp nhận của Ngụy Khiêm, còn có đây thuộc hệ dưỡng thành, từ lúc Ngụy Khiêm 14 15 tuổi, Ngụy Chi Viễn 7 8 tuổi, đến khi Ngụy Khiêm là ông chú qua đầu ba, là câu chuyện trải dài hơn 16 năm.

Sơ lượt tổng kết nội dung Đại ca,

Trước là tình cảm gia đình,

Ngụy Khiêm hận mẹ mình, “Toàn thế giới dù sao cũng chỉ có một người như vậy là mẹ ruột của mình, giết rồi thì không còn nữa, gã không nỡ”.

Ngụy Khiêm thà bản thân từ bỏ tương lai, từ bỏ tự do, treo mạng mình lên sợi dây mảnh, cũng quyết không bỏ già trẻ ở nhà. Gã Ngụy Khiêm này, độc mồm độc miệng, đối người ngoài là vô tâm vô phế, nhưng chỉ cần là người gã xem là người thân thì như moi cả chân tâm ra mà đối đãi. Xem Tiểu Bảo như bảo bối, gồng gánh từ khi nó mới ra đời, đá đánh đập Tiểu Viễn không thương tiếc nhưng sau khi nhặt về lại cố gồng mình cho nó đi học, ghét bà Tống lắm mồm khó ưa người dưng lúc nào cũng tia em gái gã, tới khi bà bệnh liệt giường, nguyện phụng dưỡng suốt đời.

Ngụy Khiêm đối người mình nhận thức, là thật tâm thật tình, là ho khan cả họng để tìm kiếm, là đối đãi mẹ người anh em mình như một phần của gia đình, dù lúc khá giả hay lúc nghèo đói, một hào cũng phải tính toán cũng không để mẹ Mặt Rỗ chịu khổ nhọc. 

“Cuối tất cả khó khăn và gánh nặng, đều là năm tháng kiếp này như nước chảy mây bay.”

Sau là tình nghĩa huynh đệ,

Yêu cách họ tin tưởng, giúp đỡ nhau, cách họ cùng nhau vượt qua khó khăn, lo lắng cho nhau, suy nghĩ vì nhau. Từ mấy thằng nhóc lôi nhôi, lếch thếch, thời gian thoáng qua, một người đã rời khỏi thế gian này mãi mãi, còn hai người đều đã sống gần nửa đời người. Vẫn như thế, luôn nhớ về quá khứ, thời điểm còn mặc áo ba lỗ la hét khắp nơi. Không hiểu sao, khi đọc hết truyện, mỗi lần nhắc đến Đại ca, nhớ đến đoạn đầu tiên của truyện, cảm xúc rất dễ bị tác động, vừa xen lẫn chút ngọt ngào ấm áp, vừa xen lẫn chua xót tiếc nuối thời thanh xuân. Tuổi trẻ, bạn bè, cuối cùng cũng bị thời gian mang đi mất.

“Ba anh em trong ngõ nhỏ năm ấy giờ đã mất một. Khi đó Ngụy Khiêm còn là cậu nhóc mắc bệnh chung của tuổi dậy thì, vẻ mặt ưu sầu như tội phạm thiếu niên, Tam Béo là thằng béo mặc áo ba lỗ ngồi chồm hổm gặm dưa hấu, Mặt Rỗ và mẹ ở ven đường vừa chiên quẩy vừa lau mồ hôi như mưa.”

Cuối là tình yêu,

Tình yêu cùng Ngụy Chi Viễn, dù tất cả chỉ đơm hoa vào cuối chiều của truyện. Nhưng mà từng câu, từng cử chỉ, từng suy nghĩ của gã, một gã anh trai cổ hủ, em gái để tóc dài cũng khó chịu, đến cuối cùng chấp nhận cùng em trai mình “Đồng tính luyến ái thì thế nào, bị gọi là loạn luân thì thế nào, cũng không đánh sập được tôn nghiêm của gã”. Có lẽ trong bộ Đại ca này, tình yêu không phải là then chốt nhưng nó lại là lá non trên cành sau mùa đông lạnh giá, xóa đi cái tăm tối lạnh lẽo cuối mùa, vang lên tiếng chim hót đầu xuân, đưa ta đến kết cục hoàn mỹ nhất.

Ngoài ra, còn có chị Hùng Trần Lộ, vợ lão Hùng Anh Tuấn cùng với lão Hùng ấy, tình cảm của họ là cùng trải qua hoạn nạn lại không thể cùng an ổn hưởng thụ hạnh phúc lúc cuối đời, chị Hùng là sư tử Hà Đồng, ngày ngày gặp mặt đều không động thủ thì động khẩu với lão Hùng cuồng ngược. Ân ân ái ái chưa bao lâu, hai người lại đi trên hai con đường khác nhau, cách nhau cả một lằn ranh sinh tử.

“Từ nay về sau, chúng ta chỉ có tử biệt, không còn sinh ly nữa”

Kết tại đây, lưu lại một đoạn nhỏ nữa cho bản thân, hi vọng sẽ tiếp tục tìm đọc được nhiều truyện hay như vậy.

“Từ nay về sau, chúng ta dù tử biệt hay sinh ly đều không có. Nguyện một đời mãi mãi chung đường.” -Tịch-

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » đại Ca - Priest H