[Review] Đại Ca – Priest - Gemmy

Hoa vận ẩn tàng, tháng năm phủ kín

CP: Ngụy Chi Viễn – Ngụy Khiêm

Thân mật gọi nhau: Tiểu Viễn – “Anh” (Ca)

———————-

Dù biết tới “Đại ca” từ sớm, tôi phải đợi rất lâu mới bắt đầu đọc. Bởi vì người viết là Priest. Đọc truyện của Priest thì cần đọc rất kỹ, và vì lúc đầu diễn biến sẽ chậm và một số truyện với tôi là có phần hơi chán, nên sẽ cần rất nhiều thời gian.

Nhưng tôi cũng biết chắc, kể từ khi chưa đọc truyện, là “Đại ca” sẽ không làm tôi thất vọng. Bởi vì văn án kiểu như thế, bởi vì là niên hạ công là thể loại tôi thích nữa.

Nhưng “Đại ca” còn hay hơn cả sự tưởng tượng của tôi. Priest thật xứng danh là đại thần của Tấn Giang. Từng câu từng chữ trong “Đại ca” đều hay, hóm hỉnh mà cũng đầy chất thơ, lại cực kỳ sâu sắc điêu luyện. Và “Đại ca” thì không chán chút nào!

“Đại ca” là một câu chuyện xúc động về số phận con người, về cái nghèo và nghịch cảnh. Ngụy Khiêm là con của gái điếm, và đó vẫn là lý do để người ta chửi anh, kể cả bà nội của đứa em gái cùng mẹ khác cha. Nhưng không ai biết, đó là ám ảnh khôn nguôi của Ngụy Khiêm, tới nỗi anh sợ tiếp xúc thân mật với người khác. Nhặt đứa bé mồ côi ngoài đường về, cuối cùng ko nỡ đuổi, cho nó một cái tên “Chi Viễn” (đi xa), còn nuôi nó cùng với đứa em gái, sau này còn nuôi bà nội của em gái. Ngụy Khiêm thông minh, giỏi giang biết bao nhiêu, nhưng vì quá nghèo, cuối cùng đã bỏ học cấp 3 để đi theo Nhạc ca làm lưu manh để có tiền nuôi từng ấy miệng ăn. Ước mơ thời niên thiếu vỡ nát, vì người huynh đệ đã khuất mà lập mưu giết chết Nhạc ca, nhưng ngay cả khi muốn quay lại trường học, cố gắng tìm lại ước mơ thuở thiếu thời, Ngụy Khiêm cũng phải tự đặt cược mạng sống của mình trên sàn hắc quyền.

Khi ấy, Ngụy Khiêm chỉ mới mười bảy tuổi…

Phải mang vác trên vai gánh nặng gia đình, phải lấy mạng sống ra liều khi muốn hoàn thành giấc mơ của chính bản thân mình. Đến nỗi, sau này, khi Ngụy Khiêm lấy được bằng đại học, anh cũng không hề vui. Anh cũng không có thời gian để vui, bởi vì anh phải lo cho công ty mà anh góp vốn thành lập và sau này làm chủ tịch. Cảm xúc của anh chai sạn rồi, không có chỗ cho tình yêu. Mà anh cũng không tin vào ái tình, lại là một người luôn cảm thấy thiếu an toàn. Anh cô độc suốt những tháng ngày lăn lộn gánh vác trách nhiệm, cũng khát vọng một tình thương dành cho mình, nhưng mẹ anh như thế, cuộc đời anh nặng nề như thế, có thể có sao?

Có một Ngụy Chi Viễn đích thân anh nuôi. Một Ngụy Chi Viễn rất giỏi nhìn sắc mặt đoán ý người, bình thường giả ngây ngô nhưng thông minh, kiên cường, can đảm. Lúc tôi đọc đoạn Ngụy Chi Viễn bình tĩnh bảo vệ em gái của hai người (Tiểu Bảo) khỏi tên biến thái, tôi thích tới phấn khích 😂😂😂 Cũng là lúc tôi thấy được sự dịu dàng của Ngụy Khiêm, tôi liền hiểu, thì ra là vậy!

Ấy vậy mà hoài Ngụy Chi Viễn vẫn không thể tu thành chánh quả. Cậu ẩn nhẫn, kìm nén tình cảm lẫn dục vọng của mình, trong lúc làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn để bảo vệ cho người cậu yêu thương nhất. Lúc cậu gánh vác mọi thứ trong nhà thay Ngụy Khiêm, sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, tôi thật sự quá thích. Ngầu! Bản lĩnh! Nhưng người tính không bằng trời tính. Dù có thủ đoạn cỡ nào thì Ngụy Chi Viễn cũng không thể ngờ được mình bị anh Tam Béo phá đám, cuối cùng một lần say rượu cậu đã không thể kiềm chế, bị Ngụy Khiêm đẩy một phát ra nước ngoài luôn. Nhưng ngày cậu trở lại, cậu đã giỏi giang hơn trước nhiều, và cũng tự tin hơn trước nhiều. Cậu thẳng thắn trong việc bộc lộ cảm xúc của mình, chủ động theo đuổi. Có lẽ, lúc này là một thời điểm thích hợp hơn đi, khi Ngụy Khiêm tuy vẫn đau đầu với công ty, nhưng đã qua cơn đói nghèo lâu rồi. Tuy Chủ tịch Ngụy rất là hấp dẫn người khác, nhưng cậu giờ cũng đã rạng rỡ tự tin, đủ sức để combat giành người của cậu về.

Anh có để ai độc nhất vô nhị ở trong lòng anh chưa? Anh cứ thử đi rồi biết, trong lòng chứa người đó một tháng, vậy một tháng chính là của người đó, chứa một năm, thế thì cả một năm chính là của người đó. Sau này vật đổi sao dời rồi thì thế nào? Người đó đã trở thành một phần của em.

Nếu em cũng sợ thì anh phải làm sao?

Anh giỏi giang hơn thì em cũng không thể dựa dẫm mãi được, đàn ông con trai dù sao cũng phải tự mình bước ra xã hội. Nếu không thì sau này em biết lấy gì để chăm sóc anh?

Có lẽ mọi người sẽ mong muốn Ngụy Khiêm tiến tới với Ngụy Chi Viễn sớm hơn. Nhưng tôi còn cảm thấy, Ngụy Khiêm có thể nào mà lại đi tiếp nhận Ngụy Chi Viễn? Chẳng phải là trai thẳng sao? Cái kiểu bảo thủ thế kia. Nhưng khi có một người rất si tình yêu thương mình suốt bao tháng năm không thay đổi, thì cũng hơi khó giữ lòng rồi.

Huống chi, người đó lại là Ngụy Chi Viễn, là Tiểu Viễn anh luôn yêu thương dù không bao giờ nói ra, dù lúc nào cũng là mắng chửi. Khi biết Tiểu Viễn gặp nguy hiểm vì cứu Tiểu Bảo, anh lo lắng. Khi Tiểu Viễn trong độ tuổi dậy thì xa cách anh, anh cảm thấy mất mát. Anh mất ngủ, nhưng có ly sữa nóng và sự dỗ dành của Tiểu Viễn, anh liền không còn bị mất ngủ nữa. Anh không chấp nhận được chuyện Tiểu Viễn thích anh, đẩy Tiểu Viễn đi du học, nhưng khi có điện thoại gọi về, anh đang say vẫn hấp tấp chạy tới tính bắt điện. Tiểu Viễn bỏ tôm vô chén cho anh, anh điềm nhiên ăn.

Dịu dàng bên nhau như thế, con tim cô đơn lạc lối cuối cùng đã tìm thấy nơi dừng chân ấm áp. Cả một đoạn đường dài với bao đau thương thậm chí là chết chóc, với những nỗi sợ hãi tới ám ảnh, cuối cùng cũng đã có thể lùi lại phía sau.

Từ nay về sau, chúng ta chỉ có tử biệt, không còn sinh ly nữa.

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
Like Loading...

Related

Từ khóa » đại Ca - Priest H