Chanbaek - LaLaLand
Có thể bạn quan tâm
Chương 02
Con người là sinh vật bậc cao, câu này không hề sai.
Giữa ngân hà mênh mông cũng tồn tại dấu chân của loài người.
Trời đông đất cóng, đội ngũ nghiên cứu khoa học luôn bền bỉ thăm dò sự vận động của thế giới ở Bắc Cực và Nam Cực.
Cảm động về sự vĩ đại của loài người, Trương Đồng lại bật máy sưởi trong tiệm cao hơn một chút, quả nhiên nhu cầu sinh lý vẫn là nền móng để xúc tiến toàn bộ hoạt động.
Hiện tại là mười giờ rưỡi sáng, trừ bóng dáng của dân làm công ăn lương qua lại trong tiệm vào giờ cao điểm, những vị khách an tĩnh thưởng thức đồ uống thơm nồng và bánh ngọt ngon lành lại lác đác.
Sắp xếp xong vài món đồ trưng bày trên kệ hàng trong văn phòng, Trương Đồng ngồi ở ghế mềm cạnh cửa tiệm, tắm ánh nắng yếu ớt, sau đó lấy điện thoại ra.
“Hu hu Trương Đồng ơi tao chạy xe lỡ tông trúng Mercedes rồi T^T” Mới vừa mở di động lên đập vào mắt đã là tin nhắn đến từ “Hiền cute của tui”.
Trương Đồng cảm thấy có một đám mây đen tên “Biên Bá Hiền” bay qua đỉnh đầu mình, cản trở vừa khít ánh nắng còn sót lại.
“Người ngợm mày có sao không?”
“Đang ở đâu?”
“Người ta nói thế nào? Đòi đền bao nhiêu tiền?”
Trương Đồng hoảng loạn nhắn liên tiếp cho Biên Bá Hiền ba cái tin, đọc lại thời gian tin nhắn tới của đối phương, “Mười phút trước”.
Trong lòng Trương Đồng rối bời, sao mình không thấy tin nhắn sớm hơn? Biên Bá Hiền chưa kịp trả lời khiến y càng thêm hoang mang.
Đứng dậy đi tới lui trong tiệm hồi lâu, thấy Biên Bá Hiền vẫn chưa hồi âm, Trương Đồng vội vàng gọi điện qua.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…” Chưa nghe hết lời “xin lỗi” này, Trương Đồng lập tức dặn dò nhân viên một tiếng, vơ lấy áo khoác xông ra ngoài.
“Bim bim ——” Vừa ra khỏi cửa thì một chiếc xe van bóp còi đậu trước tiệm.
“Trương Đồng!” Kính xe bên ghế lái hạ xuống, Biên Bá Hiền vẫy tay với Trương Đồng mới ra khỏi cửa hàng, “Mày tính đi đâu?” Người trên xe vừa nói vừa mở cửa bước xuống, tiến tới chỗ Trương Đồng.
Trái tim treo lủng lẳng của Trương Đồng rơi thẳng từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân cứ như ngồi trò tháp rơi. Y thở dài thườn thượt, nhắm mắt “Mày không sao chứ? Sao lại đụng Mercedes?”
Biên Bá Hiền nghe thấy y nói mới như chú thỏ bị dọa đến hoàn hồn, hấp tấp móc di động ra huơ huơ trước mặt Trương Đồng.
“À tao quên béng có nhắn tin cho mày.” Biên Bá Hiền vừa giải thích với Trương Đồng chuyện ban nãy vừa đi vào trong tiệm.
“Trộm vía là mày gặp người tốt đấy.” Trương Đồng nghe Biên Bá Hiền kể về “cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên” này, tự cảm thán rằng trên đời vẫn nên làm nhiều chuyện tốt, người thiện lành đều sẽ gặp người thiện lành, “Vậy mình cũng là người thiện lành giống Bá Hiền rồi”, Trương Đồng thầm nghĩ.
Tiếng than thở của Biên Bá Hiền kéo hồn y về từ đống suy nghĩ sùng bái bản thân.
“Ba ngàn… một tháng tiền lương của tui…” Tinh thần Biên Bá Hiền ảm đạm hẳn. Cậu đếm ngón tay, trề môi.
Trương Đồng huých vai Biên Bá Hiền, “Mức đền này cũng đâu nhiều lắm, tao ứng trước lương một tháng cho mày, đừng căng thẳng.”
“Không được, tao vay mày không ít rồi, mày còn chưa sống tự lập đấy, mỗi tháng ba mày vẫn cho mày tiền, cái tình trạng mở tiệm Phật hệ này của mày, sơ hở tí là đóng cửa nhé, nếu không nhờ con gái ngoài kia thấy mày đẹp trai mà chịu tới đây thì cửa tiệm đã sớm vỡ nợ rồi.” Biên Bá Hiền phân tích trạng thái đời sống hiện tại của Trương Đồng đầy sắc bén, “Tao hiểu tấm lòng của mày, mấy tháng nay tao hơi kẹt, tự trả cho xong thì bớt đi một chuyện.”
“Vậy cũng tốt, nếu có khó khăn gì phải nói tao, đừng chịu đựng một mình.” Trương Đồng vỗ vai Biên Bá Hiền như an ủi.
Trương Đồng nhỏ hơn Biên Bá Hiền vài tháng tuổi, hai người quen biết nhau ở đại học, cuộc sống chung ký túc xá khiến cho quan hệ của họ gắn bó như keo sơn, Trương Đồng thường trêu Biên Bá Hiền rằng, sau này không tìm được ai thích hợp thì hai người cứ góp gạo thổi cơm chung. Nhưng y biết Biên Bá Hiền không có hứng thú đối với kiểu như mình, mình suốt ngày cà lơ phất phơ, nhưng Biên Bá Hiền lại thích người có thể mang đến cảm giác an toàn, có tinh thần trách nhiệm.
Gia cảnh của Trương Đồng khá giả, tính cách của y cũng như tên, hy vọng bản thân có chút thành tựu, đời sống thảnh thơi an nhàn, sau khi tốt nghiệp bèn nhờ ba mình lên quảng trường sầm uất ở trung tâm thành phố để tìm mặt tiền mở cửa hàng bánh ngọt, lúc muốn tới thì báo nhân viên hôm sau đi làm, lúc không muốn tới thì đóng cửa treo bảng “Tạm ngừng kinh doanh” rồi phóng khoáng rời đi, đây chính là “thành tựu” trong mắt y. Biên Bá Hiền phỏng vấn công việc gặp trắc trở nên tạm thời làm ở chỗ Trương Đồng trước, vừa chạy việc vặt, vừa tìm việc làm.
“Đúng rồi, người kia tên gì á?” Trương Đồng tò mò hỏi.
“Phác Xán Liệt.” Là cái tên êm tai lại dễ nhớ, Biên Bá Hiền thốt lên.
“Chưa nghe bao giờ.” Trương Đồng trề môi, không có hứng hỏi tiếp nữa.
“Chắc anh ấy làm ở công ty C-YEOL, tao thấy ảnh vào đó, với cả nhìn cách ăn mặc của anh ấy hình như không chỉ là một nhân viên quèn thôi đâu.” Đột nhiên nghĩ tới địa điểm hôm nay gặp được Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền bèn nói những lời này với Trương Đồng.
“Chà, không tồi, cấp cao thuộc công ty lớn, hèn chi ban đầu không bắt mày đền tiền sửa xe.” —— Thật ra người ta căn bản không để ý số tiền này, Trương Đồng kìm nén câu này ở trong lòng.
Ngoài cửa sổ sớm đã chói lòa đèn đóm, xe cộ cùng dòng người trên những con đường đan xen trong thành phố qua lại như thoi đưa, rộn ràng náo nhiệt. Phóng tầm mắt ra xa, từng tòa cao ốc văn phòng hòa lẫn với bóng đêm sau lưng, cũng nhờ đèn trang trí bên ngoài mà mọi người mới có thể nhận ra rõ hình dáng của chúng. Thành phố này đẹp nhường nào, sau khi màn đêm buông xuống sẽ thấy được tường tận.
Mãi đến khi xung quanh ngày càng mờ, chữ trên giấy dưới ánh đèn yếu ớt ngoài cửa sổ xa xa miễn cưỡng có thể khúc xạ đến thị giác, Phác Xán Liệt mới ngẩng đầu nhìn ra, bên ngoài đã mờ mịt hoàng hôn từ lâu.
Trợ lý đã tan ca, Phác Xán Liệt nhấn nút thao tác nhanh bên cạnh bàn, thoáng chốc phòng làm việc sáng choang, anh nhất thời không mở mắt ra được, hơi nheo một lúc lâu mới thích ứng với ánh sáng.
Xem đồng hồ, đã hơn bảy giờ rưỡi, Phác Xán Liệt cất tài liệu quan trọng vào bìa hồ sơ, xuống lầu đi thẳng tới hầm đỗ xe.
Duyên số là điều kỳ diệu, Mercedes SUV là xe cá nhân của Phác Xán Liệt, bình thường đi làm đều có tài xế đưa đón, đúng lúc anh tài xế có chuyện dưới quê, mấy ngày qua xin nghỉ về nhà xử lý vấn đề, Phác Xán Liệt đành lái xe riêng đi làm, nếu không cũng sẽ không gặp Biên Bá Hiền rồi.
Lái chiếc xe công tác ra khỏi hầm, Phác Xán Liệt cảm thấy bản thân muốn ăn ít đồ ngọt, bèn chạy đến dừng trước cửa tiệm bánh thỉnh thoảng hay đi ngang qua, định bụng mua vài miếng bánh ngọt đóng gói mang về nhà.
Trong tiệm bật máy sưởi, chênh lệch nhiệt độ giữa bên trong và ngoài khiến tấm kính của cửa hàng đổ một lớp sương, chẳng biết là ai vừa vẽ cái mặt cười đáng yêu ở phía trên. Ánh sáng vàng hắt ra từ trong tiệm, làm cho cả gian phòng tràn ngập bầu không khí ấm áp, mặt cười trên kính cũng dần có độ ấm hơn. Phác Xán Liệt móc điện thoại lưu giữ khung cảnh dễ thương này bằng hình ảnh, đoạn bước vào quán gọi thức uống và đồ ngọt.
Giữa lúc đợi nhân viên làm nước, Phác Xán Liệt ngồi lên ghế, lấy di động ra nhìn tấm hình mới vừa chụp, cái mặt cười này rất giống cậu Biên hồi sáng gặp, anh sực nhớ tới chuyện sáng nay, nếu không vì muốn hoạt động gân cốt đích thân xuống lấy tài liệu họp hành, hẳn sẽ không gặp Biên Bá Hiền vừa đụng trúng xe mình đã ngoan ngoãn nhận lỗi muốn bồi thường.
Chỉ dựa vào sự chung đụng qua quýt hồi sáng mà nói, cậu Biên là một người đáng yêu, khi tủi thân cậu ấy sẽ nhíu mày, cặp mắt lấp lánh nước, khuôn mặt lẫn chóp mũi bắt đầu ửng hồng, môi hơi bĩu, nhất là môi dưới, màu môi tự nhiên cũng đã đủ yêu rồi, còn thấp thoáng ánh nước, hệt như một chú thỏ nhỏ bị ức hiếp.
“Thưa anh? Anh ơi! Nước uống của anh xong rồi!”
“À… Vâng.” Phác Xán Liệt hoàn hồn bởi tiếng của nhân viên tiệm, đứng dậy đi lấy đồ uống anh đang chờ.
Cầm món ăn có thể khiến mình hạnh phúc tràn đầy, Phác Xán Liệt sải bước ra ngoài, trong phút chốc anh lại nhìn thoáng qua mặt cười trên kính, bèn dừng trước nó.
Nhìn mặt cười hơi lùn hơn mình một chút, Phác Xán Liệt vươn ngón tay, đầu ngón đặt ở hai bên miệng nó, quẹt ra sương hình tròn, thời khắc này mặt cười như là thấy Phác Xán Liệt cho nên xấu hổ vậy.
Dáng vẻ bẽn lẽn của cậu Biên kia lúc đối mặt với mình bỗng xuất hiện ngay trong đầu hết sức rõ ràng.
Buổi chiều trên đường cậu Biên đưa mình về công ty, điệu bộ lúc lái xe rất nghiêm túc, đôi môi mỏng hé mở, sườn mặt trông như bánh mì nhỏ mềm mềm, nếu bóp thử, cảm giác ắt sẽ tốt cực kỳ.
Ý nghĩ thay thế bằng thực hành, Phác Xán Liệt dùng đầu ngón tay chọc chọc gò má “xấu hổ” của mặt cười, khóe miệng hơi nhếch lên ngay cả chính anh cũng chẳng phát hiện.
“Dễ thương ghê.” Phác Xán Liệt nghĩ thầm, “Muốn gặp lại cậu ấy quá.”
Từ khóa » Nịnh Nọt Chanbaek
-
[EDITED/CHANBAEK] Nịnh Nọt 【ABO/ Kim Chủ Lạnh Lùng C X Tình ...
-
Nịnh Nọt 【ABO/ Kim Chủ Lạnh Lùng C X Tình Nhân Dịu Dàng B】
-
[EDITED/CHANBAEK] Nịnh Nọt 【ABO/ Kim Chủ Lạnh Lùng C X Tình ...
-
[ChanBaek] THẾ GIỚI KHÔNG TIẾNG ĐỘNG (ABO / Ngọt Ngược)
-
Tiểu Đà Tinh – Chương 1 - Cốc Nước Dừa
-
HỒI VII - Truyện [CHANBAEK] {XÁN BẠCH} CẬU GIA SƯ NHỎ CỦA ...
-
[ChanBaek/Viết] Có Anh Ở Đây - HEART4VN STORY
-
[ChanBaek][Sinh Tử Văn][Hoàn] Tha Thứ Cho Anh | Mika Fireflies
-
Chanbaek Ngay Mat Troi Khong Lan Chapter 29 - TruyenKul
-
[EDIT] [CHANBAEK] VONG THẾ – CHƯƠNG 3
-
Đọc Chương 19 : Khối U - Truyện [BL/ChanBaek] Bồi Phu
-
Category: ChanBaek - Tiệm Hoa Nhỏ Của Dan