[đv] Bóng Lưng - Thủy Đạm Nguyệt

Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng tình yêu là vĩnh cửu Tôi đã không tin, mặc dù tôi tin vào thứ gọi là vĩnh viễn Tôi không biết mọi người nghĩ thế nào nhưng tôi luôn xem đó là hai từ khác nhau Lúc đầu đọc đoản văn này, cảm thấy nó cũng như mô típ thông thường hay xuất hiện trong văn chương: nỗi tiếc nuối vì đã để lỡ những điều tốt đẹp (tôi hay gọi là thế) Nhưng nỗi đau trong đây lại không như thông thường Tôi đọc nó hai lần và cuối cùng ảm ảnh tôi nhất vẫn là chi tiết nay: “Giờ tan tầm, Hà Triệt nhìn nhìn sắc trời tối dần ngoài khung cửa, nghĩ tới về nhà trong lòng lại buồn bực. Cậu nhân viên bắng nhắng hồi sáng chạy tới, hồn nhiên vỗ vai anh:

– Sếp Hà ôi, hôm nay mừng thọ em này, đi chúc mừng tí tẹo đi sếp!

Hà Triệt ngây ngốc vài giây, hỏi:

– Hôm nay ngày mấy!

– Mười ba tháng chín!

Hà Triệt quay đầu, phía sau một dàn nhân viên đứng hàng ngang, mắt chớp chớp long lanh chờ mong, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại gật đầu.

Toàn bộ đám nhân viên vỗ tay vang trời, cậu chàng nhí nhố còn hò dô đòi sếp Hà chủ chi toàn bộ bữa nay nha.

Hà Triệt cười gượng, bỗng nhiên lại thấy niềm vui là lạ. Nhẹ nhõm.” và chi tiết này: “tờ lịch cũ nát, dưới ngày – tháng: 13/9 còn có dòng chữ viết tay của Hà Triệt – Sinh Nhật Hiểu Đình thân yêu.” Đó có lẽ là hai chi tiết tác giả miêu tả đối lập giữa hiện tại và quá khứ, và rõ ràng hơn có thể là giữa bóng lưng lạnh léo của hiện tại và tình cảm ban đầu mành liệt của họ Tôi tin rằng họ vẫn còn yêu nhau, và có lẽ còn sâu sắc những gì họ thể hiện ra bên ngoài Chỉ là tình cảm ấy không còn tìm được phương tiện để truyền đạt nữa mà thôi Thời gian và có lẽ là chính cách ứng xử của họ đã khiến kênh dẫn thông tin ấy bị lỗi thời mất rồi Cảm ơn bạn vì những đoản văn rất tuyệt vời mà bạn đem đến.Chúng thật sự rất hay và có ý nghĩa. Hãy luôn tiếp tục nhé.

Từ khóa » Bóng Lưng Nhạt Nhòa Review