Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2
Có thể bạn quan tâm
Kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu
- 1. Kỉ niệm về thầy cô giáo cấp 2 khiến em nhớ mãi
- 2. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 9
- 3. Em hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ dưới mái trường THCS, trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm
- 4. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 ngắn nhất
- 5. Kể về một kỉ niệm dưới mái trường THCS
- 6. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 6
- 7. Kỉ niệm sâu sắc về mái trường cấp 2
- 8. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 khiến em nhớ mãi
- 9. Bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 đặc sắc
Kỉ niệm về mái trường cấp 2, kỉ niệm về mái trường tiểu học hay những kỉ niệm về thầy cô và mái trường luôn là những kỉ niệm đẹp mỗi khi ta nhớ về quãng đời học sinh. Sau đây là tổng hợp các bài viết về kỉ niệm mái trường cấp 2 hay và sâu sắc Hoatieu xin chia sẻ đến các bạn cùng tham khảo.
- Kỉ niệm về mái trường Tiểu học
- Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu
- Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu dành cho học sinh
- Thể lệ Cuộc thi viết “Những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu” năm 2024
Cuộc thi viết về thầy cô và mái trường 2024 đã chính thức được phát động đến đông đảo các thí sinh trên toàn quốc. Nhằm giúp các em học sinh có thêm ý tưởng làm bài dự thi thi viết về thầy cô và mái trường sao cho hay và ý nghĩa. Dưới đây là tổng hợp bài viết về kỉ niệm về mái trường cấp 2 ngắn nhất, kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 9, kỉ niệm về thầy cô và mái trường cấp 2, bài cảm nghĩ về trường cấp 2 hay chọn lọc sẽ là tài liệu tham khảo giúp các bạn đọc có thêm ý tưởng sáng tạo khi viết bài.
1. Kỉ niệm về thầy cô giáo cấp 2 khiến em nhớ mãi
Bài viết do Hoatieu.vn biên soạn, không sao chép qua website khác vì mục đích thương mại. Mời bạn đọc tham khảo để hoàn thành bài viết của mình.
Trong cuộc đời mỗi con người sẽ luôn tồn tại những khoảng khắc hằn sâu trong tâm trí, khó có thể xóa nhòa. Bản thân tôi cũng như thế, trong những ngày cuối cùng của năm học lớp 9, thời khắc chúng tôi sắp phải chia tay nhau thì chúng tôi cũng biết được tin, người thầy đưa chúng tôi đến với môn Hóa học suốt 2 năm qua sẽ về hưu khi kết thúc năm học.
Đến tận hôm nay, tôi vẫn còn nhớ như in buổi học cuối cùng của thầy và trò, cả lớp vô cùng im ắng, thầy vẫn như mọi khi, viết tên bài học trên nền bảng xanh. Nhìn từng nét phấn trắng cương nghị cùng mái tóc điểm hoa râm của thầy, tôi bất chợt nhớ đến lời bài hát Bụi phấn:
“Khi thầy viết bảngBụi phấn rơi rơiCó hạt bụi nàoRơi trên bục giảngCó hạt bụi nàoVương trên tóc thầy…”
Chưa bao giờ tôi cảm nhận được rõ ràng lời bài hát đến thế, cũng chưa từng thử ngắm nhìn người thầy của mình rõ ràng như lúc này. Dáng người thầy gầy thanh mảnh, chân đi hơi khập khiễng. Tôi nghe cô chủ nhiệm có kể thầy vốn là cựu chiến binh, trước đây thầy đã từng tạm gác bút phấn để tình nguyện làm đơn tham gia chiến đấu, bảo vệ Tổ quốc. Thầy bị mảnh bom găm vào chân khi tham gia chiến đấu ở Tây Nguyên, để lại vết thương khó lành. Tất cả điều này tôi chỉ được nghe kể, bản thân thầy chưa từng nhắc đến cuộc tham chiến ấy với chúng tôi. Có lẽ thầy không muốn chúng tôi bị ảnh hưởng cảm xúc trong khi học bài, hoặc đơn giản thầy chỉ không muốn nhắc lại một thời kháng chiến hào hùng mà cũng đầy đau thương.
Học sinh trong lớp tôi quý thầy lắm, không chỉ vì câu chuyện ra tiền tuyến của thầy, mà còn bởi những bài học thầy mang đến vô cùng sinh động, hấp dẫn. Ngay đến những cậu bạn ngỗ nghịch nhất lớp cũng chưa từng quậy phá trong giờ học của thầy. Thuở ấy nhà trường còn nhiều khó khăn, hóa học là môn học cần thực hành rất nhiều, mà trang thiết bị của nhà trường còn hạn chế, nhưng thầy lại có những cách không ngờ để chúng tôi dễ dàng hình dung, hiểu hơn lý thuyết bài học. Ví dụ như khi học về axit axetic trong giấm, thầy đã giúp chúng tôi biết thêm kiến thức axit axetic trong giấm có thể hòa tan được vỏ trứng chỉ bằng 1 ít dấm, 1 quả trứng và 1 lọ thủy tinh. Điều chúng tôi ấn tượng trong bài học của thầy là những lý giải dễ hiểu về những công thức hóa học, những thí nghiệm thú vị về phản ứng hóa học đang xảy ra trong cuộc sống hằng ngày. Nhờ thầy mà một đứa chỉ có lực học trung bình môn hóa như tôi đã nảy sinh tình cảm với môn hóa học từ lúc nào, sẵn sàng bỏ ra hằng giờ để nghiên cứu, làm bài tập.
Thầy rất hiền, tôi chưa từng nghe thấy thầy rầy la học sinh nào, nhưng thầy hiền có nguyên tắc, chúng tôi mắc lỗi sai thầy vẫn sẽ phạt. Thầy phạt chúng tôi bằng những lời dạy từ tốn mà thấm thía, phạt chúng tôi bằng cách yêu cầu chúng tôi phải tự làm thí nghiệm về phán ứng hóa học nào đó bằng dụng cụ đơn giản ở nhà. Chính vì lẽ đó mà tôi thấy hình phạt của thầy chứa đầy sự bao dung, yêu thương dành cho những học trò nghịch ngợm.
Buổi dạy cuối cùng hôm ấy, bài học vẫn diễn ra bình thường như bao ngày, là một tiết làm bài tập chuẩn bị cho kì thi cấp ba sắp tới. Nhưng cuối buổi, thầy dặn dò chúng tôi rất nhiều, cũng như trút bầu tâm sự. Có những bạn lúc ấy đã lén lau nước mắt, nhưng vẫn cố bình tĩnh nghe lời thầy dặn. Để đến cuối cùng, những dòng cảm xúc vỡ tung nơi khóe mắt. Chúng tôi cảm ơn thầy với những dòng tình cảm chân thành, hứa với thầy sẽ đạt được kết quả thi cấp 3 thật tốt, không để thầy lo lắng.
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Trở về trường cũ sau vài năm xa cách, tôi nhìn gốc phượng già sần sùi vẫn còn những bông hoa đỏ thắm cuối hạ mà trái tim chợt bồi hồi. Sau buổi học cuối cùng hôm ấy, chúng tôi không gặp lại thầy nữa, những ngày tháng bận rộn ôn thi và thi cử để bước đến một ngôi trường mới với ước mơ mới đã tạm khỏa lấp những cảm xúc ào ạt của chúng tôi. Nhưng ngày 20/11 sắp đến rồi, chúng tôi đã hẹn với nhau hôm ấy sẽ cùng nhau về trường, gặp lại các thầy cô giáo. Chắc chắn thầy cũng sẽ đến để chúng tôi được gặp lại thầy, cảm ơn thầy đã nuôi dưỡng trong tôi tình yêu với môn hóa, để nói với thầy rằng chúng tôi luôn biết ơn công dạy dỗ của thầy, những lời căn dặn của thầy đã đưa chúng tôi đến thành công như hôm nay.
2. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 9
Mỗi năm khi hoa phượng nở báo hiệu mùa hè về trong lòng tôi lại rộn ràng với những ý nghĩa về một mùa hè thú vị. Nhưng năm nay, nhìn hàng phượng đỏ rực đang khoe sắc dưới sân trường rực nắng thì một cảm giác man mác buồn lại trào dâng trong tôi. Là một học sinh cuối cấp, cái cảm giác sắp phải rời xa ngôi trường mến yêu mà ta đã gắn bó suốt 4 năm học quả thực không dễ dàng chút nào. Sự thực ấy khiến tôi thấy hụt hẫng và luyến tiếc vì thời gian trôi nhanh quá.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảnh đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm của tôi về những lần đi học hay là những buổi đi tập múa hát tập thể, nghi thức đội, tuy rất mệt mỏi nhưng vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày nào tôi mới vào lớp 6, ngỡ ngãng đứng nhìn sân trường thân yêu. Thế mà giờ bốn năm học đã trôi qua, tôi trở thành một học sinh lớp 9.Chỉ còn mấy tháng nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này rồi. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở, để tôi được sống mãi dưới mái trường này với bao thầy cô và bạn bè thân thương.
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỷ niệm vui buồn về những người thầy, người cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý.Thầy cô của tôi luôn luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học vô cùng quý giá về tri thức và cả những bài học về cuộc đời. Để xứng đáng với sự tận tình của thầy cô tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt kỳ thi sắp đến để dâng lên thầy cô những niềm vui trọn vẹn. Với tôi thầy, cô như những người cha, mẹ thứ hai còn những người bạn thì thân thiết như là người anh,người em của tôi luôn luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng tôi chỉ cần nhớ đến những người thầy, người cô, người bạn là lòng tôi lại trở nên ấm áp và vững vàng để có thể bước tiếp trên con đường phía trước. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi, mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ luôn luôn ở lại cùng tôi đó chính là những ký ức đẹp đẽ về mái trường cấp hai yêu dấu!!!
3. Em hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ dưới mái trường THCS, trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm
Viết về kỷ niệm đáng nhớ duới mái trường THCS là một dạng bài viết hay trong chương trình Ngữ văn cấp 2. Dưới đây là gợi ý cách làm bài viết kể lại một kỉ niệm đáng nhớ dưới mái trường THCS, trong đó có sử dụng yếu tố miêu tả và biểu cảm. Mời các em cùng tham khảo.
Bài làm
Trong mỗi chúng ta, có lẽ khoảng thời gian được ngồi dưới mái trường cùng trải qua những kỉ niệm vui buồn với thầy cô, bạn bè chính là khoảng thời gian đẹp nhất. Và em cũng thế, yêu biết bao ngôi trường cấp 2 thị trấn thân yêu.
Trường của chúng em đã được xây dựng từ rất lâu rồi, trên những tường và ngói đỏ đã điểm những màu xanh của rêu. Những dãy nhà 3 tầng được bao bọc bởi hàng cây xanh đã luống tuổi nên trông trường như thêm cổ kính. Dưới sân trường lác đác lá vàng rơi là nơi chúng em giải trí sau những giờ học.
Em yêu lắm sân trường này với những hàng cây hoa sữa, bàng,… nghiêng mình trong nắng. Nơi đây, từng chiếc ghế đá, từng khoảng sân,… đều đã khắc sâu những kỉ niệm buồn, vui bên thầy cô và bạn bè trong tâm trí em!
Em còn nhớ ngày đầu tiên bước vào trường đầy bỡ ngỡ. Đó là một ngày cuối mùa hạ, khi mà trên cây phượng chỉ còn điểm vài đốm đỏ, trời cao và trong xanh, nắng buông từng vạt mỏng khắp sân trường. Khi ấy, ngôi trường bừng sáng lên mở ra trước mắt em như mở ra một tương lai tươi tràn đầy hi vọng đang chờ đón. Các thầy cô giáo niềm nở ân cần dạy dỗ chúng em. Thời gian trôi đi, em ước gì mình được ở mãi với ngôi trường thân yêu này. Nhưng rồi ai cũng phải lớn lên, sẽ đến lúc chúng em phải rời xa mái trường này.
Thật khó để nói hết được những tình cảm thân thương em dành cho ngôi trường cấp 2 của em. Nhưng em biết mai này dù có đi xa đến đâu, thời gian có trôi qua lâu đến mức nào thì sự gắn bó, yêu thương thân thiết của em dành cho mái trường thị trấn vẫn không bao giờ phai.
4. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 ngắn nhất
“Khi thầy viết bảngBụi phấn rơi rơiCó hạt bụi nàoRơi trên bục giảngCó hạt bụi nàoVương trên tóc thầy…”(Bụi phấn)
Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ những kí ức về tuổi học trò là đáng nhớ nhất. Và đối với tôi, những năm tháng được gắn bó với mái trường cấp 2 (tên trường) thật sự đẹp đẽ.
Tôi còn nhớ như in kỷ niệm về ngày đầu tiên khai trường đầy bỡ ngỡ của một học sinh lớp 6. Trong bộ trang phục đã được mẹ giặt sạch sẽ. Tôi đeo chiếc cặp mới và đạp xe tới trường. Chiếc xe đạp là phần thưởng mà bố hứa sẽ tặng tôi nếu thi đỗ. Đúng 7 giờ, tôi cùng với Hoa – cô bạn thân từ thuở còn là học sinh cấp một, đạp xe đến trường. Khi đến nơi, tôi cảm thấy thật bồi hồi. Tôi thầm nghĩ đây sẽ là ngôi trường mà mình gắn bó suốt những năm tháng học cấp 2.
Ngôi trường vào ngày khai giảng hôm đó đối với tôi thật khác lạ. Sân trường được quét dọn sạch sẽ và được phủ đầy các hàng ghế dành cho học sinh. Phía trên sân khấu, dòng chữ: “Lễ khai giảng năm học mới” được in chính giữa tấm băng rôn trông vô cùng nổi bật. Nhiều học sinh đã nhanh chóng ổn định vào chỗ ngồi.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Một hồi trống giòn giã vang lên. Chúng tôi bắt đầu lễ diễu hành. Không khí tưng bừng, rộn rã. Khi đi qua sân khấu, tôi có cảm giác như các thầy cô đang nhìn chúng tôi. Điều ấy khiến tôi cảm thấy thật hồi hộp. Sau khi buổi lễ diễu hành kết thúc, cả trường ổn định để tiến hành nghi thức chào cờ vô cùng nghiêm trang. Lần lượt là những lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, các tiết mục văn nghệ diễn ra.
Đặc biệt, tôi vô cùng vinh dự khi được đại diện cho toàn thể học sinh khối lớp 6 lên phát biểu cảm nghĩ. Lúc mới bước lên sân khấu, tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí còn không dám nhìn xuống dưới sân trường. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước nhiều người như vậy. Thật may mắn, tôi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Bài phát biểu cũng diễn ra vô cùng trôi chảy.
Sau lời phát biểu của mình, tôi đã nhận được tiếng vỗ tay của toàn trường. Kỉ niệm về buổi khai trường đầu tiên của năm học cấp 2 đã để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Mà sau này, dù có trải qua nhiều lễ khai giảng nhưng tôi vẫn nhớ về ngày hôm đó như một kí ức quan trọng của tuổi học trò.
Suốt những ngày tháng sau này, tôi đã trải qua thật nhiều kỉ niệm bên mái trường thân yêu. Đó là những giờ học tập miệt mài trên lớp học. Lời thầy cô giảng vẫn còn vọng lại trong ký ức. Những công thức toán học, những tác phẩm văn học, những sự kiện lịch sử, những môn thể thao… mà chúng tôi đã học được đều nhờ có sự dạy dỗ tận tình của thầy cô. Nhưng không chỉ là bài học về kiến thức mà còn là những bài học làm người.
Tôi vẫn nhớ đến hình ảnh cô giáo chủ nhiệm – người đã truyền ngọn lửa nhiệt huyết để chúng tôi nỗ lực học tập. Khuôn mặt nghiêm khắc và giọng nói trầm ấm. Lời động viên của cô đã khiến những học trò cuối như chúng tôi lúc đó có thêm sức mạnh vượt qua kì thi chuyển cấp quan trọng. Đó còn là những giờ giải lao cùng bạn bè vui chơi.
Lớp học của tôi đã trở thành một tập thể đoàn kết vững mạnh. Những người bạn thân thiết đã gắn bó cùng nhau suốt bốn năm liền với thật nhiều kỉ niệm, vui có buồn có, nhưng không thể nào ghi nhớ hết. Tôi nghĩ rằng, trong tương lai, dù chúng tôi có phải xa cách nhau, thì vẫn nhớ đến nhau với những điều tốt đẹp nhất…
Có thể nói rằng, những năm tháng dưới mái trường cấp 2 đã trôi qua thật ý nghĩa. Tôi sẽ luôn ghi nhớ trong tim những kỉ niệm đẹp đẽ bên bạn bè, thầy cô và mái trường thân yêu này.
5. Kể về một kỉ niệm dưới mái trường THCS
Đã bao giờ bạn nhớ về mái trường xưa, mái trường trung học cơ sở nơi mà bạn từng đi qua và dừng chân tại đó trên bước đường trưởng thành. Với tôi, mái trường trung học cơ sở đưa tôi rời khỏi những ngây thơ, rời khỏi những gì mà người lớn hay cho là trẻ con. Chính nơi đây tôi học được cách kết bạn, chính nơi đây tôi hiểu được sự cố gắng và học tập quan trọng đến nhường nào, cũng chính nơi đây là nơi đầu tiên cho tôi đặt nền tảng cho ước mơ và tương lai của bản thân.
Ngôi trường trung học cơ sở mà tôi học nằm trong một tỉnh nhỏ, không khí nơi đó rất trong lành, nắng thì nhẹ chẳng gây gắt, gió thì chỉ là những cơn gió thoảng đến mùa có lạnh lắm thì cũng chỉ làm ta thấy hơi lạnh đôi chút cũng chẳng rét buốt. Ngôi trường đó là nơi tôi bắt đầu học mọi thứ để làm nền tảng cho tôi bước vào đời, nơi có những người bạn do tôi làm quen, do tôi dùng sự chân thành để trở nên thân thiết là nơi mà thầy cô yêu thương học sinh nhưng lại chẳng thể hiện mà chỉ để lại cho chúng tôi những la mắng khi không học bài, để lại những lời nhắc nhở tuy nhỏ nhẹ nhưng đối với chúng tôi là răn đe. Tuy là nói vậy nhưng thật ra thầy cô luôn quan tâm đến chúng tôi, có gì không hiểu thầy cô luôn sẳn sàng giải đáp. Nơi đó là nơi để lại cho tôi nhiều kí ức và kỉ niệm, nơi mà mỗi giờ ra chơi chúng tôi phải tập trung ngoài sân tập bài thể dục nhịp điệu, nơi mà những trò chơi dân gian luôn được ưa thích nhất là những trò như đá cầu, nhảy dây hay thậm trí là banh đũa, ngoài những giờ ra chơi thoải mái thì chúng tôi còn cùng nhau họp nhóm, cùng làm bài tập chỉ cho nhau những lỗi sai và cũng gây ra nhiều tranh cãi khi mỗi người một đáp án khác nhau. Là những lần cả lớp cùng cố gắng để xếp hạng trường có thể đứng đầu về tác phong nề nếp cũng như năng lực học tập, là những ngày cuối tuần khi họp lớp luôn bị nêu tên trên bảng và bị phạt có lẽ đó là những giây phút căng thẳng nhất của thời học sinh cấp hai . Tuổi học trò đi qua mau để lại cho chúng tôi những giờ học thêm dai dẳng chẳng dứt, ngoài học chính chúng tôi còn cố gắng để bổ sung kiến thức để ôn tập lại những gì đã học một cách tốt nhất chuẩn bị cho kì thi bước vào cấp ba, bước vào ngôi trường mới, ngôi trường với chuyên ngành chúng tôi muốn học sau này. Những ngày tháng đó bận rộn và vất vả, ai cũng muốn bước vào ngôi trường mới để thực hiện những ước mơ, thực hiện những gì mà bản thân mong muốn bao lâu nay nhưng khi đi rồi cũng là lúc chia tay thầy cô, chia tay bạn bè, mỗi đứa một phương mỗi đứa một ước mơ khác nhau chẳng thể đi cùng nhau mãi. Chỉ bấy nhiêu thôi mà thấy buồn, mái trường mà tôi gắn bó suốt 4 năm rồi tôi cũng phải xa, con đường quen thuộc từ xa lại cảm thấy gần, những hàng quán trên đường tự lúc nào đã nhớ như in trong đầu, tất cả những điều ấy đều là những kỉ niệm, kỉ niệm đẹp nhưng chẳng thể níu giữ.
Ai cũng có nơi mà mình mãi nhớ, tôi cũng vậy mái trường trung học cơ sở nơi tôi sẽ mãi nhớ chẳng quên, nơi mà những người bạn khi gặp lại nhau vẫn có thể mỉm cười, nơi mà thầy cô và học sinh bao năm không gặp vẫn có thể nhớ nhau, hỏi thăm nhau. Nơi đó là nơi con người đối với nhau bằng tình cảm bằng sự yêu thương và chân thành.
6. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 6
Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai - nơi tôi đang học - đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.
Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ - thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được "chia phần"!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyện chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một... những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới... liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?
Có nhạc sĩ nào đã viết: "Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu". Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.
Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.
7. Kỉ niệm sâu sắc về mái trường cấp 2
Với cuộc đời mỗi con người, quãng đời học sinh đều tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng đời quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người thì yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường ...............đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.
Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc trước lớp hay tiếng cười nói hồn nhiên, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng cho chúng tôi chơi đùa.
Tôi yêu lắm rân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm đẹp của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo mừng như ngày tôi vào lớp Một, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoắt hơn bốn năm đã trôi qua, giờ tôi là học sinh lớp chín….Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học, để tôi được sống mãi dưới mái trường này!
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho chúng tôi những bài học bổ ích. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người.
Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời, luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trìu mến của thầy cô hay là những nụ cười của bạn bè tôi lại thấy lòng mình ấm áp hơn.
Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã. Ngày khai trường, ngày hai mươi tháng mười một….những ngày tháng tuyệt vời ấy lần lượt trôi đi để lại trong tôi những nuối tiếc. Chỉ còn hai tháng nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới… liệu những tháng ngày đẹp đẽ kéo dài được bao lâu?
Thời gian trôi đi như những làn sống dập dềnh ra khơi không trở lại. Nhưng có một thứ mãi mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường .................... mến yêu.
8. Kỉ niệm về mái trường cấp 2 khiến em nhớ mãi
Cuộc đời mỗi con người đều là một cuộc hành trình rộng lớn thênh thang. Trong hành trình ấy, luôn có những khoảnh khắc thuộc về những nơi mà trái tim ngẩn ngơ thương thương nhớ nhớ. Một trong những nơi đặc biệt đó, không đâu khác chính là mái trường thân yêu.
Trường học trong mỗi cá nhân khác nhau lại mang một bóng hình khác nhau. Song nó đều mang ý nghĩa tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Có người ngây ngô yêu mái trường mầm non, có người lại bồn chồn yêu mái trường tiểu học. Còn em yêu da diết mái trường trung học thân yêu này. Em yêu biết mấy tòa nhà cổ kính, uy nghiêm, yên lặng khoác lên mình màu áo vàng sẫm, khiêm tốn ẩn mình sau những hàng cây xanh mướt phía xa xa. Yêu những hành lang quanh co xoắn ốc, mỗi sáng ban mai nắng chiếu chan hòa làm cả góc hành lang u tối sáng bừng lên, ngôi trường bỗng đẹp như một tòa lâu đài cổ.
Trong tiếng vọng về của quá khứ, em bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên đi học – ngày đầu tiên đến với ngôi trường này. Cảm giác hồi hộp, háo hức chờ mong dường như vẫn vẹn nguyên giống khoảnh khắc em bước chân qua cánh cổng lớn màu trắng tinh khôi. Cổng trường mở ra, cả thế giới bên trong náo nhiệt và đầy bất ngờ. Những hàng cây rì rào trong gió dần trở nên quen thuộc. Tiếng trống trường, tiếng chuông reo, tiếng cười đùa ồn ào huyên náo cũng lặng lẽ trở thành một phần quý giá của tuổi học trò.
Nhung nhớ biết nhường nào những tiết học thú vị, bổ ích. Lớp học lặng im trong tiếng giảng bài đều đều, ấm áp của thầy, của cô. Những ánh mắt chăm chú dõi theo nét phấn trắng trên nền bảng, khẩn trương như muốn trọn vẹn tiếp thu những kiến thức mới lạ trước mắt. Ánh mắt trong veo hài hòa trong không khí hăng say của cả lớp, khó quên đến không ngờ.
Và tiếng chuông giải lao vừa reo, bức tranh cổ kính trong hồi ức bỗng mờ nhạt dần, cô cậu học trò ùa ra sân như bầy ong vỡ tổ, cả sân trường bỗng chìm trong nhiệt huyết thanh xuân. Góc này tụm năm tụm ba, chúi đầu vào cuốn truyện tranh, cuốn sách nhỏ. Góc này chạy nhảy nô đùa, quả cầu theo nhịp chân nâng lên hạ xuống. Những khoảnh khắc ấy sẽ trở thành những kỉ niệm bình yên đáng quý của cuộc đời.
Thời gian trôi đi, trường không đơn thuần chỉ là trường học nữa, nó giống như một một mái nhà thứ hai. Nhớ về mái trường thân yêu là nhớ về thầy cô, nhớ về những tháng ngày được thầy cô quan tâm, chăm sóc, được thỏa sức nô đùa cùng bè bạn. Nhớ những bài học tri thức lí thú, nhớ những bài học đạo lý làm người, nhớ nụ cười ánh mắt nghiêm khắc mà bao dung, nhớ cả những mùa thi chợt đến.
Từng ngày qua đi, trái tim mỗi cô cậu học trò cứ âm thầm khắc ghi từng kỉ niệm, từng khoảnh khắc dưới mái trường. Đó là những khoảnh khắc buồn vui khó diễn tả. Để rồi một ngày kia, sân trường râm ran tiếng ve gọi hè. Và trong ánh nắng hè gay gắt, phượng bỗng rực đỏ một khoảng trời nhỏ bé, chúng em nhận ra một mùa thi, mùa chia ly nữa lại về. Các anh chị cuối cấp ngỡ ngàng và lưu luyến, nhặt cánh phượng đỏ thắm ép chặt vào trang giấy, những dòng lưu bút chân thành cùng lời hứa hẹn một mai kia cùng về thăm lại mái trường thân yêu.
Bảng đen, phấn trắng, hoa phượng đỏ, tất cả đã trở thành hoài niệm của bao người về mái trường họ đã học. Nơi đây là một điểm dừng chân của chuyến tàu khám phá, trưởng thành. Điểm dừng đó sẽ luôn ở trong trái tim mỗi người.
9. Bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 đặc sắc
“Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu, có bầy chim đang hót âm thầm tựa như nói. ”. Đó là lời của bài hát “Mái trường mến yêu”, một bài hát lột tả hết những cung bậc cảm xúc của học sinh dành cho ngôi trường mến yêu của mình. Ngoài gia đình, thì mái trường chính là một trong những nơi nuôi dưỡng vun đắp cho ước mơ của con người.
Đó là một ngôi trường nằm ở vùng ven nội ô thành phố, ngôi trường nếu xét kĩ thì cũng không lớn. Ngôi trường của tôi ấy, là ngôi trường đã có tuổi cũng khá lâu đời, nghe những người lớn tuổi nói rằng nó được xây vào những ngày còn kháng chiến chống Mỹ. Ban đầu được xây dựng khá đơn giản để đáp ứng nhu cầu học tập của những gia đình không có điều kiện cho con lên vùng trung tâm thành phố học.
Còn bây giờ đã được xây sửa, trang trí lại rất khang trang và rộng rãi. Các dãy học được xây theo hình chữ U, với khoảng trống sân rộng để tiện cho việc tổ chức các hoạt động lớn của trường. Tường được quét bằng vôi màu xanh thiên thanh nhìn rất dịu mắt, mái ngói xanh đậm thay cho màu đỏ tươi, điều ấy làm cho mỗi lần hoa phượng nở, hoa phượng như vị nữ hoàng, rực rỡ giữa nền xanh nhàn nhạt. Dưới hàng hiên từng lớp, hoa mười giờ và cỏ đậu phộng chen nhau nở làm rực rỡ sắc màu, với cái tên “Nguyễn Công Trứ” càng làm cho ngôi trường nên thơ theo tên của nhà văn lớn ấy.
Với tôi ngôi trường ấy chính là khoảng trời thanh xuân biết bao tươi đẹp, biết bao kỉ niệm mà không thể phai mờ. Tôi nhớ như in cái ngày đầu tiên đến trường với biết bao bỡ ngỡ, rụt rè và có khi đi vào nhầm cả lớp vì không để ý, tôi làm sao quên được những kỉ niệm đáng yêu khi cùng bạn bè chia nhau từng chiếc kẹo bé xíu, giúp đỡ nhau trong học tập, cùng nhau thả trò ức hiếp thằng bạn ngồi bàn bên, chúng tôi gắn bó như anh em trong gia đình.
Ngôi trường đã cho tôi những kiến thức bao la rộng lớn, là nơi có được những thầy cô như là cha mẹ, dạy dỗ chúng tôi nên người, không chỉ là về kiến thức, mà còn là về nhân cách. Những lần tham gia các hoạt động ngoại khóa, thì những thầy cô, bị lũ học trò chúng tôi quậy phá, không biết bao nhiêu mà lần, nhưng vẫn cười xòa cho qua, có những thầy cô giáo tâm hồn rất tươi trẻ, cùng chúng tôi vui chơi, khi ấy rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm khắc trên lớp học, thầy cô chúng tôi gắn bó với nhau vô cùng.
Người ta hay bảo, ngôi trường chính là ngôi nhà thứ 2, đúng là như vậy. Vì sẽ chẳng có nơi nào khiến cho bạn cảm thấy mình được sẻ chia, được sống vui vẻ, vô tư như ở dưới mái trường. Nơi đó tôi có được những người cha mẹ mới, những người anh em bè bạn cùng nhau san sẻ ước mơ, hoài bão, và nhen nhóm nguồn nhiệt huyết giúp chúng ta thực hiện mơ ước của mình.
Với tôi hay bất cứ ai học dưới ngôi trường xinh đẹp này đều luôn luôn yêu mến bóng dáng những phòng học xanh xanh thấp thoáng dưới những tán phượng đỏ. Đó là mảng kí ức mà dù sau này có đi nơi đâu, tôi vẫn luôn nhớ về ngôi trường thân yêu. Không chỉ vậy, mà ngay cả lúc này, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường tôi sẽ luôn tích cực học tập thật tốt, tham gia thật nhiều các hoạt động để vừa phát huy truyền thống, vừa gây dựng cho trường ngày một lớn mạnh hơn.
Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên chuyên mục Tài liệu của HoaTieu.vn.
Từ khóa » Kể Kỉ Niệm Dưới Mái Trường
-
Bài Dự Thi Viết Về Những Kỉ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường ...
-
Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Và Thầy Cô ❤️️15 Bài Văn Hay
-
Kỉ Niệm Về Mái Trường Tiểu Học (7 Mẫu)
-
Kể Về Một Kỉ Niệm Dưới Mái Trường Tiểu Học - Học Tốt
-
Kể Về Những Kỷ Niệm Dưới Mái Trường THCS | Học Giỏi Văn
-
Bài Văn Mẫu Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường
-
Bài Dự Thi Viết Về Những Kỉ Niệm Về Thầy Cô Và Mái Trường Mến Yêu ...
-
Văn Mẫu Lớp 5: Kể Lại Kỉ Niệm Của Em Với Mái Trường Thân Yêu
-
Kỉ Niệm Về Mái Trường Tiểu Học Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô ...
-
Kỉ Niệm Về Mái Trường Tiểu Học (6 Mẫu)
-
MS57 – Kể Về Một Kỉ Niệm Dưới Mái Trường
-
Kể Về Kỉ Niệm Dưới Mái Trường Tiểu Học - Tài Liệu Text - 123doc
-
Bài Dự Thi Viết Về Những Kỷ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường
-
Bài Dự Thi Những Kỉ Niệm Về Thầy Cô Và Mái Trường Mến Yêu