Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Và Thầy Cô ❤️️15 Bài Văn Hay

Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Và Thầy Cô ❤️️ 31+ Bài Văn Hay ✅ Chia Sẻ Tuyển Tập Văn Mẫu Đặc Sắc Nhất Với Những Hoài Niệm Và Cảm Xúc Chân Thành.

NỘI DUNG BÀI VIẾT

Toggle
  • Dàn Ý Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2
  • Tập Làm Văn Kể Lại Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 – Mẫu 1
  • Bài Văn Mẫu Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 – Mẫu 2
  • Kỉ Niệm Về Thầy Cô Và Mái Trường Cấp 2 Văn Mẫu Hay – Mẫu 3
  • Kỷ Niệm Về Thầy Cô Và Mái Trường Cấp 2 Hay Nhất – Mẫu 4
  • Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Ngắn Nhất – Mẫu 5
  • Bài Văn Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Chọn Lọc – Mẫu 6
  • Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Đạt Điểm Cao – Mẫu 7
  • Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Làm Em Nhớ Mãi – Mẫu 8
  • Bài Văn Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Đặc Sắc – Mẫu 9
  • Bài Văn Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Ngắn Gọn – Mẫu 10
  • Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 6 – Mẫu 11
  • Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 7 – Mẫu 12
  • Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 8 – Mẫu 13
  • Kể Lại Kỷ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 9 – Mẫu 14
  • Bài Văn Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 9 Ngắn Hay – Mẫu 15

Dàn Ý Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2

Để lập dàn ý kỉ niệm về mái trường cấp 2, các em học sinh cần nghiên cứu và phân tích đề để sắp xếp những ý chính theo đúng bố cục và trình tự. Tham khảo kỉ niệm về mái trường cấp 2 dàn ý mẫu dưới đây:

I. Mở bài: Giới thiệu khái quát về trường em, về thầy cô, bạn bè và kỷ niệm dưới mái trường cấp 2. Nêu khái quát tình cảm của em với mái trường, với thầy cô, bạn bè…có thể nêu một tình huống, một hoàn cảnh cụ thể, sáng tạo để trình bày cảm nghĩ.

II. Thân bài:

  • Giới thiệu về kỉ niệm dưới mái trường thân yêu của em.
  • Kể về kỷ niệm với thầy cô, bạn bè qua miêu tả, kết hợp kể chuyện, tạo tình huống, hoàn cảnh sinh động để bộc lộ cảm xúc, tình cảm của em với mái trường…
  • Trực tiếp trình bày cảm xúc, suy nghĩ của em về mái trường.

III. Kết bài: Khẳng định lại cảm xúc, suy nghĩ chung về mái trường thân yêu…

Đừng bỏ qua 🔥 Những Kỉ Niệm Sâu Sắc Về Thầy Cô Và Mái Trường Mến Yêu 🔥 15 Bài Hay Nhất

Tập Làm Văn Kể Lại Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 – Mẫu 1

Bài tập làm văn kể lại kỉ niệm về mái trường cấp 2 sẽ mang đến cho các em học sinh những hoài niệm và tìm về ký ức của một thời cắp sách đến trường.

“Khi thầy viết bảngBụi phấn rơi rơiCó hạt bụi nàoRơi trên bục giảngCó hạt bụi nàoVương trên tóc thầy…”(Bụi phấn)

Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ những kí ức về tuổi học trò là đáng nhớ nhất. Và đối với tôi, những năm tháng được gắn bó với mái trường cấp 2 (tên trường) thật sự đẹp đẽ.

Tôi còn nhớ như in kỷ niệm về ngày đầu tiên khai trường đầy bỡ ngỡ của một học sinh lớp 6. Trong bộ trang phục đã được mẹ giặt sạch sẽ. Tôi đeo chiếc cặp mới và đạp xe tới trường. Chiếc xe đạp là phần thưởng mà bố hứa sẽ tặng tôi nếu thi đỗ. Đúng 7 giờ, tôi cùng với Hoa – cô bạn thân từ thuở còn là học sinh cấp một, đạp xe đến trường. Khi đến nơi, tôi cảm thấy thật bồi hồi. Tôi thầm nghĩ đây sẽ là ngôi trường mà mình gắn bó suốt những năm tháng học cấp 2.

Ngôi trường vào ngày khai giảng hôm đó đối với tôi thật khác lạ. Sân trường được quét dọn sạch sẽ và được phủ đầy các hàng ghế dành cho học sinh. Phía trên sân khấu, dòng chữ: “Lễ khai giảng năm học mới” được in chính giữa tấm băng rôn trông vô cùng nổi bật. Nhiều học sinh đã nhanh chóng ổn định vào chỗ ngồi.

Đúng bảy giờ ba mươi phút, lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Một hồi trống giòn giã vang lên. Chúng tôi bắt đầu lễ diễu hành. Không khí tưng bừng, rộn rã. Khi đi qua sân khấu, tôi có cảm giác như các thầy cô đang nhìn chúng tôi. Điều ấy khiến tôi cảm thấy thật hồi hộp. Sau khi buổi lễ diễu hành kết thúc, cả trường ổn định để tiến hành nghi thức chào cờ vô cùng nghiêm trang. Lần lượt là những lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, các tiết mục văn nghệ diễn ra.

Đặc biệt, tôi vô cùng vinh dự khi được đại diện cho toàn thể học sinh khối lớp 6 lên phát biểu cảm nghĩ. Lúc mới bước lên sân khấu, tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí còn không dám nhìn xuống dưới sân trường. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước nhiều người như vậy. Thật may mắn, tôi nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Bài phát biểu cũng diễn ra vô cùng trôi chảy.

Sau lời phát biểu của mình, tôi đã nhận được tiếng vỗ tay của toàn trường. Kỉ niệm về buổi khai trường đầu tiên của năm học cấp 2 đã để lại cho tôi rất nhiều cảm xúc đẹp đẽ. Mà sau này, dù có trải qua nhiều lễ khai giảng nhưng tôi vẫn nhớ về ngày hôm đó như một kí ức quan trọng của tuổi học trò.

Suốt những ngày tháng sau này, tôi đã trải qua thật nhiều kỉ niệm bên mái trường thân yêu. Đó là những giờ học tập miệt mài trên lớp học. Lời thầy cô giảng vẫn còn vọng lại trong ký ức. Những công thức toán học, những tác phẩm văn học, những sự kiện lịch sử, những môn thể thao… mà chúng tôi đã học được đều nhờ có sự dạy dỗ tận tình của thầy cô. Nhưng không chỉ là bài học về kiến thức mà còn là những bài học làm người.

Tôi vẫn nhớ đến hình ảnh cô giáo chủ nhiệm – người đã truyền ngọn lửa nhiệt huyết để chúng tôi nỗ lực học tập. Khuôn mặt nghiêm khắc và giọng nói trầm ấm. Lời động viên của cô đã khiến những học trò cuối như chúng tôi lúc đó có thêm sức mạnh vượt qua kì thi chuyển cấp quan trọng. Đó còn là những giờ giải lao cùng bạn bè vui chơi.

Lớp học của tôi đã trở thành một tập thể đoàn kết vững mạnh. Những người bạn thân thiết đã gắn bó cùng nhau suốt bốn năm liền với thật nhiều kỉ niệm, vui có buồn có, nhưng không thể nào ghi nhớ hết. Tôi nghĩ rằng, trong tương lai, dù chúng tôi có phải xa cách nhau, thì vẫn nhớ đến nhau với những điều tốt đẹp nhất…

Có thể nói rằng, những năm tháng dưới mái trường cấp 2 đã trôi qua thật ý nghĩa. Tôi sẽ luôn ghi nhớ trong tim những kỉ niệm đẹp đẽ bên bạn bè, thầy cô và mái trường thân yêu này.

SCR.VN tặng bạn 💧 Kể 1 Kỉ Niệm Đáng Nhớ Trong Đời Học Sinh 💧 15 Bài Hay

Bài Văn Mẫu Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 – Mẫu 2

Đón đọc bài văn mẫu kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 dưới đây với những dòng viết đầy xúc động về hình ảnh người thầy đã dìu dắt ta nên người và trưởng thành.

Tuổi học trò hồn nhiên, ngây ngô mà cũng vô cùng đáng yêu với những kỉ niệm thơ ngộ. Học tập dưới mái trường này đã được bốn năm, tôi làm sao có thể nhớ hết những kỉ niệm đẹp đẽ ấy. Nhưng có lẽ trong những kỉ niệm đó tôi nhớ nhất là kỉ niệm với thầy giáo chủ nhiệm của tôi – một kỉ niệm đã dạy cho tôi bài học quý báu mà suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên.

Chuyện xảy ra cách đây không lâu, khi ấy tôi học lớp 8, cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi nghỉ vì sinh em bé, bởi vậy lớp chúng tôi đã thay một thầy giáo vào làm chủ nhiệm. Thầy Hòa dạy Hóa, là giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc ở trường. Thầy dạy bất cứ lớp nào cũng đều khiến các bạn sợ hãi. Nhưng tôi lại chẳng hề lo lắng, bởi theo như mọi người nhận xét tôi là đứa nghịch ngợm có số má ở trường. Ngày thầy vào lớp tôi sẽ trêu thầy một phen xem danh tiếng nghiêm khắc của thầy thực chất đến đâu.

Ngày đầu thầy đến lớp nhận công tác chủ nhiệm, tôi đã đến thật sớm, bôi nhọ nồi vào chiếc ghế da màu đen của thầy, khiến cho quần áo thầy bị vấy bẩn. Thầy bước vào lớp, điểm tĩnh, tự tin giới thiệu về bản thân. Và thầy ngồi vào chiếc ghế “tử thần” mà tôi đã bày trò trước đó. Khi thầy đứng dậy cả lớp được một phen ôm bụng mà cười, chiếc quần màu sữa của thầy phía sau đã vằn vện những vết nhọ nồi. Trò đùa tai quái của tôi đã khiến thầy tối sầm mặt, và đi ra khỏi lớp.

Hôm đó trong lớp ai cũng biết chỉ có tôi mới dám làm trò đó, nhưng không đứa nào hé răng. Rồi cứ thế cho đến các tiết học sau đó tôi đều bày trò để chọc giận thầy, khi thì lau bảng đẫm nước để thầy không thể viết; khi thì không làm bài tập. Nhưng …. ngày hôm đó đã thay đổi suy nghĩ của tôi hoàn toàn.

Hôm đó trời mưa rất lớn, tan học tôi không đợi tạnh mà đi về ngay. Trên đường về tôi không may bị một chiếc xe máy đâm vào rồi bỏ chạy, tôi bị thương không nặng, nhưng có lẽ do sợ nên tôi bị choáng. Lúc đó đường vắng tanh không một bóng người. Khi tôi cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng nhất thì khuôn mặt nghiêm nghị của thầy Hòa xuất hiện. Thầy lo lắng vội vã đưa tôi đến trạm xá của xã và đó cũng là lúc tôi ngất lịm trên tay thầy.

Tôi vào viện có lẽ khoảng 30 phút sau thì tỉnh, lúc này thầy đang ngồi cạnh tôi, tay chống cằm lim dim ngủ. Có lẽ ở chân vết thương nặng, nên khi nhấc mình tôi thấy đau nhói, nên đành nằm im. Đến lúc này tôi mới nhìn kĩ khuôn mặt thầy, khuôn mặt già và khắc khổ, những nếp nhằn đã lằn rõ so với cái tuổi 32 của thầy. Mái tóc thầy đã pha bạc nhiều, ướt nhẹp đi vì có lẽ khi bế tôi chiếc mũ của áo mưa đã bị tuột ra, những giọt nước vẫn thi thoảng nhỏ xuống. Nhìn thầy tôi không kìm nổi xúc động và tự trách bản thân về những hành động nông nổi của mình trước đây.

Sau khi ra viện, nghe các bạn kể tôi mới biết gia cảnh của thầy rất đáng thương. Nhà chỉ có mình thầy nuôi đứa con thơ, vợ thầy mất vì căn bệnh ung thư quái ác. Thầy suy sụp mất nửa năm, xin nghỉ để ở nhà. Sau đó thầy lấy lại nghị lực, tiếp tục sống và nuôi con. Có lẽ vì cú sốc quá lớn ấy khiến thầy già hẳn đi, và phải mang trên mình khuôn mặt nghiêm khắc như vậy. Tôi thương thầy quá, và càng ân hận hơn, tự trách bản thân mình nhiều hơn.

Thấy động thầy mở choàng mắt quay sang nhìn tôi. Nhìn thầy tôi thấy ấm áp và thân thương lạ thường. Thầy hỏi tôi bằng giọng vô cùng ấm, khắc hẳn với khi giảng bài trên lớp:

-Con thấy trong người thế nào? Mưa to nên bố mẹ con đang trên đường tới. Chắc lát nữa sẽ tới nơi thôi.

Tôi chưa kịp trả lời thầy đã dồn hỏi tiếp:

Con đói không? Thầy mua gì cho con ăn nghe.

Bất giác tôi thấy hai sống mũi cay cay. Một đứa con trai nghịch ngợm như tôi bỗng mềm lòng và xúc động vô cùng trước sự tận tâm của thầy. Nếu hôm nay không có thầy đưa đến bệnh viện thì không biết giờ này tôi sẽ ra sao. Tôi thầm cảm ơn thầy, thầm cảm ơn về sự vị tha thầy giành cho tôi. Tôi mở miệng lí nhí:

-Con cảm ơn và xin lỗi thầy trong suốt thời gian qua…. Tôi ngập ngừng không nói hết câu nước mắt đã tràn bờ mi, thấm đẫm xuống mặt.

Thầy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, thầy không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Nhưng cũng chỉ cần ánh mắt đó thôi tôi đã hiểu được tấm lòng thầy, sự quan tâm mà thầy dành cho tôi. Sau lần ấy, tôi đã thay đổi hẳn. Không còn là một cậu trò ngộ ngược, quậy phá, mà tôi tập trung học hành và đặc biệt là môn hóa của thầy. Trước sự thay đổi quá dỗi bất ngờ của tôi ai cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ riêng tôi và thầy Hòa mới hiểu được điều ấy.

Giờ đây tôi đang là học sinh trong đội tuyển thi học sinh giỏi môn Hóa. Tôi thầm cảm ơn sự tận tụy, tận tâm mà thầy dành cho tôi. Trong cuộc đời chúng ta ai cũng đôi ba lần vấp ngã, sai lầm, quan trọng là chúng ta biết nhận ra và vượt qua nó. Tôi thầm cảm ơn thầy Hòa, người đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ, để có lối sống đúng đắn và tích cực hơn.

Hướng Dẫn Cách Nhận 🌼 Thẻ Cào Miễn Phí 🌼 Nhận Thẻ Cào Free Mới Nhất

Kỉ Niệm Về Thầy Cô Và Mái Trường Cấp 2 Văn Mẫu Hay – Mẫu 3

Kỉ niệm về thầy cô và mái trường cấp 2 văn mẫu hay sẽ là tư liệu đặc sắc để các em học sinh tham khảo những chi tiết tự sự kết hợp với miêu tả và biểu cảm giàu ý nghĩa.

Tuổi học sinh, là tuổi đẹp đẽ, hồn nhiên nhất. Chúng ta được vui chơi, được học tập và trong quãng thời gian ấy cũng có biết bao kỉ niệm đẹp đẽ với thầy cô và bè bạn. Và trong chuỗi những kỉ niệm ấy, kỉ niệm khiến tôi không thể nào quên chính là kỉ niệm với cô Trang, tấm lòng, sự tận tâm cô dành cho tôi khiến tôi mãi khắc ghi trong tim.

Tôi còn nhớ đó là giữa học kì I năm lớp tám, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi nghỉ việc tại trường để cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Thầy không còn chủ nhiệm lớp là niềm thất vọng lớn nhất với chúng tôi. Thầy là người hóm hỉnh, dạy rất giỏi lại luôn ân cần, quan tâm đến học sinh. Lúc chia tay thầy ai cũng tiếc nuối, mấy bạn gái mau nước mắt còn túm tụm một chỗ khóc thút thít với nhau.

Sau ngày thầy chuyển công tác, điều băn khoăn lớn nhất với chúng tôi chính là ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Chúng tôi đoán già, đoán non người thì cho rằng thầy Cường phát-xit, người lại cho rằng cô Loan hiền thục,… Nhưng tất cả mọi dự đoán của chúng tôi đều chệch hướng, giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là một cô giáo hoàn toàn mới, cô vừa vào trường năm nay, nên vẫn chưa ai quen mặt.

Sáng thứ hai, sau tiết chào cờ, cô vào chào và làm quen với cả lớp. Cô người dong dỏng cao, khuôn mặt thanh tú, ưa nhìn, mái tóc được nhuộm màu nâu hạt dẻ, bồng bềnh, lượn sóng trông rất đẹp mắt. Giọng cô ấm nhưng rất âm vang và có uy lực. Cô tự giới thiệu cô tên Trang và sẽ là chủ nhiệm lớp tôi hai năm học còn lại, cô là giáo viên dạy bộ môn Toán.

Tiết học đầu tiên của cô chúng tôi đã bày đủ trò để cô không thể dạy học, đứa nói chuyện, đứa ngủ gục,… chúng tôi làm như vậy như là một cách phản ứng lại khi cô làm chủ nhiệm lớp. Vì cái bóng của thầy giáo cũ quá lớn, sự xuất hiện của cô dù biết đó là cô được phân công công tác nhưng tôi vẫn cảm tưởng như cô là người đã đẩy người thầy yêu quý của chúng tôi đi. Đó quả là một suy nghĩ ích kỉ và nhỏ nhen. Bao nhiêu cố gắng, nỗ lực và nhiệt huyết cô dành cho chúng tôi đều đổ xuống sông xuống biển, tôi thấy hiện lên trong sâu thẳm mắt cô là nỗi buồn và sự thất vọng.

Là một giáo viên mới vào nghề lại gặp phải ngay những học trò nghịch ngợm như chúng tôi có lẽ cô cảm thấy chán nản nhiều lắm. Nhưng cô vẫn hết sức cương quyết, với những bạn không chú ý, mất trật tự cô lập tức yêu cầu lên bảng trả lời câu hỏi, hoặc có những hình phạt công ích như dọn vệ sinh cho cả lớp,… còn với những bạn chăm chỉ học hành cô luôn có phần thưởng để động viên, khuyến khích. Nhưng có lẽ như vậy vẫn là chưa đủ, chỉ đến khi có một biến cố xảy ra thì mọi suy nghĩ của chúng tôi mới thay đổi.

Sáng hôm ấy, sau tiết thể dục, chúng tôi vào học tiết cuối cô dạy, ai nấy đều mệt bải hoải và không còn tinh thần học tập. Vừa bắt đầu tiết học chưa lâu thì tôi – cô gái khỏe mạnh nhất lớp bỗng thấy đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh tôi nhòe dần đi, đầu tôi nặng trĩu, tôi gục xuống bàn ngất đi. Khuôn mặt tôi như được các bạn kể lại thì tái mẹt không còn giọt máu, mô hôi rịn ra trên khắp mặt và tay. Ai cũng vô cùng sợ hãi, cô đang giảng bài vội vã chạy xuống với tôi. Cô để tôi nằm thẳng và lấy ngón trỏ day vào nhân trung, một lúc sau thì tôi tỉnh.

Người đầu tiên tôi thấy là cô, khuôn mặt cô lo lắng, mắt đã ngân ngấn nước, cô liên tục hỏi tôi có sao không. Và dường như vẫn chưa yên tâm, cô vội vàng bế thốc tôi xuống phòng y tế. Tôi không thể ngờ rằng người có vóc dáng nhỏ bé, gầy gò như vậy lại có thể bế được tôi lên, bởi tôi không hề nhỏ bé. Có lẽ là sức mạnh của tình yêu thương và trách nhiệm đã giúp cô có sức khỏe phi thường như vậy. Thì ra tôi ngất đi là do không ăn sáng, trong tiết thể dục lại chạy nhiều thành ra quá sức mà hạ đường huyết nên ngất đi. Cô ở bên cạnh tôi đến tận lúc cha mẹ tôi đến thì cô mới trở về.

Sáng hôm sau đến lớp tôi đã thấy hộp sữa và cái bánh để trên bàn với lời dặn: “Nhớ ăn sáng đầy đủ và hăng say học tập em nhé”. Nét chữ ấy chỉ có cô Trang chứ không còn của ai khác nữa. Sau ngày hôm ấy, chúng tôi đã có cái nhìn về cô, chúng tôi học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn. Từ đó cho đến giờ, tình cảm của chúng tôi dành cho cô ngày càng lớn hơn, đó là sự kính trọng, lòng biết ơn với một cô giáo trẻ nhiệt huyết, tận tâm.

Năm nay đã học lớp 9 thời gian tôi còn được học cô không còn nhiều. Tôi tự hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Cô sẽ là một kỉ niệm đẹp đẽ, một tấm gương về sự kiền trì, bền bỉ để tôi học tập và noi theo.

Tiếp theo, xem nhiều hơn 🌹 Kể Về 1 Lần Mắc Lỗi Khiến Thầy Cô Buồn 🌹 15 Bài Hay Nhất

Kỷ Niệm Về Thầy Cô Và Mái Trường Cấp 2 Hay Nhất – Mẫu 4

Bài văn mẫu kể kỷ niệm về thầy cô và mái trường cấp 2 hay nhất sẽ mang đến cho các em học sinh những ý tưởng đặc sắc để thực hiện bài viết của mình.

Thời gian cứ thế trôi qua như thoi đưa, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, đứng sau lưng mẹ trong ngày đầu tiên cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, bạn bè và cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của bản thân mình.

Vậy đấy, thời gian trôi qua có bao giờ trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời học sinh được bên mái trường, thầy cô và bạn bè nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên Lê Quý Đôn – ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.

Bất chợt những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách rõ nét hơn bao giờ hết đưa tôi trở về những ngày tháng còn là một đứa học sinh lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên chuyên Lê Quý Đôn còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học sinh như tôi. Có lẽ ấn tượng đầu tiên về ngôi trường chuyên Lê Quý Đôn này phải kể đến “con dốc” vừa dài, vừa cao vời vợi hiện ra trước mắt. Biết bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi.

Leo lên hết con dốc ấy, lần đầu tiên đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của bản thân mình về trường,… Thật sự, trước khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà chung chuyên Lê Quý Đôn, tôi đã dành một tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này. Để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tôi quá lan man nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên về ngôi trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt cuộc đời.

Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp ba của tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn.

Nào là những ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của trường. Nào là những ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là những ngày trời mưa… Đâu đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây.

“Một đời người – một dòng sông…Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,“Muốn qua sông phải lụy đò”Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa … “(Người lái đò)

Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kĩ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài.

Thầy cô – những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây.

Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học sinh của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tích cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học sinh của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học, …” Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.”

Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ.

Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người Thầy.” Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói, … Thầy cô với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người.

Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo.

Ngày 20/11 đang đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy. Những món quà đắt tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Nhưng với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô- những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt,… để dẫn đưa những lứa học sinh của mình qua sông.

Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung chuyên Lê Quý Đôn và những người thầy, người cô hết lòng vì học sinh của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.

Giới thiệu tuyển tập ☀️ Kể Về Ước Mơ Của Em Làm Cô Giáo ☀️ 15 Bài Văn Ngắn Hay

Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Ngắn Nhất – Mẫu 5

Bài văn kể lại kỉ niệm về mái trường cấp 2 ngắn nhất sẽ giúp các em học sinh dễ dàng và nhanh chóng ôn tập để chuẩn bị cho bài viết trên lớp sắp tới.

Trong cuộc đời mỗi người, ngôi trường có vai trò vô cùng quan trọng. Đó là nơi chúng ta được học tập, vui chơi và trải qua thật nhiều kỉ niệm bên thầy cô, bạn bè. Đối với tôi, hình ảnh mái trường cấp hai sẽ còn in đậm mãi trong tâm trí tôi.

Trường của tôi vừa mới xây dựng cách đây không lâu nên vẫn còn rất mới và khang trang. Ngôi trường nằm tại mặt đường quốc lộ của xã với một diện tích khá rộng rãi. Trường được bảo vệ bởi một bức tường hình vuông kiên cố. Trên những bức tường gần cổng trường còn được trang trí nhiều bức tranh rất đẹp vẽ bằng sơn.

Bên trong ngôi trường, các dãy nhà được sơn màu vàng như màu của ánh nắng. Mỗi dãy nhà đều có bốn tầng, mỗi tầng có bốn phòng học. Điểm chung của các phòng là đều có bảng đen, bàn ghế, điều hòa… Nhưng ở mỗi phòng học lại được trang trí khang nhau. Sân trường là nơi rộng rãi nhất. Toàn bộ sân được đổ bê tông phẳng lì. Các bồn cây trong sân được sắp xếp thẳng hàng. Cây cối xanh tốt khiến cho sân trường luôn mát mẻ.

Khu vực dãy nhà hiệu bộ là nơi làm việc của các cán bộ, thầy cô trong trường. Phía trước dãy nhà này còn có khu vực sân khấu để tổ chức các buổi lễ trong năm học hay lễ chào cờ hàng tuần. Phía bên trái của công trường là khu vực để xe của giáo viên và học sinh. Còn đằng sau dãy nhà hiệu bộ là một khoảng đất rất rộng đang được xây dựng để trở thành sân bóng.

Dưới mái trường thân yêu này, tôi đã được trải qua thật nhiều kỉ niệm đẹp đẽ bên thầy cô và bạn bè. Những giờ học tuy vất vả nhưng rất bổ ích. Những giờ ra chơi sông động, vui vẻ. Đặc biệt, tôi vẫn còn nhớ như in buổi lễ khai trường đầu tiên. Ngày khai trường của một học sinh lớp sáu – học sinh đầu cấp với tôi thật trọng đại. Khi đứng trước cánh cổng trường cao rộng, tôi đã cảm thấy thật lo âu. Vậy mà giờ đây, tôi đã quá quen thuộc với trường lớp, thầy cô và bạn bè.

Tôi mong rằng những năm tháng được học tập dưới mái trường cấp hai thân yêu sẽ trôi qua thật ý nghĩa. Tôi rất yêu quý nơi này.

Chia sẻ cơ hội 🌟 Nạp Thẻ Ngay Miễn Phí 🌟 Tặng Card Nạp Tiền Ngay Free Mới

Bài Văn Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Chọn Lọc – Mẫu 6

Tham khảo bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 chọn lọc mang đến một câu chuyện đầy xúc động về hình ảnh người nhà giáo luôn tận tuỵ dìu dắt bao thế hệ học trò.

Trong mỗi đời người, luôn tồn tại những kí ức, có những kí ức vui ta muốn nhớ mãi nhưng cũng có những kí ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, kí ức khiến tôi muốn nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi. Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.

Ắt hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi là nghịch lí. Tôi đang học lớp chín thì đáng lí ra tôi phải viết về những thầy cô trong các năm học trước của mình, nhưng tôi lại viết về người cô đang dạy tôi trong năm học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.

Cô đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa.

Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Những bài mà trước đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi cô giảng chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi yêu mến.

Khi vào năm học, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp hạng cao, cô khuyến khích, khen thưởng, mỗi lần lớp hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm nên tôi có thể hiểu được sự vất vả, nặng nề thế nào khi đảm nhận chủ nhiệm một lớp cuối cấp. Càng hiểu nỗi vất vả của cô bao nhiêu, tôi càng quyết tâm phải giúp lớp lấy được hạng cao bấy nhiêu.

Có thể đối với các lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn khiến các bạn khác lo sợ vì bị mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm lại được nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng tôi rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình. Tôi đã từng đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kì vọng vào tôi trong kì thi năm nay.

Tôi tự hứa mình phải cố gắng hơn, mình phải đậu để không khiến cô thất vọng. Nhưng tôi đã thất bại. Những tưởng cô sẽ la mắng tôi, trách móc tôi, nhưng không. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “Cho dù các con thi không đậu cũng đừng buồn, vì các con còn nhiều cơ hội khác để bắt lấy.”

Nhưng thật sự cô càng khuyến khích thì tôi lại càng thấy lòng ray rứt hơn. Tôi đã tự hỏi với lòng mình tôi đã cố gắng hết sức chưa, tôi đã tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù vậy, cô vẫn không hề la rầy, trách cứ tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên, an ủi tôi. Chính điều đó sẽ là động lực cho tôi bước tiếp và cố gắng, nỗ lực hơn nữa trên con đường học vấn của mình.

Lớp chúng tôi có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi. Cả nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn đó nhưng trong lớp lại có bạn nói: “Tại sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn sinh nhật tụi mình thì không tổ chức?” Nghe thấy câu nói đó, cô đã nói: “Gia cảnh bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng chưa có được một ngày sinh nhật cho mình, tuy ở đây chỉ là một chút gì đó nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng khiến bạn cảm thấy vui.”

Nói đến đây, cô đã khóc. Nhìn giọt nước mắt của cô rơi xuống mà lòng chúng tôi chạnh lại. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ từ lời nói của cô thôi mà đã khiến chúng tôi hiểu được thế nào là sự sẻ chia, thế nào là ấm áp tình bạn. Giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi phải nhìn lại mình. Chúng tôi được sống trong hoàn cảnh đầy đủ, may mắn hơn thì tại sao lại không chia sẻ sự may mắn đó cho người bạn của mình để họ cảm thấy lòng ấm áp hơn? Khi nhìn những giọt nước mắt ấy, tôi chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là một người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu học sinh của mình.

Văn của tôi không bóng bẩy, trau chuốt, cũng không đặc sắc như những bài văn mà các bạn đã đọc. Khi tôi viết những dòng cảm nhận này, tôi chẳng nghĩ rằng mình sẽ được giải. Tôi chỉ viết bằng tấm lòng yêu thương, kính trọng cô từ sâu thẳm trong con tim mình. Tôi không nêu tên cô ra vì tôi nghĩ các bạn cũng có thầy giáo, cô giáo dạy văn như tôi và tôi cho rằng cô cũng không thích như vậy.

Sáu tháng, chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Cô như là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu mái trường là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô ơi, con cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho con, con sẽ cố gắng để thành công và “gặt được nhiều lúa vàng” trong cuộc sống.

Gửi đến bạn 🍃 Kể Về Một Kỉ Niệm Với Thầy Cô Giáo Mà Em Nhớ Mãi 🍃 15 Bài Hay Nhất

Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Đạt Điểm Cao – Mẫu 7

Để viết bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 đạt điểm cao, các em học sinh có thể tham khảo bài văn mẫu đặc sắc dưới đây:

Thời gian trôi qua thật là nhanh, tôi đã là thành viên của mái trường yêu dấu này được hai năm rồi. Đến giờ, tôi vẫn còn cảm xúc nguyên vẹn của mùa hè hai năm về trước. Sau khi hoàn thành chương trình Tiểu học, cha mẹ có rất nhiều sự lựa chọn về một ngôi trường cấp 2 cho tôi. Nhưng có lẽ, duyên trời run rủi… để rồi trường Nguyễn Tất Thành, lớp A8 là nơi chắp cánh ước mơ tiếp theo cho tôi trên con đường dài trở thành một người có ích cho xã hội.

Trong khuôn viên trường Đại học Sư phạm Hà Nội, trường Nguyễn Tất Thành của tôi bao gọn một khoảnh nhỏ nhưng vẫn bề thế, vươn thật cao giữa bầu trời Thủ đô. Một khoảng xanh nho nhỏ với nắng thu vàng nhè nhẹ trong ngày “Chào học sinh lớp 6” để lại trong miền nhớ của tôi bao kí ức trong trẻo về những ngày sắp tới.

Nụ cười thân thiện của cô giáo Thu Anh – Hiệu trưởng nhà trường; sự sáng tạo và năng động của các anh chị đến từ nhiều CLB; và sự rộn ràng trong không khí tươi vui của chương trình chào HS lớp 6 khiến ngày đầu đến lớp của chúng tôi từ sự bỡ ngỡ nhanh chóng hóa thân quen tự bao giờ. Sau ngày hôm ấy, lòng tôi luôn trào dâng một cảm giác lâng lâng khó tả. Để rối nó khiến tôi chờ đợi từng ngày, từng ngày đến ngày 1/8… ngày đầu tiên đi học.

Người đầu tiên để lại ấn tượng tại trường Nguyễn Tất Thành cho tôi đó chính là cô giáo Nguyễn Thị Thu Anh – Hiệu trưởng Nhà trường. Bạn có thích thú không khi được ngồi ăn cơm trưa ở lớp bán trú với “bạn Thu Anh”? Còn với tôi, lúc ấy, thấy vui lắm, lòng cứ rộn ràng lên mà chẳng nói được gì… Ấy là một lần lớp tôi ở lại ăn bán trú và thật bất ngờ, cô Thu Anh đã cầm một suất cơm trưa vào và ngồi xuống thật nhẹ nhàng bên chúng tôi và nói lời ân cần: “Chào các con 6A8, trưa nay các con cho bạn Thu Anh ăn cơm cùng với nhé!”. Cả lớp vừa ngỡ ngàng vừa cười ồ vỗ tay và đồng thanh: “Vâng ạ”.

Thế là “bạn Thu Anh” với một suất ăn cũng y như chúng tôi từ tốn ngồi xuống ăn và trò chuyện thật gần gũi. “Bạn Thu Anh” còn ân cần đến từng bàn hỏi thăm các bạn với những câu hỏi quan tâm như tại sao tay lại nhiều mực thế này, tại sao tay lại xước rồi, sao không cởi áo khoác ra cho đỡ nóng,… Với tôi, sự giản dị, thân tình ấy chỉ có thể là những người bạn trao nhau. Đúng vậy, cô Thu Anh – Hiệu trưởng trường tôi thực sự hơn cả một người lãnh đạo nghiêm khắc, một người mẹ nhân từ mà còn là một người bạn gần gũi, sẻ chia. Ai ở trường Nguyễn Tất Thành mà chẳng tự hào khi là học sinh của cô Thu Anh phải không nào?

Nhưng người mà tôi yêu quý, kính trọng và dành nhiều niềm yêu mến hơn cả không ai khác chính là cô giáo chủ nhiệm lớp A8 của chúng tôi, cô giáo Ngọc Châu Vân. Ngày đầu tiên nhận lớp, tôi đã có cảm giác cô Vân thật gần gũi. Đúng như cái tên đặc biệt của cô – cô thật xinh đẹp như một viên ngọc châu báu.

Cô Châu Vân có dáng người dong dỏng cao, làn da sáng nhẹ cùng khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn. Nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi cô nở nụ cười, đôi mắt ấy lại sáng lên bao niềm cảm xúc. Nụ cười âu yếm ấy của cô đã bao lần xua tan đi sự mệt mỏi của chúng tôi. Nhưng tất cả vẻ đẹp bên ngoài đó chỉ là để tô điểm cho tâm hồn của một người mẹ dịu hiền, luôn cố gắng hết sức để các con tiến bộ!

Tôi ấn tượng mãi về cô, về cách cô khơi dậy ý thức học tập ở chúng tôi. Hôm ấy là ngày trả bài kiểm tra giữa học kì I năm lớp 6 – kì thi tập trung đầu tiên của chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi mới vào cấp II nên còn lạ lẫm và vụng về lắm, học tập cũng không hề đơn giản như hồi Tiểu học. Những điểm 9, điểm 10 giờ đã trở nên xưa cũ. Thay vào đó là những điểm 6, điểm 7 và cả những điểm 4, điểm 5. Điểm thi của chúng tôi nếu không nói là tệ thì cũng là rất kém với kết quả của một lớp chọn.

Hôm đó, không khí lớp học trầm lặng hơn bình thường. Vẫn đó phấn trắng, bảng đen, hành lang ánh nắng vàng ươm vẫn trải đầy; nhưng những khuôn mặt các bạn tôi trong lớp 6A8 không còn rạng rỡ, vui đùa như mọi hôm nữa; cô Châu Vân cũng không còn thường trực nụ cười đôn hậu nữa mà chỉ ánh lên một nỗi buồn thật rõ trong đôi mắt sâu thẳm của cô. Nhưng tuyệt nhiên, cô không mắng hay trách chúng tôi.

Hôm sau cô cũng không tỏ thái độ tức giận gì về việc chúng tôi bị điểm kém. Sự im lặng của cô không có nghĩa là cô mất niềm tin vào chúng tôi, chỉ là cô đang đau đáu nỗi niềm làm thế nào để khơi dậy hứng thú học tập từ đàn con thơ. Rồi, một hôm trong giờ Tự học, bàn tay cô nắn nót viết lên bảng dòng chữ: “Làm thế nào để học tốt?”.

Sau đó cô mời các bạn được điểm cao trong kì thi vừa rồi lên chia sẻ với các bạn khác. Cô nói rằng mỗi người sẽ có phương pháp học tập khác nhau, chúng ta không phải bản sao của người khác, nhưng chúng ta có thể học từ người khác những điều phù hợp để biến nó thành của bản thân mình. Cô cũng gửi gắm: “Các con cứ hãy coi việc học như chơi một trò chơi, và trò chơi nào cũng có đích đến, đích đến là trái ngọt, là nụ cười. Vậy nên, các con hãy cố gắng nhìn nhận thật đơn giản việc học hành cũng như cố gắng đạt được cái đích chiến thắng. Cô tin các con sẽ thành công!”.

Những lời nói giản dị ấy của cô Châu Vân đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và đến kì thi cuối kì, lớp chúng tôi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọc nữa, chúng tôi sẽ làm cô vui. Thế rồi, điều chúng tôi mong muốn cũng đến, điểm số đã khác, không khí đã khác, tươi vui hơn và rạng ngời. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt phúc hậu của cô với những lời chúc mừng. Tôi biết lúc ấy cô hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thật giản dị, không phải vì cô, mà vì chúng tôi, những đứa con thân yêu của cô.

Tôi yêu những người mẹ thứ hai của tôi. Tôi yêu trường Nguyễn Tất Thành và cả những điều thật giản dị nơi đây. Những điều nhẹ nhàng và ấm áp ấy đã và đang có thật nhiều, và chắc chắn nó sẽ trở thành khoảng kí ức tươi đẹp theo tôi đến suốt cuộc đời.

Giới thiệu cùng bạn 🍀 Tả Cô Giáo Cũ Của Em 🍀 15 Bài Văn Mẫu Hay Nhất Điểm 10

Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Làm Em Nhớ Mãi – Mẫu 8

Bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 làm em nhớ mãi sẽ là những dòng cảm xúc chân thành và sâu sắc dành cho thầy cô và mái trường đã một thời gắn bó.

Cuộc đời mỗi con người đều là một cuộc hành trình rộng lớn thênh thang. Trong hành trình ấy, luôn có những khoảnh khắc thuộc về những nơi mà trái tim ngẩn ngơ thương thương nhớ nhớ. Một trong những nơi đặc biệt đó, không đâu khác chính là mái trường thân yêu.

Trường học trong mỗi cá nhân khác nhau lại mang một bóng hình khác nhau. Song nó đều mang ý nghĩa tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Có người ngây ngô yêu mái trường mầm non, có người lại bồn chồn yêu mái trường tiểu học. Còn em yêu da diết mái trường trung học thân yêu này. Em yêu biết mấy tòa nhà cổ kính, uy nghiêm, yên lặng khoác lên mình màu áo vàng sẫm, khiêm tốn ẩn mình sau những hàng cây xanh mướt phía xa xa. Yêu những hành lang quanh co xoắn ốc, mỗi sáng ban mai nắng chiếu chan hòa làm cả góc hành lang u tối sáng bừng lên, ngôi trường bỗng đẹp như một tòa lâu đài cổ.

Trong tiếng vọng về của quá khứ, em bồi hồi nhớ lại ngày đầu tiên đi học – ngày đầu tiên đến với ngôi trường này. Cảm giác hồi hộp, háo hức chờ mong dường như vẫn vẹn nguyên giống khoảnh khắc em bước chân qua cánh cổng lớn màu trắng tinh khôi. Cổng trường mở ra, cả thế giới bên trong náo nhiệt và đầy bất ngờ. Những hàng cây rì rào trong gió dần trở nên quen thuộc. Tiếng trống trường, tiếng chuông reo, tiếng cười đùa ồn ào huyên náo cũng lặng lẽ trở thành một phần quý giá của tuổi học trò.

Nhung nhớ biết nhường nào những tiết học thú vị, bổ ích. Lớp học lặng im trong tiếng giảng bài đều đều, ấm áp của thầy, của cô. Những ánh mắt chăm chú dõi theo nét phấn trắng trên nền bảng, khẩn trương như muốn trọn vẹn tiếp thu những kiến thức mới lạ trước mắt. Ánh mắt trong veo hài hòa trong không khí hăng say của cả lớp, khó quên đến không ngờ.

Và tiếng chuông giải lao vừa reo, bức tranh cổ kính trong hồi ức bỗng mờ nhạt dần, cô cậu học trò ùa ra sân như bầy ong vỡ tổ, cả sân trường bỗng chìm trong nhiệt huyết thanh xuân. Góc này tụm năm tụm ba, chúi đầu vào cuốn truyện tranh, cuốn sách nhỏ. Góc này chạy nhảy nô đùa, quả cầu theo nhịp chân nâng lên hạ xuống. Những khoảnh khắc ấy sẽ trở thành những kỉ niệm bình yên đáng quý của cuộc đời.

Thời gian trôi đi, trường không đơn thuần chỉ là trường học nữa, nó giống như một một mái nhà thứ hai. Nhớ về mái trường thân yêu là nhớ về thầy cô, nhớ về những tháng ngày được thầy cô quan tâm, chăm sóc, được thỏa sức nô đùa cùng bè bạn. Nhớ những bài học tri thức lí thú, nhớ những bài học đạo lý làm người, nhớ nụ cười ánh mắt nghiêm khắc mà bao dung, nhớ cả những mùa thi chợt đến.

Từng ngày qua đi, trái tim mỗi cô cậu học trò cứ âm thầm khắc ghi từng kỉ niệm, từng khoảnh khắc dưới mái trường. Đó là những khoảnh khắc buồn vui khó diễn tả. Để rồi một ngày kia, sân trường râm ran tiếng ve gọi hè. Và trong ánh nắng hè gay gắt, phượng bỗng rực đỏ một khoảng trời nhỏ bé, chúng em nhận ra một mùa thi, mùa chia ly nữa lại về. Các anh chị cuối cấp ngỡ ngàng và lưu luyến, nhặt cánh phượng đỏ thắm ép chặt vào trang giấy, những dòng lưu bút chân thành cùng lời hứa hẹn một mai kia cùng về thăm lại mái trường thân yêu.

Bảng đen, phấn trắng, hoa phượng đỏ, tất cả đã trở thành hoài niệm của bao người về mái trường họ đã học. Nơi đây là một điểm dừng chân của chuyến tàu khám phá, trưởng thành. Điểm dừng đó sẽ luôn ở trong trái tim mỗi người.

Tìm hiểu hướng dẫn 🔥 Kiếm Thẻ Cào Miễn Phí 🔥 Kiếm Tiền Online Kiếm Thẻ Cào

Bài Văn Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Đặc Sắc – Mẫu 9

Bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 đặc sắc dưới đây giúp các em học sinh tham khảo được những ý văn hay và các tình tiết giàu ý nghĩa.

“Ơi hàng cây xanh thắm dưới mái trường mến yêu, có bầy chim đang hót âm thầm tựa như nói. ”. Đó là lời của bài hát “Mái trường mến yêu”, một bài hát lột tả hết những cung bậc cảm xúc của học sinh dành cho ngôi trường mến yêu của mình. Ngoài gia đình, thì mái trường chính là một trong những nơi nuôi dưỡng vun đắp cho ước mơ của con người.

Đó là một ngôi trường nằm ở vùng ven nội ô thành phố, ngôi trường nếu xét kĩ thì cũng không lớn. Ngôi trường của tôi ấy, là ngôi trường đã có tuổi cũng khá lâu đời, nghe những người lớn tuổi nói rằng nó được xây vào những ngày còn kháng chiến chống Mỹ. Ban đầu được xây dựng khá đơn giản để đáp ứng nhu cầu học tập của những gia đình không có điều kiện cho con lên vùng trung tâm thành phố học.

Còn bây giờ đã được xây sửa, trang trí lại rất khang trang và rộng rãi. Các dãy học được xây theo hình chữ U, với khoảng trống sân rộng để tiện cho việc tổ chức các hoạt động lớn của trường. Tường được quét bằng vôi màu xanh thiên thanh nhìn rất dịu mắt, mái ngói xanh đậm thay cho màu đỏ tươi, điều ấy làm cho mỗi lần hoa phượng nở, hoa phượng như vị nữ hoàng, rực rỡ giữa nền xanh nhàn nhạt. Dưới hàng hiên từng lớp, hoa mười giờ và cỏ đậu phộng chen nhau nở làm rực rỡ sắc màu, với cái tên “Nguyễn Công Trứ” càng làm cho ngôi trường nên thơ theo tên của nhà văn lớn ấy.

Với tôi ngôi trường ấy chính là khoảng trời thanh xuân biết bao tươi đẹp, biết bao kỉ niệm mà không thể phai mờ. Tôi nhớ như in cái ngày đầu tiên đến trường với biết bao bỡ ngỡ, rụt rè và có khi đi vào nhầm cả lớp vì không để ý, tôi làm sao quên được những kỉ niệm đáng yêu khi cùng bạn bè chia nhau từng chiếc kẹo bé xíu, giúp đỡ nhau trong học tập, cùng nhau thả trò ức hiếp thằng bạn ngồi bàn bên, chúng tôi gắn bó như anh em trong gia đình.

Ngôi trường đã cho tôi những kiến thức bao la rộng lớn, là nơi có được những thầy cô như là cha mẹ, dạy dỗ chúng tôi nên người, không chỉ là về kiến thức, mà còn là về nhân cách. Những lần tham gia các hoạt động ngoại khóa, thì những thầy cô, bị lũ học trò chúng tôi quậy phá, không biết bao nhiêu mà lần, nhưng vẫn cười xòa cho qua, có những thầy cô giáo tâm hồn rất tươi trẻ, cùng chúng tôi vui chơi, khi ấy rũ bỏ vẻ ngoài nghiêm khắc trên lớp học, thầy cô chúng tôi gắn bó với nhau vô cùng.

Người ta hay bảo, ngôi trường chính là ngôi nhà thứ 2, đúng là như vậy. Vì sẽ chẳng có nơi nào khiến cho bạn cảm thấy mình được sẻ chia, được sống vui vẻ, vô tư như ở dưới mái trường. Nơi đó tôi có được những người cha mẹ mới, những người anh em bè bạn cùng nhau san sẻ ước mơ, hoài bão, và nhen nhóm nguồn nhiệt huyết giúp chúng ta thực hiện mơ ước của mình.

Với tôi hay bất cứ ai học dưới ngôi trường xinh đẹp này đều luôn luôn yêu mến bóng dáng những phòng học xanh xanh thấp thoáng dưới những tán phượng đỏ. Đó là mảng kí ức mà dù sau này có đi nơi đâu, tôi vẫn luôn nhớ về ngôi trường thân yêu. Không chỉ vậy, mà ngay cả lúc này, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường tôi sẽ luôn tích cực học tập thật tốt, tham gia thật nhiều các hoạt động để vừa phát huy truyền thống, vừa gây dựng cho trường ngày một lớn mạnh hơn.

Gợi ý cho bạn 🌟 Kể Về Tổ Em Hay Nhất 🌟 15 Bài Văn Mẫu Tập Làm Văn Hay

Bài Văn Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Ngắn Gọn – Mẫu 10

Tham khảo cách viết hàm súc và cô đọng nhưng vẫn giàu ý nghĩa biểu đạt trong bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 ngắn gọn dưới đây:

Trường học có vai trò quan trọng trong cuộc sống của mỗi con người. Đối với tôi, mái trường là nơi ghi dấu những kỉ niệm đẹp đẽ bên thầy cô, bạn bè của mình.

Trường học của tôi mới được xây dựng nên vẫn còn rất khang trang. Do được xây dựng chưa lâu nên nhìn từ bên ngoài, ngôi trường vẫn còn rất mới. Cổng trường, theo như tôi cảm nhận, được thiết kế và xây dựng theo phong cách cổ điển, khá giống với chiếc cổng của những nhà thờ mà tôi từng nhìn thấy trong những chuyến tham quan.

Tôi không thể miêu tả một cách chi tiết về chiếc cổng vì tôi không phải là một kiến trúc sư. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn. Chiếc cổng trường tôi cũng giống như biết bao chiếc cổng trường khác. Đó là nơi dành để viết tên trường phải thật trang trọng và dễ quan sát. Hàng chữ “Trường THCS…” được in nổi có màu vàng trông thật kiêu hãnh.

Không gian sân trường chính là nơi lưu giữ nhiều kỉ niệm nhất của chúng tôi. Những hàng cây cổ thụ trong sân trường được trồng thẳng tắp với những loài cây vốn quen thuộc với tuổi học trò như: bằng lăng, hoa phượng, xà cừ… Dưới những tán cây này, lũ học trò chúng tôi đã cùng nhau vui đùa trong những giờ ra chơi mà không lo nắng nóng.

Cũng giống như nhiều ngôi trường khác, trường chúng tôi cũng bao gồm ba dãy nhà chính, được xây dựng theo kiểu hình chữ U. Mỗi dãy nhà gồm có ba tầng. Dãy nhà nằm giữa chính là dãy nhà hiệu bộ với là nơi làm việc của các thầy cô trong trường. Phía trước còn có sân khấu – nơi diễn ra các buổi lễ như khai giảng, bế giảng…

Lớp học của tôi nằm ở tầng một, phía cuối hành lang. Bên trong lớp được trang bị đầy đủ bảng viết, bàn ghế, quạt trần, điều hòa… rất tiện nghi. Ngoài ra, lớp học của tôi còn được trang bị máy chiếu. Đa số các phòng học trong trường đều đã có máy chiếu để phục vụ cho việc giảng dạy của thầy cô cũng như việc học tập của học sinh đạt được hiệu quả cao hơn. Tại lớp học này, tôi đã cùng với các bạn trải qua những buổi học thú vị, những giờ thi căng thẳng hay cả những tiết sinh hoạt sôi nổi. Thật nhiều kỉ niệm khiến cho tôi thêm trân trọng và yêu mến ngôi trường của mình.

Trường học – ngôi nhà thứ hai của mỗi học sinh. Tôi tự hào khi được gắn bó với ngôi trường của mình, nhận được sự dìu dắt của các thầy các cô. Vì vậy, tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để trở thành một người có ích, xứng đáng với công ơn dạy dỗ của thầy cô.

Đón Đọc Tuyển Tập 💧 Kể Về Người Bạn Mới Quen 💧 15 Bài Văn Mẫu Hay Nhất

Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 6 – Mẫu 11

Bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 6 sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích trong quá trình làm bài. Mời bạn đọc và các em học sinh cùng tham khảo sau đây:

Trong quãng đời học sinh, không ai là không có một vài kỉ niệm, dù đó là kỉ niệm vui hay buồn. Riêng tôi, tôi không thể nào quên kỉ niệm giữa tôi và cô Cườm – cô giáo chủ nhiệm tôi hồi lớp 6. Đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn thấy xúc động nghẹn ngào.

Ngay từ lần đầu gặp cô, đó là ngày đầu tiên đi nhận lớp 6, cô Cườm đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Lúc cô bước vào lớp, cả lớp im phăng phắc, không có một tiếng động khác hẳn với lúc ban đầu, không hiểu tại sao nhưng qua hành động, lời nói, tôi biết cô rất nghiêm khắc, mặc dù khuôn mặt cô không hề nói lên điều đó.

Cô có mái tóc xoăn, cái chàm ở thái dương và chiếc cổ kiêu ba ngấn thật ấn tượng. Đó là những điều mường tượng duy nhất của tôi khi đó. Tuy nghiêm nghị nhưng cô rất quan tâm đến học sinh. Suốt tiết học đầu tiên, cô vừa giảng vừa đến giúp đỡ một số bạn học kém. Điều đó làm tôi bớt sợ hãi và thấy cô trở lên gần gũi đáng mến. Càng dần vào năm học, tôi càng nhận ra cô không phải là một người quá nghiêm nghị. Với cảm nhận của riêng tôi cô thật hiền từ, đôn hậu nên khoảng cách giữa cô và tụi học trò chúng tôi càng gần gũi, nhất là giữa tôi và cô đã có một kỉ niệm sâu sắc.

Đó là vào một buổi chiều mùa hạ, trời mưa tầm tã, bầu trời xám xịt, những hạt mưa nặng trĩu rơi lộp độp xuống mái hiên. Các lớp đã tan, mọi người vội vã ra về , người thì có áo mưa, người thì được cha mẹ đưa đón, kẻ lại chịu đày mưa giữa trời. Riêng tôi thì đứng nép ở cửa hàng của một bà cụ. Mưa mãi không ngớt, tôi bắt đầu thấy lo lắng. Tôi băn khoăn: chẳng lẽ lại đội mưa mà về? Tôi nghĩ vậy rồi đánh liều chạy một mạch ra ngoài giữa lúc trời đang mưa to. Bỗng có tiếng gọi Linh ơi! nghe rất giống tiếng cô Cườm. Tôi ngoảnh mặt lại, đúng là cô thật.

Thấy tôi cô nói:

-Trời mưa to lắm, lại không có áo mưa, lên xe cô chở về.

Tôi chần chừ giây lát, vừa muốn đi vừa không vì sợ làm phiền cô, như đoán được ý nghĩa ấy của tôi cô giục:

-Nhanh lên kẻo cảm lạnh bây giờ.

Tôi vội vã lên xe. Trong lần áo mưa ấm áp, tôi cảm nhận được tình yêu thương, sự quan tâm của cô dành cho tôi, tình cảm ấy như ngọn lửa đang rực cháy trong lòng. Nhưng cũng tại cái tính ích kỉ đáng ghét của tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình đang được khô ráo, ấm áp mà không hề để ý đến cô, cô đã nhường áo mưa cho tôi đang lạnh cóng rét buốt. Cái áo mưa của cô nhỏ chỉ đủ cho một người, có tôi đi cùng, cô gần như bị ướt đẫm. Khi về đến nhà, sắc mặt của cô tái xanh, cô thở hổn hển, thế mà tôi còn hỏi một câu ngớ ngẩn:

-Cô bị làm sao thế ạ?

Cô nói là không sao và bảo tôi về nhà nhớ soạn bài đầy đủ để mai có người dự giờ. Cô mệt mỏi như vậy mà vẫn quan tâm đến tôi ư? Tôi vừa muốn khóc vừa ân hận và cái tính lơ đễnh của mình. Giá như lúc đó mình cứ chạy một mạch thì cô đâu có bị ngấm nước mưa rồi bị cảm. Suốt buổi tối hôm đó, tôi không thể ngồi yên, cứ thấp thỏm, không biết cô đã đỡ chưa.

Sáng hôm sau đi học tôi không thấy cô ở lớp, cô không đi dạy, có lẽ cô đã bị ốm. Cả buổi học hôm đó, tôi không thể tập trung. Tôi vừa lo lắng, vừa sợ, lòng rối bời. Sau buổi tan học tôi quyết định đến nhà cô để xin lỗi cô, tiện thể thăm cô luôn. Ngõ vào nhà cô sâu hun hút, tôi phải vất vả lắm mới tìm ra. Tôi vào nhà, thấy tôi, cô gượng dậy:

-Linh đấy à? Vào đây em!

Tôi vội chạy đến đỡ cô, cô nói:

-Xin lỗi em nhé, chắc em lo lắng lắm?

Tôi run rẩy lắp bắp:

-Không, không người xin lỗi phải là em mới đúng, vì em mà cô bị cảm.

Khi đó, tôi thật sự xúc động, tôi ôm chầm lấy cô, mắt tôi cay cay, tôi cảm nhận được tình cảm của cô dành cho tôi cũng như cho bao bạn khác. Chưa bao giờ tôi thấy mình hạnh phúc như lúc này. Từ tận đáy lòng, tôi cám ơn cô rất nhiều. Nhờ có cô tôi mới có được một bài học về tình thầy trò thật thấm thía. Và cũng từ cô tôi mới hiểu được một nhà giáo phải vừa có đức, vừa có tài, phải lao tâm khổ tứ, hi sinh nhiều lắm cho lớp lớp học trò.

Cảm ơn cô, cảm ơn người mẹ thứ hai của tôi, người đã giúp đỡ dạy bảo tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi thật hạnh phúc và tự hào khi có được một “người lái đò” đáng kính như cô.

SCR.VN tặng bạn 💧 Nhận Thẻ Cào 50k Miễn Phí 💧 Kiếm Thẻ Cào Free

Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 7 – Mẫu 12

Để làm tốt bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 7, bên cạnh việc trau chuốt cho từng lời văn, các em học sinh cũng cần gửi gắm vào đó những cảm nhận chân thành của chính mình.

Với cuộc đời mỗi người, quãng đời học sinh là tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng thời gian quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường cấp hai – nơi tôi đang học – đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.

Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.

Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ – thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được “chia phần”. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!

Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người.

Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.

Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỷ niệm tưng bừng, rộn rã; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuối tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới liệu những tháng ngày đẹp đẻ có được kéo dài lâu?

Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.

Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.

Chia sẻ thêm cùng bạn 🍀 Bài Văn Tả Cô Giáo 🍀 15 Bài Văn Mẫu Tả Hay Đạt Điểm 10

Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 8 – Mẫu 13

Đón đọc bài văn mẫu kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 8 dưới đây, các em học sinh sẽ cảm nhận được những dòng viết giàu cảm xúc chạm đến trái tim người đọc.

Trong cuộc đời của mỗi con người, chắc ai cũng từng cắp sách đến trường, đến lớp được ngồi vào ghế nhà trường với hình ảnh người bạn, người cô thân thiết và cả những kỉ niệm nữa chứ. Quãng đời học sinh còn lại của tôi và bạn chắc một khi dã trải qua thì không thể không ghi lại những dòng dấu ấn sâu sắc.

Ba năm học trôi qua, không phải là ngắn, cũng đủ để những con người xa lạ trở nên thân thiết hơn giống như một gia đình, sự dạy dỗ chỉ bảo ân cần của thầy, cô giáo dưới mái nhà trường THCS Đức Ninh làm cho tôi cảm thấy thêm yêu ngôi trường này. Tôi yêu những hàng phượng ngả bóng dưới sân trường trong những buổi trưa hè, gốc phượng ấy không biết bao nhiêu lần tôi đã nán lại trong những giờ ra chơi ngồi đếm những đốm nắng lung linh xuyên qua kẽ lá.

Tôi yêu những con đường mòn trong sân trường đã để lại những kỉ niệm vui cũng như buồn trong tôi. Tôi yêu hàng ghế đá khi các cô các cậu học trò vui đùa lẫn nhau. Tôi yêu tiếng trống trường rộn ràng, giòn giã và yêu cả cái lớp học có cánh cửa hoen gỉ, nơi tôi ngồi học ngày xưa nhìn ra cửa sổ vào buổi trưa hè những chú chim đùa nhau trong nắng và cả tán lá bàng tỏa ra xanh mướt như đang che bớt đi cái không khí nóng nực của mùa hè.

Tôi nhớ những tiết học của cô giáo chủ nhiệm, nhớ tiếng cô giảng bài và nhớ cả tiếng phấn trên nền bảng xanh thẳm. Giọng cô dịu dàng, trìu mến tận tình chỉ bảo cho học sinh mới thấy được công lao của cô dành cho chúng tôi. Nhớ lại lời cô dạy bảo năm ấy tôi lại càng thêm thấm thía, chính vì công lao to lớn đó đã thúc đẩy mỗi người trong chúng tôi cần phải cố gắng hơn nữa để không phụ lòng mong mỏi của cô dành cho chúng tôi.

Ba tháng nghỉ hè đã sắp kết thúc, nhường lại cho mùa thu, mùa mà tất cả các học sinh sắm sửa chuẩn bị cho một năm học mới. Cánh cửa trường đã mở đón chào các em học sinh đến ngày tựu trường của một năm học mới với bao nhiêu là cảm xúc. Sẽ có nhiều thứ thay đổi nhưng những kí ức này luôn động lại trong trái tim tôi mãi mãi.

Thêm một năm nữa, tôi sẽ phải tạm biệt ngôi trường này và phải xa bạn bè, thầy cô ở đây. Một ngôi trường và thầy cô giáo đẹp như một bài ca không thể nào quên. Nghĩ về hiện tại thầy cô vấn đang ở bên cạnh chúng tôi, mới cảm thấy vui hơn. Bên dưới mái trường mà chúng ta vẫn miệt mài học tập, sẽ có những thầy cô luôn dõi theo bước chân của chúng tôi đi đến tận cuối con đường. Giờ này đây tôi sẽ cố gắng học tập để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô đối với chúng tôi.

SCR.VN giới thiệu 💧 Tả Thầy Giáo Hay Nhất 💧 15 Bài Văn Mẫu Tả Thầy Điểm 10

Kể Lại Kỷ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 9 – Mẫu 14

Bài văn kể lại kỷ niệm về mái trường cấp 2 lớp 9 sẽ mà những cảm xúc bồi hồi khi nhớ về năm tháng học trò ở độ tuổi tinh nghịch và vô tư.

“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm.Kỉ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô, bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn.Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết thaNhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa….”

Mỗi khi câu hát đó vang lên, trong lòng mỗi người đều dâng trào những cảm xúc về mái trường thân yêu nơi có những người thầy, người cô và bạn bè của chúng ta. Nơi mái trường mến yêu, chất chứa bao kỉ niệm tươi đẹp khó quên cùng hoài bão ước mơ lúc còn ngồi trên ghế nhà trường.

Đối với em, là một học sinh lớp 9, là năm cuối cùng còn lưu lại nơi ngôi trường cấp hai này có lẽ là quãng thời gian tươi đẹp, bui nhất từ trước tới nay mà em có. Dù còn bao tiếc nuối, dù còn bao việc chưa kịp thực hiện đã phải chia xa nhưng những kỉ niệm với nơi đây sẽ mãi khắc ghi trong lòng mỗi học sinh như chúng em. Dưới mái trường THCS ………thân yêu này, em đã lớn lên trong tình yêu thương, đoàn kết của thầy cô, bạn bè, học được bao điều mới mẻ, chắc chắn rằng chúng sẽ là hành trang giúp em vững chắc vào đời.

Mỗi ngày đến trường đối với tôi thật sự là niềm vui, niềm hạnh phúc. Sáng sớm đứng trước cổng trường với dòng chữ trên biển “Trường THCS ……….” thật sự đẹp, là động lực vô cùng to lớn giúp chúng em học hành tốt hơn. Vào nơi sân trường rộng lớn, nhìn thấy bác bảo vệ hiền hậu đang dắt vài chiếc xe đạp chậm rãi khiến lòng tôi như cảm thấy vững trãi hơn, ấm áp hơn. Chắc hẳn nhắc đến bác bảo vệ, chúng ta không thể quên được những tiếng trông trường rộn rã mỗi giờ tan trường nhỉ.

Có thể nói nơi tôi đang học tập trong trí tưởng tượng của tôi như một ngôi nhà thứ hai của tôi vậy. Nơi đây tôi thực sự gắn bó với một tình cảm vô cung đặc biệt mà chắc hẳn chỉ tôi mới có thể cảm nhận được. Đây là một môi trường tốt để chúng tôi có thể thỏa sức học tập, kết bạn, tìm tòi, khám phá…. chúng tôi nhận được sư dạy dỗ, quan tâm chu đáo của mỗi thầy cô, mỗi thầy cô một cách dạy khác nhau nhưng ở họ luôn có chung một tình yêu thương dành cho học trò của mình.

Những bài giảng luôn tràn đầy nhiệt huyết, ẩn chứa trong đó là đam mê, là yêu thương với từng bài giảng. Vì vậy chúng tôi luôn cảm thấy thú vị, đầy hứng khí khi được tiếp thu những kiến thức quý giá này. Ngoài tập trung chú trọng vào việc học, trường em còn tạo nhiều sân chơi bổ ích để học sinh có thể thể hiện tài năng ẩn náu của mình. Tôi vô cùng tự hào về học sinh trường tôi ngoài bề dày về thành tích học tập mà còn tham gia các hoạt động ngoại khóa vô cung sôi nổi.

Nhắc lại tập thể lớp tôi, lòng tôi lại như nở rộ hoa. Nhớ những ngày đầu, hầu như ai cũng nhút nhát, còn không dám nói chuyện. Đấy cũng chính là khoảng thời gian khó khăn nhất. Chưa quen bạn mới, trường mới, chưa tiếp xúc nhiều với phương pháp giáo dục từ một ngôi trường điểm, chúng tôi vô cung lo sợ, hoang mang! Đấy vậy mà nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của cô Lương – giáo viên chủ nhiệm cũ của lớp chúng tôi, chúng tôi đã vượt qua quãng thời gian ấy một cách nhanh chóng.

Sau bao năm như một gia đình luôn chia sẻ với nhau mọi điều thì ngày này cũng tới, cô chủ nhiệm chúng tôi phải nghỉ hưu giữa chừng, trao con thuyền A2 này cho cô Hoà chèo lái đến bờ cũng như bao cô giáo khác, ban đầu chúng tôi cảm thấy sự lạ lẫm, khoảng cách với cô chủ nhiệm mới.

Nhưng tính tình cô Hòa lại rất đáng yêu và luôn chủ động tâm sự mọi điều, lắng nghe mọi điều mà chúng tôi giãi bày. Dần dần, khoảng cách vô hình ấy đã tan biến từ lúc nào không ai hay chỉ còn một năm nay chúng tôi được ở bên cạnh cô, bên cạnh bạn bè. Cái cảm giác xa và cô đơn lại ùa về mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian ấy. Chẳng biết từ bao giờ họ đã quan trọng với tôi như thế, giống như không thể tách rời.

Chỉ còn một học kì nữa thôi là tôi và các bạn sẽ phải rời xa nơi chúng tôi luôn coi như mái nhà thứ hai này để đến với một ngôi trường mới. Trong tôi dường như vẫn còn đang còn đọng lại y nguyên kí ức lần đầu tôi bước chân vào ngôi trường này. đi cùng với kỉ niệm ngày đầu tiên đó là những kỉ niệm với trường, lớp, với bạn bè, thầy cô mà tôi sẽ không bao giờ quên được.

Dù vẫn còn vô vàn nuối tiếc nhưng tôi vẫn phải bước tiếp trên chặng đường còn dang dở của mình. Tôi sẽ phải nỗ lực học tốt, đạt kết quả cao trong học tập để không phụ công dạy dỗ của thầy cô và mái trường THCS …………. dành cho tôi. Lời cuối cùng tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới ngôi trường, tới các thầy cô đã nuôi nấng, dạy dỗ tôi để tôi được trưởng thành như ngày hôm nay.

Đừng bỏ lỡ cơ hội 🍀 Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí 🍀 Card Viettel Mobifone

Bài Văn Kể Kỉ Niệm Về Mái Trường Cấp 2 Lớp 9 Ngắn Hay – Mẫu 15

Bài văn kể kỉ niệm về mái trường cấp 2 lớp 9 ngắn hay sẽ giúp các em học sinh luyện tập cách viết cô đọng nhưng vẫn giàu hình ảnh và cảm xúc.

Mái trường luôn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim mỗi người. Nơi ấy chất chứa bao kỉ niệm với thầy cô, bạn bè, lưu giữ khoảng thời gian đẹp nhất của đời người học sinh. Nhắc đến mái trường, cả bầu trời kí ức dường như lại ùa về trong ta, ta nghe đâu đây thấp thoáng tiếng nói tiếng cười của một thời áo trắng hồn nhiên thuở nào.

Mái trường là nơi cho ta kiến thức, nâng đỡ từng bước chân để ta tiến đến tương lai. Mái trường còn là nghĩa thầy trò, là khúc ca tình bạn, là tất cả những gì ngây thơ, hồn nhiên nhất của một thời trẻ thơ. Nhớ ngày còn bé khi ta lần đầu tiên được mẹ dắt tay đến trường, trường học đối với ta là một thế giới mới lạ, bí ẩn và rộng lớn. Rời tay mẹ bước qua cổng trường mà lòng ta tràn đầy băn khoăn và bỡ ngỡ. Và rồi ta cũng nhanh chóng hòa nhập với môi trường ấy khi có sự dìu dắt của các thầy cô, tình cảm chân thành của những người bạn mới.

Trường học mang đến cho ta biết bao điều thú vị và bất ngờ. Những bài học vỡ lòng, những phép toán đầu tiên dường như mới chỉ là ngày hôm qua. Từng bước, từng bước một, ta dần tiến đến gần hơn với chân trời tri thức. Thầy cô dạy cho ta những bài học về cách sống, cách làm người: nhân chi sơ, tính bản thiện, ở hiền gặp lành, gieo gió gặt bão. Đầu óc non nớt của trẻ thơ dần được lấp đầy bởi những bài học sinh động và thú vị: những vùng đất xa xôi cách nửa vòng trái đất hay những trận đánh oai hùng của ông cha ta suốt chiều dài lịch sử.

Thầy cô chính là những người lái đò tận tụy luôn kề bên, sát cánh và ủng hộ ta trên con đường chinh phục ước mơ. Họ hi sinh trong thầm lặng, làm tất cả mọi việc vì học sinh thân yêu: những đêm thao thức soạn bài, luôn gần gũi, động viên, an ủi hay đôi khi là trách mắng mỗi khi chúng ta phạm lỗi.

Mái trường còn chất chứa biết bao kỉ niệm tươi đẹp về bạn bè – những người đã gắn bó, đồng hành cùng ta trong suốt thời ấu thơ. Bạn bè cùng ta chia sẻ những sở thích, giúp đỡ ta trong học tập. Khi có chuyện buồn hay buồn, ta kể cho bạn nghe, nỗi buồn vơi đi một nửa, niềm vui lại như nhân đôi. Những giờ ra chơi, ta lại cùng bạn vui đùa dưới gốc phượng già tỏa bóng râm mát, nào là bắn bi, đá bóng, nhảy dây, chơi chuyền. Bạn bè trở thành chỗ dựa vững chắc về tinh thần cho ta, cùng ta đi qua những khó khăn thử thách.

Yêu mái trường, ta dường như yêu luôn cả những vật, những ngóc ngách nhỏ nhất. Tiếng trống trường điểm giờ lên lớp, giờ ra chơi sao mà cũng thân thương đến thế. Bác phượng già ở góc sân trường cũng trở thành một phần không thể thiếu trong những năm tháng cắp sách đến trường.

Phượng chứng kiến mọi vui buồn của người học sinh, hoa phượng báo hiệu mùa thi đã đến. Dưới gốc phượng, những người học sinh cuối cấp bịn rịn chia tay nhau trong lưu luyến. Phấn trắng, bảng đen, ghế đá cái nào cũng như mang đầy tâm sự, in dấu những kỉ niệm về một thời học sinh tinh nghịch. Những ngày khai trường, ngày hai mươi tháng mười một vẫn còn đọng mãi trong ta cái không khí tưng bừng, náo nức.

“Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Thời gian trôi đi mãi mãi không trở lại nhưng có một thứ vẫn sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi, đó là hình bóng về mái trường mến yêu, là khoảng thời gian tươi đẹp được gắn bó bên thầy cô, bạn bè.

Mời bạn tham khảo 🌠 Tưởng Tượng 20 Năm Sau Em Về Thăm Trường Cũ 🌠 15 Bài Hay

Từ khóa » Kể Kỉ Niệm Dưới Mái Trường