[Review] Bất Dạ Thành – Phối Thái Thái Hàm [Đam Mỹ] - Tịch Hồ

[Tôi đặt tên em rằng “duyên phận”

Giữa đêm trắng muôn trùng, giữa dòng người muôn ngả

Thiếu hụt và vẹn tròn, chậm chạp mà vội vã, hoan hợp rồi chia xa

Phố thành trắng đêm hoa, chuyện xưa còn để ngỏ…]

Bất dạ thành 不夜城

[ Thành phố không đêm]

Bất Dạ/ Phối Thái Thái Hàm

Hoàn – Link 

.

Bất dạ thành, bất dạ thành, thành phố không đêm, thật sự đúng tinh thần rồi, tôi đã thức trắng một đêm chỉ để xem hết nó. Từ hơn một giờ sáng đến gần sáu giờ, tôi đã đọc những dòng văn trôi qua lặng lẽ như bóng đêm bước nhẹ qua những hiên nhà, tôi đã lắng nghe âm thanh của đêm thâu thì thầm thủ thỉ, một bữa không đêm bất quá cũng chỉ thế mà thôi.

Tôi đã lướt đi trên từng con chữ thật chậm, chậm hơn so với bình thường nhiều lắm. Bởi tôi còn mải mê ngơ ngẩn trước ánh đèn phồn hoa vàng đỏ của Đài Bắc khi thả mình trên một cây cầu vượt nào đấy, bởi tôi còn thơ thẩn trước ngõ nhỏ nằm giữa hai ngôi nhà kia, bởi tôi còn nao nao khi đi ngang một quán mì bí mật… Một Đài Bắc tôi chưa bao giờ biết đến đang níu kéo tôi, dắt tay tôi đi trên những con lề in dấu chân của Tiếu Văn và Dĩ Thành, đẩy tôi vào một buổi đêm lạ kỳ.

Tôi phải thú thật rằng tôi vốn không thích đất Đài cho mấy, không quen cái văn của Đài cho mấy; giữa Đại Lục và Đài, tôi thế nào cũng thiên vị cho Đại Lục hơn một tý; thế nhưng cuối cùng tôi lại có cảm giác mình đang thở cùng một nhịp nơi thành phố không đêm này. Truyện không tính là dài, tầm tầm thôi, giọng văn cũng nhẹ lắm – như một cơn gió lùa, phớt ngang qua da khiến người ngứa ngáy tâm can nhưng bao giờ nắm bắt được. Lời văn không quá trau chuốt, không quá bóng bẩy kiêu kì, nhưng cũng không quá mức giản đơn mộc mạc – nó chỉ là những dòng chữ trầm tĩnh, như dòng nước lay động có một độ xiết vừa phải khiến người khó lòng lên bờ, nhưng cũng khiến người có thể đi tiếp trong nước.

Đối với tôi, Bất dạ thành chính là một dòng nước. Nhiều người bảo đây là bình thản văn, tôi lại không hoàn toàn đồng ý. Câu chuyện về Dĩ Thành hay Tiếu Văn trước năm 2008 có bao giờ êm đềm yên ả? Họ đã bị dòng nước cuốn chân, để rồi không thể đứng vững mà trôi xa trong sự chật vật, lặn ngụp giữa những cơn sóng rồi bị bủa vây trong bóng tối tận cùng khi chìm dần.

Lý Dĩ Thành và Dương Tiếu Văn rất giống nhau, có thể nói là cùng một loại người. Tôi đã suy nghĩ về họ nhiều lắm, cứ mỗi chặng họ đi là tôi lại rối rắm thêm một phần. Cả hai gặp nhau, thương tật đầy mình. Một Dĩ Thành phận tình bạc mỏng, ngay cái tên Dĩ Thành – dùng chân thành đối đãi – cũng vì cha mẹ mong muốn con mình nhận chút duyên, lại vì bạn gái chia tay mà dẫn đến trầm cảm. Một Tiếu Văn hòa ái dễ gần, đến cái tên Tiếu Văn – như văn chương – cũng miêu tả thật đúng, thế nhưng ai biết trong anh là nỗi đau triền miên khi người bạn trai rời đi. Dĩ Thành và Tiếu Văn, như hai con thú bị thương cố nhích lại gần để liếm láp vết thương cho nhau, cho một chút hơi ấm để vượt qua con nước lạnh lẽo, họ đã gặp mặt như thế.

Dương Tiếu Văn đã từng nói một câu thế này:

Lọai người như chúng ta, quá đắm chìm, lại quá tin tưởng vào tình yêu, từ đầu đã định trước sẽ có kết cục bi thảm.

“Lọai người như chúng ta”, loại người như họ… dường như nếu nhìn bề ngoài, ít người nghĩ hai người này có điểm gì chung. Một kẻ hay tỏa ra không khí “người sống chớ lại gần”, không quá quan tâm đến thứ gì hay ai, không chủ động tiếp cận ai, ai đến thì tiếp, ai cho thì nhận; một kẻ lại lộ ra không khí rất hòa nhã, luôn luôn rất dịu dàng, rất biết săn sóc người xung quanh, ai cần đã sẵn có – hai kẻ này chung được nỗi gì?

Lý Dĩ Thành hay bị chọc là tượng đất, mà cậu cũng thừa nhận như thế. Tượng đất có vẻ ngoài rất đẹp, có nước sơn sáng bóng – như đôi mắt phượng hay sự tài hoa ở muôn vàn lĩnh vực nghệ thuật của cậu, nhưng bên trong tượng đất ngoài rỗng cũng chỉ là rỗng mà thôi. Cũng như tính cách của cậu, cũng như quẻ số phận bạc duyên khan nọ… Thế nhưng một người duyên tình mỏng manh như vậy cũng có lúc sẽ yêu, tình yêu đầu khi năm ba đại học, cuối cùng lại chia tay. Sau chia tay, cậu bị trầm cảm.

Dương Tiếu Văn lại bị Khưu Thiên gọi là bánh đĩa bay nhân đậu đỏ – bề ngoài trông ngon đấy, nhưng đến lúc về nhà ăn mới biết người bán cho lộn nhân. Anh quả thật là người như vậy; dùng vẻ dịu dàng bên ngoài để che đậy cả thảy, thật chất tôi nghĩ anh là một kẻ cô độc không nguyện ý chia sẻ. Nhưng một kẻ dịu dàng như thế cũng có lúc bị người bỏ rơi, sau sáu năm yêu đương, anh nhìn người nọ rời khỏi. Sau chia tay, anh lại ôm cả thảy nỗi đau rồi che lại trong mình.

Một tên dị tính luyến và một tên đồng tính luyến đã gặp nhau như vậy. Điểm giống nhau giữa họ, chính là cách dốc cạn sức để yêu. Lý Dĩ Thành duyên tình mỏng, thật vậy, thế nên khi cậu yêu, nghĩ rằng duyên trần mình có là bao, hẳn chỉ là lần này mà thôi – nên cậu yêu hết sức mình có thể. Vì vậy khi chia tay, cậu đuối sức, chìm vào dòng nước. Dương Tiếu Văn ngày xưa vốn là kẻ ăn chơi lắm, đến khi yêu rồi, anh nghĩ lần này hẳn cả đời – nên anh dốc cạn tình cảm mình vốn có. Cả hai đều là những kẻ quá đắm chìm, tự nghĩ chỉ yêu một lần trong đời, tự nghĩ đã tìm được cả đời, thế nên họ trở nên thương tổn.

Cả hai giống nhau lắm, từ sở thích đến suy nghĩ, thậm chí rất nhiều lần cả hai nói cùng ý cơ mà. Và tôi đã từng nghĩ rằng, để hai kẻ thiếu hụt sưởi ấm cho nhau không phải quá vẹn toàn hay sao? Họ cùng khuyết mẻ, họ có thể đồng cảm, thậm chí là đồng điệu, kết cục như thế hẳn quá viên mãn mà? Nhưng tôi lầm rồi, tôi thật sai lầm. Họ là hai mảnh ghép hình tròn bị cắt đi, vốn tưởng có thể lắp lại, nhưng rốt cuộc không tài nào ăn khớp – tôi đã quên mất kích cỡ và vị trí hai mảnh cắt trên vòng tròn ấy khác nhau cơ mà, tôi thậm chí đã quên mất nếu chúng nó đã khuyết, ghép lại chỉ làm mảnh khuyết thêm rộng ra.

Tôi còn nhớ lắm câu nói của Khưu Thiên với Dĩ Thành:

Chuyện này chẳng liên quan gì đến bồ có ý gì hay không, tự bồ còn đang sống dở chết dở, ổng chộp bồ làm phao cấp cứu, bồ cũng bám víu lại ổng, bộ bồ tưởng thế là hai người thảm hại như nhau hả? Đừng có ngu! Bồ đã bị ổng vít xuống nước rồi còn không chịu hiểu, ổng sẽ chờ bồ rữa nát te tua rồi tự ổng leo lên bờ một mình!

Nghe rất độc, nhưng tôi thấy nào có sai? Tình cảnh của họ lúc đó chính xác là thảm hại hệt như nhau vậy, cả hai đều bị dìm xuống dòng nước sâu, nghĩ rằng bấu víu lấy nhau có thể tiếp thêm sức mạnh mà lên bờ, nhưng họ đang bị thương cơ mà, giúp đỡ gì nhau được? Có lẽ vì thế mà kết cục vẫn là mỗi người mỗi ngả.

Tôi đã từng tiếc nuối. Không phải tiếc cho sự chia xa của họ, mà tiếc cho thời điểm họ gặp nhau, “giá chi sớm hơn” – tôi đã nghĩ như thế. Nhưng cuộc sống vốn không có chữ nếu, dù sao thì họ cũng đã gặp nhau cơ mà, đấy đã là duyên rồi.

Thật ra, sự chia xa ấy là vô cùng hợp lý thôi. Cả hai đều cần thời gian để tự hàn gắn vết thương, mà chuyện này không ai có thể giúp ai cả, họ phải tự đương đầu, tự thay đổi và trưởng thành; còn nếu có duyên, sao sợ mai này không gặp lại?

Tôi khá thích câu chuyện về sự ngộ ra và trưởng thành của họ. Nó bình thường lắm, nhưng mà thật quá, nó chứa đầy những nỗi hoài nghi và lạc hướng, đầy những nỗi mệt mỏi và rã rời, nhưng qua thời gian, qua những quyết định của bản thân họ, nó chỉ còn là sự bình thản trong tâm mà thôi.

Ba năm, thời gian này bảo dài thì không, mà ngắn thì cũng không hẳn – ba năm cho miệng vết thương lành lặn, ba năm cho mắt trong tâm sáng; sau ba năm, họ gặp lại. Họ không gặp nhau tại Đài Bắc phồn hoa, có lẽ là chưa đúng thời điểm chăng? Họ gặp nhau trên mạng, lúc ấy khoảng cách sao mà xa xôi. Lần thứ hai, họ cách nhau 76 bước chân trên con phố Bắc Kinh mà không hề hay biết. Lần thứ ba, họ gặp nhau giữa Thượng Hải đông đúc, giữa họ không còn cách một bước chân nào nữa. Nhiều người bảo, cứ như một câu chuyện cổ tích đời thường ấy – tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ tin vào duyên phận và nhân quả, mà đây chính là ví dụ rõ ràng nhất của duyên phận rồi còn gì.

Thật ra, tôi đến với Bất dạ thành một cách hoang mang lắm. Tôi hoang mang trước cửa ngỏ của số phận, không chỉ với Dĩ Thành hay Tiếu Văn, hay Khưu Thiên mà còn cho bản thân tôi. Làm sao ta biết chắc người này chính là cả đời của ta? Nếu lầm thì sẽ thế nào đây? Nhưng khép lại Bất dạ thành, tôi cuối cùng cũng thỏa mãn với câu trả lời.

Rate this:

Share this:

  • Facebook
  • Tumblr
  • Twitter
Like Loading...

Related

Từ khóa » Dạ Bất Thành