[Review] Thương Tiến Tửu – Đường Tửu Khanh - Gemmy

Ngươi có biết năm ấy, vì sao ta đồng ý với Sách An, đeo khuyên tai không?

Bởi vì ta biết có người sẽ rời đi, người biến mất trong đại tuyết vĩnh viễn sẽ không quay lại nữa, ngoại trừ Sách An.

CP chính: Tiêu Trì Dã (Sách An) x Thẩm Trạch Xuyên (Lan Chu)

Thật ra “Thương tiến tửu” là loại truyện cần được đọc lại nhiều lần, để viết review hay thì phải đọc theo kiểu nghiền ngẫm. Tiếc là tôi không có nhiều thời gian, chỉ đọc rất nhanh một lần (vì quá hấp dẫn), nhưng tôi sẽ viết một cái review tổng quan, không spoil để các bạn có một cái nhìn sơ lược về tác phẩm 😘

—————————————————

BEST

Tôi không biết từ ngữ nào có thể diễn tả nổi sự hay của “Thương tiến tửu” ngoại trừ từ best này nữa. It’s great on many levels ❤️ Đọc xong rồi cảm thấy mấy truyện cung đình khác không hay nữa 😝

Bạn nào không quen đọc truyện dài và đấu tranh quyền mưu sẽ thấy quyển này hơi ngợp với dàn nhân vật khổng lồ. Nhưng càng về sau, “Thương tiến tửu” càng chứng tỏ nó là một quyển truyện đáng đọc, truyện đam mỹ nhưng xây dựng hình tưởng phái nữ rất đẹp, tình tiết và nhân vật dày đặc nhưng không phải là quá khó hiểu, tranh đấu liên tục nhưng không thiếu đi tính nhân văn, sắc sảo tỉnh táo nhưng không thiếu đi sự lãng mạn, nhân vật có đáng ghét cỡ nào cũng có nét đẹp, nét đáng trân trọng.

Truyện là một bản anh hùng ca với rất nhiều con người đã ngã xuống, rất khó nói ai đúng ai sai, nhưng cho tới phút cuối cùng, họ vẫn trọn vẹn lý tưởng, dù lưu danh muôn thuở hay chỉ vô danh trở về với cát bụi, họ vẫn ngạo nghễ giữa đất trời, vĩnh viễn là những người hùng.

Cân tài cân sức

Là sự cân tài cân sức giữa chó dữ Tiêu Sách An và chó điên Thẩm Trạch Xuyên lúc đầu, đấu khẩu với mưu kế, không ai thua ai, không ai chịu nhường ai, vậy mà sau lại yêu nhau đấy 😄 Đó cũng là sự cân tài cân sức giữa Ly Bắc và Biên Sa, giữa thế gia và hàn gia, giữa phái cấp tiến và phái ôn hòa, giữa triều thần và mưu sĩ… Dù là cuộc đấu tranh nào thì nhân tài cũng như mây, nên bạn sẽ luôn hồi hộp theo dõi ai sẽ thắng ván cờ đó. Nên cũng không ai có thể chiến thắng mãi. Đó cũng là cách nhân vật trưởng thành, phải trải qua đau thương mất mát, phải vượt qua rất nhiều rào cản, mới có thể thành công. Nhưng có những cái chết đã khiến tôi không cầm được nước mắt 😭

Xứng danh nhất

Đây là tư tưởng tôi thích nhất truyện. Vinh quanh cao nhất, chiến thắng cuối cùng chỉ dành cho người có thực lực nhất, người xứng đáng nhất. Bất kể gia cảnh hay xuất thân, người xứng đáng nhất là người có thể đi tới đỉnh cao nhất. Cũng vì lý do đó, tướng quân không nhất thiết phải là nam nhân, lang vương tương lai không nhất thiết phải mang họ Tiêu, ngai vàng cũng không phải của Lý thị, mà là của bất kỳ ai yêu thương bách tính, có đủ tài năng để khiến bá tánh ấm no, thiên hạ thái bình. Cũng vì lý do này, mà tôi đã vô cùng kính nể Tề Huệ Liên, vì ông là lão thần nhưng tư tưởng lại cấp tiến, yêu thương và tin tưởng Lan Chu của chúng ta:

Nhưng ta sẽ không nhận thua, kiếp này ta chỉ làm đế sư! Lan Chu! Lồng chim đã phá, loạn thế tất khởi, những gì tiên sinh có thể dạy con, đã dạy xong cả rồi. Đất trời thối nát này, thà rằng hãy lật đổ nó, biến nó thành đất trời của con đi. Lan Chu, đi đi, đừng quay đầu, tiên sinh thay con gánh bốn vạn oan hồn kia, con đừng sợ, con… Đừng sợ nhé…

Và trong các nhân vật phụ, người tôi yêu thích nhất là Diêu Ôn Ngọc, mưu sĩ bậc nhất của truyện. Diêu Ôn Ngọc dũng cảm đối mặt với nỗi đau của chính mình, thức thời, không bị xiềng xích bởi truyền thống, có một đôi mắt nhìn xa trông rộng, là văn nhân nhưng vẫn vô cùng mạnh mẽ đầy khí chất:

Trợ giúp lương chủ, ta chính là mây giữa trời, tụ tán tùy ý. Ta có thể vô danh, không được tán tụng, nhưng chủ ta, nhất định huy hoàng thiên thu!

Tình yêu như ngọn lửa

Nóng rực và vĩnh viễn không bao giờ tắt ☺️

Sẽ rất hiếm có một quyển mà romance như thế này. Thường thì hoặc là rất lâu mới yêu nhau, hoặc là yêu nhau sớm thì romance về sau sẽ bớt hấp dẫn. Nhưng “Thương tiến tửu” đã phá vỡ những cliché đó, bởi vì Sách An và Lan Chu yêu nhau khá sớm, nhưng tình yêu vẫn mãnh liệt và không mất đi độ nóng cho tới cuối truyện ☺️

Tôi luôn tự hỏi, có phải Lan Chu yêu Sách An trước hay không, vì rõ ràng là Lan Chu cố tình hôn người ta, dụ dỗ người ta, nhưng xuống giường rồi lại không nhận người 🤣 Lan Chu là như vậy đó, người ta không thể nhìn thấu, nhưng hồ ly hiểu rõ sức quyến rũ của mình, ẻm mà đã ra tay thì ai mà chạy thoát được, chỉ cần cười một cái thôi là Tiêu Sách An hết đường 🤣 Nhưng Lan Chu cũng chỉ dành sự dịu dàng duy nhất cho Sách An, vì yêu nên quyết không để cho người mình yêu lìa xa, làm hậu phương vững chắc cho Sách An. Nên Lan Chu xứng đáng có được Sách An với một tình yêu nồng cháy si mê và sự trung thành kiểu của đàn ông Ly Bắc, đã yêu một người là một lòng một dạ, nguyện hiến dâng tất cả những gì mình có cho ái nhân.

Nên, giữa những âm mưu và đau thương, đôi bên vẫn tình ý miên man, đem lại cho nhau sức mạnh và sự an ủi để chiến thắng bất kỳ khó khăn nào. Nên, người đọc sẽ vô cùng thỏa mãn với hình ảnh Tiêu Sách An tự tay mài khuyên tai cho Lan Chu, luôn nhìn Lan Chu với ánh mắt có lửa, hay những khi Lan Chu nũng nịu gọi tên Sách An thay cho lời yêu, những bức thư tình dành cho nhau và những cảnh H vô cùng nóng bỏng ☺️

Trong truyện còn có nhiều couple khác, nhưng tôi vẫn tiếc nuối cho Kiều Thiên Nhai và Diêu Ôn Ngọc nhất. May mắn là couple chính của chúng ta thì dù phải xa nhau nhiều lần, vẫn ngọt ngọt ngào ngào dắt tay nhau đi tới cuối đời ❤️

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
Like Loading...

Related

Từ khóa » đường Tửu Khanh Là Ai