Review | Thương Tiến Tửu – Đường Tửu Khanh | Nguyệt Cầm

Tên sách: Thương tiến tửu

Tác giả: Đường Tửu Khanh

Đơn vị mua bản quyền tại Việt Nam: Cẩm Phong

Gần đây cái tên Thương tiến tửu được nhắc đến khá nhiều trong giới đam mỹ. Trước đó, trong bài tổng kết top 5 truyện hay, mình cũng đã giới thiệu quyển này một cách khá nhiệt tình. Nhưng hôm nay mình sẽ nói chi tiết hơn về truyện này.

Truyện này đã được Cẩm Phong đã mua bản quyền và sẽ sớm xuất bản tại Việt Nam. Bên Trung cũng đã chuẩn bị làm bản phim chuyển thể. Mình phán đoán có khi Cẩm Phong chờ khi nào phim phát hành thì mới tung truyện ra. Dù sao lúc đó sức hút cũng như danh tiếng của truyện cao, sẽ vô cùng có lợi cho bên xuất bản.

Trước khi bắt đầu vào truyện mình phải nói qua một chút về tác giả.

Đường Tửu Khanh là một tác giả trẻ sinh năm 1997. Khi nghe đến tuổi của tác giả quả thật mình đã bị bất ngờ. Bởi vì một tác giả tuổi đời còn quá trẻ mà đã viết ra được một tác phẩm đồ sộ với những mưu đồ thâm sâu đến vậy. Lâu nay người ta vẫn thường nói những người đã trải qua nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống thì mới có thể viết nên những dòng văn nặng nỗi suy tư. Tất nhiên ta không thể đem so sánh một tác giả trẻ với thể loại đam mỹ mang tính chất giải trí là quan trọng với các tác gia lớn, nhưng sự chỉnh chu và logic của tác giả trong Thương tiến tửu vẫn khiến mình phải có một cái nhìn nể phục.

Nội dung: Câu chuyện về thương tiến tửu là câu chuyện về trả thù, xóa bỏ xiềng xích, kết nối yêu thương.

Ở Đại Chu có 6 châu Trung Bác giáp với vùng Biên Sa. Thế nhưng một ngày kỵ binh Biên Sa xâm nhập vào Trung Bác, Kiến Hưng vương Thẩm Vệ thân là tướng lãnh lại hèn nhát cho quân rút lui khiến toàn bộ 6 châu Trung Bác rơi vào tay địch Thẩm vệ cùng toàn bộ gia quyến đều chết hết.

Thẩm Trạch Xuyên là con trai vợ lẽ của Thẩm vệ, từ lâu đã bị đuổi ra khỏi vương phủ, nhưng lại là huyết thống còn sống cuối cùng của Thẩm gia. Thẩm vệ đã sợ tội mà tử tự, trong ngoài vương phủ không còn ai nên triều đình Đại Chu bắt được người con trai duy nhất của Thẩm vệ còn lại là Thẩm Trạch Xuyên phải chịu tội. Thẩm Trạch Xuyện bị giải xuống Khuất đô, bị đánh đập hành hạ vì tội trạng của người cha.

Tiêu Trì Dã, con trai thứ hai của dòng họ tiêu gia ở Ly Bắc. anh trai của Tiêu Trì dã là Tiêu Ký minh là chỉ huy thiết kỵ Ly Bắc ngày đêm vượt sông đánh kỵ binh biên sa, giành lại trung bác. Tuy nhiên, bởi thế lực của họ tiêu ở đất ly bắc quá lớn, khiến triều đình e ngại. Nên khi Tiêu Ký Minh mang quân chiến thắng về đến kinh thành thì đã bị ép phải để lại em trai là Tiêu Trì Dã làm con tin tại Khuất Đô.

Ban đầu Tiêu Trì Dã vô cùng căm giận nhà họ Thẩm khiến không chỉ hẹn nhát để mất đất đai mà khiến thiết kỵ Ly Bắc hành quân đêm ngày chiếm lại khiến cho triều đình ngày càng e ngại họ Tiêu, làm cho Trì Dã bị bắt ở lại làm con tin. Chôn chân tại Khuất Đô. Nên ban đầu Tiêu Trì Dã đã đạp thẳng vào ngực Thẩm Trạch Xuyên xuýt chết.

Nhưng dần dần, Thẩm Trạch Xuyên nhờ mưu mẹo dần dần thoát khỏi sự giam cầm của triều đình, bước ra ngoài ánh sáng để trả thù. Không chỉ trả thù mà Thẩm trạch xuyên còn muốn phá hủy sự thối nát của triều đình Đại Chu lúc bấy giờ.

Hai con người bị trói buộc dần dần thấu hiểu lẫn nhau, đến với nhau bằng một tình cảm ngọt ngào và mãnh liệt.

Những âm mưu, cuộc chiến, lật đổ để từ đó có thể tạo dựng nên một Đại Chu mới. Trên con đường đó luôn có sự song hành của Thẩm trạch xuyên và Tiêu Trì Dã.

Điều đầu tiên mình muốn nói đến cũng là nóng lòng muốn nói ngay chính là về bút lực của tác giả. Phải nói là một bút lực vô cùng chắc chắn. Chính vì điều này mới khiến mình ngạc nhiên khi người viết lại là một cô gái sinh năm 97.

Vì sao mình phải khen ngợi về bút lực đầu tiên. Bởi vì Thương tiến tửu là một tác phẩm đồ sộ với khung thời gian trải dài, số lượng nhân vật lớn, âm mưu tầng tầng lớp lớp và cả những cuộc chiến được miêu tả chi tiết mà vẫn rất bi hùng. Với một tác phẩm như vậy nếu một tác giả còn non tay thì rất dễ xảy ra tình trạng đầu voi đuôi chuột hoặc là phi logic ở một số chi tiết hoặc bỏ quên một số nhân vật phụ nào đó.

Nhưng không. Đường Tửu Khanh đã tạo ra một thế giới giả tưởng vô cùng hiện thực. Cho đến tận những trang cuối cùng của câu chuyện ta vẫn thấy độ gắn kết giữa âm mưu, tham vọng xuyên suốt từ đầu đến cuối. Nhiều chi tiết nhỏ được tác giả cài cắm rất tinh tế. Cho đến lúc được sử dụng thì người đọc mới ngớ ra vì ngạc nhiên.

Tiếp theo chính là văn phong tác giả rất mượt mà nhưng lại mang tính phóng khoáng không trói buộc. Giọng văn hết sức tự nhiên, lúc bi, lúc hài, lúc yêu, lúc ghét đều hết sức đều đặn và vừa đủ.

Thương tiến tửu thiên về miêu tả hành động và tình huống được trải ra liên tục, tuy nhiên, qua mỗi hành động mỗi cư xử của nhân vật ta có thể vô thức cảm nhận được từng đợt sóng tâm trạng.

Mình khá thích những đoạn đối thoại của Thẩm Trạch Xuyên và Tiêu Trì Dã ở thời kỳ đầu vẫn đang tìm hiểu, dò la nhau. Những câu nói rất tinh tế. Nghe có vẻ bỡn cợt nhưng lại gắn vào đó những tầng ý nghĩa nhất định nào đó.

Lối kể chuyện thoáng tay. Hành văn nhanh và dứt khoát nhưng không mất đi cái không khí hào sảng đáng có của một thế giới chiến trận.

Cốt truyện:

Cốt truyện khá tốt với cách tạo ra tầng lớp âm mưu gọn nhưng mà khá thâm sâu. Không bị đứt đoạn hoặc rời rạc giữa các phần mà nối liền như một sợi dây từ đầu đến cuối quyển.

Thiết kế nhân vật:

Giống như ở phần trên mình đã nói. Đường tửu Khanh có bút lực chắc chắn nên thiết kế nhân vật rất tốt. Cái tốt ở đây chính là không chỉ hai nhân vật chính được khẳng định rõ, mà tất cả các nhân vật phụ, dù ít dù nhiều vẫn tạo điểm nhấn.

Nói chung theo mình phần lớn các truyện được xem là hay đều phải tạo được hệ thống nhân vật phụ đặc sắc. Một tác giả mà chỉ có thể chau chuốt được hai nhân vật chính mà bỏ bê các nhân vật phụ thì vẫn không thể tạo sức hấp dẫn cho tác phẩm.

Đường Tửu Khanh đã tạo nên một mạng lưới nhân vật phụ xoay quanh các nhân vật chính vô cùng sắc nét. Từ những nhân vật nho nhỏ kiểu Đàm Đại Hổ, Phí Thịnh, đến các nhân vật gần gũi có thời gian xuất hiện lâu hơn như Tiêu Kí Minh, Thích Trúc Âm, Diêu Ôn Ngọc, Kiều Thiên Nhai, Đinh Đào… vân vân. Đều được khắc họa với những nét tính cách khá khác biệt.

Thích Trúc Âm gặp Hoa Tam

Nhân vật mình yêu thích nhất lại không phải 2 nhân vật chính mà là Tiêu Ký Minh. Mình rất thích tính cách của nhân vật này. Còn đáng yêu nhất chắc chắn là Đinh Đào rồi.

Cái tình trong truyện được khắc họa rõ nét. Không chỉ có tình yêu, còn có tình gia đình, anh em, đồng đội đều được viết tỉ mỉ đầy cảm xúc.

Tác giả không qua thiên vị nhân vật chính mà gần như có cái nhìn hết sức công bằng với các nhân vật và đó cũng là một điểm mình yêu thích ở truyện này. Không vì quá nâng nhân vật chính mà dìm cái tài giỏi của nhân vật phụ. Ngay cả những nhân vật mang tính chất đối thủ cũng được đối xử một cách rất tôn trọng và công bằng. Đọc truyện có nhiều lúc mình còn yêu thích Cáp Sâm hơn cả Tiêu Trì Dã.

Riêng với hai nhân vật chính tất nhiên được tác giả ưu ái rất nhiều rồi. Nhưng mình vẫn ấn tượng với cách tác giả chuyển biến từ đối đầu đến thành người yêu của Tiêu Trì Dã và Thẩm trạch xuyên. Cách hai người vừa vờn nhau vừa tán tỉnh nhau khiến người đọc bấn loạn. Để cả sau này, khi hai người đã yêu nhau thì vẫn không ngừng tán tỉnh một cách vừa tinh tế vừa quyến rũ.

Tất nhiên, tác giả vẫn sử dụng lối tạo dựng nhân vật vô cùng xuất sắc, hoàn hảo thường thấy trong các truyện trung Quốc. Khá hoa mỹ, nhưng bởi đó là một điểm lớn để thu hút độc giả trẻ nên ta cũng không thể coi đó là một điểm đáng đánh giá thấp. Bởi dù sao thu hút độc giả cũng là điều quan trọng của một người viết văn.

Tuy nhiên, truyện này không phải không có những điểm chưa phù hợp với mình.

Ở bài Top 5 mình đã khen truyện này đỉnh nhưng đó là lúc mình mới đọc truyện này ở ⅓ chặng đường. Lối viết vừa phóng khoáng vừa nhu tình lại vừa tinh tế thực sự thu hút mình.

Nhưng phải nói truyện dài. Gần 300 chương với khối lượng âm mưu đồ sộ có lúc khiến mình cảm giác mệt mỏi. Mà mình thuộc dạng lười đọc truyện dài. Mình không đọc truyện này một lèo mà phải dừng mấy lần thì mới đọc hết được.

Truyện đậm tính âm mưu cung đình, nên bạn nào ưa đọc thể loại nhẹ nhàng sẽ cảm thấy đau đầu nhức óc. Cái kiểu gì mà ai cũng có mưu mô đến phát mệt. Có lúc truyện dài, số lượng nhân vật đồ sộ đọc mấy chương sau có khi lại quên mất mấy cái mưu ở chương trước, thế là lại mò đọc lại để hiểu.

Tác giả có vẻ thích tả mưa. Rất nhiều lần trong truyện những cơn mưa được sự dụng như phông nền thường thấy cho hành động.

Một điều nữa vẫn chính là điều mình đã nói rất nhiều lần ở các bài nhận xét khác là mình không thích truyện cứ cho các bạn thụ mang thân thể bệnh tật. Với truyện này mình lại càng không thích. Không hiểu sao với mình muốn Thẩm Trạch Xuyên là người thanh niên khỏe mạnh, không cần phải cường tráng, chỉ bình thường là được. Tất nhiên ốm bệnh cũng là cấu trúc cần có khi tác giả thiết kế nhân vật, cũng là tạo tiền đề cho nhiều tình huống sau này, nhưng mà nhược quá lại không hợp gu với mình lắm. Cái này chỉ nhận xét thuộc loại cá nhân gần như không ảnh hưởng đến các bạn đọc khác đâu. Nếu bạn nào thích nhược thụ thì thông cảm nhé. Khác gu nhau thôi.

Nói riêng một chút về bản chuyển thể sắp chuyển thể của truyện. Mình vẫn nghĩ với cấu trúc đồ sộ và những tầng âm mưu khá dày và cũng khá khó để truyền tải hết lên truyền hình. Mình không có mấy niềm tin về bản chuyển thể này. Nói là Lang gia bảng cũng có nhiều âm mưu nhưng đã dựng thành phim khá tốt. Nhưng âm mưu trong Lang Gia Bảng thiên về hành động khá nhiều nên cũng dễ làm phim. Âm mưu trong Thương tiến tửu lại dựa vào suy luận và các mối quan hệ nên lên phim khó truyền tải

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » đường Tửu Khanh Là Ai