Sự Tích Phật Bà Nam Hải Quan Âm Phần 2

 Đến nỗi bị Vua Cha Trang Vương bắt giết vẫn cam lòng theo đạo, thật là hạnh nguyện phi thường của bậc đại sĩ xuất trần. Bản truyện này do chư tổ chư vị tiền bối lưu truyền trong dân gian từ ngàn xưa, nên những tình tiết dung hòa chung với những kiến giải trong dân chúng như những việc cầu tự của Vua Trang, việc Chư Thần cai quản,việc Ngọc Hoàng Thượng đế sắc phong...chắc không để lại một vài suy nghĩ cho chư vị độc giả am tường Phật Lý. Nhưng thiết nghĩ chắc quá khứ cha ông ta muốn hòa chung Phật Đạo vào lòng dân tộc,nên đã đưa ra phương tiện để cho dân chúng được thấm nhuần chữ Phật, giúp chữ Phật ăn nhập vào trong lòng mỗi người dân trải qua bao thế hệ không bị phai mờ. Và như chúng ta đã biết mỗi vị Bồ tát đều có hạnh nguyện riêng, đặc biệt xem hết truyện này chúng ta có thấy được việc Phật Bà Nam Hải chứng kiến cái khổ của cõi địa ngục Khi được Thanh Y sứ giả của Vua Diêm Vương dẫn đi mà phát đại tâm tu hành khiến địa ngục, chấn động,các tội nhân được tha, cũng gần như giống với việc ngài Mục Kiền Liên vào địa ngục hay những gì trong Địa Tạng kinh mô tả.

Tiếp theo mời bạn đọc cùng xem tiếp phần sau của bản Sự Tích Ca rất Việt Nam này để thấy hết sự tích về Ngài.

          ĐỨC PHẬT BÀ NAM HẢI QUAN -Sự Tích Ca-

ĐỆ THẬP NHẤT ĐOẠN CÔNG CHÚA HỒN DU ĐỊA PHỦ,TỪ TÂM CỨU KHỎI NGỤC TÙ:

Hổ tha vào chốn rừng hoang

Đức Chúa mơ màng như giấc chiêm bao.

Chẳng hay đây là nơi nao

Biết ai mà hỏi lối vào đường ra,

Bàng hoàng phách nguyệt hồn hoa.

Thấy Thanh Y Sứ đến mà hỏi han

Tay cầm bảo cái cờ phan,

Hào quang sáng khắp mọi miền dưới trên.

Trình có Diêm Vương lệnh truyền

Dậy mời đức Chúa về Đền Phong Đô.

Qua mười tám cửa ngục tù

Hỏi đây là chốn ở đâu tên gì?

Thưa rằng địa phủ,âm ty

Chúa mới ngẫm nghĩ một khi sự lòng

Hẳn ta chẳng chịu lấy chồng,

Vua cha đem giết thác trong chốn này.

Sứ rằng chẳng phải vậy thay,

Mười Vua Thập Điện rước ngài xuống chơi.

Xin mời Ngài hãy tới nơi

Lại là Dương thế ngày mai chẳng trì

Chúa theo sứ giả liền đi,

Mười tám cửa ngục một khi tưng bừng.

Những quân canh ngục vui mừng,

Đầu Trâu đón rước răng răng hai hàng.

Chúa trông vào chốn ngục đường

Gió lạnh hơi thấu đến xương lạnh lùng.

Tối tăm ngày cũng mịt mùng

Quân tù eo óc đứa trong đứa ngoài.

Chúa mới hỏi sứ những lời,

Chẳng hay tội nghiệp những người làm sao,

Thanh Y dẫn lại thấp cao

Tội gì cũng có xiết bao ngục tù.

Kìa ngục đem ném vạc dầu

Xác người rũ nát từ đầu đến chân,

Dưới thời lửa đốt cháy rân

Dầu sôi người khóc muôn phần khổ thay

Vì trên trần thế tội dày

Trong lòng hiểm độc sâu cay quá chừng.

Bạo nghịch Thiên Địa Thánh Thần

Phật Tiên Tổ Khảo quân thân với thầy,

Kìa ngục Huyết Hồ gớm thay

Hồ sâu những máu tanh nay lạ lùng.

Bắt đem nhấn đầu vào trong

Thò lên rắn rết thuồng luồng cắn ngay,

Bởi vì trút bỏ bào thai

Gian dâm bắt tội cả hai đứa cùng.

Kìa ngục nằm trên bàn chông

Chông là giông sắt lưng hông tồi tàn,

Ngục Kiếm Thủ,ngục Đao San

Gươm đao đứng đống như ngàn núi cây.

Vất lên da thịt còn gì?

Bởi vì người ấy bất nghĩa bất nhân

Rủ rê lừa lọc ngu dân

Để cho đến nỗi mất thân mất nhà

Chiết kiều là ngục Đầu Hà

Quỷ sứ đứng bắt cho sa xuống cầu

Càng cao cho xuống sông sâu

Chó đồng rắn sắt cắn đầu cắn hông,

Bởi vì lấp giếng ngăn sông.

Phá việc vợ chồng hại kẻ công danh,

Kìa bàn vả sắt quỷ binh

Là ngục chửi chị chửi anh chửi chồng.

Phần tâm là ngục nơi lòng

Những loài bất hiếu bất trung tiếc gì,

Ngục đâm cối ngục giăng tay.

Vì phí chữ Giời bỏ phí chữ Kinh,

Cho nên cối giã sình sình

Giăng hai tay đóng những đinh sắt vào.

Kìa ngục bạt thiệt làm sao

Cầm kim lôi lưỡi máu đào mà kinh

Bởi vì miệng lưỡi quanh co,

Đảo điên đơm đặt làm khuynh hại người.

Kìa ngục hay nói dối đời

Quỷ đứng vả miệng quỷ ngồi bẻ răng

Nào ai dò lưới bắn săn,

Hay giết trâu lợn hay ăn thịt cầy.

Có ngục ác thú một bầy

Hổ lang Ưng Khuyển cắn nhai ruột rà.

Xe lửa là ngục hỏa xa

Quay đi quay lại thịt da tan tành,

Bởi vì cậy thế cậy mình

Hiếp kẻ quá cố cướp tranh ruộng vườn.

Cột đồng là ngục đốt than

Mấy tay chức dịch tham tàn phải ôm

Kìa ngục rắn hổ rắn giun,

Quấn người hút máu lại phun mặt người

Bởi vì bươi móc chê bai

Ghen tuông người nọ dong dài kẻ kia.

Còn như thân thích thì lìa,

Thấy kẻ đói khát chút gì chẳng cho

Tham tài giữ lợi bo bo

Kẻ cùng  kẻ bệnh kẻ phù đáng thương.

Xiết bao khoản độc hang ương,

Những các người ấy phải mang ngục này.

Xẻ cưa dựng ngược gớm thay

Đem đà ném xuống thân nay tan tành.

Ấy là các cửa ngục hình

Đều là thất đức tại mình biết bao,

Lòng trần tưởng chẳng chi nao

Ai hay quả bảo khi vào âm ty.

Lại xem một ngục A Tỳ

Mấy tầng giông sắt đen sì tối tăm

Ngục này là ngục tội thâm,

Biết mấy hình nặng dưới âm mà rằng

Là người làm hại quân thần

Làm hại thiên hạ muôn dân lắm người.

Với người sâu sắc nước đời

Đã được hóa kiếp chẳng rời ác tâm

Cơ thâm thì tội cũng thâm

Ác giả ác báo chẳng nhầm chút nao

Dối người dối được Giời nào

Gương thần Vua tạo soi vào con tim.

Dương gian chết có một phen

Phép âm bắt mãi chết liền sống ngay,

Làm cho thảm thiết đọa đày

Cho bỏ cái ngày ác nghiệp dương gian.

Chúa Ba thấy nói thở than

Chẳng đành con mắt chẳng an tấm lòng

Ước ao tù ngục vắng không,

Bao nhiêu tội chướng sạch trong làu làu.

Bỗng chốc ba người đến sau

Sụt sùi khóc lóc cúi đầu trình thưa

Bởi vì Chùa Tước bữa xưa,

Con liền sự Chúa bây giờ xuống đây.

Chúa Bà thấy nói thương thay

Gửi xin Diêm phủ tha ngay ba người.

Ba người đã được lên đời

Thanh Y dẫn Chúa chân đời giờ lâu

Lại mới đến chốn kim cầu

Tràng phan bảo cái trước sau ngất đường.

Dưới trên gấm nhiễu phô trương

Rồng vàng mây đỏ bốn bên chầu vào,

Chúa nghe tiếng nhạc xôn xao

Lại nghe tù khóc lào rào nẻo xa.

Thanh Y dẫn lại trình qua

Có phúc đàn sáo sinh ca đại đồng,

Vô phúc dẫn vào ngục trong

Phủ việt dùi đồng khảo đánh gian tra.

Chúa nghe lời nói xót xa

Cảm thương trong bụng kêu ca Thiên Đình

Khấn cầu chuyên chú niệm kinh,

Ngọc Hoàng cảm động chí thành tự nhiên.

Báu hoa bay khắp bốn bên

Hào quang rạng sáng dưới trên ngục hình,

Gông cùm rời rã tan tành.

Bao nhiêu tù vạc nhẹ mình tỉnh ra

Thoát chốc Vua Thập Điện ra

Chào hỏi Chúa Bà dương thế xuống đây

Chúa bà rằng giả ơn người!

Nhọc phiền Bệ Hạ tới nơi làm gì?

Vua rằng nghe đức Từ Bi

Nỡ lòng thương xót độ trì chúng sinh,

Khắp mười tám cửa ngục hình

Một giờ độ xá siêu sinh độ rày.

Thật là đắc đạo linh thay

Chuyển trong địa ngục ra nơi thiên đường.

Phán đem báu cái tàn vàng

Hai mươi bốn cặp rõ ràng bày ra,

Sáu tào đưa tiễn Chúa Bà

Đến sông Nhị Hà rồi mới chia tay.

 

ĐỆ THẬP NHỊ ĐOẠN CÔNG CHÚA HỒI SINH DƯƠNG GIAN,PHẬT TỔ DẪN NHẬP HƯƠNG SƠN

Chúa Bà hồn phách tỉnh ngay

Vẫn còn ngọc thể như ngày giáng sinh

Trông ra rừng có một mình,

Biết đâu có chốn am thanh nương nhờ.

Đương khi phảng phất bơ vơ

Thấy một người lạ lạng lơ lại gần.

Hỏi rằng phải Công Chúa chăng?

Ta kết phu phụ đã hằng tại đây

Chúa hằng vẫn nói thế thay,

Xuất gia đệ tử thân này xem không.

Mới rồi qua địa phủ cung

Thấy sự hãi hùng quả báo ghê thay,

Thôi đừng nói sự làm vầy

Đã quyết lòng này như sắt nấu nung.

Chúa Bà lòng chỉ biết lòng

Nào ngờ người ấy cũng không thường mà!

Ai hay là Phật THÍCH CA

Ướm xem lòng Chúa có đà kiên chăng

Thấy Chúa một mực nói năng

Ngài mới khen rằng lòng Đạo kiên thay!

Ta là Phật Tổ Như Lai

Thấy kẻ có đạo ướm chơi biết tình.

Chúa Bà vừa tạ vừa kinh,

Rằng tôi nhục nhã Ngài đành xá cho.

Đức Phật mới chỉ đường tu

Rằng có một chùa ở Hương Tích sơn

Gần bể Nam Việt thanh nhàn

Sang tu chốn ấy kíp toan viên thành.

Chúa bà lạy bạch chân tình

Bụng đói miệng khát bộ hành làm sao?

Đức Phật lại cho quả đào

Dạy rằng ăn vào bất diệt bất sinh,

Lạy từ Chúa mới bộ hành

Xa xôi rừng rú một mình gian truân

Thái Bạch sai Hương Tích thần

Hóa linh lốt hổ đưa chân cho người.

Hổ vào nhảy vọt đến nơi

Chúa mới lạy Giời mà khấn nguyện ra

Như tôi ở có lòng tà,

Bội nghịch bất hiếu xin sa miệng Hùm.

Hổ liền quỳ xuống trình rằng

Tôi chẳng phải hổ xin đừng ngại chi,

Tôi là thần núi Hương kia

Vân lời Thái Bạch sai đi dẫn đường.

Chúa liền theo bước đi sang

Trèo đèo lội suối đến Hương Tích chùa.

 

ĐỆ THẬP TAM ĐOẠN CÔNG CHÚA TÔN ĐĂNG THƯỢNG PHẬT,KIM ĐỒNG SIÊU THOÁT PHÀM THÂN.:

Núi cao ngây ngất mịt mù

Am thanh cảnh vắng bốn mùa cỏ cây

Trên trời năm sắc tầng mây

Dưới thời bể nước xanh rì như gương.

Cá chim chầu lại tĩnh đường

Hạc thời hiến quả,hươu thời dâng hoa.

Một mình một núi Phổ Đà

Thân là thân Phật,cảnh là cảnh Tiên.

Tu hành đã được chín năm

Bao nhiêu phép Phật,phép Tiên vào lòng,

Lúc giờ tam phủ cộng đồng

Hộ thành phúc quả phán trong lệnh truyền.

Chư Phật Bồ Tát dưới trên

Thần linh thần tướng thiên binh vàn vàn,

Động nguyên hải nhạc linh quan

Ngũ lôi thần tướng thành hoàng xá ty,

Đều ra tới trước lạy quỳ

Xin tôn đức Chúa lên vì tòa sen.

Thần thông biến hóa tự nhiên,

Một thân hóa được ra nghìn muôn thân

Mắt soi khắp hết cõi trần

Lắng tai nghe thấu xa gần bốn bên.

Chúa đà thành Phật thành Tiên

Còn một chút hiềm đồ đệ chưa ai

Thổ thần trình có Thiện Tài,

Ở đời hạ thế vốn người Duyệt Châu

Mẹ cha khuất mặt đã lâu

Trẻ có chí mầu lánh tục xuất gia.

Phật Bà dạy đem nó ra

Hỏi nguồn cơn hỏi kinh khoa một bài.

Bèn cho ở tạm mái ngoài

Thử xem giới hạnh Thiện Tài làm sao?

Ngài đòi các tướng thần vào

Dạy rằng giá cách ồn ào kíp nhân.

Nửa đêm áp đến ngoài sân,

Ngài cùng giả cách ngã lăn hãi hùng.

Kêu rằng có ai cứu không?

Ngài chạy sa xuống ngàn trùng hang sâu,

Thiện Tài cũng chạy theo sau

Thương thầy đâm đầu gieo xuống hang sâu.

Phật Bà từ đấy tin thương,

Thoát cho xác khổ dẫn hồn phách lên

Thiện Tài theo Phật về Đền

Phật rằng hang ấy mày nhìn có ai?

Thưa rằng thấy một xác người.

Phật rằng xác ấy phàm thai của mày

Thoắt cho thân sạch trần ai

Rồi biến hóa được cho dài lâu thân.

 

ĐỆ THẬP TỨ ĐOẠN THỦY THẦN BÁO TẠ PHẬT ÂN,NGỌC NỮ QUY Y PHẬT PHÁP:

Sự rày con Vua Thủy Thần

Thái tử đi tuần đội lốt lý ngư,

Đi nhầm mắc lưới vẩn vơ

Phỏng chậm một giá dao thớt phải sa.

Phật Bà trông thấy nẻo xa

Dạy Thiện Tài  kíp đi ra chủ trì,

Hóa làm hình dạng nữ nhi

Mua lấy cá ấy tức thì phóng sinh.

Thái tử về đến thủy đình

Vua mừng lấy ngọc dạ minh báu ngời,

Con gái Thái tử lên mười

Lòng mộ xin nài mang ngọc ra đi

Đến nơi bái tạ một khi

Lại xin ở lại tu trì tụng kinh.

Dạy rằng thầy hỏi thực tình

Tu trì khổ hạnh có đành được không?

Long nữ quỳ xuống thưa rằng

Thầy tu ngày trước trăm phần khó thay

Vua cha làm đọa làm đày,

Mà thầy chịu được đắng cay nhiều bề.

Huống tôi nhờ thấy Tù Bi,

Tuy rằng khổ hạnh nhưng thì cam tâm.

Người liền dạy phép hiền lâm,

Câu kinh câu kệ miệng ngâm ngày ngày

Cả Long nữ hữu Thiện Tài

Cho làm đồ đệ hôm mai đứng hầu.

 

ĐỆ THẬP NGŨ ĐOẠN TRANG VƯƠNG TÀ SÁT BẤT NHẬN,THƯỢNG ĐẾ GIÁNG CHO TRỌNG BỆNH:

Đoạn này nói chuyện dưới đời,

Vua Trang từ thuở  nợ hoài Chúa đi

Đốt chùa hại đến tăng ni,

Long Thần lúc ấy tâu quỳ thượng thiên.

Thiên Đình đòi sổ ra xem,

Truyền bắt hồn phách xuống miền âm ty

Nam Tào mở sổ tâu quỳ

Hai mươi năm nữa đến kỳ sẽ hay.

Phán rằng số thọ còn chầy,

Giáng cho bệnh nặng thuốc rày chẳng yên.

Ôn Hoàng vâng lệnh xuống liền,

Bao nhiêu khí độc vào đền Trang Vương.

Vua Trang phát bệnh phi thường,

Thân hình chốc lở chiếu giường tanh hôi

Đêm ngày thảm thiết bồi hồi

Thuốc thang cầu khấn chẳng với chút nào.

Động lòng Chúa Phật trên cao

Mắt ngài trông thấy biết bao cõi trần,

Thấy Vua cha phải gian truân

Đòi Thiện Tài lại ân cần thở than

Ta nay phải xuống trần gian

Giả làm Hòa Thượng lo toan sự rày.

 

ĐỆ THẬP LỤC ĐOẠN TRANG VƯƠNG XUẤT BẢNG CẦU Y,PHẬT CHÚA GIẢ TANG CỨU CHỮA TRANG VƯƠNG:

Này đoạn Hoàng hậu khổ thay,

Thương con chưa giảm lại nay lo chồng

Tâu Vua định kẻ nối dòng

Ngự truyền chàng rể phải dùng biết sao?

Sai quan đòi phò mã vào,

Phò mã giở tiệc chén đào xướng ca

Hai phò mã say la đà,

Sai viên đợi chẳng thấy ra giở về.

Vua nghe giận con bất nhân,

Thêm sầu thêm bệnh hôn mê mơ màng.

Chính cung lăn khóc bên giường

Nghĩ Chúa Ba lại thêm phần đắng cay.

Con hiền mà nỡ phụ hoài

Hai chúng phi loài còn để làm chi?

Cha đang bệnh trọng gian nguy,

Theo chồng hát xướng vui vầy cho yên.

Vua Trang bao xiết lòng phiền,

Mới phán chỉ truyền treo bảng văn lên

Ai mà chữa được trẫm yên

Trẫm nhường thiện hạ thay quyền trị dân.

Một chốc thấy ông lão tăng

Đến gần giật lấy bảng văn vội vàng,

Quan quân thấy kẻ giở giang

Bắt đem vào nộp triều đường Vua hay.

Hòa Thượng đặt gối tâu bày

Tôi dòng dược tang vốn thầy chính tông,

Vua nghe tâu vậy mừng lòng

Phán rằng chữa được thưởng công những gì?

Bảng treo chữa được nhường vì ngôi cao.

Bây giờ trọng thưởng làm sao?

Nói đã chẳng thực thuốc nào dám đưa

Đức Vua thét mắng một giờ

Lại cho thăm bệnh thử chờ thuốc thang.

 Lão tăng vâng đến Long sàng

Xem rồi rằng chứng lạ thường khó thay!

Thuốc phàm dễ chữa được nay

Có tiên nhân rày tu ở Hương Sơn

Xin được tay mắt làm hoàn

Điều vào với thuốc mới toan chữa lành.

Đức vua thấy nói trái tình

Mắng rằng vô lý chẳng đành vào tai.

Người ta hai mắt hai tay

Có đâu thừa thãi mà thầy nói xin?

Tâu rằng đừng giận chớ phiền

Lão tăng xin dẫn căn nguyên giãi bày.

Hương Sơn là chốn linh thay

Tiên nhân tu đó đã rày chín niên.

Cứu người chỉ một lòng nguyền,

Tiếc thân sao gọi Phật Tiên độ trì.

Tiên nhân người có quản chi,

Trông cho Vua được yên vì trị dân

Đức vua thấy nói ân cần,

Hỏi đem vàng bạc kim ngân lễ gì?

Tâu rằng vàng bạc làm chi,

Mâm trầm bạch nay thanh khiết mà thôi.

Đường ba ngàn dặm đến nơi

Tôi xin ở lại năm ngày nghỉ chân

Lòng Vua nghĩ lại tần ngần,

Nửa phần tin lại nửa phần còn nghi.

Bèn xui Triệu Chấn ra đi

Cứ lời tăng dẫn trở về Tích Sơn

Lại truyền Tả trấn môn quan,

Nuôi lão tăng ấy giữ giường chớ tha.

Đợi đem được thuốc về nhà,

Xem lão tăng nói thực thà hay không?

 

ĐỆ THẬP THẤT ĐOẠN PHÒ MÃ MƯU ĐẦU ĐỘC,ĐƯỢC PHẬT CHÚA VI PHÁT GIAN MƯU:

Này truyện phò mã lạ lùng

Họ Hà họ Triệu đồng lòng mưu gian,

Nghe Vua dùng Thầy Tích Sơn

Sợ khi chữa được ắt toan nhường quyền.

Sai người gia thuộc đi đêm

Bắt nhà Tả Trấn giết liền lão tăng.

Lại sai một người bảo rằng

Cầm một phong thuốc vào dâng bệ tiền.

Nói dối rằng là thuốc Tiên

Đã đi lấy được ở miền Tích Hương.

Ấy là hai đứa mưu gian,

Nó dâng thuốc độc để toan cướp quyền.

Ai ngờ phép Phật thông huyền

Chúa Bà biết trước người liền hóa thân,

Giả thân là lão tăng nhân

Chân thân một khắc về chưng cảnh chùa.

Đòi thần du lịch dặn dò,

Vào đền hóa tướng giữ vua đêm ngày.

Nửa đêm có thuốc dâng  ngay

Rằng thuốc Chùa Tích đưa thầy lão tăng.

Du Lịch quỳ xuống tâu rằng

Ấy thuốc phò mã toan chưng hại người,

Vua Trang nghe nói rụng rời

Chờ khi trời sáng sai người khám tra.

Cứ người dâng thuốc xưng ra,

Rằng hai phò mã lòng tà kế sâu.

Bởi lo Hòa Thượng giúp vua

Một mai Thiên Hạ nhường cho cầm quyền.

Vua nghe vừa giận vừa phiền

Rằng loài súc sản chẳng nên giống người,

Truyền bắt Triệu,Hà hai người

Với đứa đem thuốc phó nơi cực hình.

 

ĐỆ THẬP BÁT ĐOẠN NHỊ CÔNG CHÚA BỊ GIAM,THỔ ĐỊA THẦN BÁO MỘNG:

Hai bà công chúa thất kinh

Trốn vào hậu đình tâu với chính cung.

Chính cung tâu với ngai rồng,

Hai con thơ dại xin dung thứ rày.

Chúa Ba đã giết bấy chầy

Còn hai Chúa này có lẽ chẳng dung?

Phán tha đày vào lãnh cung

Thanh,Âm  hai chúa cực lòng lắm thay.

Nhớ xưa em nói lời này,

Bao nhiêu thế sự phút rày như không

Thà giết như em cho xong

Còn hơn hãm ở lãnh cung làm vầy.

Thổ thần mộng báo cho hay

Rằng em còn sống ở rày Hương Sơn.

Nay mai giở lại dương gian

Trước độ thánh hoàng sau độ hai ngươi.

Chiêm bao rõ hết mọi lời,

Hai người từ đấy ăn chay tu hành

Đốt hương niệm phật tu hành

Khấn nguyền xin được siêu sinh âm thầm.

 

ĐỆ THẬP CỬU ĐOẠN CẮT THỦ NHAN TRỊ TRANG VƯƠNG BỆNH TƯ VƯƠNG VỊ,HỒI HƯƠNG TÍCH SƠN:

Nay sư Triệu Chấn lưu khâm

Hai người lên chốn sơn lâm đền chùa,

Tiên nhân vâng thấy chiếu Vua,

Tai mắt bên ta dạy cho cắt về

Lưu Khâm bước đến gần kề,

Cầm dao chẳng dám động hề ra tay.

Tiên nhân giục bảo chớ chầy

Kíp lấy về rầy kẻo để Vua trông.

Cắt ra máu chảy ròng ròng

Hai người lạy tạ đến cùng giở ra

Triệu Chấn về đến nước nhà,

Đem tay ôm mắt vào tòa dâng lên.

Hoàng hậu cất tay nhìn xem

Giống Chúa Ba cũ như in lạ đời.

Hai hàng nước mắt tuôn rơi

Vua rằng thiên hạ thiếu người giống nhau.

Hoàng hậu rằng chẳng sai đâu,

Tôi đã nhìn dấu trước sau tỏ tường.

Vết ruồi chính giữa hố quan

Thực con tôi đó còn bàn rằng ai?

Người dâng ai nỡ hoài tay

Tình thâm cốt nhục nên rày hại thân.

Thoát thôi Vua mới phán rằng

Phó giao tay mắt thầy tăng kíp điều,

Thuốc cao luyện được một liều

Phán đồ bên tả bệnh tiêu tức thì.

Bệnh bên hữu hãy còn y

Vua hỏi chước gì cho giả liền ngay.

Thầy rằng tả trị tả hay

Hữu bên phải dụng mắt tay bên đoài.

Vua rằng tai mắt của người

Lẽ đâu xin được cả hai bên nào?

Thầy rằng tuy thế song mà

Bệnh nào thuốc nấy mới là thần y.

Và Tiên nhân cũng từ bi

Dù ta xin hết người thì cũng trao.

Huống cần phần ấy tiếc nào

Phúc làm cho trót quản bao đến mình.

Lưu Khâm phụng mệnh tái hành

Lại có lời chiếu lên trình Tiên nhân.

Trọng lời chiếu chỉ ân cần

Xin Tiên chữa cả mười phần cho yên.

Rồi ra cả nước lập đền,

Muôn năm hương khói chúc nguyền tôn vinh.

Chúa đà nghe biết chân tình

Dạy Thiện Tài hóa làm hình Tiên nhân.

Lưu Khâm cầm dao tới gần

Bảo rằng kíp lấy băng chừng hồi gia.

Cắt thôi máu chảy chan hòa,

Tiên nhân chính sắc nói ra làm vầy.

Khen cho Hòa Thượng thuốc thang

Chữa được Ngọc thể tài này dễ ai.

Lưu Khâm về nạp trước đài

Vua mới dạy mời Hòa Thượng vào trong.

Thuốc thang điều luyện vừa xong

Tiến vào cửu trùng linh nghiêm thiêng thay.

Thần thông nào kịp dở tay

Mặt rồng tưởi tốt hơn ngày xưa kia.

Triều đường cung cấm tứ bề

Yến mừng tiệc hát vui mừng xôn xao.

Luận tôn Hòa Thượng quyền cao

Trăm quan rước vào tuyên chiếu nhường ngôi

Hòa Thượng lạy tạ từ lui

Tính quen non nước thú vui tháng ngày

Dám khuyên bộ hạ từ rày

Ở lòng nhân đức cho hay lấy mình.

Các quan văn võ triều đình,

Giúp vua hộ nước cho tròn chữ trung..

Tiểu tăng đã thoát bụi hồng

Cần chi danh lợi mà trông ngôi nhường.

Thoắt thôi từ tạ lên đường

Trăm quan đưa tiễn vội vàng theo sau.

Bỗng không thấy ở trên đầu

Một tờ giấy kệ bốn câu giữa Giời.

Kệ Rằng: “Ngô nãi Tây Phương nhất thế tôn

Đặc lai cứu nhĩ bệnh trừ căn

Tòng kim chánh đạo vô tà sắc

Mặc sử kinh chơn nhiếp tục hồn.”

 

ĐỆ NHỊ THẬP ĐOẠN TRANG VƯƠNG LỘ THƯỢNG PHÙNG YÊU,HÀ TẶC QUỐC TRUNG TIẾM VỊ:

Trăm quan thấy giấy kệ rơi

Đem vào tâu ngự xem lời làm sao

Rằng ta mệnh ở Nam Tào

Ngọc Hoàng thương đến mới trao kệ này.

Trẫm nhớ ơn Tiên nhân thay

Tính sao giả nghĩa mới hay bằng lòng.

Bèn đòi Triệu Chấn đến cung

Hỏi rằng tiên nữ hình dung thế nào?

Chấn rằng chẳng biết làm sao

Giống Chúa Ba ấy hao hao dạng hình.

Vua rằng sự ấy chưa minh

Chờ khi lễ tạ sẽ đành hỏi thăm

Nào hay Chúa Thanh,Chúa Âm

Hai Chúa âm thầm ở chốn lãnh cung.

Từ nghe thần mộng lạ lùng,

Trông em mình chỉ một lòng đinh ninh.

Ai ngờ mắc phải yêu tinh

Thanh Sư,Bạch Tượng biết tình mình ra.

Giả làm hình dạng Chúa Ba

Dỗ đem đi đến núi xa lạ lùng.

Hai yêu song ép làm chồng

Hai bà khẳng khái một lòng chẳng cho.

Thà giết chẳng chịu dâm ô

Nó hăm làm tù lại quá lãnh cung.

Khi ấy quân canh lãnh cung,

Không thấy hai Chúa hãi hùng tâu lên

Tức khắc Vua sai người liền,

Người đón người tìm khắp cả Tây đông,

Có con thị nữ Thúy Hồng

Nghĩ đạo thầy tớ có công thăm dò.

Yêu tinh thấy vậy nó lo,

Bắt giam thị nữ làm hco hết đường.

Quan quân tìm khắp mọi phương

Chẳng thấy tin tức ai tường căn nguyên.

Trăm quan thấy sự ngạc nhiên,

Tâu Vua lên hỏi người Tiên trên Chùa.

Đức Vua truyền sắm đủ đồ

Kẻ theo kiệu Ngọc người phù xe Loan.

Phát hành Chúa đến Hương Sơn

Huyện Rừng Tâm lại mắc nàn yêu tinh.

Ma Vương sợ lộ sự mình

Nửa đêm hóa trận phong sinh đùng đùng.

Vua Trang cùng với chính cung,

Nó bắt vào động hãi hùng hôn mê.

Triệu Chấn vốn thuộc đường đi,

Tìm lên chùa Tích toan bề hỏi thăm.

Yêu tinh đón rình cả đêm,

Lại bắt Triệu Chấn cùng đem giam liền.

Vua Trang đã mắc con yêu

Lại thêm một điều trong nước can qua.

Có con phò mã họ Hà

Hiềm vì ngày trước giết cha nó vầy,

Trốn sang bản quốc bấy chầy.

Chiêu được binh mã đến ngoài ba bôn

Nhân khi Vua ngự chùa Hương

Nó vào tiếm vị xưng vương bấy giờ.

 

NHỊ THẬP NHẤT ĐOẠN PHẬT CHÚA PHƯƠNG PHÓ THIÊN ĐÌNH,THIỆN TÀI ĐỘC TRỪ YÊU QUÁI.

Vua Trang đang lúc vẩn vơ

Chúa Bà có việc bấy giờ cho nên.

Chỉ vì có lệnh Hoàng Thiên

Hội các chư Phật ở trên Dao Trì.

Phật Bà giở việc chưa về

Cho nên trong nước lắm bề gian nan.

Thiện Tài thấy sự chẳng an

Bàn với Long nữ lo toan việc này

Nước nhà sư phụ khốn thay

Phải con Hà Phượng tiệm rày còn vui

Thấy còn vắng vẻ chưa về,

Hai ta phải xuống phù trì quốc vương.

Thổ thần lại bảo rõ ràng

Quốc vương đang mắc giữa đường yêu tinh.

Bàn nhau chiêu tập thiên binh

Thần quan thần tướng lĩnh hành kíp đi.

Đương niên Thái Tuế cũng tùy

Hơn một trăm lẻ những vì thần vương,

Mặc áo sắt đội mão vàng,

Ngọn cờ chỉ núi Thanh Lương tức thì.

Thiên binh đến động Liễu Huê

Bày ra bốn mặt bủa vây trùng trùng

Yêu tinh hai đứa phi hùng.

Thấy Thiên binh đến cũng không kinh gì,

Nó thời hóa phép dị kỳ,

Mình cao bốn trượng,sáu tay ba đầu

Sai long hổ báo đâu đâu.

Nó đi như gió lao xao cả rừng

Linh quan Thiên Tướng mắng rằng

Chúng bay loài súc sao chẳng nộp mình.

Hai yêu nó chẳng giao binh,

Nó phun lửa độc cháy xanh lè lè

Nó phun nước độc đen sì

Phá vào chẳng được sự vây ở ngoài.

Long Nữ mới bảo Thiện Tài

Phải đi mượn lửa Hồng Hài Nhi kia.

Mượn lửa tam muội thần kỳ

Mang lửa ấy về mới bắt được ma.

Tôi xin về dưới Vua cha

Lính nước thủy phủ giang hà một khi.

Hai người hai nẻo đều đi

Thiện Tài mượn được hài nhi giúp cùng,

Long nữ về đến thủy cung

Mượn được binh thủy đồng lòng trở nguy,

Nước dâng lửa phóng tứ bề

Hai yêu lúc ấy mới nguy thế cùng

Thanh Sư ẩn vào động trong.

Bạch Tượng cũng ẩn vào trong thạch bàn

Dẹp loài yêu quái đã an,

Thiên Binh chính khách hợp hoan khải hồi.

Yêu tinh đã dẹp yên rồi,

Vua Trang chẳng biết ở nơi đâu là.

Đến khi Chúa Phật về nhà

Thiện Tài kể sự  Vua cha làm vầy.

Vội vàng lên núi trông mây.

Xem thấy phụ mẫu còn rày hang sâu

Hai chị với một con hầu,

Các quan thừa tướng âu sầu thương  thay

Chúa liền bạch Phật Như Lai.

Kim Cương Bát bộ phụng sai vội vàng

Xuống tìm các động các hang

Bắt con yêu mới tìm Trang Vương rày.

Vua Trang,hoàng hậu thấy ngay

Còn bốn người nữa nằm ai biết gì?

Chúa cho nước phép giải mê

Tự nhiên tỉnh lại một khi an lành.

Vua Trang nhân rõ chân tình

Tưởng ai cứu mình tưởng lại thầy tăng,

Ơn thầy khôn xiết nói năng

Nửa đà trị bệnh nay chưng trị tà.

Nói rồi giọt ngọc tuôn ra

Không thấy ai dễ yên nhà nước cho.

Lão tăng từ giã về chùa,

Vua mời thừa tướng lại lo việc triều

Bao nhiêu quân sĩ đi theo

Doanh kia vệ nọ đã điều đến đông.

Thoắt thôi ngự giá về cung

Giữa đường mới biết tin trong kinh kỳ.

Rằng con phò mã chiếm vì,

Vua mới tức thì chỉnh điểm quan quân

Quan quân ra sức đồng lòng

Tuốt gươm nạp súng đùng đùng uy binh.

Giặc Hà khi ấy bỏ thành

Trốn về bản quốc một mình cõi xa.

Vua Tranh chính trị nước nhà

Yến diện mở tiệc xướng ca đại đồng.

Nhà yên nước trị vừa xong

Nhớ ơn Tiên nữ tấm lòng cảm thay.

Bàn rằng xây tháp xây đài

Để Vua vọng bái hôm mai báo đền.

Hoàng hậu nghe nói tâu liền

Nguyên lòng ta muốn đi lên Chùa Ngài.

Ngày xưa bàn bộ tải hồi

Ngày nay ta phải đến nơi mới đành.

Phán rằng trẫm cũng lòng thành

Muốn cho tới chốn tạ tình Tiên nga,

Lệnh truyền xe giá bày ra

Lại lên Hương Tích đến tòa Tiên đô.

Này sư Chúa Phật về chùa

Giả ơn Thần tướng hộ phù Vua cha.

Mới bày quý vật Tiên ra

Rau vàng măng ngọc để mà tạ ân,

Tạ xong các vị tướng thần

Xẩy nghe ngự giá dần dần đến nơi.

Phật liền phán bảo Thiện Tài

Hóa lại người thế rước mời phân minh.

Chúa lại biến hiện rành rành

Tiên nữ hóa mình không mắt không tay,

Trần gian dân dã ai hay

Dẫu máu còn đầy ngọc thể chứa chan.

Đức Vua đứng khấn ngoài màn

Giả ơn Tiên nữ muôn vàn tâm thương

Tuy rằng lễ vật tầm thường

Nhưng xin soi xét tấc vuông lòng thành.

Khấn thôi chẳng thấy động hình

Chẳng thấy đáp lại sự tình làm sao,

Trách cùng hoàng hậu tiêu hao

Trẫm là vua chúa ngôi cao làm vầy

Đường xa chẳng ngại tới đây

Tiên Nhân lặng lặng Trẫm nay phiền lòng.

Hay là hiềm Trẫm đàn ông

Hoàng hậu thử đến gần trông thế nào.

Hoàng hậu mới bước chân vào

Ngước trông chính thức má đào Chúa Ba.

Khóc lên một tiếng ngã ra

Thanh,Âm hai chúa đến mà đỡ lên.

Vội vàng Vua hỏi sự duyên

Tỉnh ra Hoàng Hậu tâu lên làm vầy.

Thực  là Chúa Ba chẳng sai

Thuở nào ngày trước thấy tay tôi ngờ

Vua rằng đem giết ngày xưa

Hổ tha lên núi bấy giờ hẳn ai.

Vua ngờ mới đến tận nơi

Quả nhiên công chúa chẳng sai chút nào.

Thấy con dòng ngọc tuôn trào

Hỏi rằng đã thác mà sao lại còn.

Bơ vơ đã chín năm tròn

Làm sao sống được thì con nói cùng.

Chúa Ba kể lệ thủy chung

Rằng con sắt đá một lòng quy y,

Cho nên Thượng đế hộ trì

Phán Thần địa lý đội lốt hổ tinh.

Đem vào đến giữa rừng xanh

Gặp sứ Diêm đình rước xuống âm ty.

Cứu cho tù ngục một khi

Sứ lại đưa về con lại tái sinh.

Đức Như Lai thấy tu hành

Dẫn cho con đến tụng kinh chùa này.

Chân tu đã chín năm chầy

Chư Thánh tôn rày Phật Chúa Chùa Hương.

Thấy cha phải bệnh phi thường

Hóa làm Hòa Thượng tìm đường cứu cha.

Chẳng ngờ lại gặp yêu ma

Con lại phải hóa làm Hòa Thượng ngay

Nhờ trên đức Phật Như Lai.

Sai tám tướng Giời phá động rước ra

Nhân vì liều mạng cứu cha.

Khoét hai con mắt cắt hòa hai tay.

Cho nên lẫn quất làm vầy

Thấy cha đến rày nào có biết đâu.

Đức vua nghe nói thảm sầu

Ước phép chi màu được đủ mắt ta.

Tâu rằng lời ước khó thay

Những người có bụng Giời rày có tin.

Như cha mới được con thuyền

Thời cha khấn nguyện hối qua từ nay

Dốc niềm tu đức Giời hay,

Thời con tay mắt một nay lại truyền.

Đức Vua mừng vội khấn nguyền

Phật Bà lại hóa tự nhiên tức thời,

Hai tay hai mắt vẹn mười

Hai Thân,hai chị đều vui vẻ lòng.

Ấy là phép Phật thần thông

Giả làm chước ấy để phòng cứu cha.

Kinh Lăng Nghiêm truyện Phật Bà

Thiên biến vạn hóa thật là linh thay.

Cho nên Chùa tạo tượng ngài

Làm ra ngàn mắt ngàn tay là vầy.

Ngàn tay ngàn mắt thiêng  thay

Sắc không,không sắc ai hay mà đồ

Thấy cha báng đạo đốt chùa

Phải làm thế ấy để cho hết ngờ.

Đức vua đã được ân nhờ

Tu nhân tích đức lòng lo với lòng.

Chúa bà lại tâu cửu trùng

Dạy về lấy chồng hay để tu đây?

Vua rằng đừng nói làm vầy

Con có tu vầy mới cứu được cha

Lại truyền tả hữu gần xa

Ai cũng niệm Đức Thích Ca trên đời.

Trẫm nay ơn Bụt,ơn Giời

Trẫm ở chốn này ai về mặc ai

Truyền đòi thừa tướng nhường ngôi,

Các quan khóc tạ một thôi trở về.

Đức Vua cùng bà chính phi

Với hai bà Chúa trụ trì am tăng.

Phật bà phán Thiện Tài rằng

Làm cỗ chay để kính dâng thường ngày.

Hóa ra lầu cá đền đài

Hai Thân,hai chị yên nơi tu hành.

Bốn người đều một lòng thành.

Đức vua xem lại đinh ninh bội phần.

Hồi tâm hồi được quỷ thần

Bao nhiêu nghiệp chướng nợ nần rũ thanh.

Lúc ấy hai đứa yêu tinh

Phật Tổ bắt được gia hình nặng thay

Phật Bà trông thấy thương thay,

Lại lên xin đức Như Lại lĩnh về

Dung cho chầu chực gần kề

Dạy theo Đạo Phật quy y tháng ngày.

Phép Ngài kể nhiệm màu thay

Dỗ được loài ác đến loài yêu tinh.

 

ĐỆ NHỊ THẬP NHỊ ĐOẠN NGỌC HOÀNG PHONG SẮC THƯỢNG PHẬT,TOÀN GIA SIÊU NHẬP TIÊN.

Xẩy nghe có sắc Thiên Đình

Kim tinh vâng lệnh phụng hành ban đi

Khen rằng đại từ đại bi,

Cứu khổ cứu nạn đức dày ân xa.

Trần gian thiện ác chính tà

Lắng tai liếc mắt thoát đà thấu ngay.

Nam Vô Linh Cảm thiêng thay

Minh hoa báu tọa chính vì Thiền Lâm

Sắc phong là Quán Thế Âm

Phổ Đà nham cả bể nam mệnh người.

 “Thượng Đế sắc phong ĐẠI TỪ ĐẠI BI CỨU KHỔ CỨU NẠN, NAM VÔ LINH CẢM QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT, TỨ DỮ LIÊN HOA BÁU TỌA NHẤT PHÓ VĨNH TÁC NAM HẢI PHỔ ĐÀ NAM ĐẠO TRƯỜNG CHI CHỦ”.

Chúa Thanh Chúa Âm hai người

Khi gặp yêu quái chẳng rời lòng trinh.

Lại hay tỉnh ngộ tu hành

Cho nên Giời chứng lòng thành phong cho.

Diệu Thanh phong là Văn Thù

Diệu Âm cũng được phong cho Phổ Hiền

Thoát trần lên được cõi Tiên

Đại Thiện Bồ Tát đặt liền cả đôi.

Thanh Sư,Bạch Tượng hai yêu

Cho ngồi lên đó dạy theo tính lành.

Văn Thù cưỡi con Sư xanh

Phổ Hiền Tượng trắng rành rành sắc ban.

Sắc Rằng:Thượng đế sắc phong Diệu Thanh Vi Đại Thiện Văn Thù Bồ Tát Tứ Dữ Thanh Sư Xuất Nhập Kỵ Tọa.Diệu Âm Vi Đại Thiện Phổ Hiền Bồ Tát Tứ Dữ Bạch Tượng Xuất Nhập Kỵ Tọa Vĩnh Tác Thanh Lương Sơn Đạo Trường Chi Chúa.

Vua Trang phong là Tiên Quan

Thiện Thắng Bồ Tát được nhàn tấm thân

Hoàng Hậu là đô phu nhân

Khuyến Thiện Bồ Tát muôn phần phúc chung

Thiện Tài Long Nữ có lòng

Sắc tặng Kim Đồng-Ngọc Nữ phong cho

Một nhà vui thiện thơm tho

Thiên trường địa cửu phụng thờ khói hương.

Khắp ngoài bốn bề bốn phương

Đâu đâu cũng phải một lòng kính tin.

Sở nguyền cầu ắt như nguyền

Cảm ứng liền liền đội đức Thế Tôn

Dầu cho nước cạn đá mòn

Hương Sơn Nam Hải vẫn còn dấu thiếng.

 

ĐỆ NHỊ THẬP TAM ĐOẠN XƯNG TỤNG CÔNG ĐỨC KHUYÊN GIỚI THẾ NHÂN:

Phật Bà phép chỉ vô biên

Hóa thân biết mấy muôn nghìn ấy ru,

Nguyên là Bồ Tát thuở xưa

Hiện làm công chúa độ cho xa gần.

Thời trên báo hiếu đức thân

Dưới thời nhân cứu cõi trần cõi ma.

Thân ngồi tại núi Phổ Đà

Thân lên trên Phật thân qua dưới đời

Thần thông ngàn mắt ngàn tay

Phổ Môn hiển để độ loài ngu mông,

Lấy câu SẮC SẮC KHÔNG KHÔNG

Giả làm nam nữ thủ lòng người ta

Báu đài sen chín tầng hoa

Gió nhân mưa phép khắp hòa chúng sanh

Ba ngàn thế giới xoay quanh

Bao nhiêu khổ nạn tâm thanh độ trì.

Vậy nên Phật hiển tâm vì

Nghe tiếng người khấn ứng ngay cứu liền,

Chỉ vì ngu tục chẳng tin

Tin mà thành ít thì duyên phúc nào,

Ai hay kính tín trông vào

Chữ nhân chữ hiếu cho nao tấm lòng.

Dẫu khi có chút ngại ngùng

Khấn cầu người đã ở trong khấn cầu

Trăm năm dẫu đến mai sau,

Có người chứng quả chớ âu lo phiền.

Dẫu cho lên Phật lên Tiên

Xiết bao là phúc là duyên trên đời

Nên ra xin dẫn tích Ngài

Đề người đạo đức nhớ lời kính tin.

NAM MÔ ĐẠI TỪ ĐẠI BI TẦM THANH CỨU KHỔ CỨU NẠN THIÊN THỦ THIÊN NHÃN QUẢNG ĐẠI LINH CẢM ỨNG QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT.

NAM MÔ HỒNG LĨNH SƠN HƯƠNG TÍCH TỰ ĐẠI TỪ ĐẠI BI DIỆU THIỆN QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT.  

Từ khóa » Sự Tích Quan âm Hương Tích