Pháp Tông Bên Sông Buổi sáng Ra đứng bên sông Nghe tiếng chim kêu Hạt chim rớt trên đầu cỏ Đọng thành sương Có tiếng người mẹ nào ru con bên kia bờ Giọng hò lung linh làn mây trắng Con nước sớm Từ đâu về Cũng dừng chân kể lể Chợt mỉm cười Sóng gợn Đẩy bèo đi Ta cúi xuống Vốc đầy tay một bụm nước Bàn tay đầy Nước lại đổ về sông! Nỗi quan dương Từ nơi phương ấy, phương này Về đây, bạn đã về đây giữa lòng Trời vừa chớm lạnh vào đông Thấy trên tóc đã hạt hồng xanh xao Chiều chưa tắt nắng đồi sau Tiếng chim nào buốt đọt cau cuối vườn Bạn về. Gió nỗi quan dương Dường trong mắt đọng, dấu sương một ngày. Xuân u hương Gió bấc tha phương đọng phím đàn Chạnh lòng du tử nỗi quan san Nắng mưa hằn đậm - sâu vầng trán Cát bụi vương dài - nặng gót chân Cúc vẫn u hương chờ mặc khách Mai còn đượm sắc đợi tao nhân Xuân về sâu thẳm trong lòng mắt Đá nở hoa sương trắng đỉnh ngàn. Chơn Hữu Hoa núi Ô kìa! Đẹp làm sao Bông hoa nở bên rào Chợt thiên thu đứng lại Nghiêng nghiêng cánh mỉm chào. Mây bay cuối trời Ta lặng lẽ bước đi Bên bờ sông cô tịch Dòng sông nói điều chi Mà đá xanh trầm mặc Ta bước nhẹ qua sông Với hai bàn chân không Bước trần sao ngần ngại Dòng nước cuộn mênh mông Ta ra đi vì lẽ Thấy rõ thân phận mình Tháng ngày dài đam mê Nỗi buồn nào không tên Ta ra đi một lần Hành trình về xa xăm Dù ngàn lần phải chết Từ sâu thẳm xác thân Ra đi hay trở về Nơi suối nguồn cô liêu Thở và cười rất khẽ Mây bay cuối trời chiều! Qua biển Chân trần ta đi qua biển Nghe buồn giọt nước triều vơi Bờ dài cát nằm im tiếng Ngỡ ngàng nhìn bóng mình trôi. Hỏi Có bao giờ em đã thấy Đời hắt hiu như ngọn nến buồn Tháng năm hao gầy ngún cháy Ảo vọng tàn tro trắng vương. Cảnh đêm Đêm đông thơm mùi sương núi Trăng khuya đọng hạt trên cây Rì rào miên man con suối Gió vờn qua lá lắt lay. Với núi kết thân Trên đỉnh ngàn cô quạnh Ngồi yên với cô liêu Khối lòng riêng sóng sánh Hoàng hôn khoe sắc chiều Hớp ngụm trà gió trời Hư không dính bờ môi Nghe non ngàn thinh lặng Một mình với chơi vơi Thôi nhé ngày nông nổi Ta quẳng ta bên đồi Hóa thành viên sỏi nhỏ Lặng im ngắm mây trôi Chừ với núi kết thân Có bốn mùa gió lộng Ngồi hát khúc vô ngôn Giữa núi rừng Tào Động. Để gió cuốn đi Có những lần giữa núi rừng giông bão tiếng thét gào mưa gió cơn cuồng nộ đất trời thấy mình thật bé nhỏ Muốn để gió cuốn đi Có đôi khi giữa bóng tối của đêm nỗi buồn nào không tên từ đâu về mông mênh nghe phận người hữu hạn Muốn để gió cuốn đi Có những gì nơi một cuộc phiêu hành Giữ ý niệm quẩn quanh tôi đã mỉm cười vì chẳng có gì ý nghĩa Muốn để gió cuốn đi. Thu Rừng chiều ảm đạm cảnh thu sơ Từng giọt mưa bay sắc nhạt mờ Dốc núi trùng trùng lau lách úa Góc rừng điệp điệp cỏ cây mơ Mây giăng khói bạc sầu trang sách Gio thổi hơi vàng lạnh ý thơ Lữ khách vu vơ nhìn vách núi Thời gian đứng lại tự bao giờ. Chia tay Chia tay xin cạn chung trà Ngày mai cách biệt phương xa bụi hồng Đất trời gió cát mênh mông Nơi đây vẫn mãi dòng sông đợi chờ! Mộng trường Gió đùa hơi nước lay lay Trăng khuya đọng hạt trên cây Bồ đề Nửa đêm tỉnh giấc sơn khê Ô hay ai vẫn mải mê sông hồ Quê hương khuất bóng tuổi thơ Trần gian bàng bạc hư vô cuối đường Nỗi lòng của khách tha phương Chập chùng cánh bướm mộng trường nước mây. Có phải Có phải đời là chuỗi ngày buồn Rồi từng người tan biến như sương Vì hình hài mong manh giới hạn Mỗi phận người mỗi khách ly hương Có phải người không thể lặng câm Như trời sao đêm khuya âm thầm Nên sinh ra đã òa tiếng khóc Cho niềm đau buốt giá thinh không Có phải cả trần gian đều say Để cho tan biến kiếp lưu đày Khi đã thấy mặt mày sự chết Mùa thu từng chiếc lá vàng bay Có phải cuộc đời là cuộc mộng Cuối con đường hố thẳm hư không Nếu là thế xin làm mây trắng Để rong chơi trọn kiếp phiêu bồng. Viết những bài thơ Viết những bài thơ trên cát trắng Ta trao tặng biển thêm màu xanh Lời của sóng bên tai vội vã Ta lặng mình biển quay bước nhanh Viết những bài thơ lên ngày tháng Ta vẽ thành mây trắng mông mênh Mây phiêu dạt soi mình trong sóng Để thấy mình muôn kiếp lênh đênh Viết những bài thơ gởi cho gió Ta ngợi ca bầu trời trong xanh Thơ được viết từ dòng máu đỏ Và đẹp như giọt lệ long lanh Viết những bài thơ xin giã biệt Khi hôm nao cát bụi hóa thân Đáy biển sâu ngàn đời không biết Chốn chiêm bao vắng bóng cố nhân Rồi một chiều mưa ta ngồi khóc Những bài thơ trong vắt nhạt nhòa Thương tri kỷ đàn xưa đập vỡ Vẳng tiếng cầm hoang mạc bao la. Pháp Thiện Khoảnh khắc Cành lá vàng nhẹ nghiêng Treo trên viền bóng nắng Có một đóa trinh nguyên Rớt bên hồ phẳng lặng Lung linh in đáy nước Lấp lánh một vầng trăng Đưa tay vờn chạm khẽ Bỗng chốc òa vỡ tan Rêu phong trên đỉnh đá Điểm trắng những bông hoa Tinh sương hòa giọt nắng Rụng giữa trời bao la Vắt trên đầu ngọn cỏ Dáng ngọc sương long lanh Bình minh bừng tỉnh dậy Ôi! Một giấc mơ xanh! Học bài Lật trang Nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách trăng ngủ quên để gió vọng thầm thì leo lét ngọn đèn dầu nhảy múa màu mắt đục bến vắng con đò nhỏ tìm về qua muôn dặm đường xa Lật trang nhớ mẹ già đôi bàn tay gầy guộc xương xương sớm tảo chiều tần lo cho con cơm áo đời thường thao thức trở trăn ngày mai hãy còn xa Lật trang thương cha gồng gánh đời manh áo bạc mái hoa râm dệt màu sương gió hôm sớm oằn vai mồ hôi mặn lấm dài trong giấc ngủ thổi ước mơ cho con trẻ vào đời Lật trang có cánh diều lướt gió lên cao đón nắng mới bình yên giấc mơ trẻ thơ ngọt ngào vòng tay mẹ ấm áp ánh mắt cha mai mây tan cho nắng về sưởi khắp sương hóa mình làm ngọn cỏ reo xanh. Âm ba câu hát Tiếng hát ai mỏng manh như khói lam chiều Len lỏi theo bước chân đêm vạch tìm dấu vết Hình hài thời gian xa xăm biến mất Trong đôi mắt nâu đen lấp lánh mặt trời vàng Tiếng hát ai nhen nhúm ký ức bập bùng cháy loang vỡ tháng năm Vàng võ trôi qua rồi chìm khuất trong đền đài mộ cổ Tay vẫn dìu dắt ước mơ đi qua vùng ảo ảnh Khẽ chạm nỗi ưu tư đêm thở sụt sùi Tiếng hát ai như mong đừng tắt ngọn sao đêm Dùng dằng với dòng sông không bao giờ chịu chảy Một tiếng thở dài con đường hồ hải Rêu đá mỏi mòn giăng mắc bước chân qua Tiếng hát ai còn đọng những hạt đau thương Mặn đắng tình người rưng rưng hạt cát Nghe tiếng gọi cố hương một đời khao khát Nhè nhẹ buông rơi lay lắt giữa hai bờ Tiếng hát ai văng vẳng dư hương còn mãi khản cay Chiếc bóng chết khô sóng bạc đầu vùi thân trong cát bỏng Như cọng cỏ tranh nhằm thịt da mà cứa trỗng Rồi tan vào khoảng không như bụi gió thoảng bay Tiếng hát ai biến con tim thành một vết mực loang Mãi quay quắt những con đường và dấu vết Chân cứ đi mà chưa hề cất bước Đêm từng đêm cho đến bạc đầu Tiếng hát ai như bóng sương ngàn lau giọt nước mắt đêm Có khô được đâu những nỗi buồn trong vắt Giấc mơ thắp sáng những nỗi đau dằng dặc Đâu ngờ rằng ký ức mãi hoang vu Tiếng hát ai như tiếng guốc mộc năm xưa Đều nhịp gõ lời ca bi tráng ngạo hùng là thế Giọt nước mắt đen rơi xuống vùng dâu bể Vỡ tung da diết con người chưa hết đau thương Tiếng hát ai vật vờ hưa ngủ được trong đêm Phủi con nước trôi trăm năm sóng khát Đường dài đa đoan tim đau mắt rát Nắng cát gió mưa vẫn mãi bước dại khờ Tiếng hát ai làm hạt bụi cũng quẩn quanh Nghe tiếng mưa rơi trong lòng đêm xào xạc Cánh chim mỏi lạc rừng khuya dáo dác Nhìn những vì sao le lói giữa bầu trời Tiếng hát ai gọi ký ức lất phất như mưa bay Mấy lữ thứ tan màu trắng nhớ Năm tháng lật trang qua từng hơi thở Vực dậy hư âm xao xác phía hư vô Tiếng hát ai gọi kỷ niệm trần trụi tìm về Lấp đầy đêm hoang vu cầm canh thao thức Hai bờ thực hư ngã dài trên con dốc Mang mang một đời lay chiếc bóng xa xăm Tiếng hát ai như dáng mưa đứng tựa bên thềm Mà bụi bặm thời gian phủ chông chênh con đường sỏi đá Em bé thơ ngây giữ nét cười lá mạ Thời gian trắng, trắng già thân núi ngàn năm Tiếng hát ai len lỏi dưới dòng sâu Hát cùng trăng sao hát cùng biển cả Chân đất chân trần trước mặt sau lưng đều mỏi Nhặt được giọt nắng vàng ẩm mốc cuối mùa đông Tiếng hát ai lốm đốm sáng nửa lạ nửa quen Như ngọn tháp cô đơn mọc giữa vùng gió cát Có thể là tình thương mênh mông dẫu tình cờ ngơ ngác Loáng thoáng ánh trăng vàng vương vấn trên dấu chân xưa. Vọng tà huy Có ai quét lá bên đàng Say sưa quét cả nắng vàng thiên thai Quay đầu thoáng thấy bóng dài Liễu buông màn khép song cài đông lan Mắt xanh soi bóng thời gian Gió mênh manh đẫm hương loang màu tuyền Dõi xa sóng vỗ mạn thuyền Ca dao biển mặn mẹ hiền à ơi... Cất lên khúc hát chim trời Len chiều huyễn mộng dệt lời liêu trai Dòng sông đổ mộng nghiêng vai Tiếng xưa buốt vọng ban mai dáng huyền. Chơn Tín Ký ức Hình ảnh thoáng qua mốc meo chưa kịp nhận ra ký ức! Cánh đồng nắng và mưa ngây ngất choáng say hương đồng nội thơ thẩn bên chiều đàn trâu quên mệt nhọc gặm chút sắc tím mặc thời gian đi về nơi quên lãng nhìn đám cỏ cây hồn nhiên nở nụ cười gởi gió phiên chợ đầu làng con ngồi trên gánh lúa nặng vai gầy người nhìn con yêu thương mà màu mắt ngả vàng bón màu rạ con nhoẻn miệng cười xòa mẹ! Giọt sương sương rơi trên mái đầu ướt đẫm vỡ loang màu có cánh cò bay xa giấc mơ bùn đất yêu thương cực nhọc loáng thoáng màu xanh và sự sống cha! Rồi con lớn khôn hoàng hôn bình minh cùng thời gian trôi qua kẽ tay vỡ vụn đất nứt nẻ nhú mầm xanh con đường hàng cây tiếng ai gọi sau hè và cả trong chiều mưa ký ức chợt cháy vào tim cháy bập bùng lạnh buốt. Chiều Chiều Cánh én vội bay cuối chân trời, vẽ một đường mây Sợi nắng vàng vắt ngang lung linh màu tím nhạt Ngõ của nỗi cô đơn rớt bên chiều khoảng lặng Chiều, Bầu trời đổi sắc Ngọn gió nào qua đi Những chiếc lá úa vàng lắt lay yếu ớt Rớt Rơi ... Che kín con đường về quê nhỏ Cúi xuống nhặt chiếc lá Thấy cố hương xanh trong màu mắt Chiều Ngồi bên gốc si viết bài thơ không tên vào khoảng không vô tận Có con chim hót trên cành xa Nghe vỡ òa từng ký ức Cất tiếng khóc trẻ thơ và trời đêm hiện nguyên hình mặt mũi Chiều Ngủ vội bên trang kinh Trên trời Đám mây đi qua Rớt trên đầu dấu lặng chết một giấc mơ Nắng chảy dài trong đêm Chiều. Chơn Nghĩa Lên núi Lên non mới biết non cao Đường xa muôn nẻo công lao nhọc nhằn Nghĩ thầy hôm sớm dạy rằng Đường về giác ngạn trả bằng lẻ loi. Tâm cảnh Đá nằm trơ giữa mắt tục Dòng thời gian chảy dạt tự bao giờ Thuyền không biết có đợi chờ Đưa chàng lữ khách đến bờ lạc an. Đức Lâm Có khi Có khi góc núi một mình Có khi phố chợ làm thinh mỉm cười Có khi biển trắng rong chơi Có khi nhìn lại mộng đời rỗng không. Không đề Ngàn xưa hoa đá kiệm lời Ngàn sau trăng vẫn buông lơi ánh vàng Sương đêm nhẹ phủ non ngàn Gió đưa mây trắng lang thang đi, về... Chơn Pháp Hẳn là Hẳn là mây trắng lững lờ Hẳn là núi đá mấy bờ rêu phong Nghe ai hát ở ven sông Nghe thời gian chết giữa dòng hư vô | Tuệ Tâm Chào thôi Giọt sương lác đác cung thiền Phơi trên mộ cỏ trắng miền hư vô Đưa tay nâng hạt tình cờ Chợt dòng tâm lạnh sưởi tờ kinh thi Chào thôi, kẻ ở người đi Ta về rừng quạnh thầm thì bóng ta! Đỉnh tiêu du Chiều chiều nhớ cánh hạc gầy Nhớ làn mây bạc vương đầy áo sư Là ta lên đỉnh tiêu du Câu thơ "Không Lộ" quét mù sa bay. Chén trà Tặng Minh Trần đạo nhân Vườn hồng trái cấm ai chưng Mà non thiêng nọ lẫy lừng biển khơi Khách từ tục phố lên chơi Trút đôi giày cỏ lạnh trời man thiên Vào đây chuốc chén trà huyền Đối Trần - Tâm cạn nguồn thiền Tào Khê Cùng nhau nâng chén vô thề Đệ huynh thắm thiết, tình quê ngọt ngào. Chơn Quán Giấc mộng thường Thức dậy mang theo giấc mộng thường Thấy lòng như đọng hạt thu sương Tiếng chim hiu hắt rơi đầu núi Sợi nắng bâng khuâng lạc cuối đường Vẫn biết đồi xanh, không gió lặng Lại sầu chồi biếc, chẳng niềm vương Sắc xuân có thấy nguyên màu ấy Nhìn cánh hoa xao chạnh chút buồn Đóa tâm mai Ngày qua lặng lẽ tợ làn mây Vương vấn trần gian một chút này Thoáng hiện trong sương màu nắng cũ Khẽ rơi trước gió cánh hoa phai Buộc thuyền bến mộng, cười sông thẳm Dạo bước đường mơ, cảm bóng dài Đất lạnh ngàn năm ươm ngọn lửa Như nhiên chợt nở đóa tâm mai. Bồ đề non xanh Thuở xưa ai gánh đạo về Qua đây rớt chút bồ đề non xanh Chim kêu một thoáng treo cành Huyền Không hứng giọt long lanh sương trời Cỏ lau hoa nở trắng đồi Ngàn thông gió mượn tụng lời tâm kinh Ai kia soi núi thấy mình Tay buông thế sự. Trăm tình buông tay! Chùa quê Chùa quê ấm mái tranh Ngàn trúc lá buông mành Trước mặt, bờ khe trắng Sau lưng, chòm núi xanh Siêng năng hoa rải thiện Chăm chỉ cỏ vun lành Y bát đời thanh thản Tâm nuôi đạo trưởng thành. Thấy sương Chắc lẽ không môn ở chốn này Có giàn hoa dại với mây bay Có tình trăng nước hòa sương khói Nhàn hạ, tĩnh cư một bóng thầy. Chiều và đêm Gió lùa mây trắng dạo qua hiên Chim hót đồi xa động cõi thiền Am cũ ngắm xem chiều đuổi nắng Hoàng hôn đội bóng chạy loang đêm. Cuộc người Đã bao năm với cuộc đời Ta đi tìm lại con người trong ta Bước chân lạc hướng quê nhà Tuổi xuân dậy sóng phù sa cõi lòng Níu chùng sợi nguyệt thả sông Buộc trời đất ném vào lòng hư vô Bỗng đâu nghe lạnh cuộc chờ Hai tay níu lại bến bờ tử sinh Lên chùa nghe một câu kinh Lá thời gian rụng: giật mình bâng khuâng Chút ngây thơ cháy vô cùng Tro tàn năm tháng đóng khung ngày về Đường đời chân bước chân lê Dẫm lên xác nắng bốn bề đảo điên Bước đi trong cõi chênh nghiêng Đổ tình đổ mộng nằm triền chiêm bao Mênh mông trong cõi sắc màu Chẳng xôn xao tiếng lời chào muôn xưa Ta vào trong cõi thiên thu Ngàn năm gió lạnh mịt mù mây trôi Bước mau qua hết cuộc người Nụ cười tím tái bờ môi! dễ nào! Tiễn bạn Mến tặng CB Bỏ lại sau lưng một nẻo đường Người đi lặng lẽ bóng sầu vương Tiếng chim lạc lõng treo đầu núi Sợi nắng quạnh hiu lạnh cuối vườn Ngõ trúc níu mây trao hồn gió Chung trà tiễn bạn đọng hơi sương Chiều như chiếc lá buồn ly biệt Có rụng dùm ta nỗi nhớ thương! Chơn Hòa Huyền Không Ai từng đến Huyền Không Sẽ khắc mãi trong lòng Rừng thiền xanh bát ngát Hồ thơ rộng mênh mông Hương, cỏ cây thanh thoát Khí, núi đá phiêu bồng Cảnh ru tâm tĩnh lặng Rụng. Rơi. Cát bụi hồng! Thương mẹ Mùa đông trời đất run run Một mình mẹ cấy ruộng bùn xanh xao Nay con bưng chén ngọt ngào Rưng rưng thương mẹ rét bào thịt xương. Hương cau tình mẹ Tay mềm ươm hạt tình mềm Nuôi mầm rêu đá dệt nên tuổi vàng Níu khói chiều, bóng mơ màng Nhớ thương quê cũ mênh mang đất trời Ca dao rớt giọt à ơi Chảy vào gốc lúa mộng đời ước mơ Lệ dài mẹ tắm con thơ Chảy trôi thân phận, bơ vơ thế tình Giếng nước xưa, thấy mặt mình Bên sau thấp thoáng bóng hình đàn con Miệng cười vui, răng chẳng còn Bão tung bão giật mái vòm mỏng manh Lưng gầy, gậy chống mái tranh Cho niềm cát bụi hóa thành gương trăng Tóc mây giăng, mắt mây giăng Còn thương thuyền nhỏ sông Hằng cạn sâu Thế gian dù có trộn màu Xanh xanh tình mẹ hương cau thoảng hoài. Tri ân chị Hằng Một bàn trà núi uống cùng trăng Tăm sự dăm câu với chị Hằng Gom mảnh khói chiều gầy bóng lửa Đốt cành mây sớm sưởi hồn băng Áo nhân thế rộng, màu tâm nhuộm Mắt vũ trụ vàng, sợi bụi giăng Tím mặt thời gian, ai lội ngược Thương đời, rọi mãi ánh thiền đăng. Bóng xuân Run rẩy mùa đông bước thoảng qua Cánh xuân dịu nhẹ điểm trần sa Mai vàng, khe thẳm, bung chồi nụ Đào thắm, suối ngàn, rợp bóng hoa Hiu hắt cội tùng thương bạn cũ Bâng khuâng ngọn trúc nhớ quê xa Xác thời gian lặng thầm trôi chảy Ai chữ in trên dấu sát-na? Ngược dòng Cô đơn thầm lặng giữa trần lao Lội ngược bộc lưu tự thưở nào Nhặt lá vui trong rừng vắng lặng Ném cành buồn giữa chốn lao xao Ôm muôn bóng cũ sầu tê tái Giữ chút hương xưa cảm ngọt ngào Đã thấy mộng đời trăng đáy nước Sao còn vàng võ giấc chiêm bao! Thiền Gió lay khóm trúc, rơi chiếc lá Nắng chiếu cành hoa, vỡ hạt sương Núi rừng dậy tiếng chim ca hát Thung lũng. Nhà sư quét bụi đường. Nhà sư khất thực Tự tại nhàn cư giữa thế gian Lắng nghe chân bước, nở hoa ngàn Phủi rơi hạt mộng đầu lau cỏ Khẽ động, tâm trong, giọt bụi vàng. Chơn Mỹ Lập nguyện Hội ngộ trần gian áo bụi hồng Tình như góp bão mấy trăm sông Người đi thao thức lời ly biệt Kẻ đến chuyên cần hạnh sắc không Ngoảnh lại trần gian, sầu bát ngát Nhìn ra thương hải, cảm mênh mông Hạo nhiên vớt mộng xanh đầu sóng Nhóm lửa ương mù sưởi ấm đông. Như mọi ngày Hương đêm thầm gọi nắng bình minh Năm tháng thoi đưa dệt hữu tình Sáng đọc câu kinh rời mộng ảo Khuya ngồi thiền quán vẹt hư linh Chùa quê trăng sáng ươm mầm dạo Thềm cỏ đèn soi rõ ý kinh Trả áo phong ba về lữ thứ Xoa tay kim cổ mộng đăng trình Đóa hoàng hoa Đôi mắt xuân. Ngọc ban sơ Như quen mà lạ, chẳng chờ mà mong Sáng nay gà gáy bên song Mai vàng thức dậy. Trời trong dáng trời Ra đi từ thuở à ơi Đường về mây trắng, tiếng lời vô thanh Mưa nguồn giọt nước long lanh Rong rêu phế sử lại xanh thoại đầu Sương mai in bóng bể dâu Hoàng hôn cổ độ. Vẫn màu hoàng hôn. Trên đường Con đường thơm bước cô liêu Lênh đênh sương gió phong phiêu đỉnh đèo Hương đàm vương vấn đi theo Thoảng sâu trong gió cheo leo bụi hồng. Thu nhớ nhà Chim mang chiều xuống đêm Thu cứa nhẹ êm đềm Chuông rơi tình vạn cổ Quê cũ bóng dài thêm. Tinh khôi Sau mành trắng! Chạm đóa tinh khôi Chợt đụng hàng sương lạc cuối đồi Nhẹ ướt mầm hoa! Bên bóng lá Cựa mình ngơ ngác thấy mây trôi. Tánh Thuận Xuân chùa quê Không khí ngày xuân rộn cánh hoa] Chùa quê yên tĩnh ánh sương sa Trái rừng, quả mọng chưng chào tết Nước giếng, củi thơm thổi chế trà Nắng mới nương tình, trăng hữu hạnh Mưa lành tựa đức, biển vô ba Chừ đây chuyện cũ nào hay biết Xuân đến, xuân đi cũng vậy là. Đào núi Mỗi độ xuân sang lại gặp đào Bạn hiền tri kỷ chốn thanh tao Thân nâu, vỏ cứng, mầm ươm tặng Cánh thắm, hương thơm, nụ mỉm chào Năm mới âm thầm qua núi cũ Mây lành lặng lẽ vượt triền cao Đường đời xuôi ngược vui chi bấy Nẻo đạo đơm hoa nở ngạt ngào. Độc tọa Ngắm cảnh mây rừng gió thoảng hương Khuya về trời đất ngập tràn sương Tia vàng trăng tỏ soi muôn lối Ánh trắng sao ngời chiếu dặm nương Bỏ lại sau lưng từng sợi buộc Xóa đi trước mắt mấy giây vương Chừ lên núi cũ nghe hơi thở Độc tọa đêm thâu phủi mộng trường. Bọt sầu Nắng chiều rơi nhẹ bên hiên Cô thân bóng lẻ đứng nghiêng ngơ ngàng Chuông chùa vọng mãi âm vang Nghe như sóng vỡ tiêu tan bọt sầu. Vô đề Nhìn xuân xuân chẳng biết mình Nhìn hoa lại thấy phù sinh mỉm cười Câu thơ chẳng vướng mây trời Tới lui nhẹ hẫng, tạc lời vô thanh. Một chút gì Thả chút tâm hồn nhặt tứ thi Làm nơi thư giãn cõi vô vi Kết cành hoa lẻ, thương bằng hữu Thắp ánh đèn xưa, nhớ cố tri Nghịch cảnh luyện tâm, tâm đại sĩ chướng duyên mài chí, chí nam nhi Ra tay biến hóa dù hư huyễn Thân tặng biển dâu một chút gì. Đời lang thang Cuộc đời xuôi ngược lan man Đến đi không hẹn đò sang biển người Lung linh bọt nước trần khơi Nằm nghe dĩ vãng khóc cười bể dâu Cuộc đời xuôi ngược về đâu Thênh thang vô định thả câu đường về Xa xa sầu vọng bốn bề Ngàn năm chợt thoảng cơn mê cuối vời Con chim lạc tổ mất rồi Âm thanh còn ngất nửa lời vi vu Cuộc đời như lá mùa thu Như cơn mộng ngắn ngồi ru bóng chiều Đêm Đêm về trời đất quạnh hiu Một màu lặng lẽ đìu hiu một màu Chân trời xa tít bóng cau Chập chờn khói tía nhuộm màu không gian Trời miên man, đất miên man Hội nhau giữa cõi bụi đàng tử sinh Bên góc núi, đá vô tình Sống quanh năm vẫn thấy mình chiêm bao! Trăng khuya pha chiếu biên rào Cỏ cây còn tỉnh, con sao còn ngời Thu vàng chiếc lá tả tơi Thương thay giọt lệ bên đời, chưa khô! Mắt người nhìn ngắm ước mơ Chợt hôm kia vỡ đôi bờ hư linh Trùng khơi chèo chống chơn kinh Qua bờ giác ngạn vong tình xuân xanh Ôi phù dung, ôi tử sanh Chừ ta thấm hiểu mong manh cuộc trần! Bảo Giác Quê nhà Trăng thu gặp cuội nhớ nhà Nhớ từng ao cá trúc sà bóng nghiêng Nhớ ngôi chùa cổ linh thiêng Nhớ dòng kênh nước bao miền ra đi Nhớ người bạn học kỷ tri Nhớ con đò nhỏ li ti giữa trời Nhớ cánh diều sáo chơi vơi Nhớ từng câu nói bao lời vô âm Nhớ rừng trúc vọng bạt ngàn Nhớ nhành râm bụt mọc hoang bờ rào Đời đi biền biệt phương nào Trăm năm hội ngộ, chiêm bao mấy lần? Chơn Đạo Tứ hái Lên non hái mảnh trăng tàn Hái màu sương ướt chợt tan trên cành Hái đi cả tuổi xuân xanh Hái luôn trăm sự mỏng manh tình đời. Vô âm Chuông chùa thức dậy hồi kinh Dáng sư ngồi đó một mình cô liêu Sông sâu sóng vỗ mỗi chiều Vẳng nghe ngân khúc hải triều vô âm. Mẹ Xuân sang biển trắng nở hoa Chim ong bay lượn lướt qua cuộc đời Vọng xa tiếng hát không lời Tình thương của mẹ à ơi bốn mùa. Tự cảm Cùng huynh đệ cạn chung trà Cùng mây cùng gió ta bà dạo chơi Cùng non xanh một nụ cười Cùng tri kỷ ngắm việc đời nhẹ không. Tiền thân Sớm quét sân am, đốt phong trần Chiều ngồi đỉnh biếc ngắm phù vân Sương đêm nhẹ bước bên đồi lạnh Chợt khuất trăng vàng, lộ tiền thân. Pháp Từ Một đời Hạnh phúc cuộc hành trang Chiếc bát và y vàng Một đời không quán trọ Một đời một vầng trăng. Thương mẹ Sớm hôm mẹ gánh hạt sương Đôi vai oằn tím dặm trường nuôi con Cỗ xe mẹ đã mỏi mòn Bát cơm dâng mẹ chẳng tròn hiếu ân. Bốn mùa tuổi thơ Mùa hè trở giấc sang thu tiếng ve lạc giọng vọng từ xót xa Cánh chuồn ngủ nắng vườn hoa Con ong tìm nhụy la đà sớm trưa Lúa vàng chín mọng hay chưa Lạnh đông lại đến thu vừa qua trăng Bốn mùa mấy giấc chị Hằng Bài ca em hát tung tăng ngõ mờ Đường mây lối gió thẫn thờ Hương xuân thoảng nhẹ đông chờ bấy lâu Sắc xuân mai cúc dệt màu Đào lan nở thắm điểm đầu tình xuân Hoa xuân chổi phận mấy lần Để cho gió cuốn hóa thân cánh diều Mắt thơ say bóng trời chiều Trông theo cánh nhỏ cô liêu giữa vời Con chim chở nắng xa rồi Làm chao bóng nước trùng khơi điệu đàn. Mẹ Mạ xanh mẹ cấy nương xanh Khom lưng cõng nắng để dành nuôi con Đôi vai gánh lúa cõi còm Cổ chân bùn bám lội mòn ruộng xưa Mồ hôi loang ướt hạt mưa Hai tay sàng sảy lưa thưa nắng chiều Bát cơm hạt mẻ, hạt đều Hoa tình nở mãi thương yêu ngàn trùng. Bồi hồi chiêm bao Sớm chiều tùng trúc tụng kinh Chuông sương hóa kiếp phù sinh bạc đầu Com chim chắp cánh qua cầu Để ngàn mây khói đổi màu phù sa Em nhìn trời đất bao la Mùa tu rụng xuống kiêu sa nửa vời Lá vàng nhẹ cánh rơi rơi Con đò lướt sóng rong chơi một mình Giờ về với cõi hư linh Được nghe giun dế tâm tình đêm khuya Mai thành cát bụi phân chia Cuộc người sinh tử chia lìa tử sinh Xa xa vọng lại tiếng kinh Bồi hồi, thảng thốt phận mình chiêm bao. Chơn Bảo Một Một đỉnh núi mù sương Một vầng trăng lặng lẽ Một rừng hương vô danh Một lều hoa ẩn sĩ Tự cảm Một cõi bên trời bạn thảo phương Ngày đi bóng chớp ánh thu sương Trăng thăm lối cũ bao mùa nhớ Đạo ghé hiên xưa bấy nẻo vương Khói biếc qua đồi lưu khoảnh mộng Thơ xanh lạc gót tạc miền hương Đá ngồi tĩnh tọa từ bao thuở Ngắm dấu mây qua vẽ cuộc trường. Nhớ bạn Lãng nhẹ bờ xưa rớt giọt đông Dáng xuân e ấp quyện mây hồng Trăng buồn chốn cũ, sương rơi lá Nhớ bạn phương xa chợt chạnh lòng. Độc ẩm Cạn chung trà với gió đêm Tình sương núi thoáng an nhiên nét cười Thắp câu kinh sáng biển đời Hồn nhiên lặng lẽ tặng người giọt tâm. Tiếp theo |