[ TỊCH VU ] Chương 6 – Sinh Tử Lần 2 – Hoàn - GIÓ
Có thể bạn quan tâm
Tóm tắt đoạn trước đó: Sau chương 6, 2 bạn trẻ nhà ta chưa H với nhau lần nào, cho đến một ngày Tề Tuyên Thành vì một lý do nào đó bị Trần Cảnh ép H dù y không muốn, Trần Cảnh một phát trúng luôn, Tề Tuyên Thành mang thai con của hắn. Trong qua trình mang thai, Tề Tuyên Thành vì lục phủ ngũ tạng bị tổn thương không nuôi dưỡng đủ cho hài tử, hài tử liền hút dần sinh mạng của y để trưởng thành. Đến tháng thứ 6, Tề Tuyên Thành bị một bệnh chứng ( mà y học hiện đại gọi à Rau bong non – hiện tượng các chân bám của rau thai vào tử cung của người mẹ bị bọng ra trước khi đứa trẻ được sinh ra) khiến y chảy rất nhiều máu trong nhiều ngày liền ( đây là ta chém, thực ra rau bong non không chảy nhiều máu thế đâu :)))) ). Vương thái y dùng hết bản lĩnh mới dừng được sự bong ra của rau thai. Nhưng Tề Tuyên Thành bị mất máu, trong các tháng cuối của thai kỳ, y suy yếu vô cùng. Tề Tuyên Thành đang đứng bên thư án viết chữ, y tuy mang thai đã chín tháng, lại qua đợt rau bong non lúc trước khiến Trần Cảnh kiên quyết không cho hoạt động nhiều. Tuy vậy, tối qua sau khi định xong tên của hài tử y liền quyết định luyện chữ một chút, chỉ là đứng một chút, đem cái tên An Lạc viết ra trên giấy. Tuy nhiên, ai ngờ rằng y vùa dứt bút, dưới bụng truyền tới một trần đau đớn khiến y không chịu được phải quỳ dưới đất, một tay đỡ lấy bụng, tay kia bám trên mặt bàn đã trắng bệch, vai run run vì đau. Y há miệng, cố hít không khí vào, tay không ngừng xoa bụng để an ủi tiểu hài tử nghịch ngợm, nhưng những cơn co thắt tử cung liên tiếp và mạnh mẽ khiến y mở miệng nhưng không âm thanh nào thoát ra được để gọi người. Cơn đau khiến y ngồi ngửa trên đất, bụng kẹp giữa hai chân, mồ hôi sớm chảy ròng ròng, Hướng Tình vừa dẫn tiểu Văn về phòng chưa quay lại. Cơn đau đến nhanh mà dịu đi cũng nhanh, nhân lúc cơn đau giảm đi, Tề Tuyên Thành một tay bám bàn, môt tay đỡ bụng, run rẩy đứng dậy. Hướng Tình quay lại là thấy một màn này, công tử nhà mình lung lay chống tay trước thư án,lông mày và môi nhíu chặt, mặt trắng bệch. “ Công tử” Nàng hốt hoảng chạy lại đỡ y đồng thời hét to gọi người “ Người đâu truyền thái y, truyền thái y” “ Đỡ..đỡ ta lên giường” Tề Tuyên Thành khàn khàn nói. Hướng Tình vội gọi hai thái giám bên ngoài cùng nàng đỡ Tề Tuyên Thành nằm lên giường. Không bao lâu sau Vương thái y cùng Trần Cảnh chạy tới. Vương thái y xem xét một hồi. “ Sắp sinh rồi, giờ mới bắt đầu cơn đau tiền sản, để sản đạo mở đủ e phải mất 6-12 canh giờ nữa, Thành Nhi, con phải hết sức bình tĩnh, cố giữ gìn thể lực, lúc này nên ăn một chút gì đi” Tề Tuyên Thành gật đầu, nhưng y không tránh khỏi lo lắng, bánh rau của hài tử bám rất lỏng lẻo vào tử cung của y, các cơn co bóp lúc này sẽ khiến bánh rau bong ra trước khi hài nhi kịp ra đời. Mất kết nối dinh dưỡng với cơ thể phụ thân hài nhi sẽ… “ A” Một cơn đau ập tới kéo y ra khỏi suy nghĩ, y há miệng cố gắng điều hòa nhịp thở, cố gắng trấn an bản thân, tay vuốt ve cái bụng to tròn của mình. “ Không sao, Thành nhi, ngươi cùng hài nhi sẽ bình an thôi” Trần Cảnh nắm tay y, an ủi, nhưng trong giọng nói không giấu được khẩn trương. Tề Tuyên Thành cười, y đặt tay mình lên tay Trần Cảnh vỗ nhẹ; “ Yên tâm ta không sao” Nhưng sắc mặt trắng bệch của Tề Tuyên Thành nói cho hắn biết y có lẽ không trụ qua đợt sinh sản này. Sức lực của Tề Tuyên Thành qua lần giữ thai vài tháng trước gần như đã dùng hết, hiện tại là đèn sắp cạn không biết sẽ đi lúc nào. Những lúc thế này nên là dùng sản dược, đẩy nhanh quá trình từ tiền sản tới vỡ ối nhưng tình huống của y bây giờ tuyệt đối không cho phép làm như vậy. Vì thế, Vương thái y đành bất lực để Tề Tuyên Thành từ từ trải qua các bước của quá trình sinh sản, đồng nghĩa với việc ông nhìn đứa nhỏ ông yêu thương từ tấm bé từ từ chịu dày vò, ngập trong đau đớn mà không thể làm gì. Tề Tuyên Thành nhìn khuôn mặt đăm chiêu của vị thái y già, nén đau an ủi ông: “ Vương đại nhân, con sẽ cố gắng đến cuối cùng. Hộc..hộc” Chỉ nói mấy từ đã lấy cạn sức lực của y, Tề Tuyên Thành thở dốc. Các đợt cung lui tiền sản lúc này vẫn chưa đau đớn lắm, y biết khi tiến vào quá trình sinh sản thực sự còn đau hơn, đau buốt hơn cả người ta lấy kim dài đâm vào mười ngón tay y. Trần Cảnh đặt tay lên vuốt ve cái bụng hơi xao động của y. “ Lạc nhi ngoan, đừng dày vò phụ thân của con nhiều quá” Tề Tuyên Thành cười. “ Tiểu hài tử còn nhỏ e không hiểu những gì ngươi nói đâu” Cùng lúc đó Hướng Tình trở lại, mang theo bát cháo nhân sâm. “ Công tử, mau dùng cho nóng” Giọng nàng lạc hẳn đi. “ Để ta “ Trần Cảnh vươn tay đón lấy bát cháo, giọng hắn cũng nghẹn đi. Trần Cảnh đỡ Tề Tuyên Thành ngồi dậy, để y tựa lên ngực mình, cẩn trọng bón cháo cho y. Ai đều biết, nhân sâm đại bổ khí, nhưng ít ai biết nhân sâm bổ khí chính là dùng cho những người đã đi tới đoạn cuối của cuộcđời, ngậm một hai lát, gom góp chút chân khí còn lại của toàn cơ thể, đợi con cháu trở về. Tuyên Thành cố gắng nuốt, vị ngọt ngọt của nhân sâm, cùng tâm trạng rối bời của y khiến y không nuốt nổi, cố gắng đè ép nỗi lòng đang cuồn cuộn nổi lên nhưng không được, y cúi người nôn ra nửa bát cháo. “ Ụa..ụa” Y nôn tới đỏ cả mặt, gần như không hít không khí vào. “ Hộc…hộc” Trần Cảnh vội đặt bát cháo xuống, vuốt vuốt ngực cho y, tim hắn không khỏi thắt lại, đây có thể là những khắc cuối cùng của Tề Tuyên Thành ở nhân gian, thời khắc cuối cùng người này còn hơi ấm. “ Thành nhi” Một cơn đau nữa lại tới, Tề Tuyên Thành gồng mình chống đỡ. “ Không sao, cháo này để lần sau ăn vậy” Tề Tuyên Thành cười, nhưng mắt y dại đi, các cơn đau khiến y thấy mệt, cảm thấy bản thân trôi bồng bềnh trong không khí, cái bụng to đè lên khung chậu của mình. “ Thành nhi, mau gọi y dậy, không được để y ngất đi” Vương thái y thấy Tề Tuyên Thành gần như ngất xỉu vội hô lên. Tề Tuyên Thành vài tháng nay gần như dùng ý thức chống đỡ thân thể nặng nề yếu đuối này, giờ là thời khắc quan trọng nhất không thể để y buống xuôi, mất y thức, nếu không sẽ là một lần ngủ mãi mãi không tỉnh dậy. “ Thành nhi, Thành nhi không được ngủ, Lạc nhi đang chờ ngươi, Lạc nhi nói muốn gặp ngươi, muốn dùng cái miệng nhỏ xinh của nó gọi ngươi hai tiếng phụ thân. Tuyên Thành, tỉnh lại nào, chúng ta cùng cố gắng được không?” Trần Cảnh nỉ non. Tề Tuyên Thành nghe như từ xa có tiếng nỉ non vọng lại, tay bất giác để lên bụng, y thấy bụng mình căng tròn, to tới nỗi cúi mặt xuống không nhìn thấy bàn chân nữa. Tiếng nỉ non gần y hơn một chút. “ Xin lỗi, vừa nãy ta mệt quá.” Tề Tuyên Thành mở mắt, áy náy nói. “ Để sau khi sinh Lạc nhi xong ngươi hãy ngủ được không?” ánh mắt Trần Cảnh đầy lưu luyến nhìn y, là đau thương không kể xiết. “ Ừ” Tề Tuyên Thành cố chống đỡ mở mi mắt đã nặng trịu của mình ra. “ Để ta lại xem một chút” Vương thái y nói rồi tiến tới, dùng kim châm lên vài huyệt đạo của Tề Tuyên Thành. “ Vương đại nhân, ngài có cách nào khiến cho Thành nhi sinh nhanh một chút được không?” Trần Cảnh nôn nóng hỏi ông. “ Không phải không có cách mà không thể, nếu đẩy nhanh quá trình, dưới tác dụng của thuốc tử cung của Thành nhi sẽ co bóp mạnh hơn, các đợt cung lui sẽ dồn dập hơn làm cho bánh rau chịu tác động lớn, e rằng tiểu hoàng tử chưa kịp sinh ra, Thành nhi đã mất máu mà vong” Vương thái y lắc đầu, tình huống của Tề Tuyên Thành lúc này chỉ còn có thể mong lão thiên gia ban ơn. “ Trần Cảnh…ta chịu được…vì con của chúng ta, ta sẽ gắng gượng tới cuối Ư…ư…ư” Y chưa nói hết câu đã vội mím chặt miệng chống chọi với cơn đau. Y cảm thấy bụng mình co lại, cố ép một thứ gì đó đi xuống. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, mồ hôi Tề Tuyên Thành không biết đã ướt bao cái áo ngủ bằng gấm, cứ nửa khắc Trần Cảnh lại phải giúp y thay quần áo. Tại mỗi cơn đau, y đều gồng mình, dường như mang hết sức lực ra chống đỡ, khi cơn đau qua đi y nằm trên giường, hít thở mạnh tới nỗi lồng ngực cũng thấy đau. “ Được bao lâu rồi” Trần Cảnh hỏi, hắn cảm thấy thời gian thật chậm, thật bức bối, nhìn Tề Tuyên Thành lăn lộn trong đau đớn mà hắn không thể làm gì cả. Lấy khắn lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Tề Tuyên Thành, hắn hỏi Hướng Tình. “ Được hai canh giờ rồi ạ” “ Mới được hai canh giờ sao? Thời gian trôi chậm quá” Trần Cảnh bi ai. “ Hoàng thượng, ngài cũng nên ăn chút gì đi, sức khỏe của ngài cũng quan trọng” Hướng Tình khuyên nhủ. “ Ta ăn không được” Trần Cảnh từ chối. “ Nước…” Tề Tuyên Thành suy yếu nói. Y mệt tới nỗi không mở nổi mắt. “ Nào, Thành nhi” Nghe y nói vậy Trần Cảnh vội tới bên bàn lấy nước tới, cẩn trọng nâng Tề Tuyên Thành dậy, cẩn trọng cho y uống nước. Tề Tuyên Thành vì ra quá nhiều mồ hôi mầ đôi môi vốn trắng nhưng còn chút nhuận giờ khô khốc lại. Nước trà như dòng suối trong làm mát cổ họng y, y uống vội tới nỗi sặc. “ Khụ…khụ…khụ” “ Chậm thôi, chậm thôi Thành nhi” Tràn Cảnh vỗ vỗ lưng Tề Tuyên Thành. “ Một…chút…nữa…được…không?” Tề Tuyên Thành khó nhọc phát âm. “ Hướng Tình, mau mang bình trà lại đây” Tề Tuyên Thành uống liền ba chén to, nhờ nước trà làm y thanh tỉnh một chút. “ Trần Cảnh…Lạc nhi sau này nhờ ngươi…nhớ phải dạy hài tử biết đọc sách, luyện võ là để bảo vệ quê hương, tổ quốc…không phải là để ức hiếp người yếu hơn…bảo rằng Lạc nhi phải yêu thương…tôn trọng Tề Văn.” Tề Tuyên Thành đứt quãng nói. Rồi y lại nhìn về phía Hướng Tình. “ Hướng Tình, ngươi cũng có tuổi rồi…mau tìm nhà nào gia cảnh tố…bảo hoàng thượng ban hôn…rồi có hài tử của riếng mình…ba năm hai đứa là tốt nhất” Tề Tuyên Thành như đang dặn hậu sự. Hướng Tình nghe vậy liền khóc nức lên, quỳ rạp xuống “ Hướng Tình không lấy phu quân, nô tỳ nguyện cả đời ở bên chăm sóc công tử, chăm sóc tiểu công tử, chăm sóc tiểu hoàng tử” “ Cô bé ngốc…con gái có thì…không nên để lỡ…hiểu không?” Tề Tuyên Thành ôn nhu căn dặn “ Vâng” Hướng Tình mỉm cười, lúc này Tề Tuyên Thành cần nhất là sự động viên chứ không phải nước mắt. Nàng nhìn y nói “ Vài năm nữa nhi tử của nô tỳ nhất định sẽ nghịch ngợm, quậy tung cả Tịch Vãn giáo, khiến cho công tửu đau đầu” “ Được” Tề Tuyên Thành cười Chợt y cong người như con tôm, lưng vẫn tựa trong lồng ngực vững trãi của Trần Cảnh, còn hai chân chống trên giường, cái bụng ưỡn cong nhất có thể. “ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………!” Y hét lên thê lương. Một cơn đau thắt kịch liệt kéo tới, bất ngờ và dữ dội khiến y không kịp chuẩn bị. “ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa………” mọi cơ quan trên người y đều mất cảm giác, chỉ có cơn đau ở bụng là rõ ràng, trội lên, lấn át tất cả. Y cảm thấy như ruột gan mình co lại thành một nhúm, xong có bàn tay ái đó xoắn các cơ quan này lại, càng xoắn càng cao hứng, khiến y đau tới không thở nổi. “ Đau! Đau quá, đau, đau” Tề Tuyên Thành ngập trong đau đớn, từng tiếng y phát ra, nỉ non như lời kêu cứu, ai, ai đó mau tới cứu y thoát khỏi cơn đau tột cùng này Đầu đứa nhỏ vừa cứng vừa tròn theo từng đợt co bóp đập vào khung chậu y, như dùng toàn lực công phá lớ màng ối mỏng manh, nhưng hài tử nhỏ bé, sức lực chẳng được bao nhiêu vì thế nó càng húc vào cổ tử cung y, khiến cổ tử cung y giãn ra, thân tử cung co lại, trợ giúp nó phá vỡ màng ối. “ Ư….ư…ư” Tề Tuyên Thành rên rỉ, y cảm thấy hạ phúc mình chướng đau, đầu hai tử có lẽ đã nhập vào bồn cốt. Cơn co bóp này rất bất thường, nó kéo dài khoảng năm phút rồi mà chưa kết thúc. Trong bụng, hài tử vì không chọc vỡ được màng ối mà tức tối, dang tay đạp chân khiến Tề Tuyên Thành càng thêm thống khổ. Hài tử không chịu thua, màng ối mỏng nhưng dẻo dai bao chặt lấy nó, nhốt nó trong vùng nước tối tăm. “ Không…không…đừng làm đau phụ thân nữa được không…?” Tề tuyên Thành yếu ớt nỉ non. Rồi y cảm nhận dưới thân mình một dòng nước ấm áp ào ra, cơn đau cũng dịu đi. “ Vỡ ối rồi, vỡ ối rồi” Vương thái y mừng rỡ kêu lên. Sớm hơn so với ông tính toán. Nước ối màu vàng, thấm vào đệm ướt thành một mảng. Tề Tuyên Thành sau cơn đau nằm xụi lơ trong vòng tay của Trần Cảnh. Sau lưng Trần Cảnh lúc này đã ướt đẫm bởi mồ hôi. Hắn ôm Tề Tuyên Thành chấn an y “ Được một nửa rồi, ngươi cố thêm một chút nữa” Không ngừng động viên Tề Tuyên Thành yếu ớt cười lại với hắn. Y biết bây giờ mới thực sự đi vào con đường gian nan nhất, quá trình sinh sản bây giờ mới bắt đầu. Các cơn đau dồn dập hơn, Tề Tuyên Thành lúc này mệt mỏi nằm trên giường, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, cổ, bụng, vai, tay, chân y run bần bần vì đau. Lông mày y nhíu chặt thành một đường. Nhìn Tề Tuyên Thành chịu tội, tim Trần Cảnh thắt lại, Lạc nhi ngày đó hắn không nên tức giận, để hại y hôm nay chịu khổ, giá mà ngày đó hắn kiềm chế hơn một chút, ngày hôm nay sẽ không tới. Hắn cầm tay Tề Tuyên Thành, áp tay y vào mặt hắn, tay Tề Tuyên Thành lạnh buốt. “ Xin lỗi, Thành nhi, ta không nên khiến ngươi hoài thai, không nên khiến ngươi khổ sở” Tề Tuyên Thành thấy Trần Cảnh tự trách, cố nén cơn đau an ủi hắn “ Ta là hạnh phúc…sự ra đời…của Tề Văn luôn khiến ta áy náy với ngươi… ta luôn nghĩ…giá mà…cũng có thể sinh cho ngươi…người nối dõi…để cho đại nghiệp thiên thu của ngươi…có người kế thừa. Ông trời là ưu ái ta, lại khiến ta mang thai…lần này là hài tử của ngươi…huyết mạch của người ta yêu nhất…nhìn bụng mình…càng ngày càng to lên…không phải như lúc mang thai Văn nhi…không phải là hoang mang… là áy náy…mà chỉ có một nỗi niềm hạnh phúc…ta đang dưỡng dục con của chúng ta” Tề Tuyên Thành nói liền một hơi. Trần An Lạc trong bụng Tề Tuyên Thành như thấu tình cảm của hai vị phụ thân liền vung chân múa tay như muốn chứng minh sự hiện diện của mình. Nhưng đổi lại là đau đớn khôn tả của Tề Tuyên Thành. Y nín nhịn, cố giữ sức tới khi sản đạo mở đủ mười phân, chỉ khi nào đau quá mới cắn môi rên “ Ư…ư…ư” Lại mấy canh giờ qua đi, Tề Tuyên Thành cảm thấy sản đạo của mình ngày càng nóng, có vật gì đang trôi xuống, tròn và cứng,quá to so với sản đạo của, đầu hài tử xuống trước, làm giãn sản đạo, tiên phong cho vai, bụng, chân trôi xuống. Mỗi khi hài tử trôi xuống một chút là đi kèm theo cơn cung lui đau đớn không tả xiết. “ Tám phân rồi” Vương thái y nói. “ Thành nhi, bây giờ con thu hết khí lực, khi nào cung lui tới thì theo đó dùng sức rặn xuống” Ý thức của Tề Tuyên thành lạim ơ hồ dần, y gần như không nghe thấy Vương thái y nói gì, chỉ theo bản năng dặn xuống, cố sức đưa hài tử ra ngoài. “ Thành nhi, cố lên, một chút nữa thôi” Vương thái y động viên Tề Tuyên Thành cũng cảm thấy đầu Lạc nhi của y đã ở trước sản đạo, chỉ cần rặn mạnh một hơi là đẩy được đầu của hài nhi ra ngoài, là có thể nghe thấy tiếng khóc non nớt đó. Nhưng lần nào, theo cung lui, y cố sức rặn nhưng được nửa đường lại vì đoạn hơi mà thở dốc, đầu bé con vì thế lại tụt vào. Vương thái y thấy vậy, vội tới không thở được, ông muốn áp phúc giúp Tề Tuyên Thành nhưng ông không dám, bất kỳ một ngoại lực nào bây giờ tác động lên y đều khiến bánh rau bong ra gây chảy máu ồ ạt đồng thời khiến hài tử chưa ra khỏi bụng phụ thân bị ngạt khí. “ Cố lên Thành nhi, con đã trụ tới bước này rồi, nỗ lực một chút nữa” Vương thái y thúc giục Tề Tuyên Thành biết y cần cố, một chút thôi, nhưng y không còn sức lực nữa, y hiện tại hít vào ít thở ra nhiều, chân tay quyết lạnh, Tề Tuyên Thành cảm thấy tử vong đang vây lấy mình, mơ màng, y chìm vào hôn mê. “ Tuyên Thành” Trần Cảnh kinh hoàng hét lên. “ Tuyên Thành” Vương thái y cũng gọi y Nhưng Tề Tuyên Thành chống đỡ vài tháng nay, cùng mười mấy canh giờ vật lộn đã tới giới hạn của y. “ Hướng tình, ngươi đi sắc mấy bát thuốc thúc sinh tới đây” Vương thái y nhìn về phía Hướng Tình nói. Hướng Tình giật mình “ Đại nhân, ngài chẳng bảo không thể cho công tửu uống thuôc thúc sinh sao?” “ Là lúc trước, nhưng hiện tại đã thấy đầu hài tử , Thành nhi thì kiệt sức tới mức này, ta nghĩ dùng thuốc lúc này, tiếp thêm cho Thành nhi chút ngoại lực, tiểu hoàng tử sẽ nhanh chóng được sinh ra, đến lúc đấy banh rau có bong ra hay không cũng không còn quan trọng nưa” Vương thái y giải thích. Cả Trần Cảnh và Hướng Tình đều cảm thấy hợp lý, Hướng Tình vội vàng đi sắc thuốc. “ Hoàng thượng mau gọi Thành nhi dậy, chúng ta cố một chút nữa thôi” Vị thái y già vừa nói, vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán, đêm nay nhìn ông tiều tụy và già thêm rất nhiều. Thuốc rất nhanh được mang tới Trần Cảnh cẩn trọng đút cho Tề Tuyên Thành Thuốc nhanh chóng phát huy công dụng, Tề Tuyên Thành đau tới thần trí không rõ ràng, khua chân đạp tay loạn xạ. “ Hoàng thượng mau ôm chặt Thành nhi, đùng để cho y giãy mà tiêu hao thể lực” Trần Cảnh nghe lời Vương thái y, ôm chặt Tề Tuyên Thành trong vòng tay rắn chắc của mình. Vương thái y phân phó một thái y khác đỡ tiểu hoàng tử, còn mình xắn tay áo lên bắt đầu áp phúc cho Tề Tuyên Thành. “ Không…đau quá…buông ra” Tề Tuyên Thành thần trí không rõ, y chỉ biết một vòng tay ấm áp đang ôm chặt lấy mình, còn ai đó đang để tay lên bụng y, ép xuống, đau như xương cốt toàn thân đều bị gãy, y bắt đầu bài xích, cố hết sức vùng khỏi người đang ôm mình để đẩy bàn tay đặt trên bụng y ra. Vương thai y thấy tiểu hoàng tử mãi vẫn chưa ra bèn dùng lực mạnh hơn một chút, ai ngờ một dòng máu đỏ thẫm ào ra, lóa mắt mọi người. Máu Là dấu hiệu không tốt Là biểu thị dây rốn, bánh rau của đứa nhỏ đã bắt đầu bong ra. Vương thái y không dám làm gì thêm, ông vội vàng xem mạch cho Tề Tuyên Thành. “ Vần còn, bánh rau chưa bong hết, hài tử vẫn còn cơ hội sống, Thành nhi cố lên” Nhưng Tề Tuyên Thành cố thế nào bụng y cũng không nhúc nhích, hài tửu như gặp vướng mắc, không di chuyển nổi. Thời gian trôi đi, mọi cô gắng đều vô ích. “ Hài tử không giữu được rồi” Vương thái y buồn bã nói, theo mạch tượng của Tề Tuyên Thành, bộ phận nuôi dưỡng tiểu hài tử gắn liền với tử cung y tã rơi ra, hài tử vì không có không khí đã ngạt thở rồi. “ Không” Tề Tuyên Thành hét lên bi ai. “ Không hài tửu sẽ không… tuyệt đối … mới lúc này y còn quẫy đạp trong bụng hắn…vậy mà giờ Vương thúc bảo hài tử của y không còn?” Không! Tề Tuyên Thành gần như mất trí, y nhìn thấy bát thuốc thúc sản lúc này Hướng Tình vì sợ y lại nôn ra như lúc ăn cháo nên sắc liền hai bát, lúc nãy y mới uống một bát. Không biết lấy sức lực từ đâu, y vùng ra khỏi vòng tay Trần Cảnh, đem bát thuốc uống vào, như uống thuốc cứu mạng, y uống nhanh tới mức nước thuốc trào ra khỏi miệng, rơi trên áo ngủ bằng gấm của y. Thuốc nhanh chóng làm các đợt cung lui bắt đầu, y ngã ngửa ra đất, trên nền đất cứng và lạnh lẽo, cố gắng nén khí xuống đưới, đem hài tử của y sinh ra. Máu càng ngày càng chảy nhiều hơn, không bao lâu đã lan thành một vùng quanh y. Sự việc trên kể thì dài, nhưng tốc độ của Tề Tuyên Thành rất nhanh, đến khi Trần Cảnh và Vương thái y kịp định hình lại thì Tề Tuyên Thành đã nằm trên đất, môi và đầu ngón tay y tím lại vì thiếu đưỡng khí. “ Thành nhi” Kinh hoàng Trần Cảnh lao tới ôm tề Tuyên Thành lên giường Y lúc này gần như mất hoàn toàn cảm giác đau đớn, trong đầu y chỉ có một ý niệm duy nhất, sinh hài tử ra…nhất định phải sinh con ra. Điên cuồng nén khí tới, y gần như đạt giới hạn cuối cùng. Đè Tề Tuyên Thành điên cuồng cong người lại, Trần Cảnh hỏi: “ Đại nhân mau nghĩ cách” Trên trán hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vương thái y cuống đến vội, ông cũng như kẻ chết đuối vớ tạm lấy khúc gỗ mục. Vội gọi hai thị vệ lại, bảo hộ đặt tay lên phần xương ( gai châu trước trên á :))) ) của Tề Tuyên Thành mỗi người một bên dùng hết sức kéo ra, hi vọng có thể mở rộng bồn cốt một chút. Còn ông dùng hết sức đè lên bụng Tuyên Thành, ấn mạnh xuống, đẩy tiểu hài tử ra ngoài.Nhưng giường như chưa đủ, hài tử vẫn ngoan cố không chịu ra. “ Vỡ… đập vỡ xương chậu” Tề Tuyên Thành kiên quyết nói, giọng y yếu ớt, nhưng kiên quyết trong đó khiến người nghe run sợ. Đập xương chập, đau đớn vô cùng. Nếu nỗi đau khi sinh là mười phần thì đập khung chậu cũng vậy, đau đớn ngang ngửa. “ Không được” Trần Cảnh kiên quyết không cho phép “ Trần Cảnh…cầu ngươi…cầu ngươi” Tề Tuyên Thành kiên quyết “ Ta dù sao cũng là người sắp chết, còn hài nhi vẫn có cơ hội sống” Tề Tuyên Thành cố thuyết phục Trần Cảnh “ Hài tử không còn nữa, ngươi mới là người có thể sống!” Trần Cảnh tức giận hét lên, lo lắng, bất an cả tối nay của hắn đột nhiên biến thành giận giữ, tuy nhiên là hắn giận với chính mình vì chỉ có thể bất lực nhìn Tề Tuyên Thành vật lộn “ Không được phép nói hài tử của ta không còn, nó nhất định còn sống, nhất định” Tề Tuyên Thành hoảng loạn, y lại càng nén khí mạnh hơn nữa. “ Đập vỡ khung chậu “ Y lần nữa ra lệnh nhưng hai cẩm y vệ không nghe, họ chỉ nghe lệnh trực tiếp từ Trần Cảnh. “ Đập” Tề Tuyên Thành yếu tới nỗi y không còn sức nói mấy từ nữa, chỉ kiên định lặp lại một từ. Trần Cảnh nhắm mắt, yêu Tề Tuyên Thành làb ị y bức hết lần này tới lần khác, là y luôn mang thân mình ra ép hắn, lần ép hắn biếm y vào lành cung, lần quỳ xin tha mạng cho Văn nhi, và lần này nữa. Trần Cảnh tự hỏi tại sao hắn vẫn yêu y tới quên đường về. “ Đập” Giọng Tề Tuyên Thành yêu ớt mà kiên định, trong đó còn chút van nài. Trần Cảnh tiếp tục nhắm mắt. “ Thành toàn cho y đi” Hai Cẩm y vệ nhận lệnh, dồn nội lực vào lòng bàn tay, nhanh và chuẩn đánh vỡ xương chậu của Tề Tuyên Thành. Y hét lên chói tai, hài tử được phá giải khung chậu, chui ra ngoài, nhăn nheo và tím tái. Vương thái y cố cứu vớt hi vọng cuối cùng, ông vỗ vào mông tiểu An Lạc vài cái thật mạnh, tiểu hài tử bị đánh, vô cùng ủy khuất, gào khóc to. Tề Tuyên Thành mơ hồ nghe được tiếng tiểu nhi tử khóc, chầm chậm nhắm mắt, y nằm ngửa trên giường, xương chậu bị đánh vỡ, quần áo xộc xệch, quanh giường toàn là máu, tựa như dã thú đang hấp hối, yếu ớt, mỏng manh. Ba năm sau Tiểu Tề Văn 4 tuổi, tiểu An Lạc ba tuổi ríu rít chạy quanh chân Trần Cảnh. “ Phụ hoàng, phụ hoàng” Tề Văn ranh mãnh gọi “ con thấy hôm qua phụ hoàng bị đuổi ra khỏi phòng, là người lại làm phụ thân tức giận?” “ Đứa nhỏ này, bài vở không học để ý chuyện người lớn làm gì” Trần Cảnh mắng nhi tử “ Là con nửa đêm đi hái hoa quỳnh tặng dì Hướng Tình nên thấy thôi, phụ hoàng không thể trách con, nên trách bản thân người làm sai bị phạt, lại không cẩn thận để nhi tử của mình nhìn thấy” Tề Văn nhún vai tỏ vẻ bất lực, ý muốn nói không phải cậu muốn biết, là phụ hoàng cậu không cẩn thận thôi. “ Thôi, không nói với phụ hoàng nữa, Lạc nhi chúng ta đi gặp phụ thân” Tề Văn quay sang Trần An Lạc , rạng rỡ dắt tay đệ đệ đi. Trần An Lạc cũng vui vẻ chạy theo. Trần Cảnh nhìn theo bóng hai đứa trẻ, Tề Văn nghịch ngợm nhưng đáng yêu tốt bụng, luôn giúp đỡ, bảo ban đệ đệ, Còn Lạc nhi thông minh, hiểu sự, sớm bộc lộ bản thân là một đế vương khéo léo, biết tiến biết lui, sau này nhất định làm rạng danh Tịch Vu. Nghĩ ngợi, bất giác đã đi tới ôn tuyền, đây là nơi Tề Tuyên Thành ngâm dược thuốc. Ba năm trước, khi Tề Tuyên Thành đang hấp hối, có một vị cao tặng tới tặng dược thuốc, Tề Tuyên Thành hôn mê ngâm mình trong nước thuốc hai năm rưỡi thì tỉnh lại, từ đó đến nay ngày nào y cũng phải tới nơi này ngâm thuốc. “ Thế nào rồi, có mệt không?” Trần Cảnh nhìn Tề Tuyên Thành đang nhìn mình ôn nhu, làn da y trắng muốt, có thêm nhiều sức sống. “ Không mệt “ Y cười, là nụ cười có nắng, lại mát rượi đó.
Chia sẻ:
- X
Có liên quan
Đăng bởi windisfreedom
Xem tất cả bài viết bởi windisfreedom
Điều hướng bài viết
Bài trước[ TỊCH VU ] Chương 5Bài sau[ ML ] TỊCH VUBình luận về bài viết này Hủy trả lời
Trang này sử dụng cookie. Tìm hiểu cách kiểm soát ở trong: Chính Sách Cookie- Bình luận
- Đăng lại
- Theo dõi Đã theo dõi
-
GIÓ Đã có 171 người theo dõi Theo dõi ngay - Đã có tài khoản WordPress.com? Đăng nhập.
-
-
-
GIÓ - Theo dõi Đã theo dõi
- Đăng ký
- Đăng nhập
- URL rút gọn
- Báo cáo nội dung
- Xem toàn bộ bài viết
- Quản lý theo dõi
- Ẩn menu
-
Từ khóa » Mpreg Sinh Tử Văn đau Bụng Sắp Sinh
-
Đoản Văn Thuần Sinh - Bác Sĩ Sinh Con - Wattpad
-
Đọc Truyện Mpreg/Sinh Tử Văn/Thuần Sinh - #2 - Trong Lớp Học
-
Đọc Truyện Mpreg/Sinh Tử Văn/Thuần Sinh - #3 - Cùng Nhau Sinh Con
-
Phần 6: Đoản Văn Ấm áp | Gián Family
-
Thuần Sinh - Thực Tập Tốt Nghiệp 1 - Doc Truyen
-
Gia Lý – Trung | Nhất Dạ Lâu
-
Tháng Một 2018 – Sơ Cuồng Các
-
Đọc Truyện Tổng Hợp Mpreg Tự Viết. - #Sinh Tử Không Rời - ZingTruyen
-
Mặc Chân – Chương 1 - Tuyết Vũ Dạ Lâu
-
Chủ đề Mpreg, Sinh Tử Vẫn đau Bụng Sắp Sinh
-
TopList #Tag: Mpreg, Sinh Tử Vẫn đau Bụng Sắp Sinh
-
Không Bao Giờ Rời Xa - Chapter 1 - Mới Cập Nhật, đã Hoàn
-
[Mpreg Dịch] Together - Gác Xép Karla
-
Lãnh Cung – Trung (1) - Gác Xép Karla