Tom Sawyer | Phay Van

Tôi có được con tem dưới đây khi còn nhỏ, không nhớ lúc ấy đã biết mặt chữ chưa. Nếu đã đi học thì chắc chắn một đứa nhỏ cỡ mẫu giáo, tiểu học cũng không thể nào đọc được chữ trên tem. Chỉ nhớ hồi đó “đọc” nó theo kiểu thưởng thức truyện tranh của một đứa bé mù chữ: xem tranh vẽ và tha hồ thả trí tưởng tượng bay bổng.

Nếu chưa từng đọc truyện Tom Sawyer thì xin bạn dừng tại đây và thử “đọc” tem theo cách vẽ vời của riêng mình.

Tom Sawyer

Mãi sau này khi được đọc Những cuộc phiêu lưu của Tom Sawyer (Mark Twain), tôi mới biết con tem trên mô tả đoạn văn dưới đây, cũng là một trong những đoạn tôi lấy làm thú vị:

Sáng thứ bảy. Ánh nắng mùa hạ rực rỡ và hương thơm đồng nội ngọt ngào khêu gợi niềm vui. Chỉ một mình Tom là không chia xẻ niềm hoan hỉ của mọi người. Được trang bị với một thùng nước vôi và một chổi sơn cán dài, nó nản chí ngắm dãy tường rào bằng ván chạy dài trước mặt dường như đến vô tận.

Vừa lúc đó Jim, thằng bé da đen, bước qua khỏi cổng vườn, tay xách một cái thùng, miệng hát nghêu ngao: – Này Jim, mày quét vôi một chút được không? Trong lúc đó tao sẽ đi xách nước… Tom vừa mới nhớ lại việc đi lấy nước ở giếng bơm trong làng không đến nỗi khó chịu là bao; nơi đây trong khi chờ đến lượt mình, người ta tha hồ nhởn nhơ kiếm chuyện cãi nhau khoái tỉ. – Thưa cậu Tom, không được đâu. Bà chủ đã bảo tôi đi lấy nước và không được đổi nếu cậu yêu cầu. Tôi không dám… – Úi chà, bà hò hét nhưng có bao giờ đánh đau lắm đâu! Nghe này, Jim, tao sẽ cho mày một viên bi, một viên bi to tướng, một cái mũ xếp… Còn nữa, nếu mày muốn, tao sẽ cho mày xem ngón chân bị thương của tao! Lần này, bị quyến rũ bởi hứa hẹn ấy, Jim đặt cái thùng xuống và tiến lại gần, vô cùng thích thú nhìn dải băng ngón chân đang được tháo ra… Nhưng bất ngờ lúc đó nó cảm thấy một bàn tay giáng mạnh vào mông: đó là bà dì Polly nhắc nhở thế giới nhỏ bé của bà trở về trật tự! Tom đang tính chuyện tiếp tục làm lại công việc lao dịch, chịu đựng nhẫn nhục buồn chán thì bỗng trong trí óc nó lóe ra một ý thần tình làm nó trở lại hoàn toàn vui vẻ, yêu đời. Đúng là Ben Rogers đang tiến lại. Trong số tất cả bạn bè của nó, Tom sợ nhất những lời chế giễu của tên này! Vừa gặm một quả táo, Ben vừa bắt chước tiếng kêu của một chiếc tàu hơi nước cập bến, đồng thời đóng vai chiếc tàu lẫn thủy thủ đoàn và thuyền trưởng. – Xình-xịch… xình-xịch! Mọi người hãy lên boong! Xong rồi, thuyền trưởng ạ! Bính-boong, bính-boong! Cho máy lùi qua trái! Xình-xịch… xình-xịch! Bên trái, dừng lại! Tiến lên, qua phải! Bên phải, dừng lại! Cho tới từ từ, từ từ! Thả neo!

Tom vẫn điềm nhiên, tiếp tục quét vôi giả vờ hăng hái rất khéo. – Này Tom, tớ lầm to hay cậu bị phạt đấy hả? – À, Ben đấy à. Tớ không hay cậu tới. Xin lỗi nhé, nhưng không phải ngày nào tớ cũng có cơ hội quét vôi hàng rào… Dì tớ chỉ cho tớ làm một lần thôi! Xem nào, ừ đúng, tớ nghĩ phải dặm lại một chút ở đây, thế là tốt hơn rồi! Công việc bỗng hiện ra dưới một bộ mặt mới: Sao, không phải là một việc lao dịch mà là một trò chơi thú vị, một đặc ân ư? – Tom, cho tớ làm thử một chút đi! Đừng ích kỷ! – Không phải là tớ không muốn, cậu hiểu cho, nhưng Jim và Sid cũng đã năn nỉ dì Polly và dì từ chối thẳng thừng. Dì muốn phải làm cho khéo kia! – Cho tớ làm đi! Tớ sẽ cho cậu nửa quả táo của tớ, nguyên quả luôn cũng được, nếu cậu muốn… – Để cậu làm hết luôn đấy. – Tom bĩu môi nói thong thả. – Mà thôi, với cậu thì được… Thế là, làm ra vẻ miễn cưỡng, Tom giao chổi sơn cho tên kia. Trong bụng, nó lấy làm vui sướng với tài khéo léo của mình! Nó chỉ còn chờ những nạn nhân khác, bọn này chẳng mấy chốc đến ngay. Tiền đấu giá tăng nhanh và như vậy trong khoảng chưa đầy hai tiếng đồng hồ, hàng rào được quét vôi trắng không sót chỗ nào cả, mặt trong vườn và mặt người đường, còn Tom thì thu được một số hiện vật đáng kể: một chiếc diều còn sửa lại được, một con chuột cống chết buộc vào một sợi dây, mười hai viên bi, một đầu cắm còi, một chìa khóa, một cục phấn, một nút đậy bình nước, một vòng cổ chó hơi bị sứt móc, một cán dao, một vỏ cam còn nguyên vẹn và rất nhiều món khác vô cùng đáng giá.

Chỉ xem tới đây thôi rồi dừng thì đoạn trích phía trên cứ hay mãi. Nhưng như thế thì chưa đọc hết ý của tác giả, vì Mark Twain còn viết thêm:

Qua cách đùa vui và làm giàu như thế, Tom đã phát hiện ra một trong những quy luật lớn của tâm lý con người, ấy là để làm cho một người nào thèm muốn một vật thì chỉ cần đặt vật đó xa ngoài tầm tay, làm cho kẻ ấy khó với tới.

Giá mà không có câu kết này thì cậu bé Tom Sawyer cứ dễ thương hoài, như con tem tôi đang có.

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
  • Email
  • In
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Tom Sawyer Sơn Hàng Rào