Tủ Rượu Số 97 Của Đường Tửu Khanh

“Đúng là bởi vì tâm thái nghiêm túc nên mới có thể rơi vào tình trạng bí văn, không phải chỉ viết lan man cho xong, ngày nào cũng viết, thời gian viết cũng dài hơn mọi người nghĩ nhiều, thời gian cập nhật chương mới cho thấy hôm nào cũng thức đến tận khuya, nhưng nếu không hài lòng với nội dung thì sẽ sửa và viết lại. Thương Tiến Tửu không xuất sắc, những chương sau này của Thương Tiến Tửu cũng đều sẽ được viết theo cách này, chỉ là đã phải sắp xếp lại cuộc sống hiện tại để có thêm thời gian thôi.”
“Không cập nhật chương mới đúng hẹn được, thật sự rất xin lỗi, mình có thể hoàn lại tiền mua VIP của truyện. Nếu vì Thương Tiến Tửu mà đặt kỳ vọng cao vào tác phẩm mới thì mình muốn nói xin lỗi, tác giả rất cảm kích, nhưng hơn ai hết tác giả hiểu rõ năng lực của bản thân. Không tâng bốc tác phẩm một cách mù quáng là chuyện tốt với mình, điều truyện mới hướng tới chính là khiếm khuyết, có vấn đề mới có thể tiến bộ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Cảm ơn vì đã duyệt.”
“Cũng không thể gọi là xuất sắc, những vấn đề của Thương Tiến Tửu tác giả rõ hơn mọi người, luôn bảo mình chỉ là hạng phèn không phải là khiêm tốn, mà kết cấu và tiết tấu quả thực không có gì đáng nói, bởi vậy mới có thể luyện tập với đủ thể loại. Thương Tiến Tửu cũng không phải một cuốn viết một mạch là được luôn, trong khi viết đã có người bảo mình đừng viết chính kịch cổ đam nữa, nhưng mình vẫn muốn thử. Hạn Thời Thú Liệp cũng thế, mình không sợ có khuyết điểm, hoan nghênh phê bình, chỉ duy nhất sẽ không bao giờ viết truyện với tâm thái làm cho có lệ.Cuối cùng xin được nói vài lời vô nghĩa. Với mình, tất cả các tác phẩm của mình đều không đủ tốt.”
“Bốn án tử trong cuốn này về căn bản sẽ đều theo phương thức tự thuật như cuốn một, mình hy vọng nó sẽ khác các tác phẩm cũ của mình, cụ thể khác ở chỗ nào thì mình cũng chưa biết. Tiết tấu là điều mình muốn học qua mỗi lần viết, nhưng đến tận bây giờ có lẽ mình vẫn chưa học được. Mình quen với mạch viết của riêng mình rồi.Quá trình “viết” đối với mình rất quan trọng, mỗi lần viết xong mình đều phải ngẫm lại những vấn đề của bản thân, bởi vì trong lúc viết mình sẽ chọn tin tưởng vào cảm giác của chính mình. Mình cảm thấy thế nào thì mình sẽ viết như thế, mình sẽ đăng lên như thế. Mình rất khó bị người khác ảnh hưởng trong lúc viết.Mình khẳng định là mình có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mình vẫn muốn thử.”(Cuối chương 11 Hạn Thời Thú Liệp.)

Trên đây là một vài bình luận của 97 trong những tác phẩm mà gái đã viết.

Phải nói là mình rất ngưỡng mộ phong cách của 97. “Mình cảm thấy thế nào thì mình sẽ viết như thế, mình sẽ đăng lên như thế. Mình rất khó bị người khác ảnh hưởng trong lúc viết.” Đây không phải thái độ mà ai cũng có được, không chỉ riêng trong mỗi nghề viết lách. Nếu mình nhớ không nhầm, 97 từng tự nhận hoặc một ai đó từng viết, tư thái của gái chính là một con “dao cùn”. Một khi đã viết thì sẽ kiên định với thứ mình viết, nhưng không có nghĩa là sẽ bài xích khuyết điểm, mà thậm chí còn hoan nghênh khuyết điểm, hoan nghênh sự phê bình, vì chính phê bình mà sẽ tiến bộ.

Có một đợt, có lẽ là vì có nhiều thành phần KY quá mà gái đã thêm một điều chắc nịch vào đầu văn án của tất cả các tác phẩm của mình “Từ chối thổi phồng vô lý tác phẩm, từ chối so sánh tác phẩm, phần bình luận phải tuân thủ điều này, nếu không sẽ xóa”. Chỉ riêng từ thái độ này khi viết lách thôi đã có thể nhìn ra được một chút quan điểm/phong cách sống của gái. Quyết đoán, kiên định, không nhân nhượng, nhưng không hề trịch thượng mà rất biết mình biết ta, luôn luôn ham học hỏi. Là một fan của truyện, đương nhiên với mình Thương Tiến Tửu là một bộ truyện hoàn mỹ, cực kỳ đúng độ về mọi mặt. Đây là tác phẩm cổ đam hoàn toàn thay đổi cái nhìn của mình về giá trị của đam mỹ. Nhưng là một fan của Tửu, mình cũng phần nào tiếp nhận được thái độ này. Idol nào thì fan nấy, nếu ngày xưa mình có từng lăng xăng về Thương Tiến Tửu thì giờ nhờ gái mà đã biết thu mình lại rất nhiều.

Nếu nói qua về cách hành văn và viết của 97, sau khi đã đọc hai cuốn và sắp sửa đọc xong Nam Thiền, cá nhân mình nhìn ra một vài điểm đặc trưng, hầu hết đều xoay quanh chữ “tự nhiên”: lối viết thoại rất tự nhiên, đến lúc cần thì sẽ có những đoạn thoại rất dài (Nhuyễn Thích có một phần thoại dài 3 trang iPhone =))) ). Hành văn không gượng ép, không cố đao to búa lớn mà nhìn chung tự nhiên, Nhuyễn Thích và Trạc Anh thì viết rất nhẹ nhàng giản dị, đọc bình yên vô cùng (nhất là Trạc Anh, hiện giờ đọc Trạc Anh thấy rất calm luôn á). Chỉ riêng Nam Thiền không đạt được cái này, một phần vì bối cảnh truyện và gái có vẻ hơi gượng mình vào lối viết cổ trang trong cuốn này, nhưng đến Thương Tiến Tửu thì quả thực thoát xác hẳn. Miêu tả hành động nhân vật đọc thật sự rất thích, cái đẹp toát ra chỉ từ những hành động bé xíu nhất thôi. Cái này thì Thương Tiến Tửu phải nói là đỉnh cao, mình mê mệt mấy cái chi tiết siêu siêu nhỏ như kiểu sói con gạt cành cây cho Lan Chu, hay sói con ngồi xổm xuống nhìn Lan Chu mà nói chuyện.

Và dù những tác phẩm khác của gái không bằng Thương Tiến Tửu, nhưng luôn có ít nhất một đoạn khiến mình ấn tượng. Như trong Nam Thiền, đó là Cố Thâm tìm mẹ, Đông Lâm tìm con gái, Đông Lâm bỏ mình vì Thảo Vũ. Như trong Nhuyễn Thích, đó là quá trình tìm kiếm chính mình, tìm cảm hứng sáng tác của Nguyễn Tứ. Tác phẩm nào ít nhiều cũng đều đánh vào một điểm trong tim mình, Nam Thiền là quá trình các trẻ em gái bị mua bán làm nô lệ, Nhuyễn Thích là định kiến về tình yêu đồng tính. Như bài viết trước đây của page, gái là viết đam nhưng vẫn có một tầng ý nghĩa nhất định, là một sứ giả của chính nghĩa thực thụ ٩( ‘ω’ )و

Tửu Tửu đối nhân xử thế thế nào, mong fandom chúng ta cũng có thể có ý thức như thế ᕦ(ò_óˇ)ᕤ

Lan tỏa tình yêu 💞

  • X
  • Facebook
Like Loading...

Related

Từ khóa » đường Tửu Khanh Review