Tự Viết | Meousieulazy
Tác giả: Haku, Syaolee, Zhang
Truyện được đăng dựa trên sự đồng ý của các đồng tác giả
Thể loại: 1×1, cường cường, sinh tử, sản nhũ, cưỡng chế, huyền huyễn, HE
Chú ý: tam quan hơi lung tay, độc giả cẩn trọng trước khi xem.
Tưởng Hàn ôm đầu, có chút thất thần.
Hắn sao biết được chuyện sẽ ra thế này? Không phải chỉ là ngủ qua thôi sao? Không phải kêu cô ta bỏ đi sao? Cũng đâu phải ăn trắng mặc trơn, bóc bánh lừa tiền. Đậu má, sao lại thành ra một mạng người chớ?
Hắn nhớ lại ngày hôm đó, chỉ mơ hồ thấy chả tốt chút nào. Gái trinh hả, chỉ có mấy đứa não tàn mới thích. Vừa khóc vừa nháo, rụt rụt rè rè, chẳng có miếng nào ngon cả. Vui vẻ duy nhất là cô ả ngu ngốc, cay cả bao cũng không dùng, tùy tiện để hắn chơi trần. Đệch mợ, cho nên chơi ra mạng người luôn!
Tưởng Hàn là con một, đích tôn của cả họ. Nhà có tiền, từ nhỏ được nuông chiều quen, lớn lên liền thành kẻ không sợ trời đất. Học hành làng nhàng, sở thích lớn nhất chính là chơi gái. Mấy lần trước đều cẩn trọng nên không sao, ai đi đường nấy. Cho dù các cô khóc nháo thế nào, đều có tiền giải quyết. Ai dè…
Hắn có chút sợ, là sợ phiền. Dù sao dính đến án mạng, công an vào cuộc, nghĩ đã thấy ớn. Bất quá, ngu thì chết, trách ai nổi đây. Hắn nghĩ bụng, đoạn không chút ăn năn, nằm xuống liền thiếp đi. Ở một nơi khác, người đàn ông đang quỳ cạnh nấm mồ người đã khuất. Khuôn mặt anh cúi gằm, không nhìn ra sắc thái, chỉ thấy đôi mắt đỏ dọa người. Không biết là mưa hay nước mắt, nhưng thê lương cùng đau đớn mồn một, khiến người đối diện phải hoảng hồn. Chu Dương lầm bầm:
-” A Kha, anh nhất định sẽ thay em báo thù…”
Sáng sớm ở Tưởng gia.
Bố mẹ Tưởng ở bên ngoài lo chuyện làm ăn, trong nhà chỉ có mấy người giúp việc. Bọn họ dọn dẹp xong cũng đi hết, đâm ra chỉ còn Tưởng Hàn ngủ nướng. Hắn vốn là phải đi học, chẳng qua chuyện kia xảy ra, liền tự cho mình cúp, tránh để kẻ khác hỏi này hỏi kia. Thanh tịnh.
Thế nhưng hôm nay mới bảy giờ đã tỉnh, hoàn toàn không ngủ thêm nổi. Hắn cho rằng bản thân buồn tiểu, lại chẳng ngờ xùy xùy xong vẫn thấy khang khang. Ai da, lỗ hậu thế nào lại có chút ngứa.
Tưởng Hàn không quá để ý, trực tiếp mở vòi xịt nước, cởi đồ cọ rửa thân thân thể. Xong xuôi, lại thoải mái đi ra. Cái chết của nữ sinh họ Chu hôm qua, căn bản không ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn.
Xuống bếp mò ăn, vừa mở tủ lạnh ra ánh mắt Tưởng Hàn đã nhìn đăm đăm vào túi dưa chuột cô giúp việc vừa mua buổi chợ sớm, trong đầu hắn thầm nghĩ: “Hay lấy mấy quả này làm cây gãi ngứa lỗ hậu…” Ngay lập tức hắn đã bị ý nghĩ đó làm sợ run người. Một thằng con trai bình thường như hắn sao lại có thể có cái suy nghĩ biến thái như vậy chứ. Tưởng Hàn nhanh chóng đóng sập lại cửa tủ lạnh, vơ vội chiếc áo khoát rồi lao ra ngoài, như thể muốn trốn khỏi một thứ gì đó kinh khủng lắm.
Hắn lang thang một mình trên đường, phía sau càng lúc càng ngứa và hắn cảm thấy có cái nước gì đó nhơn nhớt đang rỉ ra, thấm ướt một mảng quần lót.
Suy nghĩ này khiến hắn vừa mất hứng vừa ngượng ngùng. Cảm giác muốn ra ngoài cho khuây khỏa bay sạch, Tưởng Hàn đóng sầm cửa, quay về phòng ngủ. Hắn bật ti vi, tay cầm ipad, điện thoại kề bên, nhưng không tập trung tý nào. Cảm giác nóng nóng, ươn ướt lại ngứa ngáy khiên hắn bực điên. Tưởng Hàn lần nữa vào nhà tắm, nhưng lần này không phải rửa ráy mà chỉ đơn thuần ngồi trên bồn cầu. Hắn cho là mình bị đi ngoài, nên mới khó chịu như vậy!
Thế nhưng, ngồi gần tiếng vẫn không khá hơn. Ẩm ướt cùng ngứa ngáy lan tràn, khiến cho hắn đứng ngồi bất an. Lỗ hậu càng ướt càng nhớt, làm Tưởng thiếu gia cuối cùng không nhịn được mà đưa tay gãi. Vừa chạm vào giống như bật công tắc, trên tay ướt rượt một mảng. Hắn giật mình đưa lên xem, bị chính mình dọa sợ. Má ơi, toàn máu là máu.
Không phải. Hắn vộn trấn định, không phải chỉ có máu, mà trộn với phần lớn dịch nhầy nhầy trong suốt. Hắn méo mặt, không nghĩ mình còn ít tuổi đã mắc bệnh này. Bị trĩ chẳng vẻ vang gì, huống hồ lại còn là Tưởng Hàn trọng sĩ diện. Cứ như vậy, bụng đau, lưng mỏi, phía sau nóng rát, hắn uể oải bò lại giường.
Mà nằm rồi hắn cũng đâu có được yên, cơn ngứa sau hậu môn bắt đầu lan tràn, giờ thì đến đầu vú hắn cũng ngứa. Trong vô thức hắn một tay vân vê đầu vú, một tay thò vào lỗ hậu gãi, càng gãi càng ngứa, dịch nhờn bên trong cũng chảy ra càng nhiều.
Hắn bắt đầu nghĩ đến túi dưa chuột trong tủ lạnh, nghĩ đến cảm giác những quả dưa chuột to bự lành lạnh đút vào cái hậu môn ngứa ngáy của hắn sẽ thế nào. Hắn biết là hắn không bình thường nhưng những cơn ngứa đang làm hắn mất dần đi lý trí. Cứ thế này hắn phát điên mất.
Cơn ngứa vẫn cứ miên man trong thân thể hắn, đầu vú càng nhéo càng sưng to. Không thể chịu được nữa, hắn nhanh chóng chạy xuống bếp lấy đại một quả dưa chuột, không do dự mà tống thẳng vào cái hậu môn ngứa ngáy đầy nước của mình. Cảm giác lạnh buốt và đau đớn xông thẳng lên óc khiến hắn hét lên một tiếng rồi khuỵu xuống.
Phải nằm một lúc hắn mới dần thích ứng được cơn đau. Ngay khi hắn tính thò tay rút ra quả dưa chuột thì tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên. Theo phản xạ đầu tiên, Tưởng Hàn bấm nút nghe máy. Đầu bên kia, một giọng nam khàn khàn khô khốc vang lên:
“Tưởng Hàn phải không?”
“Tôi đây, ai vậy?”
“Cảm giác hôm nay của mày thế nào? Vui vẻ chứ?”
Giọng nói khàn khàn lạnh buốt và nội dung khiến hắn giật mình kinh sợ. Hắn dùng cả hai tay đỡ lấy cái điện thoại, run run hỏi:
“Mày là ai?”
“Tao là ai không quan trọng. Quan trọng là sáng giờ mày hưởng thụ thế nào rồi? Thích không bé yêu?”
“Tao không hiểu mày đang nói cái gì? Muốn lừa tiền quấy rối thì cút mẹ mày đi. Ông mày thừa biết mấy cái trò bẩn của chúng mày rồi.” Hắn quát lớn.
“OK OK bé.” Kẻ bên kia cười khà khà.”Vậy cho hỏi lỗ đít bé đỡ ngứa chút nào chưa? Sáng giờ chắc bé hứng được một xô dâm thủy rồi chứ?”
Nghe đến đó, Tưởng Hàn sợ đến bủn rủn chân tay, điện thoại cũng vì thế mà rơi bốp xuống mặt đất, đầu bên kia cũng vang lên những trận cười quái ác, tiếng cười như tiếng búa tạ đập vào đầu làm hắn choáng váng. Cố nén nỗi sợ, hắn nhặt điện thoại lên, mấy lần tay run đến suýt làm rơi:
“Mày làm gì tao? Mày muốn gì ở tao? MÀY LÀ AI?”
“Muốn biết tao là ai thì ra mở cửa. Tao đếm đến 3 mà mày không ra thì hậu quả mày tự chịu”
Tiếng đếm khàn khàn vang lên như tiếng gọi tử thần, làm Tưởng Hàn không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, hắn cứ như vậy áo xộc xệch không mặc quần, hậu huyệt còn đang ngậm quả dưa chuột, dùng cả tay cả chân bò ra ngoài mở cửa.
Dáng vê hắn nhếch nhác cực điểm, muốn đứng lên thì dấu đầu hở đuôi. Cảm giác ngứa ngáy chưa qua, nhưng dị vật bên trong tồn tại quá mãnh liệt, làm hắn không cách nào thẳng người. Tưởng Hàn căm giận, muốn mắng kẻ đối diện, lại bị ánh nhìn sắc lẻm của gã dọa thụt vòi. Trên thực tế, hắn vô cùng hoang mang về danh tính người nọ.
-” Không biết phải không? Mày nhớ ra Chu Kha chưa?”
Ngay khoảnh khắc cửa đóng lại, gã liền bóp chặt mặt Tưởng Hàn, nâng lên. Động tác thô bạo, khiến hắn ú ớ không nói nổi thành lời. Đau đớn cùng sợ hãi, nhưng mà hắn cuối cùng đã nhớ, Chu Kha là ai?
Còn không phải nữ sinh tự sát hôm qua sao. Trong lòng hắn bị dọa đến mất hồn mất vía, vẫn cân nhắc có nên thừa nhận không. Đáng tiếc người ta đã đến cửa, không phải là điều tra, mà là truy binh vấn tội. Tưởng Hàn ăn đau, không dám hung hăng, vội xuống nước:
-” Anh Chu, có gì từ từ nói, từ từ nói!”
Đậu má, đã nghe qua Chu Kha có một người anh, không nghĩ hổ báo đến mức này. Hắn trước nay co được giãn được, nghĩ trước hết phải thoát ra đã, còn ở lại, con gấu này sợ là làm thịt hắn mất.
Nhưng hắn muốn chạy, không có nghĩa đối phương sẽ cho. Chu Dương nhếch miệng, một cước đạp hắn ngã lăn. Tưởng Hàn a a hét lớn, song còn chưa kịp định thần, mũi giày của người kia liền đá đến, khiến quả dưa chuột bên ngoài trực tiếp chui tọt vào trong. Bây giờ, ngứa ngày gì đều bay sạch, chỉ còn cơn đau thốn thấu trời.
“Aaaaaaaa…” Hắn hét lên một tiếng, nỗ lực bò về phía trước nhưng lập tức bị người kia túm cổ chân kéo ngược lại. Chưa kịp phản ứng thì gã đã nhanh chóng rút điện thoại hướng về phía hắn chụp lia lịa
Gã cúi người nắm tóc hắn rồi kéo lên, để mặt hắn đối diện với camera, quay rõ nét gương mặt thảm hại đầy nước mắt nhưng vẫn vương vẻ tình dục vừa nãy.
Tủi nhục, sợ hãi, Tưởng Hàn bắt đầu khóc òa lên, gương mặt chảy đầy nước mắt nước mũi khiến Chu Dương cảm thấy cổ họng phiếm ghê tởm buồn nôn. Và gã cũng chẳng việc gì phải nhịn. Cứ như vậy gã nắm lấy tóc Tưởng Hàn đi về hướng bể cá ngoài trời gần đó rồi dúi xuống, chờ hắn sắp hết hơi mới nhấc lên, cứ như vậy ba bốn lần, đến khi gã cảm thấy gương mặt này thật sự sạch sẽ mới dừng lại.
Tưởng Hàn lúc này cũng đã nhũn người vì thiếu khí và như một miếng rẻ rách treo trên tay Chu Dương. Hắn thở hồng hộc, cầu xin:
“Tha… Tha cho tôi.”
Chu Dương không chút do dự tát “bốp” một cái làm hắn ngã sõng soài ra đất, quả dưa chuột trong thân thể Tưởng Hàn vì hành động thô bạo của gã cũng trượt ra ngoài, để lại cái lỗ hậu còn đang hé mở trào ra đầy dâm dịch.
” Mới có vậy mà mày đã xin tha rồi? Những điều này có đáng là gì so với thứ mà đứa em gái đáng thương của tao đã phải trải qua.”
“Tôi… Tôi xin lỗi vì những gì xảy ra với Chu Kha. Tôi sẽ bồi thường cho anh. Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa anh hết.”
“THẰNG KHỐN NẠN!” Chu Dương gầm lên, giương tay không chút lưu tình lại tát cho hắn thêm cái nữa làm gương mặt tuấn tú ấy sưng đỏ lên. “Mày nghĩ mấy đồng tiền bẩn của nhà mày mua được mạng em tao à? Tao nói cho mày biết, tao muốn mày phải đền mạng!”
Tưởng Hàn nghe đến đó càng thêm kinh hãi, hắn khóc lóc mà bò tới ôm lấy chân Chu Dương van xin:
“Tôi không muốn chết. Xin đừng giết tôi.”
Chu Dương nhếch mép cười khẩy nhìn hắn: “Không muốn chết hả? Tao đâu có muốn giết mày. Muốn chết đâu có dễ thế.”
Đoạn gã móc ra dương vật đang mềm nhũn của bản thân vỗ “chát”, “chát” vào mặt Tưởng Hàn, ra lệnh:
“Mau phục vụ thằng em tao.”
Tưởng Hàn ghê tởm cố quay đi nhưng sức lực yếu như sên của hắn sao có thể so sánh với gã đàn ông cơ bắp cuồn cuộn. Việc giãy giụa chỉ làm con cu mềm nhũn nhưng to tướng ấy mài khắp gương mặt sưng đỏ của hắn.
Tưởng Hàn mơ hồ nhìn đến gậy thịt trước mặt, dù chưa cương mà đã lớn đến kinh người, đầu hắn bị đối phương dùng hai tay cố định lại không thể xoay chuyển, đống thịt ấy thì cứ dí vào môi hắn. Như bị trúng bùa, hắn từ từ hé miệng ngậm lấy thứ ghê tởm ấy, liếm mút dương vật đối phương, lỗ hậu bất tri bất giác lại tiết ra càng nhiều dâm dịch, nhiễu xuống đất thành một bãi sậm màu, càng mút cậu em của hắn cũng bắt đầu dựng lên.
Bất giác hồi thần sau khi bú mút một lúc lâu, dương vật lớn đã cương cứng từ lúc nào. Miệng hắn như bị nhồi đầy, khó khăn hít thở, nước miếng chảy xuống cả cằm, đầu lưỡi nếm được chút ít chất lỏng tanh hôi tiết ra từ quy đầu, Tưởng Hàn hốt hoảng dùng hết sức đẩy người kia ra, quay người nửa bò nửa quỳ như muốn trốn chạy.
Chu Dương cứ như vậy thảnh thơi nhìn Tưởng Hàn khốn khổ bò vào phòng khách. Quét mắt thấy trong phòng có 1 chiếc gương lớn trang trí, khóe miệng gã nhếch lên, nhanh chóng rảo bước nắm lấy tóc Tưởng Hàn lôi về hướng ấy, bắt buộc hắn phải nhìn cái bộ dạng thảm hại của bản thân.
“Nhìn mày kìa, một thằng con trai bú cặc thằng khác mà cũng cương cứng lên được.” Gã búng búng dương vật hắn. “Trông mày có khác gì con điếm dâm đãng không.”
Tưởng Hàn bị ép buộc nhìn vào trong gương, hắn cũng cảm thấy bản thân lúc này thật nhục nhã, gương mặt tuấn tú đầy nước mắt và sưng đỏ sau khi ăn hai cái tát như trời giáng của Chu Dương áo ngủ đã bung hết cúc lộ ra hai đầu vú sưng to vì bị chủ nhân véo quá nhiều, phía dưới dương vật đã cương cứng dựng lên và đùi hắn thì bị dâm dịch chảy từ lỗ đít làm cho sáng bóng. Càng đáng sợ hơn khi hắn đã bị đối xử ác độc như vậy nhưng cái lỗ ấy lại càng thêm ngứa ngáy và trống rỗng.
Như biết được những suy nghĩ của hắn, Chu Dương dùng ba ngón tay thô to thọc mạnh vào cái lỗ ướt dầm dề kia quấy, hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy Thành Hàn giật bắt người, tiếng thở dốc lại càng nặng nề thêm.
“Dám lừa dối rồi hại chết đứa em gái trong sáng ngây thơ của tao. Tao sẽ làm mày trải nghiệm đầy đủ cảm giác làm đàn bà nó khổ thế nào.”
Nói rồi gã nhấc một bên chân hắn lên rồi thọc luôn con cặc bự vào cái lỗ đít rỉ nước kia. Lỗ hậu của Tưởng Hàn dù đã được quả dưa chuột nong rộng nhưng vẫn không thể chịu nổi con cặc ngoại cỡ của Chu Dương mà nứt ra, máu tươi nhiễu xuống theo từng cái đưa đẩy. Hắn hét lên một tiếng đau đớn, thân thể mất hết sức lực, chỉ có thể treo trên đôi tay rắn chắc như gọng kìm của gã.
ngả người trong vòng tay vững chãi, gương lớn chiếu rõ hình ảnh dâm loàn kia, cặc to liên tục đâm rút nơi lỗ hậu, máu nhỏ giọt lênh láng. Chu Dương dùng lực nắc mạnh, liên tục rút ra hết rồi lại đâm cả cây hàng vào, chọc cho Tưởng Hàn tê dại cả người, đau đớn thế mà dần biến thành khoái cảm. Đầu óc mụ mị, thế mà hắn bắt đầu rên rỉ dâm loàn, nước bọt chảy ướt cả cằm, trượt xuống cần cổ thon.
Nhìn bộ dạng này của hắn, Chu Dương nhíu mày không vui mà cúi xuống cắn mạnh một bên núm vú đến bật cả máu, hài lòng khi nghe tiếng hét vì đau của Tưởng Hàn. Gã vui vẻ tiếp tục bào chế đúng cách mà làm vậy với núm vú bên kia, hài lòng khi thấy con cu của hắn đang dựng lên vì sảng lại mềm nhũn xuống, cứ tưởng như thế là Tưởng Hàn đã mất đi khoái cảm nhưng gặm cắn một lúc thì gã phát hiện ra tiếng kêu của hắn lại trở nên ngọt nị, nếp gấp trong lỗ hậu cũng xoắn lại thít chặt lấy con cặc to bự của gã như muốn ép ra tất cả tinh hoa dòng giống trong đấy, dâm dịch cũng trào ra càng nhiều. Gã căm tức mà càng thêm thúc mạnh vào cái ấy, đổi lại là tiếng kêu của Tưởng Hàn lại càng cao vút. Gã giận dữ quát:
“Mày đúng là đồ đĩ điếm dâm loàn. Mở mồm ra thì kêu là đàn ông bình thường mà bị tao đụ lại sướng đến run người.”
“Anh… Anh thì bình thường chắc… Đàn ông bình thường… A… a… lại đi đụ một thằng…. con trai khác… Cũng là anh… làm a… làm cho tôi ngứa… như vậy…” Tưởng Hàn thở hồng hộc phản bác.
“Mày còn dám cãi à!” Lại một cú thúc thật mạnh như muốn đâm thủng bụng hắn. “Đã thế thì tao sẽ dập nát cái lồn dâm đãng của mày.”
Cứ như vậy Chu Dương hung ác mà thao làm Tưởng Hàn mặc cho hắn kêu khóc van xin. Đụ đến khi Tưởng Hàn xỉu đi vì mất sức thì gã mới dừng lại, thản nhiên bỏ đi, mặc kệ hắn không mảnh vải che thân nằm trên sofa phòng khách, một chân buông thõng dưới đất, chân kia gác lên thành ghế, toàn thân thâm tím đều là tinh dịch và máu.
Lúc Tưởng Hàn tỉnh lại thì thấy bản thân đã nằm trên giường. Hắn vốn cho rằng mình chỉ vừa trải qua một cơn ác mộng nhưng cảm giác đau đớn toàn thân và ánh mắt ái ngại của dì giúp việc như một gáo nước lạnh dội vào đầu làm hắn ý thức được rằng hắn thật sự đã bị anh trai Chu Kha hãm hiếp. Hắn nuốt nước bọt, cổ họng đau rát, cố gắng tỏ ra không có gì:
“Chuyện này… Dì đừng nói với ba mẹ tôi nhé.”
“Tôi sẽ không nói ra đâu. Nhưng mà cậu Hàn này…” Dì giúp việc ngập ngừng. “Lần sau cậu đừng làm như thế nữa, để những người khác thấy… nó kỳ lắm.”
Dứt lời, dì giúp việc liền cuống quýt chạy ra khỏi phòng như sợ hãi phải ở chung một chỗ với hắn.
Tưởng Hàn cứ nghĩ rằng sự trả thù của Chu Dương với mình đã kết thúc nhưng mấy ngày sau thì hắn biết bản thân mình đã lầm. Sau khi thương lành thì lỗ đít hắn lại ngứa, dù hắn đã cố bỏ qua nó nhưng cũng chẳng được tác dụng mẹ gì khi nơi đó cứ ngứa ngáy và chảy nước, ngứa tới nỗi hắn không ngủ nổi. Bởi vậy, khi Chu Dương tìm đến, đưa hắn xem những hình ảnh, clip hãm hiếp thì hắn hoàn toàn không dám từ chối gã. Để làm nhục Tưởng Hàn, gã thường đến tìm hắn ngay lúc những người giúp việc vẫn chưa rời đi, ngay khi vào cửa gã liền không hề màng đến những ánh nhìn xung quanh hay sự phản kháng từ hắn mà kéo tụt quần Tưởng Hàn xuống mà đụ ngay giữa phòng khách hoặc bếp ăn. Hắn bất lực không dám nhìn những gương mặt đỏ gay cúi gằm của những người khác, chỉ đành nhắm mắt lại mặc cho gã đàn ông lực lưỡng đang không ngừng đưa đẩy trong thân thể mình, dù trong lòng hắn cảm thấy hành động này thật ghê tởm đáng buồn nôn nhưng mỗi lần con cặc bự của hắn cắm mạnh vào thì hắn lại thít chặt như muốn giữ lại nó trong thân thể mình. Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu chờ mong gã đến và đè sấp mình ra, và hắn cũng không biết những lời xì xào bàn tán của hàng xóm xung quanh về hắn càng ngày càng nhiều, càng không nhận thấy được bộ ngực của bản thân bắt đầu phát dục như thiếu nữ mới lớn, bụng dưới bắt đầu to ra bất thường.
Cho tới một ngày, khi Chu Dương đang đè hắn ra trong phòng khách mà đụ, bàn tay gã đang nắm lấy cái bụng bự của hắn thì bỗng nhiên cảm thấy những chuyển động bên trong. Gã khựng lại, đôi mắt nhìn trân trân vào phần bụng căng tròn của hắn một lúc, rồi gã bắt đầu ngửa mặt lên trời cười khoái chí, cười ra nước mắt:
“HAHAHA… Cuối cùng mày cũng đã có ngày này! Thử nghĩ lại những gì mày đã làm với những cô gái khác và em tao đi. Mày phải trả giá vì sự khốn nạn của mày.”
Nói rồi gã túm lấy cổ Tưởng Hàn lôi ra ngoài nhét vào ghế phụ, rồi cứ thế lái xe đi.
Dừng xe trước một phòng khám tư nhỏ, gã cứ thế lôi Tưởng Hàn vào trong mặc cho hắn thân không mảnh vải xấu hổ muốn chui xuống đất trước những bệnh nhân xếp hàng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người. Bộ dạng dữ tợn của gã cũng khiến cô em lễ tân rúm người lại, nhưng vì tác phong làm việc cô vẫn cố làm ra vẻ trấn định hỏi:
“Anh… Anh muốn làm gì?”
“Siêu âm màu 4D.”
Gã trả lời cộc lốc rồi đẩy cô lễ tân sang một bên, lôi xềnh xệch Tưởng Hàn đi về phía phòng siêu âm. Người lễ tân vẫn cố đuổi theo gọi với lại:
“Dừng lại! Anh phải xếp số chờ đến lượt chứ!”
Bỗng gã quay ngoắt lại, đôi mắt sâu thăm thẳm hung ác nhìn chằm chằm vào lễ tân làm cô im tiếng, giọng gã khàn khàn, rít qua từng kẽ răng:
“Cái loại phòng khám chui giết người như chỗ này không có quyền bắt tôi phải làm gì.”
Nghe được những lời đó của gã, những cô gái trẻ – những người vừa kinh hô, bàn tán, chụp ảnh hai người – lập tức lao nhanh ra ngoài với biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Lúc Chu Dương đẩy Tưởng Hàn nằm lên giường siêu âm thì hắn mới định thần lại. Đang đỉnh nhảy xuống thì giọng nói lạnh buốt của gã vang lên, làm hắn khựng lại.
“Mày thử bước xuống cho tao xem.”
Tưởng Hàn hoảng sợ, hai tay bấu chặt lấy thành giường cố gắng lùi về phía sau như thể làm vậy có thể tránh khỏi gã. Lần này gã cũng không thèm thưởng thức vẻ run sợ của hắn mà bắt đầu nhìn quanh trong phòng. Nhận thấy hồi lâu cũng chưa ai tiến vào, gã chẹp miệng đáng tiếc.
“Chắc lão già bác sĩ thiếu y đức đó đéo dám vào đây rồi. Thế thì để tao tự mình cho mày thấy vậy.”
Dứt lời, gã rút điện thoại tra tìm cách dùng trên mạng rồi mò mẫm tìm thấy lọ gel lạnh trong phòng, phết một đống lên bụng Tưởng Hàn và lấy đầu máy siêu âm bên cạnh dí lên, màn hình nhiễu sóng một lúc rồi bỗng hiện ra thân hình một thai nhi nho nhỏ đã phát dục gần như đầy đủ đang nằm cuộn tròn bên trong. Gã khoái chí bóp lấy mặt Tưởng Hàn dí vào trước màn hình.
“Thấy gì chưa? Vui không? Mày sắp làm mẹ rồi đấy. HAHAHA…”
Hình ảnh trên màn hình siêu âm làm Tưởng Hàn sững sờ, ngơ ngác hỏi:
“Cái gì vậy? Sao lại có hình em bé?”
Chu Dương cũng không chê phiền mà giải thích, bàn tay to lớn vỗ bôm bốp vào bụng bầu của hắn, trên màn hình thai nhi nhấc chân đá một cái, vẻ mặt đáng yêu cau có bực bội, bụng hắn cũng nổi lên một cái mụt nho nhỏ.
“Còn cái gì vào đây nữa, con mày đấy. Đứa con trong bụng mày đấy!”
Hắn trợn to mắt không tin vào những gì vừa nghe được? Hắn là đàn ông, đàn ông thứ thiệt thì làm sao mà mang thai được. Nhất định là Chu Dương đang dọa hắn, chứ trên đời làm gì có chuyện vô lý như thế.
Như đọc được những suy nghĩ của Tưởng Hàn, Chu Dương giật lấy tay hắn rồi áp lên bụng bầu, bắt hắn cảm nhận những chuyển động mạnh mẽ của thai nhi bên trong.
“Sờ đi. Con đang đạp bụng mày đấy. Mày thật sự sắp được làm mẹ rồi đấy.”
“KHÔNG! KHÔNG THỂ THẾ ĐƯỢC! TÔI KHÔNG TIN!” Tưởng Hàn lắc đầu hoảng sợ.
“Tao không cần mày tin! Còn nhớ không?Tao đã nói rồi tao muốn mày phải đền mạng.” Gã nghiến răng. “Mày hại chết hai mạng người của Chu gia chúng tao thì tao bắt mày trả lại gấp mười.”
“TÔI LÀ ĐÀN ÔNG! TÔI KHÔNG SINH CON ĐƯỢC! TÔI PHẢI PHÁ THAI!” Hắn gào thét, nước mắt đầm đìa.
“Muốn phá thai?”Gã cười khẩy. “Để tao giúp mày.”
Dứt lời, gã hất chân Tưởng Hàn ra rồi móc ra con cặc nóng hổi thúc mạnh vào trong cái lỗ mang thai của hắn. Lập tức trên màn hình xuất hiện hình ảnh quy đầu to tướng đụng vào cả người em bé. Gã đẩy vô cùng thô bạo, mỗi lần đều như muốn chọc thủng màng thai. Tưởng Hàn bị đụ sướng tê người, tiếng gào thét cũng chuyển thành tiếng rên rỉ ngọt ngào, bàn tay đặt lên bụng cảm nhận rõ ràng thai nhi tức giận đá đạp vì bị làm phiền, đôi mắt hắn vẫn cố trợn to nhìn về phía màn hình mong đợi đứa nhỏ bên trong sẽ bị con cặc bự của Chu Dương kéo ra ngoài. Thế nhưng mặc cho sự chờ đợi của hắn, màng thai dù bị quy đầu đâm mạnh nhưng vẫn không hề suy chuyển, đứa con trong bụng hắn dù tức giận vì bị chọc nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh phản kháng. Hắn tuyệt vọng nhận ra việc phá thai là không thể, thân mình thuận theo mềm nhũn xuống, đắm chìm trong dục vọng mà gã đàn ông hãm hiếp hắn mang lại.
Có lẽ vì rất vui sướng khi vừa chơi Tưởng Hàn một vố đau mà Chu Dương liền rất nhanh bắn vào trong hắn, nhân lúc hắn đang trong cơn khoái cảm mà nhanh chóng vơ lấy điện thoại chụp lại bộ dạng mang bầu dâm dục của Tưởng Hàn. Gã nhanh chóng mở mạng xã hội, tải lên bức ảnh ấy và hình ảnh siêu âm màu thai nhi vừa chụp được, chờ hắn hoãn lại liền chĩa về phía Tưởng Hàn, trước gương mặt kinh hoàng của hắn thản nhiên bấm nút đăng bài.
“Tao nghĩ đây là lúc chúng ta nên thông báo sự xuất hiện của thành viên mới.” Đương nhiên không quên tag hắn vào.
Thời điểm dòng chữ đăng bài thành công hiện lên, đôi mắt Tưởng Hàn như tối sầm lại, trời đất quay cuồng. Hắn biết hắn xong rồi.
Đúng như dự đoán của Tưởng Hàn, sau khi bức ảnh khám thai dâm loạn của hắn tung lên mạng, dư luận bắt đầu dậy sóng. Khắp các mặt báo đều xuất hiện bài viết về hắn và cái bầu quái dị ấy. Vụ việc tai tiếng khiến trường học quyết định buộc hắn thôi học. Ông bà Tưởng hay tin lập tức bay về nước. Vừa thấy Tưởng Hàn cùng cái bụng bầu không thể giấu đi của hắn, ông Tưởng tức giận giáng cho đứa con trai duy nhất một cái bạt tai làm hắn ngã ra đất. Ông gầm lên:
“THẰNG NGHIỆT TỬ! Tao đẻ mày ra nuôi mày lớn để mày bôi tro trát trấu vào mặt tao thế này à? Mày ăn chơi gái gú tao đã xấu mặt với đối tác bạn bè lắm rồi, giờ mày còn chơi bê đê đến ễnh cả bụng ra. Mày nói xem tao còn mặt mũi nào mà gặp mọi người chứ?” Ông thở hồng hộc, mặt đỏ gay, kéo lê Tưởng Hàn ra ngoài. “MÀY CÚT NGAY KHỎI NHÀ TAO. CÚT!!!!!!”
Rồi mặc cho Tưởng Hàn khóc lóc lạy lục van xin, ông Tưởng vẫn quyết tâm đuổi đứa con duy nhất của mình ra khỏi nhà, bà Tưởng cũng lau nước mắt quay đi không nhìn hắn. Tai tiếng tràn lan trong ngoài nước, lớn bụng bị đuổi khỏi nhà, trong túi không có lấy một đồng, Tưởng Hàn thật sự đã rơi vào đường cùng. Hắn chỉ đành quỳ xuống cầu xin kẻ đã làm hại hắn thành như thế này và từ đây Tưởng Hàn bắt đầu sống ở Chu gia như kẻ hầu người hạ.
……
Tưởng Hàn vừa khệ nệ vác bụng bầu đủ tháng vừa đẩy giỏ thực phẩm về Chu gia, xung quanh vẫn như mọi khi là những tiếng xì xào bàn tán, tiếng mắng tiếng chửi hắn là thằng bê đê biến thái, thằng quái vật. Mới đầu nghe thế hắn cũng đau buồn xấu hổ lắm nhưng nghe mấy chục năm thì hắn đã quen và coi như không có chuyện gì. Hắn mặc chiếc váy bầu rộng thùng thình, thân hình cồng kềnh lại phải loay hoay với một đống đồ nặng nên di chuyển vô cùng khó khăn. Ban đầu khi mới vào ở Chu gia, Chu Dương không cho phép hắn mặc bất cứ thứ gì, trần trụi như một con vật, một món đồ chơi tình dục của gã. Phải đến khi con cả bắt đầu có nhận thức gã mới cho phép Tưởng Hàn được mặc những chiếc váy bầu, phần để bảo vệ tâm hồn con trẻ, phần để làm nhục Tưởng Hàn và phần là để gã tiện hành sự. Phải mất một lúc lâu hắn mới về đến nơi, vừa bước vào cổng nhà đã nghe tiếng kêu the thé của trẻ con:
“MẸ!!!!! ANH BI HÔNG CHƠI VỚI CHUUUU!!!”
Vội vàng buông xuống đống đồ, hắn khó khăn cúi người bế lên nhóc tì hơn 1 tuổi vừa khóc sụt sùi vừa chạy về phía mình, vừa liếc ánh mắt khiển trách về phía nhóc tì 3 tuổi đang đuổi theo sau:
“Sao Bi lại không chơi với Su? Anh lớn phải chăm sóc em chứ.”
Nhóc con như được cổ vũ mà càng khóc to hơn, gương mặt nhỏ khóc đến tím tái. Thấy vậy Tưởng Hàn vội bế con vào phòng ngủ, thuần thục kéo xuống cổ áo vạch ra một bên đầu vú nhét vào cái miệng nhỏ đang khóc nhè kia. Bé con ngậm ti liền dừng lại, tham lam mút những giọt sữa thơm ngọt trong bầu ngực hắn, thỉnh thoảng lại nấc lên một chút vì khóc quá nhiều. Vừa dỗ được con út, chưa kịp thở ra thì Tưởng Hàn đã thấy thằng Bi đứng ngoài cửa, ánh mắt to tròn vừa thèm thuồng vừa ganh tị nhìn bé Su. Hắn thở dài nhận mệnh, vẫy vẫy tay gọi thằng bé vào rồi vạch nốt bên vú kia cho nó bú.
Chờ hai đứa nhóc ti no rồi lăn ra ngủ hắn liền bế chúng về phòng của từng đứa rồi xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Ba mươi năm đã qua đi nhưng thời gian dường như bỏ quên Tưởng Hàn, không rõ có phải do tinh dịch của Chu Dương ngày ngày tẩm bổ không mà dù đã 55 tuổi nhưng làn da hắn vẫn vô cùng mịn màng, khuôn mặt vẫn mang vẻ đẹp trai lãng tử như ngày nào và dấu vết thời gian chỉ xuất hiện trên những nếp nhăn ở đuôi mắt khiến ánh nhìn của hắn càng có vẻ đa tình. Thời gian cũng thay đổi nhiều điều, Tưởng Hàn từ một thiếu gia nhà giàu chưa từng động vào việc nhà nay đã có thể dọn dẹp sạch sẽ cả căn dinh thự rộng lớn của Chu gia và nấu 2 bữa cơm mỗi ngày cho một đại gia đình gần 20 con người.
Tiếng động cơ xe vang lên trước sân kéo những dòng suy nghĩ của hắn về thực tại, ngôi nhà rộng lớn đang yên ắng bỗng được lấp đầy bởi những tiếng cười nói. Rồi hắn nghe thấy tiếng cửa phòng bếp khoá, chẳng cần quay đầu lại hắn cũng biết là Chu Dương. Gã đứng phía sau Tưởng Hàn đang xào rau, nhanh nhẹn vén vạt váy lên rồi thuần thục đâm con cặc to mọng của gã vào trong cái lỗ mang thai mềm xốp của hắn. Cú thúc mạnh ngay tuyến tiền liệt làm chân hắn sảng đến nhũn người, dương vật phía trước bắn ra một cỗ tinh dịch, nếu không có Chu Dương kịp thời ôm lấy hắn thì Tưởng Hàn đã sớm ngã xuống, hắn một tay đỡ lấy bụng bầu ngăn nó đụng vào cạnh bếp, một tay khó khăn cầm chắc muỗng xào, giọng ngọt nị xin tha:
“Để … để em làm xong món này đã… Ư… ưm~”
“Mày làm của mày, tao đụ của tao.” Gã thò tay nhéo một cái nút rốn bị thai nhi đỉnh lồi lên của Tưởng Hàn, làm hắn giật bắn người, lỗ hậu vặn xoắn bóp chặt lấy con cặc bên trong.
“Aaaa~ Anh cứ làm mạnh thế… thì món ăn… ư~ cháy mất”
“Cháy cũng là lỗi tại mày, con điếm dâm dục.” Gã nói vậy, nhưng động tác đưa đẩy lại trở nên mềm nhẹ mài vào cổ tử cung làm Tưởng Hàn rên ư ử vì sướng.
Chờ khi Tưởng Hàn tắt bếp Chu Dương liền bế hắn đặt lên đảo bếp rồi dùng con cặc bự dập như vũ bão vào cái lồn nhớp nháp đầy dâm dịch của hắn. Khoái cảm dồn dập làm Tưởng Hàn không kêu lên nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy Chu Dương tránh cho bản thân bị ngã ngửa ra sau. Gã kéo xuống cổ áo hắn phanh ra cặp vú đầy đặn ba mươi năm chưa từng cắt sữa, há miệng ngậm lấy cả quầng vú mà bú, phía dưới vẫn không ngừng đưa đẩy trong thân thể hắn. Chỉ chốc lát cả hai vú của Tưởng Hàn đã bị gã hút khô. Gã ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tỏ rõ sự không hài lòng:
“Sao sữa hôm nay ít thế.”
“Ưm~ Nãy em vừa cho Bi với Su bú… Ư… Aaaa~ Anh đụ mạnh quá~ Sảng chết em rồi~”
Gã bất mãn tát bôm bốp vào cặp vú bự của hắn làm hai bên sưng lên đầy dấu tay. Tưởng Hàn vừa đau vừa sảng, những nếp gấp trong lỗ huyệt càng thêm quấn chặt lấy con cặc của gã.
“Thằng Bi 3 tuổi sắp đi lớp rồi mày đừng có chiều hư nó.” Gã lại tát mạnh một cái vào vú của hắn. “Nghe không?!”
Tưởng Hàn chỉ có thể chảy nước mắt gật đầu.
Vì đàn con đang chờ ăn nên hai người cũng cố gắng kết thúc sớm, như mọi khi Chu Dương lại bắn từng luồng tinh nóng hổi vào sâu trong thân thể Tưởng Hàn và không quên dặn:
“Kẹp chặt vào! Đừng để chảy xuống làm các con thấy.”
“Bụng nặng quá em không xuống được.” Hắn ngập ngừng nhìn gã.
“Thằng vô dụng.” Gã lầu bầu chửi, cẩn thận bế hắn xuống khỏi đảo bếp.
……
Tưởng Hàn bị những cơn co thắt đánh thức. Hắn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, ngoài trời tối mịt, Chu Dương phía sau một tay ôm bụng bầu của hắn thì vẫn đang ngủ ngon lành. Một cơn co thắt lại đến, bằng kinh nghiệm của bản thân Tưởng Hàn biết được đứa con trong bụng hắn sắp chào đời. Hắn cố gắng gỡ tay Chu Dương ra tính sang phòng khác nhưng sức Tưởng Hàn sao có thể bẻ ra cánh tay cứng như gọng kìm của gã đàn ông to lớn.
thở dài một hơi, Tưởng Hàn cũng không muốn đánh thức Chu Dương. Người mỏi nhừ, mệt, thực sự, hắn cũng không muốn trải qua thêm bất kỳ một đợt làm tình nào trong lúc đẻ.
tay đỡ một chân lên cao, tay còn lại vén váy bầu, đưa xuống kiểm tra sản huyệt. Đứa nhỏ thứ mười chín rồi, nên sản huyệt mở nhanh, chưa gì đã đến năm phân. Sản dịch nhớp nháp chảy dọc theo đùi, ướt một mảng đệm. Cơn gò thôi thúc, thế mà, Tưởng Hàn biết, giờ chưa phải lúc rặn.
ngón tay mần mò day nắn núm vú kích thích sản trình, sữa non chảy ướt thẫm cả vùng áo mỏng. Hé môi thở theo nhịp hee hoo giữ sức, hắn chưa bao giờ tham gia một lớp học tiền sản nào, nhưng kinh nghiệm đẻ mười tám đứa nhỏ làm hắn biết nên làm gì là tốt, là giảm cơn đau, là dễ sinh. Lại đưa xuống banh rộng lỗ đẻ, cơn co dồn dập, làm anh cứ rên rỉ từng ngụm, vẫn phải cố nhẹ tiếng vì không muốn người bên cạnh thức dậy. Nhìn đồng hồ, mới hai giờ sáng.
năm giờ, nước ối đã vỡ từ lâu, sản khẩu thuận lợi mở mười phân. Tưởng Hàn dường như có thể cảm nhận từng cử động của đứa nhỏ, cứ liên tục đạp đá trong bụng. Bụng chửa xao động. Một tay anh giữ chân cao, banh rộng, tay kia níu lấy thành giường, bặm môi rặn xuống từng hơi dài, não thầm tự đếm một đến mười.
“đau, đau chết”, Tưởng Hàn cảm giác như cả thân thể đều bị xe cán qua. Phía dưới căng tức, nóng rẫy, nhầy nhụa. Ối ban đầu chảy nhiều, ướt đẫm ga giường, giờ đã có dấu hiệu cạn, mơ hồ tí tách chảy giọt nhỏ. Máu theo sản khẩu trượt dài xuống cẳng chân. Mấy tiếng đồng hồ mà chỉ mới ra đỉnh đầu thai đen thập thò, Tưởng Hàn mất sức, từng hơi rặn ngắn dần, ngắn dần, cuối cùng chỉ còn thở dốc. Đưa tay xuống xoa nắn đầu con, anh thầm nghĩ, tuổi đã cao, thực sự không có biện pháp sinh được đứa nhỏ này.
một tay vẫn khum đỡ lấy đầu thai to lớn đang nhồi đầy lỗ đẻ, làm cho từng nếp uốn vốn hồng hào cứ căng ra, trắng bệch, Tưởng Hàn khẽ xoa xoa đỉnh đầu con, rồi thở hổn hển, lay người đang ngủ say bên cạnh thức dậy,
– A… ừmmm… a— Anh… em đau… Chu Dương… ựm… đau quá… Em đẻ… đẻ không được…
“Gì đấy?” Giọng gã lè nhè vì ngái ngủ.
“Ưm… Em mệt quá… hoo hoo… Sinh không nổi.”
Gã cố gắng mở đôi mắt dính lại vì buồn ngủ rồi bỗng hoảng hồn khi thấy gương mặt trắng bệch không còn chút máu nào của Tưởng Hàn và phần đệm giường ướt sũng vì nước ối.
“Mày vỡ ối từ bao giờ mà lênh láng ra hết cả thế này?”
“Từ… hoo… hoo… Từ nửa đêm.” Hắn thều thào trả lời
“CON MẸ NÓ THẾ MÀ MÀY KHÔNG GỌI TAO?!!!” Gã gào lên, nhanh chóng bế lên Tưởng Hàn rồi lao ra ngoài, phóng xe hết tốc lực đến bệnh viện gần nhất, xe chưa dừng hẳn đã nhảy xuống bế hắn chạy nhanh về phía phòng cấp cứu.
Nằm trong vòng tay gã, Tưởng Hàn cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh, đôi mắt càng lúc càng nặng nề buồn ngủ. Hắn cố sức ngước lên nhìn gã, ánh nhìn mang theo sự quyến luyến mà chính hắn cũng không nhận ra:
“Em… Em xin lỗi… vì chuyện của… Tiểu Kha. Em không nghĩ… không nghĩ là cổ… sẽ chết…Chắc em… không xong rồi… Anh tha thứ… tha thứ cho em nhé.”
“MÀY IM MẸ MÀY MỒM ĐI!” Chu Dương đặt Tưởng Hàn nằm lên chiếc giường cấp cứu vừa được y bác sĩ đẩy tới rồi cho hắn một cái tát như trời giáng. “MÀY TƯỞNG XIN LỖI THẾ MÀ XONG À?” Gã dùng đôi bàn tay to nắm lấy đầu hắn rồi dùng trán chạm vào trán hắn, ánh mắt sâu thăm thẳm:
“Mày đừng quên những gì tao đã nói, mày hại chết hai mạng người của Chu gia tao thì mày phải đền lại gấp mười. Đây mới là lần thứ 19, mày còn nợ Chu gia chúng tao một người nữa, bao giờ trả đủ mày sống hay chết tao mặc kệ. Đừng hòng thiếu nợ!”
Bác sĩ cấp cứu đến khám gấp cho Tưởng Hàn và đưa ra kết luận vì đầu em bé quá to nên hắn không thể sinh thường được. Ông ta nhanh chóng dùng tay đẩy ngược đầu thai nhi vào lại tử cung khiến hắn hét lên một tiếng đau đớn rồi bất tỉnh và nhanh chóng đẩy hắn vào phòng mổ trước sự ngơ ngác của Chu Dương. Lúc sau y tá đi ra nói một câu làm gã sực tỉnh:
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng để đề phòng, trong trường hợp nguy hiểm, người nhà muốn bệnh viện cứu cha hay cứu con?”
Gã không chút suy nghĩ mà đáp:
“Cứu Tưởng Hàn! Bằng mọi giá hãy cứu lấy Tưởng Hàn!”
Chu Dương đầu tóc rối bời áo ngủ xộc xệch dính đầy nước ối và máu ngồi sụp xuống sàn, đôi mắt gã đỏ ngầu thẫn thờ nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu lần nữa đóng lại, 30 năm rồi gã mới lại suy sụp đến thế.
Tưởng Hàn thấy thân thể nhẹ bẫng, trước mắt hắn là một con đường nhỏ đầy hoa trắng, hắn men theo con đường đi mãi, đi mãi rồi thấy một toà cung điện cổ xưa hiện ra, một bóng dáng mặc cổ phục màu đen thêu mẫu đơn vàng rực rỡ đứng trước cửa cung quay lưng về phía hắn. Khi hắn lại gần, bóng dáng ấy quay lại, để lộ ra gương mặt xa lạ mà quen thuộc.
“CHU KHA!!!” Tưởng Hàn giật mình thốt lên. “Không phải cô đã chết rồi sao? Hay là…” Hắn ngập ngừng “Tôi cũng chết rồi?”
Cô dịu dàng mỉm cười lắc đầu:
“Chưa đâu. Giờ vẫn chưa phải lúc. Anh quay trở về đi, anh trai em và các con anh đang chờ anh đấy.”
Hắn ngập ngừng rồi cúi gập người trước cô, gương mặt vô cùng ăn năn:
“Thật sự xin lỗi cô. Đáng lẽ tôi không nên yêu cầu cô đi phá thai. Tôi thật sự không muốn cô chết.”
Chu Kha bao dung nhìn hắn, nụ cười tươi vẫn nở trên môi:
“Anh đúng là một thằng đàn ông khốn nạn. Nhưng anh đã trả giá cho những lỗi lầm của mình rồi. Em tha thứ cho anh. Về đi, những phép thuật quỷ vương đặt lên người anh em đã xin ngài gỡ hết ra rồi. Về nhanh đi, muộn là không về được đâu.”
Tưởng Hàn quỳ xuống vái Chu Kha ba vái rồi quay người chạy thục mạng. Phía trước hắn loé lên một chùm sáng trắng khiến hắn phải nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì nhận ra bản thân đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh là Chu Dương đang ngồi ngủ gật bên giường bệnh. Cảm nhận tay hắn động đậy, gã mở choàng mắt ngồi thẳng dậy hỏi liên tiếp:
“Cậu tỉnh rồi hả? Khát không? Uống chút nước đi.” Nói rồi nhanh nhảu đút cho hắn nửa ly nước ấm.
Tưởng Hàn lẳng lặng nhìn Chu Dương. Gã trông tiều tụy nhiều, đầu tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, mắt trũng sâu vì thiếu ngủ. Sự im lặng lan tràn khiến không khí trở nên thật xấu hổ. Và Tưởng Hàn quyết định mở lời trước:
“Con thế nào rồi?”
“Nó khoẻ, con trai, nặng gần 4 ký. Hôm trước thằng cả vừa bế nó về rồi.”
Lại là một sự im lặng khác…
“Anh…” Hắn ngập ngừng. “Em mơ thấy Chu Kha.”
“Tôi cũng mơ thấy nó.” Gã tiếp lời, giọng khàn đặc. “Con bé bảo nó không trách cậu nữa. Mấy bùa phép tôi xin Quỷ Vương hạ lên người cậu con bé cũng rút về hết rồi.”
“Vậy… Anh thì sao?” Hắn dừng lại một chút. “Anh tha thứ cho em chứ.”
“Nếu con bé đã không chấp nhặt, thì tôi cũng chẳng còn gì ghi hận cậu.”
Cứ như vậy, Tưởng Hàn an tâm dưỡng bệnh, Chu Dương im lặng chăm sóc cho hắn. Rồi đến ngày ra viện, hai người không ai bảo ai, Tưởng Hàn lẳng lặng rời khỏi Chu gia.
Lần đầu tiên sau 30 năm Tưởng Hàn mới lại được mặc đồ nam. Hắn vui vẻ đi trên đường, có lẽ trên các mặt báo mọi người đã quá quen với hình ảnh lớn bụng mặc váy của hắn nên giờ không ai nhận ra tên đàn ông biến thái mang bầu đang đi gần họ, và đương nhiên cũng không còn những lời đàm tiếu cay nghiệt. Hắn trở về ngôi nhà năm xưa nơi hắn sinh ra và lớn lên. Cha mẹ đã rất thất vọng về hắn nhưng vì hắn là con trai độc nhất nên trước khi qua đời họ đã để lại hết tài sản cho Tưởng Hàn. Hắn cầm tiền lại lao vào các hộp đêm mong tìm lại con người hào hoa năm xưa nhưng khi hẹn 419 với một tiếp viên quán rượu, hắn phát hiện ra bản thân không thể cứng lên nổi. Đêm đến, khi cuộc vui đã tàn, ở trong căn biệt thự Tưởng gia, hắn giờ đây chỉ cảm thấy căn biệt thự lạnh lẽo trống vắng quá, hắn nhớ dinh thự Chu gia to gấp năm lần nhưng vẫn tràn ngập tiếng cười nói đùa nghịch của bọn nhỏ và tiếng quát tháo giận dữ của mấy đứa lớn khi bị các em trêu chọc làm phiền. Và hắn cũng không thể dối lòng, hắn thật sự nhớ hơi ấm và vòng tay Chu Dương ôm hắn mỗi đêm.
Tưởng Hàn đến Chu gia từ sáng. Hắn hít một hơi thật sâu rồi thử nhập mật mã, hơi bất ngờ khi khoá cửa vẫn chưa đổi. Tiếng cạch cửa vừa vang lên thì đám con hắn chạy ùa ra ngoài, những đứa lớn nhìn hắn vui mừng ra mặt, mấy đứa nhỏ thì sà vào ôm lấy chân hắn không ngừng ríu rít “Mẹ về rồi! Mẹ về rồi!”
Chu Dương cũng bước ra nhìn hắn không nói một lời. Hắn sờ đầu từng đứa nhỏ, vỗ vai con lớn rồi mỉm cười nhìn về phía gã:
“Em về thăm con. Em nhớ chúng nó quá.”
“Ừ” Gã cụp mắt xuống, trả lời cộc lốc.
“Em muốn xem bé út.”
“Thằng bé ngủ chung với tôi.”
Tưởng Hàn theo Chu Dương đến phòng ngủ chính thăm con, vừa nhìn thấy đứa bé trắng trẻo mập mạp nằm gặm tay trong nôi hắn liền chạy nhanh ôm chầm lấy nó hôn tới tấp lên gương mặt bầu bĩnh ấy. Chơi được một lúc thì thằng bé bỗng nhiên khóc ré lên, Chu Dương vội nói:
“Để tôi đi pha sữa cho con.”
“Không cần đâu để em.” Nói rồi hắn nhanh nhảu mở hết cúc áo sơ mi rồi áp miệng con vào ngực mình. Ngửi thấy mùi sữa thơm, bé lập tức ngừng khóc rồi há miệng ngậm núm vú mút chùn chụt, khoé miệng thỉnh thoảng lại trào ra vài giọt sữa tươi.
Tưởng Hàn âu yếm nhìn con nhưng cũng không quên liếc trộm Chu Dương đang ngồi gần đó, trong lòng có chút buồn cười khi thấy gã đàn ông bao năm nay đè mình ra đụ nay lại bối rối quay đi không dám nhìn hắn, càng mừng hơn khi thấy yết hầu gã vẫn không ngừng chuyển động.
Vỗ ợ hơi cho con xong hắn nhanh chóng đặt bé lại vào cũi rồi nhân lúc Chu Dương không kịp phản ứng mà chạy tới ngồi vào lòng, đôi tay câu lấy cổ gã, miệng thì thầm:
“Mấy ngày nay sữa về, vú em đau quá, anh hút hết ra cho em nhé.”
“Cậu điên à?” Gã kéo ra tay hắn. “Cậu có biết mình đang làm cái gì không?”
“Em biết!” Hắn níu lấy tay gã. “Mấy ngày nay dọn về Tưởng gia, em rất các con… và nhớ anh. Em không biết bản thân mình có yêu anh không, nhưng em biết…”
Đến lúc này mặt Tưởng Hàn bỗng nhiên đỏ bừng, sống với người đàn ông này hơn ba mươi năm, trần trụi trước mặt nhau không biết bao nhiêu lần, mang thai sinh hạ cho hắn 19 đứa con có trai có gái, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với gã như lúc này. Hắn e thẹn nhưng không kém phần cương quyết nhìn thẳng vào Chu Dương:
“Em không thể sống thiếu anh được. Cho phép em ở lại nhé.”
Đáp lại là nụ hôn nồng cháy đến từ gã.
Một năm sau Chính phủ chính thức thông qua luật Hôn nhân đồng giới. Ngày pháp lệnh có hiệu lực, Tưởng Hàn mặc vest trắng một tay đỡ bụng bầu vượt mặt, tay kia khoác lấy tay Chu Dương, cùng 19 đứa con của họ bước vào cục Dân chính, chính thức trở thành con dâu Chu gia.
THE END
Từ khóa » Mpreg Khó Sinh
-
[Mpreg] Sinh Khó - Mèo
-
GÓC NHỎ CỦA ÉN – Nothing Is Impossible
-
Khó Sinh - Mpreg Dịch
-
Just Mpreg Joy - Truy Bắt - Wattpad
-
Danh Sách đọc - Mixxiw_chiu - Wattpad
-
Mpreg Dịch – Trang 2 - Gác Xép Karla
-
[ UYỂN NGỮ ] Chương 8 - GIÓ
-
Blog Posts - Gián
-
Phần 10: A Bad Situation (Mpreg Tây) | Dạ Ám Lạc
-
Không Bao Giờ Rời Xa - Chapter 1 - Mới Cập Nhật, đã Hoàn
-
Đọc Truyện Thuần Sinh - đoản 4. Online Hay Mới Nhất - WatTruyen
-
Tị Phong Cảng Chương 3 | Gián Family
-
Mẹ Kế 11 – 20 | Gián Family
-
Mặc Chân – Chương 1 - Tuyết Vũ Dạ Lâu