Tuổi Trẻ Và Những Viên Gạch | Edu2Review

Tôi gọi đó là những viên gạch của đời mình. Một cô gái 20, đang tự xây gạch cho đời mình, nhiều va vấp nhưng khao khát trưởng thành. và biết rằng, tuổi trẻ đã trải qua với khát khao, chăm chỉ rèn luyện, khôn ngoan học hỏi chính là cách để giữ cho ngọn lửa nhiệt huyết của mình luôn rực cháy, làm nên bản thân ta, tự tin đón nhận gió bão cuộc đời mà không đổ vỡ.

Đầu mùa trời rất lạnh, sương vẫn chưa tan. Nhưng phía ngõ xóm tôi giờ này, nắng đã kịp bung màu, kéo vội những tàn sắc hanh hao của mùa giá rét vừa đi qua cuối ngõ. Những công trình xây dựng ở xóm tái định cư đã lanh canh lên đèn, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, với những viên gạch còn dở dang...

Một buổi sớm như thế năm tôi mười chín tuổi, đi ngang qua khu xây dựng ấy. Có cái nhà cũ mới bị đập phá ngày hôm qua, đống sát vụn vẫn còn nguyên lởm chởm những viên gạch bể. Có cái đã đắp xong nền. Cũng có cái tường đã xây đến tận cửa sổ, tôi chui đầu vào chỉ thấy loảng thoảng mùi vôi vữa xi măng còn chưa phai. Nhưng cũng có cái, gạch đã xây đến tận nóc, chỉ còn chờ ngày đổ mê trần. Nhà càng to, gạch phải càng nhiều, tay thợ càng phải vững. Nhà càng phức tạp, gạch phải càng phù hợp, tay thợ không những phải vững, mà còn phải khéo...

Cuộc đời con người cũng vậy, tuổi thanh xuân là những năm tháng góp nhặt từng viên gạch cho cuộc kiến tạo tương lai, là khởi đầu. Dù cho sau này lớn lên hay già đi, những ngôi nhà thuộc về từng cá thể chỉ có thể vững chắc nếu như họ có được những viên gạch khởi đầu tốt đẹp, một nền móng kiên cố.

Năm tháng tuổi trẻ là viên gạch của một đời người, để rồi dậy sóng làm nên một cộng đồng, qua năm qua tháng, qua mỗi mùa xuân lại càng mạnh mẽ hơn. Tuổi trẻ, là những viên gạch của sáng tạo, biết đắp đập nên những cột mốc, để vượt qua giới hạn của tư duy, góp tay xây dựng cho sự nghiệp riêng chung, thấy sự trưởng thành của mình trong thế đi lên của đất trời Việt Nam.

Nhưng gạch muốn chắc, muốn vững cũng phải nung mình dưới ngọn lửa đỏ rực, để không mềm yếu, dễ đổ vỡ như trong một sớm kia...

Một cô gái 20 tuổi như tôi, như bao cô gái trên đời. Học một trường đại học, làm thêm một quán ăn. Đi học đi làm ngày hai buổi, tối về tự giấu mình với những cô đơn và loay hoay từng ngày buộc phải lựa chọn cách sống cho mình. Lựa chọn nghề nghiệp, lựa chọn con đường, lựa chọn cách đi và cả cách hít thở dưới bầu trời mấy triệu con người.

Tôi một cô gái 20, là những lần chơi với trước những lựa chọn, mơ hồ vô định trước mọi ngã rẽ cuộc đời. Những trách nhiệm sẽ phải gánh thêm, những phiền não từ đó mà lớn dần. Tuổi trẻ đã dạy cho tôi rằng, không thể mãi là đứa trẻ.

Tôi, đôi lần thấy hụt hẫng vì nụ cười nhàn nhạt của cô bạn thân thưở nhỏ lúc trưởng thành gặp lại. Tình bạn cứ thể bắt đầu vì những lý do gì đó mà xa dần, bản thân mình dù làm bất cứ chuyện gì cũng phải đứng độc lập. Để rồi phải học cách một mình đối diện với tất cả các vấn đề, không dựa dẫm. Dẫu cho khoảng trống xung quanh, phải tập coi như một thói quen.

Tôi, lần đầu tự sức kiếm ra đồng tiền đầu tiên, đã học cách nuốt nhọc nhằn vào trong, để chỉ thở ra nụ cười, học cách chịu đựng bằng những suy nghĩ cứng cỏi, học cách bước qua mọi thứ mà ko than van vãn hay ấm ức, kêu ca.

Tôi lớn lên, bà Tiên, ông Bụt bắt đầu trở nên xa xỉ, chỉ có hiện thực là ở ngay trước mắt. Tuổi trẻ va vấp sẽ dạy cho tôi nhiều thứ, nhưng tôi tin, rồi tôi sẽ học được cách để không cảm thấy tuyệt vọng, trong những lúc khó khăn nhất.

Bởi ngọn lửa sục sôi nhiệt huyết của những cung đường vàng nắng, những chiều rào mưa, mùa tuyết rơi ở Sa Pa, mùa cải vàng ở Mai Châu còn cuốn hút tôi đến thế. Nấc thang cuộc sống phía trước vẫn còn thách thức tôi đến thế. Ngọn gió “Trẻ” vẫn vẫy gọi bước chân tôi rong ruổi đến những miền đất lạ. Ứớc mơ tuổi trẻ vẫn còn đấy, nếu không thực hiện, thì ai sẽ thực hiện giúp tôi đây[1]?

Tôi, một cô gái 20. Cũng như một sớm kia khi nhìn những ngôi nhà mới xây, bỗng thấy mình cũng là viên gạch nhỏ trong nền móng ấy, và tôi biết, tuổi trẻ đã trải qua với khát khao, chăm chỉ rèn luyện, khôn ngoan học hỏi chính là cách để giữ cho ngọn lửa nhiệt huyết của mình luôn rực cháy, làm nên bản thân ta, tự tin đón nhận gió bão cuộc đời mà không đổ vỡ.

Mỗi một lựa chọn sai lầm, lấy đi nhiều thứ của bạn. Vào Edu2Review mỗi ngày và cập nhật thông tin về các tổ chức giáo dục để có quyết định đúng.

Diệu Nhung

Edu2Review - Cộng đồng đánh giá giáo dục hàng đầu Việt Nam

Từ khóa » đặt Những Viên Gạch đầu Tiên Là Gì