Vậy Anh Giúp Em Quên Anh Ấy Nhé! - Vnkings

Vậy Anh Giúp Em Quên Anh Ấy Nhé! Vậy Anh Giúp Em Quên Anh Ấy Nhé! Thích
  • Vậy Anh Giúp Em Quên Anh Ấy Nhé!
  • Tác giả: Quang Nhật Ám Nguyệt
  • Thể loại:
    • Truyện Ngắn
  • Nguồn: Tự sáng tác
  • Rating: [K] Mọi độ tuổi đều đọc được
  • Tình trạng: Đã hoàn thành
  • Lượt xem: 1.931 · Số từ: 7301
  • Bình luận: 7 · Bình luận Facebook:
  • Lượt thích: 4 Akabane1701 Quang Nhật Ám Nguyệt Tử Nguyệt Rika Huỳnh Văn Hương

Tùy chọn hiển thị Màu nền Trắng Xanh Vàng Nâu Xám Đen Kiểu chữ Time News Roman Arial Tahoma Georgia Open Sans Sans Serif Cỡ chữ 14 16 18 20 22 24 26 28 30 Chiều cao dòng 100% 120% 140% 160% 180% 200%

Có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được cái ngày đó. Cái ngày mà anh nói cô chờ anh. Chờ anh về lại bên cô. Sẽ nhanh thôi. Hãy cố chờ. Sẽ không lâu đâu…

Và có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được cái ngày đó. Cái ngày anh nói câu xin lỗi. Xin lỗi vì không thể ở bên cạnh cô. Nói cô hãy chăm sóc mình thật tốt. Nói cô hãy quên anh đi…

Đoạn kí ức bỗng chốc ùa về. Một cô gái đang im lặng say giấc nồng chợt bừng tỉnh trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc ở bệnh viện. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi co tay ôm hai chân lại. Lẳng lặng ngồi như chờ điều gì đó xảy đến. Căn phòng bệnh im ắng chỉ vang lên âm thanh tích tắc của đồng hồ.

Em hãy cố gắng sống thật tốt. Anh xin lỗi. Có lẽ anh không thể ở cùng với em. Anh thật sự không muốn chuyện này xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra. Em hãy quên anh đi. Hãy cố gắng sống thật tốt. Sống luôn cho phần của anh. Em nhé! Anh… Yêu… Em!

Những lời nói cuối cùng của một chàng trai trước khi nhắm mắt hiện ra ở trong đầu của cô gái. Cô chậm rãi nhắm đôi mắt lại. Trong đầu là vô vàn những mảnh ghép của suy nghĩ khiến đầu óc cô hỗn loạn.

Khi đó anh đã phải cố gắng như thế nào để nói ra những lời cuối cùng cho cô, anh phải lấy hết sức lực như thế nào để nói với cô chứ. Mà cô khi đó đã làm gì. Ngồi thẫn thờ nhìn anh nói, nhìn anh vô lực buông tay xuống, nhìn anh chậm rãi nhắm đôi mắt lại.

Tại sao?

Tại sao cô phải trải qua những chuyện này? Tại sao cô phải thấy cảnh tượng này? Tại sao khi đó cô lại ngồi đó nhìn anh như thế? Không làm gì. Thậm chí chẳng rơi nổi một giọt nước mắt cho anh.

Có phải cô quá vô tâm không? Có phải cô không yêu anh như cô vẫn nghĩ không?

Không thể nào!

Những tình cảm anh dành cho cô cũng như những tình cảm cô dành cho anh. Cô yêu anh. Yêu đến có thể từ bỏ hết thảy mọi thứ chỉ để được ở bên cạnh anh. Yêu đến có thể tình nguyện chết vì anh. Yêu đến có thể làm mọi thứ chỉ để anh chú ý đến mình. Cô cũng đã kiên nhẫn chờ anh suốt mười năm cơ mà. Cô đã kiên nhẫn chờ anh quay lại…

Thế nhưng tại sao?

Tại sao lại mang anh đi? Tại sao lại để anh rời khỏi cô? Tại sao lại để cô mất anh khi chỉ vừa mới gặp lại anh?

Vô vàn câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu cô gái. Cô ngồi đó. Ngồi co lại như muốn mình biến mất khỏi thế gian. Như muốn mình ngay từ đầu đã không tồn tại.

Từng mảnh kí ức ngắn vô tình hiện lên trong đầu cô. Như một cuốn băng bị xước tua đi tua lại nhiều lần, mờ nhạt và gây khó khăn.

***

Này! Em hứa, sẽ chờ anh trở về nhé!” Anh đứng dựa người vào tường, mỉm cười nói với cô gái chỉ cao đến vai mình đang đứng bên cạnh.

Em… Anh thật sự phải đi ư? Không đi cũng được mà!Cô gái trầm ngâm trong chốc lát rồi mở miệng nói. Từng câu nói vương vấn những sợi dâyníukéo. Mongmuốn người ấysẽkhôngrờikhỏi.

Anh thật sự phải đi. Em đừng lo. Sẽ không lâu đâu. Chắc chắn đến khi anh trở về em sẽ cảm thấy thời gian xa anh trôi qua rất mau.” Anh cười khì khì, vươn tay xoa đầu mềm mại của cô rồi tiếp tục nói.

Đây là người mà anh yêu nhất. Làm sao mà có thể để cô chờ anh lâu chứ. Cô chỉ cần chờ anh chứng minh rằng anh đủ năng lực. Chỉ cần anh chứng minh mình đủ năng lực thì ba sẽ không cấm cản anh đến với cô nữa. Chỉ cần cô chờ anh…

“Anh biết là em rất thích anh, không muốn ở xa anh. Anh cũng vậy. Anh cũng muốn ở bên em. Nhưng anh bắt buộc phải đi du học. Nên em hãy cố chờ anh. Anh rất nhanh sẽ quay lại thôi!

Ờ… Ờ… Em hứa sẽ chờ anh nên anh hãy cố gắng học thật tốt để có thể mau quay trở lại đây. Còn bây giờ em có việc rồi. Tạm biệt anh! Khi nào ra sân bay em sẽ đến tiễn anh.” Cô đỏ mặt khi thấy anh nói về việc cô thích anh và anh thích khônghề sự ngần ngại nào. Không biết phải làm gì vì cảm thấy ngượng ngùng, cô đành hứa với anh rồi chạy đi với nụ cười xấu hổ đáng yêu.

không phảimộtngườidamặtdàygiốngnhưanh. Saothểkhôngngượngđượcchứ.

Nhìn cô gái chạy đi, anh chậm rãi nở nụ cười.Mộtnụ cười chứanhiềucay đắng khisắp phải xangườimìnhyêu.

Chỉ cần em đủ kiên nhẫn chờ anh quay trở về, chúng ta sẽ được ở bên nhau. Chỉ cần em đủ kiên nhẫn chờ anh quay trở về, không gì có thể tách chúng ta ra được nữa. Chỉ cần em có thể chờ anh…

Chàng trai quay người lại bước đi. Anh lên máy bay sang Pháp học ngay ngày hôm đó. Không đợi cô đến tiễn mình, không đợi cô nói một câu tạm biệt với mình. Vì anh sợ khi thấy cô thì mình sẽ không nỡ đi. Chỉ cần sang đấy học hai năm thôi mà. Không cần phải nói với cô đâu. Nhanh thôi mà.

Có lẽ khi lên máy bay anh sẽ không biết được mình không chỉ phải xa cô hai năm mà là đến tận mười năm. Có lẽ anh không biết được khi vừa đặt chân xuống vùng đất Pháp thơ mộng, ba anh đã làm mọi thứ cắt đứt liên lạc giữa cô với anh và giữ anh lại Pháp suốt mười năm.

Một cô gái mười ba tuổi đã từng hứa hẹn với một chàng trai mười sáu tuổi. Cô chờ anh vì cứ ngỡ rằng sẽ không lâu nhưng ai có thể biết trước được chứ. Lần cuối được gặp anh là cái ngày anh bắt cô hứa hẹn. Anh nói sẽ không lâu nhưng anh lại lừa cô. Mà cô vẫn chờ, chờ anh quay trở về.

Vì cô biết anh nhất định sẽ không bỏ rơi cô đâu! Anh nhất định sẽ quay trở về gặp cô!

*

Ting! Ting!

Cái điện thoại đặt ở đầu giường vang lên tiếng thông báo có tin nhắn. Cô gái đang ngồi cố gắng hoàn thành bản báo cáo đứng dậy, đi đến đầu giường.

Em đến sân bay đón anh nhé! Vào ba giờ chiều nay! Anh chờ em!

Tin nhắn do một số lạ gửi đến, chỉ vỏn vẹn mười lăm chữ. Nhưng những chữ này lại khiến tim cô đập liên hồi.

Đọc từng dòng chữ. Những suy nghĩ miên man dần xuất hiện trong đầu cô.

Có phải là anh? Có phải chăng anh đã quay về.

Nhưng lỡ đâu là số người ta gửi nhầm. Lỡ đâu không phải là anh. Nếu anh đi luôn thì sao. Lỡ đâu…

Cô suy nghĩ rất nhiều, đắn đo không biết có nên đi không. Cô rất nhớ anh, nhớ anh vô cùng. Nhưng không phải anh thì phải làm sao? Nếu là anh thì phải làm sao? Cô phải làm sao đây? Có phải anh hay không? Hay chỉ là ai đó nhắn lầm số cho cô.

Bây giờ chỉ mới một giờ rưỡi. Ba giờ chiều cô có một buổi học ở trường. Buổi học này vô cùng quan trọng. Nếu không có buổi học thì có lẽ cô sẽ đi thử xem. Nhưng lại có buổi học này. Vậy thì…

Quyết định một hồi, cô chọn không đi đến sân bay. Cô nghĩ chắc là ai đó nhắn lầm số thôi. Anh cũng đã đi mười năm rồi. Sao lúc này lại đột nhiên quay lại được chứ. Đúng thế! Làm sao đột nhiên anh lại quay trở về chứ?

Hai giờ bốn mươi lăm, cô soạn đồ đạc chuẩn bị đến trường. Từ nhà đến trường mất mười phút đi bộ. Cô đi giờ này thì chắc chắn là không trễ đâu.

Cô chậm rãi bước đi trên con đường náo nhiệt. Nơi nơi đâu đâu cũng vui vẻ, hạnh phúc. Còn cô, vì chờ anh mà cảm thấy rất cô đơn, vắng vẻ. Cô rất buồn. Buồn vì anh gạt cô. Buồn vì anh không để cô nói lời tạm biệt. Buồn vì anh bắt cô chờ, chờ vô cùng lâu.

Mườinăm, tìnhcảmbanđầucủacũngchỉsựrungđộngyêuthíchcủatuổimớilớn. Theothờigiandầntrôi, tìnhcảmnàybịthaybằngnỗinhớnhungcànglớnhơnnữa. dầnchiếmcứtráitim. Đểtráitimnàychỉchứađược bóng hìnhmờnhạtcủaanh. Đểtráitimnàychỉsựchờđợikhổđaukhikhôngđượcbênanh.

Này, Quỳnh, em đang đi đâu thế?” Một chàng trai hô to tên cô. Hắn chạy đến sóng vai cùng cô.

A?! Anh Vũ hả? Em đang đến trường. Hôm nay em có tiết học. Còn anh? Anh đang đi đâu?” Cô giật mình khi nghe hắn gọi. Có lẽ vì hắn bất chợt xuất hiện nên khiến cô không phản ứng kịp.

À, anh đang trên đường đến công ty thực tập. Anh là con của tổng giám đốc mà. Phải học tập để kế thừa sản nghiệp của gia đình chứ.” Hắn vui vẻ cười nói với cô.

Vậy bây giờ anh có gấp không? Đi như vậy không sợ bị trễ giờ chứ?

Không đâu. Anh không gấp. Nếu gấp thì anh đi xe rồi, đi bộ làm gì? Chỉ là anh muốn hít thở không khí một chút nên mới tản bộ như vậy thôi!

Dạ!” Cô đáp lại hắn. Hai người cùng nhau đi song song với nhau hướng đến trường đại học của cô.

Quỳnh này, em biết chưa?” Hắn mở miệng hỏi, hỏi cô một câu hỏi mơ hồ. Làmcholâmvàomộtlànsươngkhôngbiếtcâutrảlời.

Hôm nay là ngày anh về nước. Người khác thì không biết nhưng vì hắn là bạn thân của anh. Nên hắn biết. Biết rằng hôm nay anh về nước. Biết rằng có lẽ cô sẽthôimiênmìnhbởisựchờđợimònmỏikhôngtinvàohiệntại mà không ra sân bay đón anh.

Biết gì anh?” Cô hỏi.

Hôm nay, Sơn về nước.” Hắn nói chậm rãi từng chữ. Để từng chữ lọt vàotrong lòng cô.

Cô dừng bước chân. Cảthếgiớidườngnhưđangđóngbăngvàogiâyphútnày. Chỉcònlạihai người bọncònthểcửđộng.

Như không tin vào những gì tai mình nghe thấy. ngẩnngườinhìnhắn.

Hắn nói, hôm nay anh về nước.

Hôm nay anh thật sự về nước. Vậy tin nhắn đó, là anh gửi cho cô. Hắnbạncủaanh, người biếttincủaanhsớmnhất. Thế có nghĩa là anh muốn cô gặp anh. Tại sao cô lại không biết điều đó chứ?

Anh… Nói thật?” Cô run run hỏi. Như sợ rằng những gì mình nghe là ảo giác. Sợ rằng đây chỉ là giấc mơ.

Thật mà! Em không tin anh sao?” Hắn đáplạivớivẻtráchmóc.

Em… Em… Em xin lỗi anh!” Cô nói xong liền chạy đi. Gọi một chiếc taxi đưa mình ra sân bay. Bỏ mặc hắn vẫn đứng nhìn cô.

Hắn nhìn cô rời đi mà cảm thấy chua xót. Từngcơnđau nhói trongtimkhiếnlònghắnnhưthắtlại.

Anh yêu cô, hắn biết.

Cô yêu anh, hắn biết.

Nhưng hắn yêu cô, cả hai người họ đều không biết.

Anh và hắn yêu cùng một người. Một bên là bạn thân, một bên là người mình yêu. Hắn không biết phải làm như thế nào. Hắn cũng muốn thử thổ lộ điều đó với cô, nhưng cô nói cô yêu anh, chứ không phải hắn.

Hắn đành bỏ cuộc. Đừng nói hắn hèn nhát. Vì yêu cô, hắn nghĩ nên để cô bên cạnh người cô yêu là điều tốt nhất. Hắn đã không có cô, không thể để mất người bạn thân nhất.

Hôm nay hắn cố tình đến xem cô thử. Đúng như hắn nghĩ, cô vì chờ đợi anh quá lâu mà không tin anh trở về. chờquálâumấtđiniềmtin rằng anhsẽquaylạibên. Nên hắn nói với cô. Nói cô đi tìm anh.

Chỉ cần cô hạnh phúc!

Hắn không hối hận!

*

Chiếc xe taxi lao nhanh trên đường, phóng về phía sân bay. Chạy được vài phút, chiếc xe dừng lại vì tắc đường. Bây giờ cô đang vô cùng sốt ruột. Đã ba giờ rồi, cô còn đang tắc đường không đi được. Phải làm sao đây?

Nếu lâu quá không thấy cô tới anh bỏ đi thì phải làm sao? Không được! Nhất định phải gặp anh cho bằng được. Cô đã chờ anh rất lâu. Chờ đến giây phúc này để được thấy anh rồi.

Cô xuống xe, hướng sân bay mà cắm đầu chạy. Phải chạy cho thật nhanh, mới có thể thấy anh sớm.

Cô chạy nhanh đến mức khiến mồ hôi chảy ướt cả áo. Chạy nhiều đến mức khiến cho đôi giày của mình bị rách. Cô bỏ giày chạy chân không. Mặc cho đôi chân bị rách da vì chạy vẫn đang chảy máu. Cô vẫn kiên trì chạy.

Sau hai mươi phút, cô đã đến sân bay.

Cô vừa đến sân bay đã thấy anh, anh đang đứng trước cửa sân bay. Vẫn chờ cô đến gặp anh. Mười năm đã trôi qua, anh thay đổi không ít. Sựthànhthụcổntrọngđãthay thế vẻnonnớtbồngđột khi xưa. Nhưng cô vẫn nhận ra anh, vẫn có thể thấy anh là ai và ở đâu trong đám đông.

Anh hiện lên trong tầm mắt cô, như khiến cả trái tim lạnh lẽo trong suốt mười năm của cô phút chốc được bao phủ bởi ấm áp. Nhưmùaxuânbỗngdưng chất hiệnxuatanđisựtămtối, lạnh buốt củamùađông.

Cô nhớ anh vô cùng, giờ đây được thấy anh, cô có biết bao nhiêu sung sướng chứ. Cô yêu anh vô cùng, giờ đây gặp lại anh, cô có biết bao nhiêu hạnh phúc chứ.

Bây giờ, cô cách anh chỉ một con đường. Chỉmộtconđườngngăncáchgiữaanh. Chỉmộtconđường nhưđangphânchiagiữahaithếgiới. Cô bất chấp mọi thứ mà xông về phía anh.

Chỉ cần một chút nữa, cô sẽ được chạm vào anh. Chỉ cần một chút nữa, cô sẽ được ôm anh. Chỉ cần một chút nữa, cô sẽ được gọi tên anh. Chỉ cần một chút nữa thôi…Anhsẽlạivềbêncô…

Kéttt…

Âm thanh thắng xe vang lên vô cùng chói tai. Cô bị cái gì đó đánh bật ra khỏi lòng đường. Đó… Đó… Chẳng phải là anh sao? Sao anh lại chạy về phía cô với vẻ mặt hoảng sợ như thế? Có chuyện gì đã xảy ra? Âm thanh lúc nãy…

Cô hoàn hồn nhìn về chiếc xe tải đang đứng lại. Trước đầu xe tải có rất nhiều người tập trung. Không phải như cô nghĩ đúng không? Không phải anh đã…

Cô đứng bật dậy. Chạy về phía đám đông. Đẩy từng người ra để mình tiến vào. Cô nhìn thấy một vũng máu. Trên vũng máu là một chàng trai. Cô hoảng hốt. Chạy vào ôm lấy anh đang nằm hấp hối trên vũng máu. Mặc kệ cho máu thấm vào quần áo mìnhnhiễmmộtmàuđỏchói mắt. Cô vẫn ôm chặt lấy anh, không nói lời nào.

Chính cô làm anh thành như vầy. Vì cô không nhìn trái phải mà lao thẳng ra đường, khiến chiếc xe tải không thắng kịp. Anh thấy cô như thế liền lao ra, đẩy cô ra khỏi đường. Chính mình chịu nguyên chiếc xe tải thay cô. Anh… Anh…

Cuối cùng em… Em cũng tới rồi! Anh biết em sẽ tới mà!” Anh thấy cô liền nở một nụ cười yếu ớt, nóinhỏ.

Cô vẫn không nói gì, vẫn ôm chặt anh như trước. Sựhoảngsợbâygiờđangbaolấytâmtrí. Sựbấtanhiệntạiđangbủavây. mờ mịt lắng nghe anh nói.Giốngnhưsắpđoántrướcđược điều sắpxảyrakhôngdámlêntiếng. Chỉchờđợi.

Sao em lại không cẩn thận như thế chứ. Xém chút nữa thì…” Anh mắng yêu cô. Hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng của mình đang nguy kịch, hung hiểm như thế nào.

Em biết không… Hôm trước… Anh đi xem bói, mộtthầybóivẻnổi tiếng. Thầy bói nói anh sẽ chết. Chết trong tay người anh yêu… Ban đầu, anh không tin vào nó vì cảm thấy việc đó hoang đường. Nhưng bây giờ thì anh tin rồi. Em nói xem… Anh có nên trách số phận không hả em?” Anh nói, nói một cách thương tâm.Từnghơithởnặngnềxenlẫntiếngnóicủaanh. Nhưđánhvàotừngđánhthậtnặng.

Đúng vậy! Anh có nên trách số phận, trách ông trời không?

Cô vì nhớ anh mà cảm thấy cô đơn bao nhiêu, anh cũng vì nhớ cô mà đau khổ bấy nhiêu. Anh rất yêu cô. Yêu đến không màng sống chết của bản thân mình. Yêu đến có thể chống đối cả thế giới vì cô. Yêu đến có thể vì cô mà lên núi đao, xuống biển lửa.

Thế mà, cố gắng trong mười năm. Chứng minh thực lực của mình chỉ để có thể quay về đây được gặp cô, được yêu cô. Không ngờ, khi vừa thấy cô thì anh thấy nguyên một chiếc xe tải lao đến bên người cô. Anh không suy nghĩ gì nhiều mà lao ra đẩy cô khỏi phạm vi của chiếc xe tải. Anh đã nghĩ mình bị gì không quan trọng, chỉ cần cô không sao là được rồi…

Cô vẫn im lặng, khẽ cầm tay anh, nắm chặt tay anh trong lòng bàn tay của mình. Anh cũng cố gắng nắm tay cô, nói ra những lời cuối cùng.

Em hãy cố gắng sống thật tốt… Anh… Anh xin lỗi. Có lẽ anh không thể ở cùng với em. Anh thật sự không muốn chuyện này xảy ra… Nhưng… Nhưng nó đã xảy ra. Em hãy quên anh đi. Hãy cố gắng sống thật tốt. Sống luôn cho phần của anh. Em nhé! Anh… Yêu… Em!” Mỗi chữ mà anh cố gắng nói ra như lấy kim châm vào lồng ngực anh, vô cùng đau. Càng nói về sau, âm thanh càng nhỏ. Đến cuối cùng thì hoàn toàn im bặt.

Bàn tay nãy giờ đang nằm yên vị trong tay cô bỗng chốc nặng nề, cuồi cùng thì từ từ rơi xuống. Đôi mắt nãy giờ đang cố gắng mở to cuối cùng thì thả lỏng, rồi chầm chậm nhắm lại.

Từ đầu đến cuối. Cô không nói lời nào, vẫn ôm chặt anh như trước. Cô không biết phải nói gì. Chính cô là người hại anh thành như thế này. Cô nên nói gì đây? Cô hoảng sợ, cô kích động, cô hoang mang, cô lo lắng,… Vô số cảm giác đan xen vào nhau khiến cô vô cùng thống khổ.

Trước đó vì chạy lâu đã rút hết sức lực của cô, bây giờ vì chịu đả kích nên cô ngất đi. Nằm thẳng trên ngực anh. Tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.

Kết thúc?

Có lẽ đây là kết thúc giữa anh và cô. Cô vì anh mà chờ đợi suốt mười năm, anh vì cô mà cố gắng suốt mười năm. Cả hai người, đều cố gắng đến giây phút này, đều chờ đợi đến giây phút này để được nhìn thấy nhau, được nắm tay nhau. Nhưng đời có ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Đây là kết thúc của họ. Kết thúc cho một mối tình chờ đợi mỏi mệt.

Tất cả đã kết thúc.

***

Từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên gương mặt cô. Cô mệt mỏi, đau khổ, cảm thấy giày vò. Có ai hiểu cho cô ngay lúc này không? Tại sao mọi chuyện lại thành như thế này. Đau quá. Cô cảm thấy rất đau. Đau vô cùng.

Cô nhớ anh. Chưa bao giờ cô nhớ anh như lúc này. Chỉ một chút nữa thôi mà. Chỉ một chút nữa là được rồi…

Sao lại đối xử với cô như thế này? Sao lại khiến mọi thứ thành như vậy? Sao lại như thế chứ?

Cạch!

Cánh cửa phòng bệnh nặng nề mở ra. Cô vẫn gục mặt trên đầu gối mình. Vẫn để những giọt lệ rơi không ngừng. Không quan tâm đến ai đang đi tới.

Hắn lặng lẽ đi đến bên giường bệnh. Ngồi ở cuối giường lẳng lặng chờ cô khóc.

Khóc sẽ làm con người ta cảm thấy bớt nặng nề hơn. Khóc sẽ làm con người nhẹ nhõm hơn. Khóc sẽ làm con người như cảm thấy trút đi được cái gì đó. Nên hắn chỉ nhìn cô khóc, dù thấy xót xa cho cô. Sẽ tốt hơn nếu hắn thấy cô vẫn còn có thể khóc. Khóc là giải tỏa muộn phiền, là bỏ đi cái nặng nề.

Nhưng nếu cô cứ khóc như thế này thì hắn sẽ không thể nào chịu được mất.

Từng tiếng nấc vang lên, từng âm thanh nghẹn ngào phát ra. Cô khóc, khóc thật nhiều. Khóc cho sự chờ đợi mười năm của cô. Khóc cho sự cô đơn, vắng vẻ khi thiếu anh. Khóc cho sự dại dột của mình. Khóc cho sự ngu ngốc của anh khi lao ra cứu cô. Và hơn hết là khóc cho anh. Khóc cho anh vì cô mà thành ra như thế này.

Mọi thứ mà cô phải chịu, phải giấu, phải cảm thấy trong suốt mười năm qua, bây giờ đều bộc phát ra. Đều được thể hiện ra ngoài bằng những giọt lệ lăn dài, bằng những âm thanh của đau thương, muộn phiền.

Anh có biết được, khi thấy anh nằm đó, trái tim cô như thắt lại. Đau vô cùng. Cơn đau mà trước giờ cô chưa bao giờ trải qua. Đau như xé trái tim cô ra thành nhiều mảnh, như moi móc tâm can của cô ra.

Tại sao lại thế? Cô thà người nằm trên vũng máu đó là cô chứ cô không muốn thấy anh như vây.

Thật đau, thật mệt mỏi, thật khó chịu. Cô muốn quên đi tất cả. Cô không muốn nhớ đến cảnh tượng đó. Cô không muốn nhớ gì hết. Có lẽ nếu quên đi cô sẽ không cảm thấy đau, thấy mệt nữa. Đúng không?

Cô khóc một lúc thật lâu. Chẳng biết mơ mơ màng màng đã ngất đi lúc nào không hay. Hắn nhìn cô mà thấy lòng mình đau xót. Khẽ cầm bàn tay cô lên, hôn nhẹ vào nó, thì thầm nói.

“Anh sẽ không để em phải khóc một lần nào nữa!”

***

Ba năm sau…

Từ sau cơn ngất vào buổi tối đó ở bệnh viện. Bác sĩ nói cô vì chịu đả kích rất lớn mà mất trí nhớ tạm thời. Cô không nhớ về cảnh tai nạn đó, cô không nhớ gì về anh. Cô nhớ tất cả mọi thứ nhưng những thứ liên quan đến anh thì cô đã quên hết.

Hắn cảm thấy thật tốt. Chỉ cần cô quên đi như vậy thì sẽ không cảm thấy thương tâm nữa. Đối với hắn, chỉ cần nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô là đã đủ mãn nguyện. Hắn không ép buộc cô phải thích hắn khi mất đi trí nhớ, hắn cần cô thích hắn một cách tự nguyện, chân thành như lúc cô thích anh. Như vậy mới có ý nghĩa đối với hắn. Mà hắn mong đó là chuyện sau này sẽ xảy ra.

Còn hiện tại, hắn nhìn cô đang chơi đùa với mấy đứa trẻ trong công viên mà không khỏi mỉm cười. Hắn phải khuyên cô thật lâu, nài nỉ cô thật nhiều, cô mới chịu ra khỏi nhà và đi đến công viên với hắn.

Sau khi quên anh, cô cười nhiều hơn nhưng không có vẻ vui tươi như trước. Cô lúc nào cũng như mang theo một nỗi muộn phiền, một nỗi lo âu bên người.

Sau vài tháng quên anh, hắn thấy cô ít nói chuyện hơn, ít tiếp xúc với người khác hơn trước, và cũng ít cười hẳn. Hắn nghĩ không biết có phải cô đã nhớ lại hay không.

Hắn sợ. Sợ khi cô nhớ lại anh, nhớ lại cảnh tượng đó mà lại đau lòng, lại một lần nữa rơi lệ vì anh. Thật là hắn không muốn nhìn thấy cô đau chút nào.

“Này, Quỳnh, đến giờ về rồi!” Hắn nở nụ cười thật tươi, nói to với cô.

“Dạ!” Tâm trạng cô đang vui nên cũng nở nụ cười đáp lại hắn. Chạy nhanh lại chỗ của hắn, cô nũng nịu.

“Anh Vũ, em thèm ăn kem. Anh mua kem cho em ăn được không. Kem chocolate ấy.”

“Tất nhiên là được. Đi! Mình đi mua kem!” Hắn rất vui khi thấy cô cười, thấy cô làm nũng, dựa dẫm vào hắn như vậy.

Hắn luôn chăm sóc cô, chiều theo cô từ sau khi cô tỉnh lại. Ba mẹ cô không ở đây mà phải làm việc ở nước ngoài. Cô học ở đây cũng không có người thân, phải sống một mình, tự kiếm tiền nuôi sống bản thân. Sau khi xuất viện, mọi loại tiền của cô đều do hắn chi tiêu. Hắn muốn chăm sóc cho cô thật tốt, cũng như muốn thay anh bảo vệ cô.

“Anh này, sao anh lại đối xử tốt với em thế?” Cô đột nhiên hỏi hắn. Hỏi nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng bay ngang qua hắn.

Hắn cứng người, không biết nên trả lời như thế nào.

“Ờ… Thì… Tại…” Hắn ấp úng, khó nói nên lời. Không biết phải giải thích như thế nào với cô. Vì hắn thích cô. Không lẽ lại nói như thế. Không được. Kì lắm. Lỡ như hắn nói thích cô mà cô không thích hắn thì phải làm sao? Chắc chắn cô sẽ vô cùng khó xử. Sẽ không còn được tự nhiên với hắn như lúc này đây.

“Tại sao hả anh?” Cô nhìn hắn. Chờ mong câu trả lời từ hắn.

Trong câu nói của cô để lộ một sự bất an nho nhỏ mà hắn không nhận ra. Nhưng trên hết, hy vọng là nhiều nhất. Giống như hy vọng câu trả lời của hắn có thể giống với câu trả lời trong lòng cô.

Cô vừa trông câu trả lời từ hắn, lại vừa miên man để những suy nghĩ đan xen vào nhau. Nhớ lại quãng thời gian đã trải qua, trong lòng cô chua xót cùng những nổi niềm xen lẫn mà ngay cả bản thân cô cũng không hiểu được.

Từ tuần trước cô vì chợt chân mà để đầu đập hơi mạnh xuống đất. Từ cái đập đó, cô đã nhớ lại mọi thứ. Đúng là kì lạ nhưng thật sự là nhờ một cú đập đầu mà cô đã nhớ lại.

Nhớ lại những khoảnh khắc ở bên anh, nhớ lại những lúc cười với anh, nhớ lại lúc gọi tên anh, nhớ lại những lúc ôm anh. Và cả nhớ lại lúc ấy. Lúc anh lao ra cứu cô, lúc anh cố gắng nắm tay cô, lúc anh nói chuyện với cô, lúc anh nói yêu cô.

Cứ tưởng rằng sau khi nhớ lại mọi thứ về anh thì cô sẽ khóc, khóc thật nhiều. Nhưng không. Cô không khóc. Không phải do sự vô tình phụ bạc của chính cô mà là do một nguyên nhân khác.

Có lẽ lổ hổng trong tim của cô do anh tạo ra đang được lấp đầy. Được lấp đầy bởi hắn.

Vào buổi tối ở bệnh viện đó, cô không hẳn là ngất đi mà muốn nằm xuống ngủ vì quá mệt sau khi khóc. Cô nằm xuống, mơ mơ màng màng buồn ngủ nhưng vẫn cảm thấy rõ hắn. Biết rõ hắn nắm tay mình rồi hôn nhẹ lên đó. Nghe rõ hắn nói sẽ không để cho cô khóc nữa.

Có thể là từ là từ lúc đó hắn đã chiếm vị trí nào đó trong tim cô. Nhưng khi đó cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, vẫn kích động, đau khổ khi anh ra đi. Nên cô vẫn mất đi trí nhớ, vẫn quên anh đi.

Nhưng khi nhớ lại tất cả mọi thứ, cô cảm thấy tình cảm cô dành cho anh đã phai nhòa đi rất nhiều. Thay vào đó là cô nghĩ đến hắn nhiều hơn, nhìn hắn quan tâm, chăm sóc mình như thế, cô vui lắm. Trong ba năm này, thứ tình cảm cô dành cho hắn cứ lớn dần.

Cô tự trách mình. Trách mình không yêu anh nữa, trách mình mới đó đã yêu người khác. Cô thật sự không muốn anh buồn. Cô vẫn cố nhớ đến anh, vẫn cố nhớ đến những lúc ở bên anh để tìm lại cảm giác nào đó khi yêu anh. Nhưng không. Tình cảm là không thể ép buộc. Cô thật sự đã yêu hắn. Thật sự đã yêu.

Cô thật không muốn như vậy. Nhưng vào một hôm, cô lại nhớ đến lời nói của anh.

Em hãy quên anh đi. Hãy cố gắng sống thật tốt. Sống luôn cho phần của anh.

Anh nói cô quên anh, nói cô sống thật tốt, nói cô sống cho cả anh. Vậy cô yêu hắn, anh sẽ không trách cô chứ? Cô nghĩ là không. Vì anh bảo cô quên anh mà. Anh biết cô là một người yêu ghét rõ ràng, nên với quyết định của cô, nếu mà anh còn sống cũng sẽ không phản đối.

Là một con người thẳng thắn, không thể lừa gạt tình cảm của mình. Thế nên, hôm nay, cô đi chơi với hắn, muốn hỏi hắn xem. Hắn có thích cô, dù chỉ một chút hay không.

Chỉ cần là một chút, cô vẫn có cơ hội ở bên hắn. Chỉ cần hắn thích cô một chút thôi, cô cũng có thể mặt dày bám theo hắn đến khi hắn yêu cô mới thôi.

Mười năm đợi chờ, cô đã bị nhấn chìm trong sự đau khổ của cô đơn, bị sự lạnh lẽo của tịch mịch dày vò không dứt. Đến khi gặp lại, là số phận trêu ngươi khiến cả hai người rời xa nhau khi đang gần trong gang tấc. Ba năm không cảm nhận được tình cảm vốn in sâu vào trong tiềm thức, không còn ký ức đối với từng mảnh ghép quá khứ ngọt ngào. Yêu thương dần dần phai nhạt đi trong sự vô tình.

Để rồi trong một khoảng khắc, trái tim cô lại dành cho một người khác trong sự chia xa mới không lâu. Sự ăn năn và áy náy cũng không thể xóa bỏ đi cái cảm giác yêu thương đột ngột xuất hiện này. Theo năm tháng, tình yêu đó dần lớn lên ngay cả bản thân cô cũng không biết. Và cho đến hiện tại, cô đang được khao khát yêu thương như thế nào, đang muốn lại được chiều chuộng bởi người yêu như trước đây cô cũng đã từng được như vậy.

Vì thế, cô đang khẩn trương vì câu trả lời của hắn. Trong đó có cả hy vọng và chờ mong không che dấu.

Hắn vẫn im lặng không trả lời, vẫn bước đi. Nhưng cô không đi song song với hắn nữa mà dừng lại. Đứng im một chỗ. Hắn cũng dừng bước. Nhưng không quay lại nhìn cô.

“Anh biết không? Hình như em đã yêu anh rồi!” Cô nói ra, giọng nói thật bình thản. Sự nhẹ nhõm dâng lên từ đấy lòng sau khi câu chữ được nói ra. Giữ tình cảm lại trong lòng vô cùng khó khăn, vô cùng khó chịu. Bây giờ nói ra, cô không khỏi cảm thấy nhẹ nhàng, bớt nặng nề.

“Có lẽ em chỉ là cảm động nhất thời thôi, không phải là thích anh đâu!” Hắn nói. Nói vô cùng nặng nề.

Hắn không muốn lừa gạt cô khi cô mất trí nhớ, vì khi nhớ lại tình cảm thật của mình, có lẽ cô sẽ trách hắn mất. Trách hắn vì sao không nói cho cô biết về mọi chuyện, trách vì sao không để cô nhớ lại, trách vì sao lại đồng ý với cô, khiến cô có lỗi với anh. Hắn không muốn như thế tí nào.

“Chỉ là cảm động nhất thời thôi à?” Cô hỏi hắn. Cô là một người yêu ghét rõ ràng. Cô không tin là những gì mình đã cảm thấy với hắn chỉ là tình cảm nhất thời. Cô có hơi thất vọng.

Có lẽ… Hắn chỉ xem cô là em gái mà đối xử.

“Đúng thế, có thể là như vậy thôi!” Hắn nói. Mỗi tiếng nói càng ngày càng trầm xuống. Không thể nhận ra được cảm xúc như thế nào.

“Em… Có thể hỏi anh vài câu được không? Nếu được thì em muốn anh phải trả lời thật thành thật. Được không anh?”

“Ừ, em hỏi đi.” Hắn cười ôn hòa. Tâm trạng của hắn bây giờ không tốt lắm. Nhưng vẫn nhu hòa với cô, không gay gắt hay khó chịu.

“Anh, có thích em không? Dù chỉ một chút thôi!” Cô ngượng ngùng hỏi hắn. Thật sự là cô đã yêu hắn. Cô muốn biết rằng hắn có thích cô, có cho cô một cơ hội được hay không.

“Anh…” Cô hỏi hắn vấn đề này khiến hắn vô cùng không biết phải trả lời như thế nào. Cô nói hắn phải nói thật với cô, hắn phải trả lời như thế nào đây.

Hắn suy nghĩ, suy nghĩ phải nói thế nào. Bỗng nột cơn gió thổi qua mặt hắn. Hắn như cảm nhận được anh ở đây. Như cảm được anh thì thầm vào tai hắn. Hắn muốn anh cho hắn biết, hắn có nên đến với cô, có nên nắm lấy tay cô và đi với cô hay không?

Một cơn gió lại thổi vào hắn. Như một lời khuyên, một lời thúc giục, một lời đồng ý nhẹ nhàng nói với mình. Hắn mỉm cười, đã có câu trả lời.

“Anh yêu em!” Hắn nói to. Nhưng vẫn không quay người lại.

Cô giật mình trước câu trả lời của hắn. Đúng là cô muốn hắn thích mình. Nhưng hắn nói như thế, tại sao hồi nãy lại từ chối cô. Cô suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng hỏi hắn câu khác.

“Anh yêu em từ khi nào?”

Từ khi nào? Hắn ngẩn ra một lúc rồi cười tự giễu. Từ khi cô và anh đã bắt đầu thích nhau, bắt đầu tìm hiểu nhau đi. Vì hắn đến sau anh nên không có tư cách tranh giành với anh. Bởi hắn vẫn giữ lại tình cảm này trong lòng trong suốt 13 năm nay, không cho một ai biết.

“Vào năm em mười ba tuổi!” Hắn trả lời, vẫn không quay người lại.

Cô sững sờ trước câu trả lời của hắn. Hắn nói hắn yêu cô vào năm cô 13 tuổi, vậy hắn đã yêu cô trong suốt mười ba năm. Sao hắn lại có thể giữ nổi tình cảm ấy trong suốt mười ba năm nay chứ? Tình cảm của cô dành cho hắn trong suốt thời gian qua được giữ trong lòng cũng đã khiến cô rất là khó chịu. Vậy mà hắn…

Thế tại sao hắn lại từ chối cô? Lại không chịu chấp nhận cô chứ? Không lẽ hắn ray rứt với anh ư? Hắn cảm thấy có lỗi với anh à?

“Có chuyện này em nên nhớ lại, Quỳnh à! Ba năm trước…” Hắn thở dài, ra quyết định. Chuẩn bị quay người lại để kể cho cô nhớ lại mọi thứ. Nhưng chưa kịp quay lại, hắn đã có cảm giác như bị ai ôm từ phía sau.

“Anh cảm thấy có lỗi với anh Sơn nên không đồng ý với em à?” Cô hỏi hắn một cách nhẹ nhàng. Vùi mặt vào lưng hắn mà hỏi.

Hắn giật mình. Cô nói đến Sơn. Vậy là cô đã nhớ lại, nhớ lại hết ư? Vậy lời khi nãy cô nói là sao chứ? Cô nói như vậy có nghĩa là gì chứ?

“Em… Đã nhớ lại hết rồi hả?” Giọng nói hắn run run. Như sợ một cái gì đó mà không dám nói to.

Cảm giác hi vọng bỗng dưng len lỏi trong hắn. Giờ phút này hắn đột nhiên hi vọng nhiều thứ. Nhưng hi vọng lại mâu thuẫn với nhau rất nhiều.

Hắn hi vọng cô nhớ lại vì đó là điều tốt cho cô. Hắn lại hi vọng cô không nhớ lại để hắn vẫn có thể ở bên cạnh cô như lúc này. Hắn hi vọng cô nhớ lại để cô có thể sẽ không phải mang cảm giác u buồn giống như 3 năm qua. Hắn lại hi vọng cô không nhớ lại vì điều đó sẽ gây cho cô nhớ lại cảm giác đau khi anh mất.

“Đúng thế! Em đã nhớ lại!” Cô trả lời hắn.

Hắn im lặng. Không nói gì. Điều này khiến cô vô cùng lo lắng. Hắn sẽ chấp nhận cô chứ? Sẽ còn yêu cô chứ? Sẽ nắm tay cô chứ? Sẽ không vì lời cô nói mà xa lánh cô chứ? Sẽ không vì ngày hôm nay mà không quan tâm cô nữa chứ?

“Anh có chấp nhận em không? Em thật sự rất yêu anh!” Cô bỗng vùi sâu mặt mình vào lưng hắn. Vòng tay ôm hắn cũng chặt hơn. Như sợ chỉ cần thả lỏng một chút thì sẽ vụt mất. Như sợ chỉ cần không cẩn thận giữ chặt thì sẽ không bao giờ được thấy lại.

“Em đã nhớ lại mọi thứ. Và em nói…”

“Em yêu anh!” Cô nói thật to, nói thật rõ cho hắn nghe. Cô muốn hắn phải nghe được, phải biết được và phải nhớ rõ.

“Em thật sự yêu anh. Vậy…” Hắn quay người lại ôm cô vào lòng. Để cô được bao trọn trong vòng tay ấm áp của hắn. Hắn định cuối xuống, thì thầm vào tai cô rằng anh cũng yêu em rất nhiều. Nhưng hắn lại chần chừ. Hắn sợ điều gì đó. Không biết vì sao lại có cảm giác này. Có lẽ vì hắn cảm thấy không tin. Không tin rằng cô đã yêu mình. Không tin rằng cô có thể quên anh đi.

“Vậy anh giúp em quên đi anh ấy nhé!” Cô nhón chân lên, ghé sát tai hắn mà nói nhỏ.

Thời gian như ngưng đọng lại vào giây phút này. Từng cơn gió xào xạc làm tung bay làn áo hắn và mái tóc cô. Những cơn gió mát mẻ như đang ủng hộ cho hai người.

“Ừ!” Hắn nói đủ để cả hai nghe. Cô mỉm cười. Hắn cũng cười. Chỉ đơn giản một chữ “ừ” của hắn cũng đã khiến cả hai người vô cùng hạnh phúc.

Cô có nhớ anh? Có, cô có nhớ.

Cô còn yêu anh? Điều này thì không ai biết được.

Nhưng cô có yêu hắn? Có, cô có yêu. Trước đây thì không nhưng bây giờ thì có. Vô cùng yêu hắn, yêu cũng như đã từng yêu anh.

Cô lại nhón chân. Đưa sát mặt mình đến mặt hắn. Môi cô khẽ đặt trên môi hắn. Lướt qua, nhẹ như không có cảm giác. Hắn cũng đáp lại, hôn nhẹ môi cô.

Nụ hôn đầu tiên của cô không phải dành cho anh, không phải dành cho mối tình đầu, không phải dành cho người cô đã yêu say đắm rồi nhớ thiết tha sau đó lại mất đi. Mà là dành cho hắn, dành cho người cô vẫn đang xây đắp tình cảm, dành cho người cô đã yêu chưa bao lâu, dành cho người đã yêu thầm cô trong suốt 13 năm.

Từng cơn gió thổi qua hai thân ảnh đang môi kề môi trong công viên. Khiến tóc của họ tung bay. Cảnh tượng vô cùng đẹp mà không ai thấy được. Nắng chiều rải rác trên nền trời xanh, chiếu thẳng xuống nơi đó, sáng thành một mảng.

Một mối tình mới được mở ra. Kết thúc sự chờ đợi mỏi mệt bấy lâu nay của một mối tình khác. Có lẽ ta sẽ cảm thấy quên một người rất dễ dàng, cũng rất khó khăn. Nhưng dù có như thế nào cũng đừng vẫn cứ nhìn vào quá khứ mà nhìn vào hiện tại. Xem thử ta có vô tình bỏ lỡ thứ gì để rồi phải hối hận, nuối tiếc trong tương lai hay không.

[Hết]

Chia sẻ bài viết:

Facebook Twitter #truyenngan , đọc truyện , ngontinh , truyen viet , truyenviet , viết truyện

Bài cùng chuyên mục

  • Một xíu nữa thôi là anh sẽ đến bên em Một xíu nữa thôi là anh sẽ đến bên em
  • Lữ khách phương xa. Lữ khách phương xa.
  • Đáy vực không giam nổi tôi Đáy vực không giam nổi tôi
  • Vì Em Bỏ Game Vì Em Bỏ Game
  • Ánh Dương Ánh Dương
  • Thanh xuân tôi có cậu Thanh xuân tôi có cậu
  • Tình yêu Tình yêu
  • Short story of Uki No Short story of Uki No
  • Giấc mơ đáng sợ Giấc mơ đáng sợ
  • Lặng Lặng
  • Bình luận (6)
Tử Nguyệt Rika

Tử Nguyệt Rika (4 năm trước.)

Level: 10

84%

Số Xu: 4279

truyện ko thể nào hay hơn đc nữa a >.<

1 người thích
  • Quang Nhật Ám Nguyệt
Thích Trả lời Quang Nhật Ám Nguyệt

Quang Nhật Ám Nguyệt (6 năm trước.)

Level: 3

66%

Số Xu: 224

Akabane1701

Truyện ngắn rất hay ạ ^^ Như em đã từng nghe một câu nói "Một người là bạn thân nhất của tôi, một người là người tôi yêu nhất, hai...

Cám ơn bạn đã ủng hộ mình nhé! ^^

1 người thích
  • Akabane1701
Thích Trả lời Sazuki Miyazono

Akabane1701 (6 năm trước.)

Level: 12

88%

Số Xu: 545

Akabane1701 đã tặng 10 Xu cho Tác Giả.

Truyện ngắn rất hay ạ ^^ Như em đã từng nghe một câu nói "Một người là bạn thân nhất của tôi, một người là người tôi yêu nhất, hai người họ đến với nhau cớ gì tôi không chúc phúc?" Trong trường hợp này thì câu nói đúng cho cả Vũ và  Sơn rồi ^^

1 người thích
  • Quang Nhật Ám Nguyệt
Thích Trả lời Quang Nhật Ám Nguyệt

Quang Nhật Ám Nguyệt (6 năm trước.)

Level: 3

66%

Số Xu: 224

Mỹ Phụng

Truyện của bạn đã truyền tải một thông điệp ý nghĩa. Văn phong khá ổn, mượt mà. Nhưng theo mình nghĩ, lúc anh vừa bị xe đâm, bạn nên thêm...
  1. Thật sự rất cám ơn bạn đã góp ý cho mình, mình sẽ cố gắng hơn nữa trong câu truyện ngắn sắp tới ^^
1 người thích
  • Mỹ Phụng
Thích Trả lời Mỹ Phụng

Mỹ Phụng (6 năm trước.)

Level: 7

52%

Số Xu: 1259

Mỹ Phụng đã tặng 7 Xu cho Tác Giả.

Truyện của bạn đã truyền tải một thông điệp ý nghĩa. Văn phong khá ổn, mượt mà. Nhưng theo mình nghĩ, lúc anh vừa bị xe đâm, bạn nên thêm vào một tình huống về xung quanh.

Vd: Mọi người vây nhau đứng xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, một số lại gọi cấp cứu. Xung quanh huyên náo như thế, nhưng cô lại như không nghe thấy gì. Cả cô và anh, hai người như đang tồn tại riêng biệt ở một thế giới khác. Cô im lặng nhìn anh...

Mà đó là ý riêng của mình thôi. Truyện của bạn như vầy là tuyệt rồi! Chúc bạn ngày càng thành công trong sự nghiệp viết truyện nhé.

Thân. (Xin lỗi vì vốn từ dùng để khen ngợi của mình có hạn, nên chỉ nói được bao nhiêu đó thôi)

Đã chỉnh sửa bởi: Mỹ Phụng (Xem)

Truyện của bạn đã truyền tải một thông điệp ý nghĩa. Văn phong khá ổn, mượt mà. Nhưng theo mình nghĩ, lúc anh vừa bị xe đâm, bạn nên thêm vào một tình huống về xung quanh.

Vd: Mọi người vây nhau đứng xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, một số lại gọi cấp cứu. Xung quanh huyên náo như thế, nhưng cô lại như không nghe thấy gì. Cả cô và anh, hai người như đang tồn tại riêng biệt ở một thế giới khác.

Mà đó là ý riêng của mình thôi. Truyện của bạn như vầy là tuyệt rồi! Chúc bạn ngày càng thành công trong sự nghiệp viết truyện nhé.

Thân. (Xin lỗi vì vốn từ dùng để khen ngợi của mình có hạn, nên chỉ nói được bao nhiêu đó thôi)

1 người thích
  • Quang Nhật Ám Nguyệt
Thích Trả lời Quang Nhật Ám Nguyệt

Quang Nhật Ám Nguyệt (6 năm trước.)

Level: 3

66%

Số Xu: 224

Quang Nhật Ám Nguyệt

  1. Cám ơn bạn nhiều ^^
1 người thích
  • Quang Nhật Ám Nguyệt
Thích Trả lời Nhấp chuột vào đây để hủy trả lời. Thông tin tác giả

Quang Nhật Ám Nguyệt

Theo dõi Nhắn tin Các bài viết của tác giả Người Quan Trọng

Người Quan Trọng

Quang Nhật Ám Nguyệt · 1206 Tập Thơ Tùy Hứng

Tập Thơ Tùy Hứng

Quang Nhật Ám Nguyệt · 1300 Advertisements

Thành Viên

Thành viên online: Nguyễn Nga Tử Ảnh fwon kwin và 150 Khách

Thành Viên: 63195 | Số Chủ Đề: 9313 | Số Chương: 29113 | Số Bình Luận: 118772 | Thành Viên Mới: thaovy hoàng
  • Trang chủ
  • Đọc Truyện
    • Truyện Ngắn
    • 12 Chòm Sao
    • Tình Cảm
    • Truyện Cười
    • Ma Cà Rồng
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma – Kinh Dị
    • Kiếm Hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Dị Giới
    • Võng Du
    • Xuyên Không
    • Trinh Thám
    • Đồng Nhân
    • Huyền Huyễn
    • Viễn Tưởng – Kỳ Ảo
    • Xã Hội – Hiện Thực
    • Phiêu Lưu – Hành Động
    • Nam – Nam
    • Nữ – Nữ
  • Góc Tâm Hồn
    • Góc Thơ
    • Tản Văn
    • Nhật Ký Online
    • Truyện Audio
    • Bức Thư
  • Nghệ Thuật – Giải Trí
    • Hội/Nhóm
    • Hội Họa – Diễn Họa
    • Giao Lưu – Kết Bạn
    • Thảo Luận
    • Kịch Bản
    • Thiết Kế Ảnh Bìa
  • Học Văn
  • Nhiệm Vụ – Nhận Quà
  • Tiện Ích
    • Text Beautify
    • Tạo Quote Online
    • Bài thích gần đây
    • Shop
    • Sự kiện
  • Hội/Nhóm
  • Vnkings Review
  • Đăng nhập
  • Đăng ký
  • Quên mật khẩu

Zing Audio Truyện

phàm nhân tu tiên audio

tiên nghịch audio

vũ thần chúa tể audio

thế giới hoàn mỹ audio

vô thượng thần đế audio

van co than de

Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta audio

Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng audio

Quỷ Bí Chi Chủ audio

Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng audio

Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống audio

Tu Chân Tứ Vạn Niên audio

thê vi thượng

truyện teen

yêu thần ký

con đường bá chủ

thần mộ

đế bá

tinh thần biến

thần ấn vương tọa

đấu la đại lục 5

Truyện ebook dịch full

bắt đầu 3000 lượt rút thăm, ta trực tiếp thành bá chủ dị giới

bất diệt thần vương

chư giới tận thế online

đại phụng đả canh nhân

sư huynh ta quá ổn trọng

ta! thiên mệnh đại nhân vật phản phái

thiên cơ lâu: bắt đầu chế tạo âm hiểm bảng

thiếu niên ca hành

thiếu niên bạch mã túy xuân phong

tối cường trang bức đả kiểm hệ thống

tối cường sơn tặc hệ thống

trọng sinh chi tối cường kiếm thần

tu chân tứ vạn niên

vạn cổ tối cường tông

chẳng lẽ thật sự có người cảm thấy sư tôn là phàm nhân sao

đại sư huynh không có gì lạ

phu quân Ẩn cư mười năm, một kiếm trảm tiên đế

núp lùm trăm năm, khi ra ngoài đã vô địch!

quang âm chi ngoại

quật khởi thời đại mới

ta là tham quan các nàng lại nói ta là trung thần

thiên hạ đệ cửu

trọng sinh thay đổi thời đại

xuyên đến năm mất mùa, ta trở thành mẹ chồng cực phẩm

bất diệt long đế

côn luân ma chủ

đan hoàng võ đế

đỉnh cấp khí vận, lặng lẽ tu luyện ngàn năm

đường tăng đánh xuyên tây du

hoả chủng vạn năng

long phù

mỹ thực gia Ở dị giới

nguyên lai ta là tu tiên đại lão

nhân danh bóng đêm – đệ nhất danh sách 2

siêu cấp thần y tại đô thị

ta chỉ muốn an tĩnh làm cẩu đạo bên trong người

từ dã quái bắt đầu tiến hóa thăng cấp

ta tu tiên tại gia tộc

tạo hóa chi vương

thần cấp đại ma đầu

thiên cơ điện

tu chân nói chuyện phiếm quần

tu la ma đế (tu la đế tôn)

từ man hoang tộc trưởng chứng đạo thành thần

tuyệt thế dược thần

vạn tộc chi kiếp

xích tâm tuần thiên

ta thật không phải cái thế cao nhân

ta thật không muốn trọng sinh a

âm phủ thần thám

đại mộng chủ

gia gia tạo phản tại dị giới, ta liền vô địch Ở đô thị!

livestream siêu kinh dị

ta là thần cấp đại phản phái

ta tại trấn ma ti nuôi ma

tây du đại giải trí

trạm thu nhận tai Ách

bần tăng chả ngán ai bao giờ

dạ thiên tử

đế trụ

đối tượng hẹn hò là thần minh chi nữ

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

kiếm vương triều

linh cảnh hành giả

ngân hồ

quyền bính

ta thật không muốn làm chúa cứu thế

ta vô địch từ phá của bắt đầu

ta xây gia viên trên lưng huyền vũ

thế tử hung mãnh

thì ra ta là tuyệt thế võ thần

toàn chức nghệ thuật gia

tướng minh

bá võ

bắc tống nhàn vương

thập niên 70: cuộc sống gia đình của cô nàng yêu kiều

thâm hải dư tẫn

gia phụ hán cao tổ

đại thánh truyện

cá mặn lên đệ nhất thiên bảng

binh lâm thiên hạ

toàn dân võng du: bắt đầu vô hạn điểm kỹ năng

đô thị: bắt đầu từ trên đường cứu người

bắt đầu từ một cái giếng biến dị

bắt đầu khen thưởng 100 triệu mạng

bảo hộ tộc trưởng phe ta

bàng môn đạo sĩ Ở thế giới chí quái

bạch thủ yêu sư

thuộc tính tu hành nhân sinh của ta

thoái hóa toàn cầu

thịnh đường quật khởi

[mạt thế] thiên tai càn quét

thiên giáng đại vận

thiên cung

theo hồng nguyệt bắt đầu

thâu hương

thập niên 80: yểu điệu mỹ nhân (cổ xuyên kim)

thập niên 80: tiểu kiều thê

thập niên 80 mẹ kế nuôi con hằng ngày

thập niên 70: trở thành mẹ kế Ác độc của nam chính truyện khởi điểm

thập niên 70: sống lại, làm giàu

thập niên 60: làm giàu, dạy con

thập niên 60: đại nữ xưởng trưởng

thập niên 60: cuộc sống tốt đẹp sau khi trọng sinh

võ công tự động tu luyện: ta tại ma giáo tu thành phật hoàng!

ta mô phỏng con đường trường sinh trong nhóm chat

lãnh địa tại mạt thế

xin nhờ, ta thật không muốn cùng mỹ nữ chưởng môn yêu đương a!

dạy đồ vạn lần trả về, vi sư chưa từng tàng tư

minh thiên hạ

mạt thế vô hạn thôn phệ

mạc cầu tiên duyên

ma vật tế đàn

lược thiên ký

lục địa kiện tiên

lãnh chúa toàn dân: điểm danh nhận giảm giá thần khí

lãnh chúa cầu sinh từ tiểu viện tàn tạ bắt đầu đánh chiếm

kiếm tiên Ở đây

khủng bố sống lại

không để ta chết nữa, ta vô địch thật đấy

khi bác sĩ mở hack

khấu vấn tiên đạo

khai quốc công tặc

hồng hoang quan hệ hộ

hồn chủ

hệ thống siêu cấp tông môn

hệ thống giúp quỷ làm vui

hãn thích

căn cứ số 7

Ở rể (chuế tế)

coi mắt đi nhầm bàn, ta bị đối tượng hẹn hò bắt cóc

điên rồi ! ngươi xác định ngươi là ngự thú sư?

đệ đệ của ta là thiên tuyển chi tử

đại hạ văn thánh

hàn môn kiêu sĩ

hán hương

gen của ta vô hạn tiến hóa

dụ tội

thập niên 70: đoán mệnh sư

đồ đệ của ta đều là trùm phản diện

đấu phá chi dịch bảo hệ thống

đạo quân

đạo lữ hung mãnh của ta cũng trùng sinh

dân gian ngụy văn thực lục

đại quản gia là ma hoàng

đại minh võ phu

đại kiếp chủ

đại chu tiên lại

cường giả hàng lâm Ở đô thị

cuộc sống hằng ngày của kiếm khách cổ đại

cửa hàng kinh doanh Ở dị giới

con ta, nhanh liều cho cha

cỏ dại cũng có hệ thống hack

chung cực toàn năng học sinh

cao thủ thâu hương

cấm kỵ sư

bán tiên

nương tử nhà ta, không thích hợp

ngụy quân tử thấy chết không sờn

ta hôn quân, bắt đầu đưa tặng giang sơn, thành thiên cổ nhất đế

ta tại dị giới thành võ thánh

ta trở thành truyền thuyết Ở hồng kông

ta từ trong gương xoát cấp

tận thế trò chơi ghép hình

thả nữ phù thủy kia ra

nhân sinh của ta có thể vô hạn mô phỏng

ổn trụ biệt lãng

phần mềm treo máy: ta bất tri bất giác liền vô địch

phản phái vô địch: mang theo đồ đệ đi săn khí vận

sủng thú siêu thần

huyền huyễn: ta! bắt đầu sáng tạo thiên cơ lâu!

ta chỉ muốn an tĩnh chơi game

ta có một thân bị động kỹ

thánh khư

thần cấp lựa chọn: ngự thú sư này có Ức điểm dữ dội

thâm không bỉ ngạn

thái cổ thần vương

tên đầu trọc này rất nguy hiểm

tận thế tân thế giới

ta tại tận thế nhặt bảo rương

tại mạt thế, mọi người thay phiên nhau diễn kịch

ta trở thành phú nhị đại phản phái

ta thật sự không mở hắc điếm

ta nguyên thần có thể ký thác thiên đạo

ta làm cẩm lý Ở trò chơi sinh tồn

ta là võ học gia

ta là tùy tùng của nữ phản diện

ta có thể thấy Ẩn tàng cơ duyên

sử thượng đệ nhất mật thám

số 13 phố mink

siêu phẩm vu sư

rich player – võng du thần cấp cường hào

quỷ bí chi chủ

quốc vương vạn tuế

phát thanh khủng bố

phản diện siêu cấp

nhìn thấy thanh máu ta liền vô địch

nhân sinh hung hãn

nguyên tôn

người đưa thư khủng bố

người đọc sách đại ngụy

người chơi hung mãnh

ngạo thế đan thần

mục thần ký

minh triều ngụy quân tử

cổ chân nhân

tuyệt thế vũ thần

tự mình tu thành người đuổi quỷ

trưởng tỷ nhà nông có không gian

trò chơi hệ chữa trị của tôi

tối cường phản phái hệ thống

toàn năng khí thiếu

toàn cầu cao võ

tinh môn

tiêu dao tiểu thư sinh

tiêu dao du

vừa bị từ hôn! siêu cấp thiên hậu mang em bé đến ngăn cửa

y vương cái thế

trùng sinh chi kiêu hùng quật khởi

từ giới giải trí đến nhà giàu số 1

tiên đạo quỷ dị

xuyên việt bắt đầu từ nuôi rồng

xuyên thành thanh niên tri thức nữ phụ về thành phố

xuyên thành nha hoàn của nữ chính, ta nằm yên làm giàu

xe mỹ thực di động của nữ pháo hôi tại mạt thế

wechat của ta kết nối thông tam giới

vừa thành tiên thần, con cháu cầu ta đăng cơ

vũ trụ chức nghiệp tuyển thủ

võ học ta tu luyện có khả năng bạo kích

vô địch thật tịch mịch

vô địch sư thúc tổ

võ công của ta quá thần kỳ, có thể tự động tu luyện

vĩnh dạ thần hành

viễn cổ đi bắt hải sản làm giàu ký

vị hôn thê của ta là kiếm thánh

tùy thân liệp thú không gian (bản dịch)

tu tiên mô phỏng ngàn vạn lần , ta cử thế vô địch

tu tiên ba trăm năm đột nhiên phát hiện là võ hiệp

từ tận thế ta bắt đầu vô địch

tu luyện bắt đầu từ đơn giản hóa công pháp

trùng sinh thế gia tử

trọng sinh trở thành mạnh nhất vũ trụ

trọng sinh đại đạo tặc

trọng sinh 1988: em gái ruột của nam chính truyện niên đại

trò chơi đói khát cầu sinh

triệu hồi cuồng triều Ở mạt thế

trạch nhật phi thăng

toàn dân trò chơi: từ zombie tận thế bắt đầu treo máy

toàn cầu hung thú: ta có vô số thần thoại cấp sủng thú

tiên phủ trường sinh

tiên đình phong đạo truyện

tiệm tạp hoá âm dương

Từ khóa » Các Anh Giúp Em Nhé