Đỗ Anh Thơ : Chạc Mũi Và Cái Kiếp Con Bò | Docago

              

 

        Về nhà mới, Docago làm bữa cơm cúng giỗ bố vợ và mừng tân gia. Ăn uống xong các cháu tán gẫu. Chúng nó đố Docago về tiếng Nghi lộc:

  • Cháu đố dượng (*) : Chạc đĩu là cái chi?
  • Chạc là dây, đĩu là đeo Dượng quên đâu được.
  • Ở quê ta gọi dây cao su là chạc đĩu dượng ạ
  • Ờ dượng nhớ ra rồi. Hồi nhỏ dượng thường gọi nó là chạc chun mà.

….Thế rồi bao nhiêu từ địa phương về từ chạc trong óc Docago ập đến như : cây chạc chìu là một loại cây leo thường mọc ở bờ ao, chạc mũi là dây thừng xỏ mũi trâu bò…và tự nhiên Docago lại nhớ đến con trâu , con bò, con nghé, con me( **) … tuổi âu thơ.

Docago ngẫm nghĩ : “Con bê con nghé, có lẽ chúng cũng như con người, hạnh phúc nhất là những năm tháng bên vú mẹ. Chúng tha hồ tung tăng và ương bướng nghịch ngợm dưới bụng mẹ, mặc cho mẹ chúng đang vất vả kéo cày ở ngoài đồng. Từ khi chúng ra khỏi bụng mẹ, được chủ nhà bóc bánh dầy dưới chân, rồi chúng nó lẩy bẩy đứng lên, thúc vú mẹ, bú chòm chộp… Vài ngày sau khi sinh, mẹ chúng đã phải ra đồng kéo cày. Chúng nó chỉ biết đứng trên bờ kêu be be. Cày xong một vạt ruộng, được tháo ách cho nghỉ, mẹ đang tranh thủ ngoặm vài ngọn cỏ, thì  đã bị chúng nó đòi bú. Bầu vú gầy lép kẹp của mẹ, suốt đêm chỉ chắt chiu sữa từ những cọng rơm khô, chẳng đươc bao nên nó bú chẵng đã. Tuy nhiên chúng nó cũng được ấm bụng phần nào. Bò mẹ giật từng bụi cỏ mật trên đê, nhai ngấu nghiến cả rễ. Bê con luồn dưới háng, lăng xăng…thỉnh thoảng lại được mẹ âu yếm liếm đầu, tai, cái mũi xinh xinh…

Tháng ngày cứ thế trôi đi và chúng nó bắt đầu học ăn cỏ cùng mẹ, đòi thúc vú mẹ để bú cũng giảm dần.

Rồi một ngày, số phận tôi đòi của chúng nó đã đến . Chúng nó hết tự do . Người ta nung một cái dùi đỏ, giữ chặt đầu rồi xiên qua vách mũi nó và lắp cái xỏ mũi.

Nó kêu lên đau đớn . Bò mẹ thương con chỉ biết kêu rống lên cùng với con. Vết thương lành dẫn, nhưng cái mũi nó ngứa ngáy khó chịu mãi. Nguời ta buộc cái chạc vào mũi và cột nó vào gốc tre cạnh mẹ  Tính ương bướng của nó giảm dần. Nó cam chịu sự điều khiển của con người và …học kéo cày. Từ đó chạc mũi đeo đẳng nó suốt đời. Tuy nhiên có lúc nó liếc nhìn ông chủ và nghĩ bụng :

  • –  Ông ác với tôi quá. Nhưng số phận ông cũng có khác gì tôi !

Ông cũng bị người ta xỏ mũi như ông xỏ mũi tôi ! Mà loài người các ông đối xử với nhau còn độc ác gấp bội. Các ông xỏ mũi nhau, hành hạ lẫn nhau,  giết chóc nhau…chứ như loài trâu bò chúng tôi có bao giờ tàn nhẫn với nhau đâu ! ’’

Nghĩ đến đó, bất giác Docago thở dài.

Lúc này các cháu đang xúm lại bên TV để nghe tường thuật tiếp vụ khủng bố ở Paris ./.

————

(*) Dượng : chồng chị hoặc em mẹ

(**) Con me : bò ( bê) conbê

16/11/2015

ĐAT

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Cái Chạc Là Gì