(HarDra)Tương Lai Không Hoàn Hảo - Ro Tatiana

Tương lai không hoàn hảo

Tác giả: Beren(aka Didi)

Rating: PG-13

Genre: Drama,Slash

Thời gian: nhiều mốc thời gian

Nhân vật trung tâm: Harry, Draco, Ron

Tóm tắt: Hội Phượng Hoàng chuẩn bị đưa ra một quyết định sẽ làm thay đổi tất cả mọi thứ và một người nào đó sẽ ngăn bọn họ lại.

Disclaimer: câu chuyện này được dựa trên nguyên tác của J.K Rowling, mình không sở hữu bất kỳ thứ gì liên quan đến nó ngoại trừ bản dịch này.

Đây là bản dịch phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả

Bản gốc: nhấn vào đây nha :3

1508171_719812221372456_8254574091433894056_n

Gã đứng đó quan sát bọn chúng với đôi mắt lạnh lẽo và chúng làm gã cảm thấy phẫn nộ. Bọn chúng đã ở đó, cứu thế chủ của thế giới phù thủy chuẩn bị phá hủy thế giới chỉ bởi vì cái quan điểm mà bọn chúng cho là đúng. Gã đã chứng kiến hết tất cả mọi thứ và hiện tại gã có mặt ở đây với nỗ lực cuối cùng để ngăn chúng lại.

“ Thằng nhóc quá nguy hiểm,” Moody gằn giọng với từng thành viên trong Hội, “ chúng ta không thể để việc này tiếp diễn.”

“Malfoy giống hệt cha của nó,” Kingsley đồng tình, “nó biết nhiều về Nghệ Thuật Hắc Ám còn nhiều hơn một nửa số Tử Thần Thực Tử ở Azkaban.”

Nhiều tiếng xì xào tán thành xung quanh chiếc bàn và kẻ chứng kiến tiếp tục im lặng quan sát  với tâm trạng giận dữ.

“Nhưng Harry thấy một điều gì đó ở nó,” Remus Lupin thêm vào một cách lặng lẽ. “ Có thể cái chết của Lucius trong nỗ lực trốn thoát đã thay đổi Draco. Thằng bé không còn là đứa trẻ mà tôi biết khi nó quay trở lại trường sau đám tang của cha, thực ra thì nó không còn là một đứa trẻ nữa rồi.”

“ Thằng nhóc đó đã chạm được đến Harry rồi,” Moody nói một cách gay gắt, “nó sẽ phản bội thằng bé vì Voldermort nếu như nó có cơ hội.”

Lupin mở miệng để đáp trả lời buộc tội đó nhưng đã bị chặn lại bởi một cái nhìn.  Chuyện đó vượt quá khả năng chịu đựng của kẻ theo dõi.

“Sao các người dám,” gã rít lên và để lộ bản thân với họ.

Tất cả bảy phủ thủy trong căn phòng rút đũa phép ra để vây kẻ lạ mặt lại và gã cởi bỏ bùa phép mạnh mẽ đã che giấu mình một cách hoàn hảo. Rồi thì gã cười trước sự kinh ngạc của họ.

Ron Weasley không còn nhìn như hồi mà gã còn ở trường: hai mươi năm chiến đấu khắc nghiệt đã làm gã thay đổi và gã biết vết sẹo dài phía sườn mặt của mình làm cho gã trở nên hoang dại hơn.

“Ngươi là ai? Làm cách nào ngươi lẻn vào đây được?” Kingsley hỏi gặng khi sự im lặng vì kinh ngạc trong căn phòng đã thuyên giảm.

“Tôi chính xác là người mà các người đang nghĩ tới,” Ron lạnh lùng nói, “ Tôi là tương lai của các người, tôi có mặt ở đây để ngăn chặn các người khỏi phạm phải sai lầm khủng khiếp mà các người cho là đúng.”

“Ngươi là một ông kẹ,” gã tóc đỏ không cảm kích gì với lời suy diễn của mẹ mình.

Ron khóa chặt mẹ mình bằng ánh mắt đã trải qua quá nhiều thảm kịch.

“Thử lại đi, Mẹ,” tên cựu Gryffindor nói gọn, “Con sẽ không biến đổi dù cho mẹ có ếm bùa Kì cục lên người đâu.”

Gã tóc đỏ nhìn quanh căn phòng, đảm bảo là gã có được sự chú ý của tất cả mọi người ở đó. Moody trừng mắt nghi hoặc nhìn gã; Tonks không thể tin được những gì cô ấy đang thấy; Kingsley lúng túng không biết phải giải thích về Ron thế nào; Lupin vì một  lí do nào đó lại có phần nào nhẹ nhõm; bố mẹ gã đều trông có vẻ kinh sợ; và Dumbledore vẫn mang vẻ điềm tĩnh như thường lệ.

“ Tôi có một thông điệp đơn giản cho các người,” gã gằn giọng, “đừng giết Draco Malfoy.”

Căn phòng náo động với những tiếng ồn khi mà các thành viên trong Hội Phượng Hoàng kịch liệt phản đối rằng họ không đồng tình với việc đó.

“Tôi đã thấy việc đó,” Ron đáp trả một cách kịch liệt, “ tôi thấy các người cố gắng chia rẽ họ và cách mà điều đó đưa họ lại gần nhau hơn. Tôi đã chứng kiến được cái ý định tốt đẹp của các người khi các người dồn Malfoy vào đường cùng đến nỗi cậu ta chẳng còn cách nào khác ngoài chiến đấu với các người. Sau đó tôi thấy cậu ta ngã xuống. Và tôi thấy con người bên trong Harry Potter chết.”

Những năm đầy đau khổ lộ ra qua lời nói của gã và gã tóc đỏ làm căn phòng vỡ ra với những lời nói đó.

“ Tôi thấy các người lấy đi thứ duy nhất còn lại mà cậu ấy thật sự yêu thương,” gã chiến binh nói một cách hằn học, “ và điều đó giết chết người thanh niên mà tôi biết. Sự can thiệp của các người đã hủy hoại bạn thân của tôi.”

“Voldermort đã thắng ư?” câu hỏi được thì thầm bởi Tonks.

Điều đó làm một nụ cười cay đắng phát ra từ Ron.

“ Ồ nếu như sự việc chỉ đơn giản như vậy,” gã tóc đỏ phỉ nhổ vào những ai đứng trước mặt mình. “Các người đã có thứ các người muốn trong một khoảng thời gian: các người đã tạo ra chiến binh tối thượng trong Harry, cậu ấy chẳng còn lý do gì khác để sống cả và cậu ấy cứ nghĩ rằng lũ Tử Thần Thực Tử đã giết người yêu của mình. Cậu ấy gia nhập trận chiến với một nụ cười trên môi và cậu ấy đã trả được thù: bọn chúng chẳng có một cơ hội nào trước sự phẫn nộ của Harry hết. Trong một khoảng thời gian mọi thứ đều rất tuyệt vời, tất nhiên là trừ Đứa trẻ sống sót, từ khi lý do để cậu ấy sống đã kết thúc. Nhưng sau đó cậu ấy đã tìm được một lý do mới: cậu ấy phát hiện ra những gì các người đã làm.”

Ron nhìn chằm chằm họ một cách giận dữ để họ có thể hiểu mọi việc. Đây là cơ hội cuối cùng để thay đổi cơn ác mộng được gây ra bởi những tên ngu ngốc thích chõ mũi vào chuyện của người khác và tên cựu Gryffindor muốn chắc chắn rằng bọn chúng phải hiểu rõ.

“Harry giết Dumbledore trước,” gã tóc đỏ nói một cách lãnh đạm. “Cậu ấy bước vào Đại Sảnh Đường vào ngày đầu tiên của năm học mới và ếm bùa Chết Chóc. Không ai có thể chống lại được cậu ấy: Harry Potter vĩ đại, cỗ máy giết chóc đã phản bội lại những người đã tạo ra hắn. Cậu ấy biến mất trong một khoảng thời gian sau đó và thỉnh thoảng một thành viên của Hội sẽ được tìm thấy và đã chết. Và điều mà không ai nhận ra được là những người cậu ấy không giết thì sẽ bị ếm lời nguyền độc đoán và họ trở thành vật sở hữu của cậu ấy. Đến khi chúng tôi nhận ra việc cậu ấy đang làm thì cả thế giới phép thuật đã ngoan ngoãn phục tùng cậu ấy rồi. Các người nghĩ Voldermort đã tệ lắm rồi sao: các người vẫn chưa thấy Harry khi linh hồn của cậu ấy chết đâu.”

Gã cười một lần nữa trước vẻ mặt kinh ngạc không thể tin được trên khuôn mặt của bọn họ.

“Chúng tôi đã chiến đấu rất lâu và gian khổ,” Ron nói với họ ngắn gọn, “ nhưng việc đó chưa bao giờ là đủ. Tôi là người cuối cùng còn sót lại, thành viên duy nhất của Hội Phượng Hoàng vẫn còn sống. Các người sẽ ngạc nhiên trước sự tiến bộ mà chúng tôi đã đạt được trong pháp thuật chỉ để đi trước Chúa tể Chiến tranh một bước: đó là cái tên mà mọi người gọi cậu ấy trong thời điểm này: Chúa tể Chiến Tranh. Đây là khoảnh khắc cuối cùng của chúng ta; cơ hội cuối cùng để cố gắng ngăn chặn mọi chuyện. Chỉ trong vài phút nữa bọn chúng sẽ tìm thấy tôi và tôi sẽ chết nhưng chỉ sau khi các người thấy cái này.”

Gã tóc đỏ giơ tay lên để ném bùa lộ diện vào căn phòng. Thân hình cao và thân thuộc với mái tóc đen che phủ gương mặt xanh xao với đôi mắt xanh và vết sẹo hình tia chớp. Đôi mắt là thứ thu hút ánh nhìn của những người trong căn phòng, Ron hiểu: cặp mắt trống rỗng, vô hồn và không còn chút nhân từ. Chúa tể Chiến Tranh mặc quần áo có màu tuổi trẻ của mình; đỏ và vàng trên áo giáp da màu đen;hắn cầm chiếc đũa phép trên bàn tay mang găng của mình và bàn tay còn lại là một thanh kiếm có lưỡi kiếm màu đen.

“Hắn không bao giờ ngủ và đội quân bù nhìn của hắn không hề nghỉ ngơi,” người đưa tin đến từ tương lai kịch liệt nói. “Hắn đã phá hủy thế giới của chúng tôi và đó là vì các người đã phản bội hắn. Tôi không biết Draco Malfoy sẽ làm gì, tôi cũng không biết cậu ta có lợi dụng Harry hay không nhưng tôi biết nếu như các người can thiệp thì các người sẽ giết hết tất cả chúng ta.”

Cơn đau đâm xuyên qua lồng ngực của gã chiến binh và gã cười trước sự trớ trêu của thời gian. Lưỡi gươm đâm xuyên qua ngực của gã làm máu trào ra với một nụ cười thầm. Ảo cảnh của Chúa tể chiến tranh trong căn phòng tan biến khi sức mạnh và sự sống bắt đầu rút khỏi cơ thể của tên cựu Gryffindor và Ron ngã quỵ đến đầu gối của mình. Gã đã làm những gì mà gã có thể và căn phòng mờ dần xung quanh lúc thần chú mà gã ếm tan biến. Hiện tại quay trở lại và gã đang quỳ gối trước mặt Harry Potter, người mà tất cả mọi phù thủy đều thù hận.

“Người chết cuối cùng,” thiên thần của cái chết nói không cảm xúc, “ta ngạc nhiên khi ngươi là người duy nhất còn lại đấy.”

“Tất cả bọn họ đều muốn cứu cậu,” Ron nói khi gã nhìn lên người đã giết chết nửa số dân ở Anh, “ta chỉ muốn ngăn sự tồn tại của ngươi trên thế giới này.”

Không có một sự tức giận nào xuất hiện trên khuôn mặt của Chúa tể chiến tranh bởi lời nói của gã tóc đỏ, đó là một trong những thứ rất tồi tệ: không có việc gì mà Harry làm là có cảm xúc. Hắn đã loại bỏ tất cả những gì tốt đẹp trên thế giới phép thuật mà không còn sót lại một chút nhân tính nào trong người mình.

“Ngươi đã làm gì?” hắn hỏi với một tông giọng hoàn toàn bình tĩnh.

“Bảo bọn chúng đừng làm điều đó,” Ron nói khi cảm nhận được sự sống từ từ rời khỏi mình.

“Đừng làm gì?” Chúa tể chiến tranh hỏi thẳng thừng.

“Đừng giết Draco Malfoy,”  gã tóc đỏ trả lời thành thật: không còn ai có thể làm gì để thay đổi sự việc bây giờ và gã không còn quan tâm nữa.

Sau đó gã đã thấy nó, một rung động rất mong manh trên khuôn mặt dửng dưng đó. Ron sẽ cười một lần nữa nếu gã còn sức, nhưng gã đang chết dần chết mòn.

“Tốt,” Chúa tể chiến tranh nói đều đều và giơ thanh gươm lên.

Điều cuối cùng mà Ron nhìn thấy đó chính là đòn quyết định đang tới gần cổ của mình và sau đó gã không còn tồn tại nữa.

Hết

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
Like Loading...

Related

Từ khóa » Câu Thần Chú Cuối Cùng Hardra