Review Sách Của Chuột Và Người (Of Mice And Men) - Chí Blog

John Steinbeck là một nhà văn Mỹ, ông từng đoạt giải Pulitzer với tác phẩm Chùm Nho Phẫn Nộ và giành giải Nobel văn học năm 1962, dù chỉ 1 trong 2 giải thưởng này cũng đủ nói lên tài năng của ông. Tác phẩm Của Chuột Và Người đã khiến tôi trông đợi rất lâu và đến giờ mới có thể tìm thấy để đọc, đọc xong mới hiểu rằng một tác phẩm giá trị thì không phụ thuộc nhiều lắm vào số lượng của con chữ, nó khiến tôi nhớ đến 3 tác phẩm khác là Cô Bé Bán Diêm của Andersen, Món Quà Của Các Đạo Sĩ của O.Henry, Ông Già Và Biển Cả của Hemingway. Một tác phẩm được gọi là kinh điển khi trong nó hàm chứa những bài học kinh điển về bản chất con người – cuộc sống – xã hội , nghĩa là dù hoàn cảnh thay đổi và thời gian có trôi qua thì cái bản chất ấy luôn hiện hữu, nếu có khác nhau thì chỉ là hình thức bên ngoài thôi.

Tác phẩm chỉ khoản 140 trang, đọc cái vèo gần 2 giờ là xong, nhưng bài học có được lại cực kỳ quan trọng. Vì nó quá ngắn nên bài review này sẽ hé lộ khá nhiều nội dung của truyện, tuy nhiên với các tác phẩm thuộc dòng kinh điển thì vấn đề không phải nằm ở chỗ ta biết được bao nhiêu về nội dung của nó, mà ở chỗ ta hiểu bao nhiêu về những điều tác giả muốn truyền tải, muốn thế thì không phải chỉ đọc một lần là xong.

Lennie – gã to con nhưng ngốc nghếch như trẻ thơ luôn thích vuốt ve thứ gì đó mềm mại, thế nên gã thường giấu trong tay một con chuột chết, chỉ khi nào George phát hiện bảo gã ném đi thì gã mới nghe theo, nhưng sau đó gã lại tìm một con chuột chết khác để được nắm trong tay mà vuốt ve. Cũng không phải gã thích chuột chết, chỉ là chuột chết thì dễ tìm hơn những con vật khác. George thì ước mơ một trang trại của riêng họ và anh thường kể cho Lennie nghe, George bảo nếu có nông trại thì sẽ cho Lennie nuôi thỏ và anh ta có thể vuốt ve chúng mỗi ngày. Chính vì thế mà Lennie cứ mãi nài nỉ George kể đi kể lại về cái nông trại đó. Khi đến nơi làm mới, họ gặp lão già cũng làm thuê và cả 3 lại có chung một ước mơ, lão già đã dành dụm được một số tiền kha khá, đó là dấu hiệu của ước mơ sắp trở thành hiện thực. Nhưng rồi bi kịch lại đến khi cô ả lăng loàn vợ con trai ông chủ mon men lại gần Lennie, cô ả khoe mái tóc mềm mại với anh, Lennie sờ vào và nắm chặt lấy nó, cô ả hoảng loạn muốn hét lên khiến Lennie cũng hoảng loạn theo và ghì chặt ả, thế là cô gái ngã ra chết vì gãy cổ dù Lennie chẳng hề muốn giết người, tất cả là do gã quá ngốc. Vậy là cái ước mơ của 3 người họ tan biến hoàn toàn. Tất nhiên tôi chỉ tóm tắt sơ lượt về đoạn đầu và cuối của truyện.

Các nhân vật trong truyện ai cũng có một ước mơ nào đó, thật sự mà nói thì để hoàn thành nó lại không phải là điều gì quá khó khăn. Cái nông trại sẽ có nếu 3 người họ cố gắng làm việc trong 1 tháng nữa thôi; Còn cô ả kia thì mơ được làm diễn viên, cô ta có 2 cơ hội để đạt được nó nếu chịu đi cùng mấy anh chàng diễn viên từng gặp gỡ, nhưng cô đã bỏ lỡ chỉ vì bà mẹ cấm đoán chuyện đó, rồi cô quyết định lấy con trai ông chủ, và lúc nào cũng bảo rằng lẽ ra có cơ hội thành diễn viên; Còn tên con trai kia lại có ước mơ thành tay đấm bốc nhà nghề, bản tính bốc đồng khiến hắn nát cả bàn tay vì gây sự với Lennie; một gã da đen khác muốn có người để trò chuyện, lại luôn từ chối bất kỳ ai muốn bước vào phòng mình. Chuyện đáng buồn ở chỗ ai cũng có ước mơ và luôn bị nó ám ảnh, nhưng họ chưa bao giờ thật sự xem trọng nó hay tin tưởng vào nó (trừ Lennie – vì gã ngốc), họ chỉ dùng cái ước mơ đó như sự an ủi bản thân, làm vơi đi những gian khổ đang phải gánh chịu. Cái ước mơ của tất cả bọn họ giống như cái con chuột chết sình trong tay Lennie, cái Lennie muốn chỉ là được vuốt ve thứ gì đó, vì thế anh ta cứ giữ mãi con chuột chết chẳng chịu buông, hay khi không có chuột thì anh ta vuốt ve những con chó con khiến chúng cũng chết tươi rồi bị vứt đi, hay như cô gái, Lennie muốn vuốt tóc cô đến nỗi bẽ gãy cổ cô ta, gã không hề quý trọng thứ nằm trong tay gã, gã không hề biết nâng niu những thứ mỏng manh ấy. Từ Lennie cho đến những người khác, về hình thức thì điều họ muốn là khác nhau, về bản chất thì điều họ làm là y như nhau.

Chí Blog có kịch bản phim điện ảnh, ai mua không?

Từ điều thứ nhất ở trên, nó dẫn đến một hệ quả thứ 2, bất kỳ ai trong họ cũng biết được rất rõ về ước mơ của mình, họ biết ước mơ đó là quan trọng và cần thiết, họ biết luôn cả những thứ có thể ngăn trở ước mơ đạt thành sự thật, giống như George luôn biết Lennie sẽ gây ra rắc rối, biết nếu sau khi có tiền công mà không bỏ vào rượu và gái thì trong 1 năm thôi là đủ tiền để có cái trang trại. Nhưng không! Tất cả họ chưa bao giờ thật sự tìm cách thực hiện nó hay ngăn chặn những điều khiến giấc mơ tan vỡ, biết là biết cho có thế thôi, để rồi cứ để bản thân lao vào những thú vui trước mắt, những khi ấy họ quên hết tất cả mọi thứ, đến khi chuyện xẩy ra thì chỉ biết nói một câu duy nhất “Mình biết trước sẽ xẩy ra chuyện mà!”. Nếu George chú ý Lennie hơn thì gã không gây rắc rối, nếu tên chồng cô gái không để ả vợ đến trang trại dù biết cô mê trai thì cô không chết, nếu ông già để con chó già hôi hám của lão ngủ bên ngoài thì nó đã không bị giết, nếu gã da đen không quay đi khi có người đến gần thì gã đã không cô độc. Lại một lần nữa, hình thức khác nhau nhưng bản chất lại như nhau.

Bất kỳ ai cũng có ước mơ, nhưng không ai có đủ niềm tin để thực hiện nó. Cái ước mơ về trang trại chỉ gần như trở thành sự thật chỉ vì Lennie luôn bắt George nói về nó, và đến lượt họ truyền niềm tin cho lão già, rồi 3 người truyền niềm tin cho gã da đen, trong khi nếu đủ quyết tâm thì mỗi người đều có thể tự hoàn thành nó. Thành ra khi Lennie gây chuyện thì cái trang trại ấy tan thành mây khói ngay tức khắc. Buồn cười thật! Nhưng tôi cười không nổi vì khi nhìn về quá khứ thì chuyện như thế tôi cũng trải qua hàng trăm lần rồi.

Cả 3 điều tôi vừa nói ở trên thì có lẽ tất cả chúng ta gần như đã biết, vì nó vô cùng đơn giản, chỉ có điều chúng ta biết mà cứ như không biết, hiểu mà như không hiểu, y như lời của gã Lennie, gã luôn tự bảo là gã nhớ rõ vậy mà gã cứ quên và phạm sai lầm. Bản chất con người là vậy, ừ thì ta cứ bảo nhau “Mình biết trước sẽ xẩy ra chuyện mà!”

……….. Ngoài lề: Có vô số lần sau khi xem xong một bộ phim thì tôi để lại những comment phân tích khá dài bên dưới, và cứ vài cái như thế thì có một cái người khác vô comment lại cho tôi là những điều tôi nói không có gì mới (cười), nhưng tôi biết nếu tôi không viết chúng ra để họ đọc được, mà kêu họ viết ra thì liệu họ có viết được không? Đọc xong mới bảo là mình đã biết cả rồi, đó là một ảo giác của nhận thức. Tất cả nội dung trong bài viết này chúng ta đều biết, nhưng chỉ sau khi đọc cuốn Của Chuột Và Người thì mọi thứ mới trở nên rõ ràng hơn, còn khi chưa đọc tác phẩm thì cái mà ta tưởng là biết rồi ấy lại chẳng có một giá trị gì hết. Tôi nói điều này vì đã gặp khá nhiều người đọc xong một tác phẩm kinh điển rồi phán một câu xanh rờn “nội dung cuốn này chẳng có gì mới” hihi

Tái Bút: Haha! viết xong bài này tôi tìm đọc các bài review khác lại không ngờ những điều họ hiểu thì khác cách tôi hiểu xa như vậy. Thú vị! Thú vị kkkkk

Tôi tự hỏi cái tên tác phẩm có ý nghĩa gì, tìm thì biết có liên quan bài thơ này:Nhưng chuột nhỏ ơi, mày không đơn độc, Khi cho thấy lo xa có thể hão huyền: Vì các toan tính kỹ nhất của chuột và người Thường sai lệch, Và chỉ để lại cho chúng ta nỗi đau buồn, Thay vì niềm vui mong đợi!

Cảm ơn các bạn đã đọc bài, nhớ chia sẽ bài viết và giới thiệu Chí Blog đến mọi người, và tích cực “cứu tế” để mình có thêm động lực viết bài nghen.

OCB – ngân hàng phương đông, tk: 0003100008898001, NGUYỄN MINH CHÍ, chi nhánh Thủ Đức. Hoặc: Nguyễn Minh Chí, NH TMCP SAI GON THUONG TIN CN TIEN GIANG, Số TK: 0601 4671 8526

Top 50 bài review sách văn học kinh điển của Chí Blog

Facebook Comments

About Author

Minh Chí

Bạn tôi góp ý là: nhiều người ở VN thích làm màu, nên tôi cần làm màu hơn thế. Cho nên các bạn cứ nghĩ tôi rất “đỉnh” là được!

See author's posts

Từ khóa » Tóm Tắt Truyện Của Chuột Và Người