[Review] Thiếu Niên Thần Thám Địch Nhân Kiệt | PHONG YÊN 风烟

55296292

Vừa coi xong tập cuối cùng của Thiếu niên thần thám Địch Nhân Kiệt, tranh thủ yy vài dòng trước khi quên sạch hết :’(

Trước tiên là về nội dung, theo mình thì ổn, ai thích coi trinh thám phá án dạng lắt léo như Conan hay Kindaichi thì phim này coi rất được. Trong các vụ án thì mình thích vụ chùa Cảm Nghiệp và nụ Bài đồng dao sát nhân nhất. Vụ Diên Vĩ cốc cũng ổn, còn vụ Đọa Lạc cốc mình thấy nội dung hơi… nông, mà lại dài dòng. Còn vụ cuối cùng là vụ mình coi mà… hông hiểu gì luôn :))

Nói về nhân vật, mình sẽ nói sơ cảm nghĩ về từng nhân vật, người mình thích nhất mình viết 1 bài riêng ha.

– Địch Nhân Kiệt | Huỳnh Tông Trạch: nhân vật chính, văn võ song toàn, cơ mưu tài trí, tính tình phóng khoáng, nhiều khi thấy anh lưu manh dễ sợ, nhất là những lúc anh theo chọc ghẹo Nguyên Phương hoặc Uyển Thanh. Trước khi xem phim này mình không để ý Huỳnh Tông Trạch lắm, xem phim này xong hảo cảm với anh tăng vùn vụt :3

– Vương Nguyên Phương | Mã Thiên Vũ: người mình thích nhất phim, sẽ nói sau.

– Lý Uyển Thanh | Thích Vy: cô gái xinh đẹp, thú vị, ngoài lạnh trong nóng, là kiểu nhân vật nữ mình thích ^^! Dù đã lỡ yy Kiệt Phương nhưng vẫn rất thích Uyển Thanh.

– Đồng Mộng Dao | Tôn Kiêu Kiêu: Trong vòng tầm 10 tập đầu, đây là nhân vật mình ghét nhất. Không nói lý lẽ, phiền phức, nhiễu sự, luôn tự cho mình là đúng, chua ngoa đanh đá, không có bản lĩnh -_- Chỉ có sau khi nàng ta không bám riết Địch Nhân Kiệt nữa thì mình mới thấy dễ chịu hơn chút. Nhưng hình như cho đến cuối cùng, Mộng Dao cũng không yêu Nguyên Phương. Vì nàng đã nói với Địch Nhân Kiệt: “Nếu có kiếp sau, muội sẽ không nhường huynh cho Uyển Thanh tỷ”, đã nói ra câu này tức là chưa hề buông tay, chưa hề chấp nhận. Và nàng nói với Nguyên Phương: “Nếu có kiếp sau, huynh phải gặp muội trước khi muội gặp Tiểu Hổ”, có phải chăng vì Nguyên Phương xuất hiện quá muộn, và nàng đã yêu Tiểu Hổ mất rồi?Dù mình không thích Mộng Dao, mình vẫn cảm thấy việc Mộng Dao chết là rất đáng tiếc.

– Lý Trị: có mấy đoạn mình thấy anh rất dễ thương, đặc biệt là những chỗ anh dung túng cho Địch Nhân Kiệt. Chính anh ban cho anh Kiệt mớ lệnh bài, xong bị ảnh đem mớ đó ra uy hiếp ngược lại, tức chết anh mà anh không cãi được miếng nào :)) Cái đoạn anh Kiệt bám lấy anh hỏi linh tinh tới sáng, nhìn mặt anh bất mãn mà mình cười không ngừng được :))

– Võ Mỵ Nương: một câu thôi, Lâm tiểu mỹ nhân quá đẹp và diễn xuất quá ổn :3

Xong rồi, tới phần yy của mình dành cho người mình thích nhất, Vương Nguyên Phương.

[Vương Nguyên Phương – u lan lạc hồng trần]

Lúc đầu xem phim mình không thích Nguyên Phương lắm đâu, cảm thấy người này ngạo khí quá lớn. Người khác nhìn vào thấy Nguyên Phương nhã nhặn, mình thấy cậu ta kiêu ngạo đến lạnh lùng. Nhưng cũng như Địch Nhân Kiệt, khi hiểu thêm Nguyên Phương một chút, sẽ thấy thích thêm một chút. Nguyên Phương sinh ra trong danh môn thế gia, cha là trọng thần triều đình, tỷ tỷ là quý phi, cậu lại văn võ song toàn, thông minh hơn người, mang một thân ngạo khí lăng thiên là không trách được. Một ánh mắt, một nét cười, một cái nhấc tay nhấc chân đều là quý khí. Địch Nhân Kiệt hay chọc Nguyên Phương bằng bốn chữ “kinh thành tứ thiếu”, mỗi lần như thế Nguyên Phương sẽ khó chịu nhíu mày. Nhưng lại không nói gì. Cảm thấy Nguyên Phương là người luôn giấu cảm nhận vào lòng, vui, buồn, giận, cậu thường chỉ cười khẽ, hoặc hơi nhăn nhó, nhưng lại chẳng nói ra. Phương nhi như vậy, đôi khi làm mình thấy đau lòng.

Khi phát hiện tỷ tỷ mình yêu thương chết không minh bạch, Nguyên Phương đi từ trong Trường An phủ ra nhìn như người mất hồn. Biết bao đau đớn biết bao khổ sở, thế nhưng một chữ cũng không nói, chỉ cắn răng chịu đựng một mình. Nguyên Phương nói: “Những tháng ngày cùng mọi người tiêu dao rong ruổi, là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời ta”, lúc ấy Nguyên Phương thật tội, có lẽ cậu cũng đã biết, lần này quay về là không thể đi được nữa. Có những khoảnh khắc chỉ đến một lần thôi, ngày mà Nguyên Phương đặt chân vào Trường Anh đó, thì một Nguyên Phương ngạo khí ngất trời, hào hoa phong nhã cũng đã chết đi rồi.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Vương Nguyên Phương thiếu niên tài ba tuấn tú đầy kiêu hãnh đã bị cha mình hủy hoại triệt để đến không còn gì cả. Nhưng kể cả như vậy, vẫn là chọn không phản bội Địch Nhân Kiệt, âm thầm đi theo giúp đỡ, che tên chắn kiếm. Mỗi lần xem Nguyên Phương mặc hắc y, che mặt vì Địch Nhân Kiệt xông pha rồi lại vội vàng rời khỏi, không thể nói hết mình có bao nhiêu đau lòng. Nhìn ánh mắt Địch Nhân Kiệt chắc chắn nhận ra Nguyên Phương, nhưng biết Nguyên Phương có nỗi khổ, cũng không đi vạch trần. Người ta gọi đó là tri kỷ.

Địa cung bị sập, Nguyên Phương mất tích. Mình biết đây là kết thúc mở, nó hợp lý nhưng mình vẫn buồn. Địch Nhân Kiệt tỉnh dậy, người đầu tiên hỏi đến là Nguyên Phương. Tiềm thức chính là chân thực nhất, có lẽ họ không nhận ra nhưng họ đã là quan trọng nhất trong sinh mệnh của đối phương rồi. Nguyên Phương nếu quay lại cũng không biết làm sao đối mặt, cha mất, tỷ tỷ mất, Mộng Dao mất, thanh danh bị hủy, gánh cái tội “con của phản tặc”, kiêu hãnh như cậu phải làm sao sống tiếp?

Phương nhi là u lan, nên ở nơi rừng sâu thanh tịnh chứ không nên đọa chốn hồng trần.

Like Loading...

Từ khóa » Thiếu Niên Thần Thám địch Nhân Kiệt Review