Vị Khách Lúc Nửa đêm -- Triệu Hi Chi Review

Apr 14, 2022 Maichau Cao rated it really liked it

Thượng Hải 1937, Thượng Hải 2015, những khung hình được đặc tả trong truyện vô cùng gợi mở. Một căn hộ đầy nắng, có mùi trà sữa mới đun, mùi bánh mì mới, có sự yên bình, và có cả chiến tranh. Có một số chi tiết mà giờ đây cảm thấy rất đồng cảm. Trong những ngày chiến tranh diễn ra, sẽ có những người nghèo chạy loạn, sẽ có những xác người chết nổi trên mặt sông, và cũng có những người giàu bơ phờ vì tấm áo sườn xám đã rộng ra vài phân, mái tóc đã lâu không được sửa. Những người giàu đứng dậm chân Thượng Hải 1937, Thượng Hải 2015, những khung hình được đặc tả trong truyện vô cùng gợi mở. Một căn hộ đầy nắng, có mùi trà sữa mới đun, mùi bánh mì mới, có sự yên bình, và có cả chiến tranh. Có một số chi tiết mà giờ đây cảm thấy rất đồng cảm. Trong những ngày chiến tranh diễn ra, sẽ có những người nghèo chạy loạn, sẽ có những xác người chết nổi trên mặt sông, và cũng có những người giàu bơ phờ vì tấm áo sườn xám đã rộng ra vài phân, mái tóc đã lâu không được sửa. Những người giàu đứng dậm chân trước một cửa tiệm bánh ngọt đóng cửa và càu nhàu: "có phải chiến khu đâu, sao phải ngừng kinh doanh chứ?". Thượng Hải, khu Tô Giới, Nam Kinh, căn hộ 699, tất cả đã kể nên một câu chuyện đẹp về hai thời đại. ...more

link – truyện hiện giờ dịch được 10/65 chương, ngoài ra còn có ngoại truyện nữa thì phải.

Truyện này của Triệu Hi Chi, viết hay kinh khủng, tình tiết lôi cuốn, nhân vật lôi cuốn, cái con mẹ gì cũng lôi cuốn, lại chọt trúng yếu điểu của mình kiểu như “You who came from the stars” – nhân vật đến từ thế giới khác. Nhưng không phải alien, mà là người từ năm 1937, là năm chiến tranh bùng nổ ở Thượng Hải.

Nữ chính là Tông Anh sống trong một căn hộ thuộc toà nhà cổ ở Thượng Hải, nhà của gia đình cô để lại. Đùng một cái, nhà sau 10 giờ đêm có thêm 1 người lịch sự gallant, hiền lành nho nhã, mở cặp táp kiểu cũ, lấy ra cho cô xem hợp đồng thuê nhà, là nhà của cô, mà người đứng tên thuê tên Thịnh Thanh Nhượng, thuê năm 1937 ở Thượng Hải. Không biết vì sao mà TTN mỗi ngay cứ đến 10 giờ đêm thì bay vèo từ 1937 tới 2015, sau đó 6 giờ sáng thì bay ngược lại. Thời gian thay đổi, nhưng địa điểm sẽ không thay đổi, cho nên nếu TTN đứng trong nhà của TA lúc 5:59 sáng, thì 6:00 giờ sẽ đứng trong nhà của chính mình vào năm 1937.

Lúc đầu thấy cũng không có gì, nhưng một khi Nhật đánh vào Thượng Hải tháng 8 năm 1937 và chiến tranh bùng nổ, cả một thành phố thái bình trong năm 2015, đối với TTN mà nói, lại như đi trên đất có gài mìn. Từ 10 giờ đêm đến 6 giờ sáng mà không cẩn thận bị taxi chở đi lung tung hoặc bị ai đó hốt trên đường rồi thả sai chỗ, thì có thể vào 6 giờ sáng hiện thân ngay tiền tuyến ăn bom đạn v.v….

May cho TTN, TA trước khi làm nghề pháp y, đã từng là bác sĩ ngoại khoa, rơi vô chiến khu cũng ok, miễn sao tìm được TA sau 10 giờ đêm thì sẽ có người cứu 🙂 Truyện không đi theo hướng nhàm chán kiểu “đồng cư” đụng chạm này nọ, mà hai nhân vật cố gắng không làm phiền gì đến nhau, lo làm việc mình nên làm, nhưng dần dần vẫn thu hút nhau và tò mò về nhau. Ví dụ như lúc đầu TA cứ tưởng sau 10 giờ đem TTN sẽ ở nhà mình, mà một hồi thành ra không phải. TTN là luật sư, cũng là thành viên của một gia đình có nhà máy v.v., thường xuyên phải bôn ba bên ngoài lo nhiều chuyện. Dần dần TA bắt đầu quan tâm lo lắng, nhất là sau khi chiến sự bùng nổ, cô luôn lo sợ cho an nguy của TTN.

Ngoài ra, nếu như vì bất cứ lý do gì mà TTN chạm vào TA vào lúc anh ta xuyên không, thì anh ta sẽ đem theo TA với mình – bay ngược về 1937 hoặc bay tới 2015.

Cái hay của truyện này là tác giả cho nhân vật của mình thời gian và không gian để phát triển, mình đã đọc tới chương 30+ (đọc bản tiếng Trung) mà họ còn rất khách sáo “Tông tiểu thơ” và “Thịnh tiên sinh” với nhau, so cute heh heh.

Also? OMG, truyện này dùng phương ngữ của Thượng Hải hay Nam Kinh gì gì đó, nói chung là khác với Twentine, đọc một hồi mới quen.

Truyện này được bạn Hương Trà chuyển ngữ đàng hoàng, rất hay, hy vọng mọi người qua đó ủng hộ bạn ấy tiếp tục dịch, “like” và “comment” bên đó lúc bạn ấy đang dịch cho bạn ấy cảm thấy truyện được hoan nghênh, truyện này rất rất nên được dịch xong.

Review: Vị khách lúc nửa đêm #Lang_Hoa_review#Vị_khách_lúc_nửa_đêm

Vị khách lúc nửa đêmTác giả: Triệu Hi ChiThể loại: Xuyên không, nam nữ cường, HEĐộ dài: 65 chương + 1 ngoại truyện

Tình trạng: Hoàn edit

Vì đọc truyện này mà gout nam chính yêu thích của mình chuyển từ trẻ trung, tràn đầy hơi thở thanh xuân sang lịch lãm, đàn ông, trầm ổn và trách nhiệm.

Đầu tiên phải nói đến bối cảnh của câu chuyện, xuyên qua rồi xuyên lại, xuyên từ hiện đại về dân quốc và từ dân quốc về hiện đại. Thú thực vì cũng có kinh nghiệm đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi nên chỉ lúc đầu mình còn thấy mới mẻ với truyện xuyên không, dần dần nhàm và ít nhiều thấy ấu trĩ. Nếu có ai đó review bảo truyện này xuyên qua xuyên lại chắc mình bỏ rồi, may mà vẫn đọc đến cuối và còn đọc những 3 lần 🙂

Nam chính và nữ chính đều là những người giống nhau: về tính cách trầm ổn, về cuộc sống một mình có phần cô đơn, về công việc bận rộn tối mắt tối mũi, về cách cư xử với mọi người xung quanh luôn lịch sự có trước có sau nhưng không phải là những người dễ bộc bạch tâm sự, không phải là những người dễ làm quen… và quan trọng nhất là họ cùng ở chung 1 căn hộ với nhau, chỉ khác là cách nhau hơn 70 năm.

Mình ấn tượng với sự tài giỏi, mạnh mẽ, quyết đoán của nữ chính – một cô gái có vẻ bề ngoài mỏng manh, yếu ớt phải chịu đựng bi kịch của gia đình lẫn tai nạn của bản thân. Nếu tai nạn của bản thân bị coi như cánh cửa khép lại tương lai nghề nghiệp sáng lạn nhưng Tông Anh vẫn kiên quyết lách qua được thì bi kịch về cái chết của mẹ lại là bức tường kiên cố suốt hơn chục năm bao vây lấy Tông Anh, dù Tông Anh có vùng vẫy hay có tìm cách phá giải thì vẫn không tài nào thoát ra được. Chỉ đến khi gặp Thịnh Thanh Nhượng, từ những suy đoán, cổ vũ và cả khả năng xuyên qua xuyên lại hy hữu của Thịnh Thanh Nhượng đã giúp Tông Anh tìm ra được lối thoát khỏi bi kịch của gia đình.

Thịnh Thanh Nhượng – hình tượng nam chính lịch lãm, chỉn chu, trầm ổn, lý trí, thành đạt, học thức rộng, tinh thần trách nhiệm đối với gia đình và quốc gia – một người đàn ông là kết tinh của hai nền văn hóa phương Đông và phương Tây. Dù cho Thịnh Thanh Nhượng là đứa con không được thừa nhận của gia đình, từ bé đã bị ghẻ lạnh nhưng đến cuối chàng lại là cứu tinh của cả gia tộc; dù cho phương Tây cho chàng cuộc sống thanh bình, trọng vọng nhưng đến cuối chàng lại chọn quay về phục vụ tổ quốc cứu nền kinh tế Thượng Hải đang lâm nguy; dù cho có bao nhiêu trở ngại nhưng chàng vẫn cố sức đưa Tông Anh về thời hiện đại; dù cho quãng đường có xa, thiếu thốn về vật chất chàng vẫn không quên gửi thư, không lỡ một ngày nào về thăm nàng khi nàng đang nằm viện…; dù cho có yêu thương nàng nhưng chàng vẫn lý trí hiểu rằng thời đại của chàng và nàng là khác nhau.

Có bài review nói rằng truyện không đề cập nhiều đến tình cảm nam và nữ chính, nhưng cá nhận mình không thấy vậy. Từ những việc nho nhỏ như bộ quần áo bị rộng, cho đến những dụng cụ sơ cấp cứu đơn giản, cho đến việc chú ý đến thói quen ăn uống, sinh hoạt của người còn lại đều khiến cho mình cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm của cả hai dành cho nhau, cứ nhẹ nhàng, kín đáo, tâm lý và tế nhị như vậy thôi mà làm mình thấy ngọt ngào và mộng mơ đến kỳ lạ. Vì vậy bất cứ khi nào họ cùng xuất hiện trong truyện hay những khi người này nhớ đến người kia là mình lại cảm thấy tình cảm của họ dạt dào như vô tận.

Thêm một điểm cộng nữa là câu chuyện rất logic, tác giả chú ý đến những chi tiết nhỏ nhất như hộ chiếu công vụ, thẻ visa, tin nhắn thanh toán ngân hàng … nên mình lại càng cảm thấy câu chuyện cuốn hút, chưa kể xưng ngôi xưng hô khi nói chuyện của hai bạn vô cùng lịch sự. Ngoài ra, đoạn kết và những mẩu ngoại truyện dễ thương không tưởng làm cho hình tượng Thịnh Thanh Nhượng ngoài những ưu điểm nêu trên còn có thêm hai từ “đáng yêu” và “gần gũi” nữa chứ.

À, quên không nói, hai vị nam nữ chính tuy sống cách nhau hơn 70 năm nhưng gout nghe nhạc giống nhau lắm nhá

Nhạc của Thịnh tiên sinh và Tông tiểu thư

Mình mong truyện mau chóng được chuyển thành phim vì bối cảnh truyện rất phù hợp với phim điện ảnh dài tầm 20-30 tập.

Mặc dù đã đọc xong truyện được 3 tháng rồi và cũng đọc lần rồi nhưng tối nay mình sẽ lại lôi truyện ra đọc lần nữa ❤

Link online

Đánh giá: 9.1/10 từ 228 lượt

Thể loại: Dân quốcChuyển ngữ: Trà HươngĐộ dài: 65 chươngNhân vật chính: Tống Anh, Thịnh Thanh NhượngSai thời gian, đêm khuya gặp lại

Vị Khách Lúc Nửa Đêm: cái tên truyện đã nói lên tất cả. Một vị khách, cứ nửa đêm mới ghé chơi nhà :))

Đây là một bộ truyện có tiết tấu vừa chậm rãi nhưng cũng vừa dồn dập. Quả thực là một truyện có mô tuýp khác hẳn so với đa số những ngôn tình hiện giờ. Xuyên không, nhưng lại không xuyên hoàn toàn, bay qua bay lại giữa hai thời kỳ. Thế nó mới hay

Nội dung truyện kể về cuộc gặp gỡ của một cô gái cô độc của năm 2015 và một chàng trai dân quốc cũng cô độc của năm 1937. Hai người ở hai thế hệ tưởng như không bao giờ có thể gặp được nhau lại có một mối duyên kỳ lạ với nhau. Đó là vào mỗi đêm, đúng 10h, anh lại xuất hiện ở thế giới của cô.!~ Một vị khách lúc nửa đêm kỳ lạ và bí ẩn.

Mình chưa bao giờ đọc truyện viết về thời kỳ Dân quốc. Và thực ra ngôn tình nếu có viết về lịch sử thì cũng đa phần thường viết về các thời vua chúa, thời phong kiến. Chứ hiếm khi viết về thời dân quốc, nên có lẽ đa phần mọi người cũng không hiểu rõ lắm về thời kỳ này. Nhưng khi đọc bộ truyện này mình có một cảm giác là tác giả đã rất hiểu tâm lý người đọc, vì tác giả đã cực kỳ đầu tư tìm hiểu về thời Dân quốc để cung cấp đầy đủ nhất những kiến thức cho mọi người. Từ những công trình, những địa điểm, và ngay cả những buổi trình diễn hay chiếu phim cũng đều được tác giả xây dựng y nguyên với lịch sử. Đây là bộ truyện mà khi đọc mình cảm thấy thoả mãn nhất. Bởi vì truyện được viết bởi một tác giả có tâm, và được edit bởi một editor có tâm hơn nữa. Rất thích cái cách bạn editor Trà Hương ghi chú thích và cung cấp tranh ảnh về những địa danh được nhắc đến trong truyện. Khi đọc mọi người hãy yên tâm là sẽ không phải tưởng tượng hay gg nhiều, vì bất cứ cái gì được nhắc đến trong truyện đều sẽ được bạn Trà Hương chú thích đầy đủ

Trở lại nội dung truyện. Câu truyện bắt đầu vào một ngày nữ chính Tông Anh của chúng ta gặp gỡ một chàng trai lạ mặt, anh cho cô ngồi chung xe taxi với anh mà không lấy tiền, cô đã rất biết ơn vì điều đó, nhưng lại không hề biết rằng tiền đi taxi mà anh trả vốn dĩ chính là tiền của cô Khi nam chính Thịnh Thanh Nhượng xuất hiện mình cảm thấy vô cùng ngầu và bí ẩn, mình đã nghĩ anh sẽ là một nam chính lạnh lùng bá đạo, nhưng những cảm giác về anh đã sai hoàn toàn. Anh không hề lạnh lùng, mà anh ấm áp hơn ai hết, anh tốt bụng hơn ai hết, và anh cũng tuyệt vời hơn ai hết. Vì anh là người của thế kỷ trước, anh sống trong cái thời kỳ mà văn hoá châu Âu vừa mới du nhập vào Trung Quốc, thế nên anh có một phong thái quý ông, lịch thiệp và dịu dàng

Chắc ai khi đọc truyện này cũng đều như mình, yêu thích cách xưng hô của đôi chính với nhau, họ gọi nhau bằng một cách rất trìu mến: Thịnh Tiên Sinh và Tông Tiểu Thư. Có thể ban đầu khi mới gặp nhau, họ gọi như vậy vì đó là cách xưng hô thể hiện phép lịch sự. Nhưng cho đến khi hai người đã yêu nhau rồi, họ vẫn gọi nhau như vậy. Mình cực thích cách gọi này, là một cách gọi hoài cổ, trân trọng nhau, lại pha chút thân thương.

Cả câu truyện là hành trình xuyên qua giữa hai thế giới của Thịnh tiên sinh và Tông tiểu thư – người con gái có một mối duyên đặc biệt với anh. Bộ truyện này thu hút mình ở chỗ nó đưa độc giả dõi theo từng ngày của Thịnh tiên sinh. Mỗi ngày của anh đều phải trải qua những cung bậc cảm xúc và tình cảnh trái ngược nhau, vô cùng bất ngờ, cũng vô cùng hồi hộp. Ban ngày anh phải sống trong cảnh chiến tranh, khắp nơi nhuốm đầy khói lửa của bom đạn, nơi sinh mạng có thể mất đi bất cứ lúc nào, còn ban đêm, anh được kéo đến năm 2015 yên bình, phồn thịnh. Cho dù có muốn hay không, thì cứ đúng 6 giờ sáng, anh sẽ phải ra đi.

Về Tông tiểu thư, cuộc sống ban đầu của cô là một chuỗi ngày sống không mục đích, bạt mạng và không quan tâm đến bản thân mình. Nghề nghiệp cô yêu thích không chọn cô, gia đình không dung chứa cô. Người mẹ thân yêu nhất của cô thì ra đi vào đúng ngày cô sinh nhật. Dường như tất cả mọi bất hạnh và đau khổ trên đời đều rơi vào trên người cô gái ấy. Chính cái số phận nghiệt ngã đã tạo nên một Tông Anh lạnh lùng, hờ hững. Nhưng Thịnh tiên sinh đã đến, anh đã nhóm lên ngọn lửa ấm áp trong lòng cô, ngọn lửa sưởi ấm trái tim của cả hai con người.

Cái cách hai anh chị sát cánh bên nhau khiến mình rất cảm động, họ làm điểm tựa cho nhau mỗi khi gặp khó khăn. Họ quan tâm nhau bằng những điều rất giản đơn. Anh sốt, cô mua cả tá thuốc gửi về năm 1937 cho anh. Cô bệnh, anh dành thời gian mỗi ngày mang hoa đến cắm trong phòng bệnh của cô. Họ quan tâm tới nhau bằng những hành động nhỏ bé nhưng chứa đựng những tình cảm bao la như vậy. Những hành động nhỏ bé ấy đã khiến cho tim mình xao động. Tình yêu của họ thầm kín, lặng lẽ và e ấp quá. Hai con người vốn không hiểu thế nào là yêu. Đến khi yêu, thì tình yêu đó lại suýt nữa bị chôn vùi trong đáy lòng của hai người, bởi sự ngăn cách của thời gian, sự hối hả và khắc nghiệt của cuộc đời cô, sự tàn nhẫn và lạnh lùng của bom đạn thời chiến nơi anh.

Hai người gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Cho đến khi câu chuyện gần kết thúc, hai người vẫn chưa xác định một mối quan hệ nào, nhưng có lẽ chính điều đó đã khiến cho bộ truyện này trở nên đặc biệt. Có thể tóm tắt rằng cả câu truyện là quá trình gieo hạt, nảy mầm, chồi non, trưởng thành, và cuối cùng là đơm hoa kết trái của một tình yêu đẹp. Từng quá trình trôi qua không hề gấp gáp, nó cứ nhẹ nhàng vun đắp, nhẹ nhàng trưởng thành, để rồi cuối cùng bung nở như một đoá hoa kiêu sa và đẹp đẽ. Một đoá hoa nhỏ mạnh mẽ nở rộ trong chiến tranh loạn lạc, và kết trái trong cuộc sống viên mãn đủ đầy.

Thực sự dùng lời không thể diễn tả được hết cảm xúc của mình khi đọc truyện này. Bởi mình không biết phải miêu tả như thế nào để có thể thể hiện trọn vẹn cái tình cảm ấy. Vì vậy, nếu bạn chưa đọc truyện này, hãy tự đọc và cảm nhận. Và sau đó, hãy giúp mình viết ra những cảm xúc mà mình đã không thể

***

P/S: Sau khi được nghe giải thích từ nhiều nguồn, mình chú thích cho mọi người – những ai đã đọc xong nhưng không hiểu cái kết của truyện, đó là lý do tại sao Thịnh tiên sinh không xuyên trở lại năm 1937 nữa. Câu trả lời mình nghe được nhiều nhất đó là: Bởi vì Thịnh tiên sinh của năm 1937 đã chết. Anh chết vì bị thương. Cái lúc mà anh thoi thóp sống đó, tại năm 1937 anh không được cứu chữa nên anh đã ra đi. Thời điểm anh xuyên lại năm 2105, anh được cứu sống tại đó, vì thế anh đã hoàn toàn trở thành người của năm 2015, và anh không thể nào xuyên trở về được nữa. Giải thích hơi lôm côm, hy vọng mọi người hiểu

Link đọc: Vị Khách Lúc Nửa Đêm – Triệu Hi Chi

Từ khóa » Truyện Vị Khách Lúc Nửa đêm Review